Lũ Mùa Xuân

Chương 18:




Ầm. Ầm. Ầm. Ầm. 
Thời điểm Bi-a va chạm nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, bi này tiếp bi kia dứt khoát vào lỗ. 
Snooker khác với những cách chơi khác ở chỗ, người chơi phải nghĩ biện pháp khống chế hướng đi của bi trắng, tạo chướng ngại cho đối thủ, nước đi nhỏ bé đều phải tính toán tinh vi, nhất định phải kiên trì thử thách. 
Thời điểm đánh bóng tinh thần cần phải rất tập trung, Lận Diễm Trần thích thần sắc hơi nhíu mày hết sức chăm chú của Sở Tấn, khêu gợi không gì sánh kịp.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Nhưng, dù sao chỉ là giải trí. 
Sau khi đánh xong, Sở Tấn sẽ thở ra một hơi, ôm gậy golf, nói chuyện phiếm vài câu với Lận Diễm Trần. 
Lận Diễm Trần vui lòng khen tặng anh: "Em đánh thật hay, tôi đánh không lại em." 
Sở Tấn khiêm tốn: "Coi như hơi khá mà thôi." 
Anh than thở: "Hiện tại toàn cầu hóa, kỳ thực đi đâu chơi cũng giống nhau, những sản phẩm giải trí cũng chỉ như vậy, không có gì mới mẻ. Những đồ lưu niệm trong khu thương mại vừa nhìn nhãn mác, tất cả đều là made in China, tôi mở một website mua sắm trong nước thì toàn hàng giá rẻ, tôi không muốn làm người coi tiền như rác. Quạ trong thiên hạ đều màu đen, đều lừa gạt du khách nước ngoài." 
Lận Diễm Trần nói: "Nhưng tay không mà về, sẽ khiến người ta cảm thấy tiếc nuối..." 
Sở Tấn nói: "Tôi cảm thấy đặc sắc duy nhất ở mọi nơi hiện giờ chỉ có món ăn địa phương là không có cách nào đồng hóa, nói chung không giống lắm, nhưng ăn cơm mới là quan trọng nhất, cứ như vậy, coi như không uổng chuyến này. Bây giờ tôi khổ tâm nhất chính là bụng một ngày nhét ba bữa cơm, xong điểm tâm lại nghĩ cơm trưa ăn cái gì, cơm trưa xong lại nghĩ cơm tối nên ăn cái gì, cơm tối xong lại nghĩ sáng sớm ngày mai nên ăn cái gì, ngày hôm sau tiếp tục như vậy, thật sự buồn rầu... Một lát chúng ta nên đi ăn cái gì mới tốt? Vừa nãy đi tới nhìn thấy vài nhà hàng, thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon." 
Lận Diễm Trần đánh ra một bi, thu gậy. 
Sở Tấn đỡ lấy một bi, vừa muốn đánh, nghe thấy Lận Diễm Trần nói: "Tôi lại không giống như vậy, hiện tại sáng sớm tôi lại nghĩ chừng nào thì em lâm hạnh tôi, buổi trưa lại nghĩ lúc nào em lâm hạnh tôi, buổi tối lại nghĩ có lẽ ngày mai em sẽ lâm hạnh tôi, ngày hôm sau vẫn là như vậy, tôi cũng rất buồn rầu." 
Lần bọn họ lăn giường trước đã cách nay bốn ngày. 
Sở Tấn trượt tay một cái, đánh sai, bi trắng lệch khỏi con đường ban đầu, lạch cạch một tiếng lọt lỗ. 
Sở Tấn: "..." 
Người trẻ tuổi, không sợ thận hư, nhưng tôi sợ a. Sở Tấn lòng vẫn còn sợ hãi. 
Sở Tấn liếc hắn một cái: "Cậu mới vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ." 
Lận Diễm Trần là người không biết liêm sỉ, Sở Tấn vờ không nghe thấy, hắn còn dám lặp lại lần nữa: "Tôi nói, đã đủ bốn ngày em không ngủ với tôi." 
Sở Tấn chà chà: "Cậu lại dám thật sự nói ra? Quá không biết xấu hổ." 
Lận Diễm Trần cây ngay không sợ chết đứng: "Thực sắc tính dã, là bản năng của nhân loại, tôi có gì không dám nói. Một soái ca anh tuấn kỹ thuật tốt như thế nằm ở bên cạnh em, em lại thờ ơ không động lòng." 
Có người nào khoe khoang trắng trợn như vậy sao? Sở Tấn dở khóc dở cười. 
Kỳ thực Sở Tấn cảm thấy mấy ngày mới vừa bao Lận Diễm Trần  trải qua quá dâm loạn, mỗi ngày không phải ở trên giường, chính là làm ở trên đường, thực sự hold không được, anh bày ra thái độ của kim chủ: "Tôi tìm cậu là vì cho cậu bồi chơi, bồi chơi bao gồm ngủ cũng, chứ không phải là bồi chơi. Mục đích của tôi là cho cậu đi chơi với tôi, không phải là cả ngày chơi với cậu." 
Cầu hoan thất bại, vẻ mặt Lận Diễm Trần lộ rõ thất vọng, như chó con không ăn được thịt xương: "Vậy tối nay cũng không có hi vọng?" 
Sở Tấn nói: "Ngày mai phải trượt tuyết, tôi phải dự trữ tinh lực." 
Lận Diễm Trần không nói một lời, cảm thấy chính mình bắt đầu thất sủng, hắn lại chưa từng gặp ai như Sở Tấn, hắn nhớ thời điểm lần đầu gặp Sở Tấn, Sở Tấn bị hắn chọc cho đỏ cả mặt, hiện tại hắn lại bị Sở Tấn nắm mũi dẫn đi. 
Sở Tấn nhìn thấy dáng vẻ hắn ủ rũ cúi đầu, nở nụ cười, kéo tay hắn, sờ sờ lòng bàn tay của hắn: "Ngày mai tuyết ngừng, chúng ta trượt tuyết xong, buổi tối tôi sẽ chiều Tiểu Lận của tôi, có được hay không?" 
Lận Diễm Trần lập tức không khỏi cao hứng: "Chúng ta một lời đã định!" 
Nhưng rất nhanh Lận Diễm Trần lại nhớ tới chính mình không am hiểu trượt tuyết, áp lực khá lớn, lại thức suốt đêm lén xem giáo trình trượt tuyết. 
Lần này Sở Tấn xem dự báo thời tiết, dự báo cũng không có sai, ngày kế tuyết ngừng, trời quang mây tạnh. 
Bọn họ thay xong quần áo trong một căn phòng ấm áp. 
Lận Diễm Trần bày trận sẵn sàng đón quân địch: "Tôi chuẩn bị xong!" 
Sở Tấn nhìn hắn, sừng sộ lên nói: "Không có, cậu thiếu một thứ." 
Lận Diễm Trần cố nghĩ kỹ những nghĩ không ra: "Cái gì?" 
Sở Tấn nói: "Cậu tới đây." 
Lận Diễm Trần ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh. 
Sở Tấn còn nói: "Cúi thấp đầu một chút." 
Lận Diễm Trần đã hiểu: Nha! Là muốn hôn tôi?!... Vui vẻ! 
Sở Tấn móc ra một tuýt kem dưỡng da, bóp một ít ra lòng bàn tay, xoa hai lần, mở bàn tay, kề sát ở hai bên khuôn mặt Lận Diễm Trần, xoa xoa vỗ vỗ, trong mắt mang theo ý cười sáng ngời: "Không thể để cho gió lạnh thổi hỏng gương mặt xinh đẹp Tiểu Lận của chúng ta." 
Lận Diễm Trần bị chét kem lên mặt, lòng bàn tay Sở Tấn ấm áp rất thoải mái, lòng hắn đều bị Sở Tấn bóp nhũn ra. 
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Sở Tấn bôi cho hắn xong, thả tay xuống: "Hả? Tôi dùng quá sức sao? Mặt cậu thật là đỏ." 
Lận Diễm Trần đỏ mặt, hốt hoảng nói lắp: "Không, không có, không phải bởi vì dùng quá sức, là bởi vì quá ôn nhu... Trước đây, không có ai đối tôi ôn nhu như vậy." 
Sở Tấn cảm thấy hắn thật đáng thương, đã gặp phải những khách hàng thế nào a? Nói với hắn: "Đưa tay ra. Tay trái." 
Lận Diễm Trần ngoan ngoãn vươn tay trái ra, Sở Tấn bôi lên tay cho hắn, rồi lại mang bao tay lên, sau đó lại đổi sang tay phải, anh không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Lận Diễm Trần. 
Đều bôi xong, Sở Tấn lại đột nhiên cúi sát vào, nhịp tim của Lận Diễm Trần cũng giống như đi tàu cao tốc lần thứ hai bay lên, kết quả Sở Tấn chỉ ngửi hắn một cái, nói: "Được rồi, bây giờ không còn là thằng nhóc thúi." 
Lận Diễm Trần giống như ngại ngùng, nói: "Tôi cũng bôi cho em." 
Sở Tấn không chút lưu tình: "Không cần, vừa nãy ở phòng rửa tay rửa mặt đã bôi xong. Được rồi, chúng ta lên đường thôi. Ván trượt tuyết của cậu." 
Lận Diễm Trần ngốc ngốc theo sát phía sau mông anh, rập khuôn từng bước, lòng ngứa ngáy khó nhịn, đi được nửa đường, nhịn không nổi nữa: "Tôi, tôi muốn hôn em một chút, có thể sao?... Chỉ hôn một chút." 
Sở Tấn quay đầu lại, hơi ngửa đầu nhìn Lận Diễm Trần, vì giữ ấm, Lận Diễm Trần còn đội mũ len, hai bên che tai buông xuống, như là một con chó có vành tai lớn, lại còn ăn mặc mập mạp, trở nên ngớ ngẩn hơn rất nhiều. 
Sở Tấn kỳ thực có hơi kỳ quái, anh cảm thấy cùng nhau một quãng thời gian, Tiểu Lận vừa mới bắt đầu rõ ràng còn thành thạo điêu luyện, tại sao anh cảm giác Tiểu Lận hình như càng ngày càng choáng váng... Càng như một chàng trai ngây thơ. 
Không biết là già vờ hay là thế nào. 
Cũng bởi vì chuyện này, gần đây anh có chút không dám ra tay. 
Lận Diễm Trần thấp thỏm chờ đợi nhìn anh. 
Sở Tấn bị hắn nhìn đến hổ thẹn, mím mím môi, anh nói: "Cũng được." 
Lận Diễm Trần hai cái tay đều ôm lấy ván trượt tuyết, không có khoảng trống để ra tay, hơi hơi khom lưng. 
Sở Tấn chờ, cứ cho là hắn nhất định sẽ hôn môi, kết quả chỉ là để lại một nụ hôn phớt lên mi tâm ngoài dự kiến của anh. 
Lận Diễm Trần ngồi dậy, lộ ra nụ cười thẳng thắn: "Đang bên ngoài, người khác đều nhìn, em sẽ ngượng ngùng." 
Sở Tấn cảm thấy mặt mình có chút phát sốt: "Ừm, được, hôn xong rồi, chúng ta đi thôi." 
Họ đang ở một cánh đồng tuyết trên dãy núi Rocky. 
Một thắng địa trượt tuyết nổi tiếng trên thế giới. 
Trước tiên thừa dịp cáp treo lên tới trên đỉnh ngọn núi. 
Khi ngươi đứng ở chỗ cao, thời điểm thu hết một mảnh trắng xóa phía dưới vào đáy mắt, tâm hồn phảng phất trong nháy mắt cũng được gột rửa. 
Rất thư thái, Sở Tấn cơ hồ than thở, tâm tình cũng sảng khoái hơn rất nhiều. 
Sở Tấn trước tiên làm vận động nóng người, tránh một lát chuột rút, Lận Diễm Trần làm theo anh. Đợi gân cốt đều giãn ra, Sở Tấn liếc mắt nhìn Lận Diễm Trần bên cạnh một cái, hoài niệm mà nói: "Tôi đã lâu không trượt, rất sợ vừa đến đã té ngã." 
Lận Diễm Trần thề son sắt nói: "Không cần sợ, tôi sẽ dạy em." 
Sở Tấn mang kính bảo vệ mắt: "Bắt đầu thôi." 
Vừa dứt lời, Sở Tấn "Vèo" một phát trượt ra ngoài, mấy lần vừa mới bắt đầu còn có chút mới lạ, rất nhanh vào trạng thái, trượt vô cùng trôi chảy, trượt một đoạn đến gần sườn núi thì dừng lại. 
Lận Diễm Trần: "..." 
Lận Diễm Trần cắn răng một cái, cùng tuột xuống. 
Không trượt tới mười mét, bẹp bẹp té lộn mèo một cái. 
Sở Tấn chờ hắn: "...?" 
Sở Tấn nhìn thấy hắn loạng choà loạng choạng đứng lên, tay chân cứng ngắc, trượt một lần nữa, như con chim cánh cụt mập mạp. Lần này hơi hơi tốt hơn, Lận Diễm Trần chạy tới bên cạnh, hình như là muốn dừng lại, thế nhưng kỹ thuật quá kém, không ngừng lại kịp, trượt tới trước, huýt sáo đi qua. 
Lần thứ hai mạnh mẽ xông lên. 
Lận Diễm Trần vừa ngã vào trong tuyết, mặt đỏ tới mang tai nghe thấy Sở Tấn không chút lưu tình bùng nổ ra một chuỗi tiếng cười sung sướng: "Ha ha ha ha ha ha ha!!" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.