Sở Tấn cận thị khá nặng.
Không còn kính mắt, khoảng cách vượt quá 1 mét lập tức hoàn toàn mơ hồ.
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn nheo mắt lại, vẫn không thấy rõ mặt Lận Diễm Trần như cũ, cười cười: "Không sao nha, tôi biết cậu không phải cố ý."
Sở Tấn biến thành mở mắt như mù, không còn kính mắt anh chính là kẻ tàn phế, anh nhìn dưới chân, đầu choáng váng, nói: "Tôi muốn xuống, nhưng không thấy rõ, cậu bắt tay giúp tôi."
Lận Diễm Trần nửa ôm nửa dìu anh xuống ngựa.
Sở Tấn cảm thán: "Kính mắt của tôi dùng thật hao, mới đổi cái mới rồi, giờ lại hỏng."
Phía trước phải đi qua một con đường xây thành từ đá tảng, lồi lõm, Lận Diễm Trần nói: "Tôi nắm tay em nha."
Sở Tấn nói như chém đinh chặt sắt: "Không muốn."
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Lận Diễm Trần không hiểu hỏi anh: "Tại sao a? Lúc trước em cũng không bài xích tôi nắm tay a, tối hôm qua chúng ta không phải còn dắt tay sao?"
Sở Tấn nói: "Cái đó không giống nhau, ngày hôm qua là dắt tay tản bộ, bây giờ cậu cảm thấy tôi phải được đỡ mới bước đi nổi, tôi cảm thấy mình vẫn chưa có tàn phế đến mức đó."
Lận Diễm Trần thật sự há hốc mồm: "Có gì phải bướng bỉnh chứ?"
Sở Tấn hết sức cẩn thận đi về phía trước, cảm xúc trên người nhu hòa xuống.
Lận Diễm Trần nhìn mặt Sở Tấn, sau khi gỡ kính mắt xuống, mặt Sở Tấn nhìn dịu dàng hơn rất nhiều, kính mắt khiến cho khí chất của anh trở nên nghiêm túc, khi mi tâm nhíu lại, nhìn rất bối rối, hắn cảm thấy Sở Tấn như bây giờ càng thêm dễ nhìn. Sở Tấn có một đôi mắt đẹp đẽ, ngày thường đều bị thấu kính che lại.
Lận Diễm Trần cùng anh đi đường giống như là kiến bò, hắn nói: "A Tấn, tôi cảm thấy em không đeo kính càng đẹp mắt, không bằng đổi kính sát tròng?"
Sở Tấn lắc đầu: "Vẫn là kính mắt tốt với đôi mắt hơn."
Hơi vừa phân tâm, lời còn chưa dứt, thiếu chút nữa đã té ngã lộn mèo một cái.
Sở Tấn muốn làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, Lận Diễm Trần đã đưa tay ra với anh: "A Tấn, chúng ta lại dắt tay tản bộ có được hay không?"
Sở Tấn ho nhẹ hai tiếng, tự phụ mà nói: "Vậy cũng được."
Lận Diễm Trần nhịn cười.
Sở Tấn đưa tay đặt vào trong tay hắn.
Lận Diễm Trần lặng yên không một tiếng động trượt ngón tay vào giữa khe hở của những ngón tay Sở Tấn, mười ngón đan xen quấn lấy siết chặt, giơ tay lên, hôn mu bàn tay Sở Tấn một chút, khoảng cách gần đến mức Sở Tấn có thể thấy rõ mặt hắn, nở nụ cười xán lạn: "Đi thôi."
Mất đi kính mắt Sở Tấn trở nên yếu ớt, tuy rằng không nói gì, thế nhưng hành động thì đang ỷ lại vào hắn.
Lận Diễm Trần yêu thích cái cảm giác này, xưa nay Sở Tấn như một cơn gió, hắn căn bản không dự đoán được.
Trong lòng Sở Tấn không vướng bận, tự nhiên cũng phát hiện Lận Diễm Trần che chở, đời này chỉ có Lận Diễm Trần đối xử với anh như thế, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cảm thấy anh rất kiên cường độc lập, anh chưa bao giờ khóc, mọi người lại cho rằng anh không cần quan tâm bảo vệ, lúc trước anh không cảm thấy gì đó là bởi vì Tiểu Lận là một người được đào tạo quá chuyên nghiệp, bây giờ anh cũng nghi ngờ thân phận thật sự của Tiểu Lận, ví như không phải là vì tiền, Tiểu Lận còn đối với anh tốt như vậy, là tại sao chứ?
Lận Diễm Trần ôn nhu nói chuyện với anh: "Em có ý kiến gì sao? Nếu như không có, bên kia còn có cái hồ, muốn đi bơi thuyền không?"
"Ngày mai tôi dẫn em đi mua mắt kiếng mới."
"Tối hôm nay tạm chịu một chút."
Lúc trước gặp nạn ở núi tuyết, kính mắt hỏng, cùng ngày sau khi được cứu viện đã lập tức đổi kính mắt mới rồi, Sở Tấn kéo tay Lận Diễm Trần lại, nhăn mặt hỏi: "Ngày hôm nay không được sao?"
Lận Diễm Trần nói: "Hôm nay đã muộn như vậy, người ta đều nghỉ làm rồi a."
Sở Tấn bán tín bán nghi: "Cậu có phải cố ý hay không?"
Lận Diễm Trần cây ngay không sợ chết đứng nói: "Dĩ nhiên không có, tại sao tôi lại cố ý chứ?"
Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thực hắn lại đang cố ý.
Chỉ là một cặp kính mắt, cũng không phải việc khó như hái sao trời mặt trăng, hắn dặn dò, chưa đến một giờ, tuyệt đối có thể làm xong.
Nhưng chuyện thế này không được gặp nhiều, hắn chuẩn bị ngày mai tự mình dẫn Sở Tấn ra cửa hàng kính mắt ngoài khu thương mại làm riêng, trên đường cái người đến xe đi, Sở Tấn còn không phải vững vàng nắm tay hắn, vậy mới thú vị.
Ngày hôm sau.
Lận Diễm Trần nắm tay Sở Tấn, dẫn anh đi mua kính mắt.
Sở Tấn quả nhiên không dám đi loạn, ngoan ngoãn cùng hắn, Lận Diễm Trần mừng thầm trong lòng, cảm thấy mình bị Sở Tấn nắm mũi dẫn đi bấy lâu nay, lần này cuối cùng cũng coi như hòa nhau một một.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wattpad, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Đáng tiếc chỉ có thể nắm nửa ngày, làm người hơi tiếc nuối.
Tối hôm qua Sở Tấn rất đáng yêu, đôi mắt mở to, ngay cả đi toilet cũng phải cẩn thận mò đường.
Sở Tấn đổi một cặp mắt kính mới, thế giới trong nháy mắt một mảnh rõ ràng, cuối cùng cũng sống lại.
Gọi Lận Diễm Trần chuẩn bị rời đi, Lận Diễm Trần nói: "Lấy thêm một bộ kính sát tròng."
Sở Tấn: "Tôi nói tôi không mang kính sát tròng."
Lận Diễm Trần áp sát anh.
Sở Tấn nhanh chóng lui lại, nét mặt già nua đỏ bừng: "Trước mặt nhiều người, cậu cũng không thể xằng bậy."
Lận Diễm Trần lôi kéo tay anh: "Coi như tôi nhận lỗi với em, A Tấn, tôi đền cho em một cặp mắt kính mới, lại đưa một cặp kính sát tròng, em mang hay không mang đều được, trước tiên nhận lấy rồi nói, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, chỉ là thứ đồ chơi nhỏ."
Hai người đang nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng câu hỏi mang theo kinh hỉ: "Lận Diễm Trần? Là anh sao?"
Ở sau lưng Lận Diễm Trần, Sở Tấn chính diện nhìn sang, một cô gái đi tới, nhìn qua tuổi tác tương xứng với Lận Diễm Trần, mái tóc dài màu rượu đỏ, đôi mắt sáng môi đỏ, một gương mặt diễm lệ. Là người quen của Lận Diễm Trần?
Sở Tấn trong lòng run lên, nhanh chóng bỏ tay ra, nghiêng đầu đi, giả dạng không quen biết với Lận Diễm Trần.
Cô gái nhìn thấy mặt Lận Diễm Trần lập tức xác nhận, thao thao bất tuyệt nói một đoạn dài: "Đã lâu không gặp anh, không phải anh ở Trung Quốc sao? Em còn định ngày nào đó đi tìm anh, anh người này thật là, đột nhiên biến mất, không phải là bị thu mua thôi sao? Mấy người chúng em lo lắng cho anh đã lâu..."
Lận Diễm Trần gấp đến độ muốn bộc phát nóng giận, sao lại xui xẻo như vậy, hắn thật sự muốn trực tiếp bịt miệng cô gái này, hắn vội vàng dùng tiếng Pháp nói: "Tôi có việc, bây giờ không tiện nói chuyện với cô, lần sau tìm cô."
Cô gái nghe hắn bỗng nhiên đổi thành nói chuyện bằng tiếng Pháp, còn sững sờ một chút, nhưng ngay lúc đó lập tức nói: "Được, làm sao vậy? Anh tức giận? Tại sao đột nhiên dùng tiếng Pháp nói chuyện?"
Lận Diễm Trần có chút hung ác mà nói: "Không có liên quan gì với cô."
Cô gái nhìn Sở Tấn, lại nhìn Lận Diễm Trần, hiểu rõ, ranh mãnh cười nói: "Há, em hiểu rồi, sợ bị bạn trai mới anh hiểu lầm? Đây chỉ là trùng hợp, em không phải cố ý."
Lận Diễm Trần luôn luôn dùng khóe mắt chú ý thần sắc Sở Tấn, càng xem càng hoảng hốt: "Đừng nói nữa, em ấy... Em ấy còn chưa phải là bạn trai tôi."
Cô gái nói: "Lần đầu tiên em thấy anh khẩn trương vì một người như vậy, khó trách anh trước đây hẹn hò với cô gái nào cũng không lâu dài, hóa ra anh ham muốn không giống, anh không cần gạt chúng em a, em hiểu em ủng hộ anh..."
Lận Diễm Trần đành phải nói: "Tôi thật sự không rảnh nói chuyện với cô, chuyện này... Đừng nói cho người khác biết. Cô còn không đi?"
Cô gái liên tục nói tốt.
Cô gái bị Lận Diễm Trần đuổi đi, bên trong cửa hàng kính mắt lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Kính sát tròng cũng lấy tới tay.
Lận Diễm Trần lo lắng đề phòng, sợ Sở Tấn đặt câu hỏi, nhưng Sở Tấn chỉ nói: "Chúng ta trở về thôi."
Lận Diễm Trần nghĩ tới nghĩ lui, chủ động nói: "Em không hỏi? Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, trước đây lúc học đại học thì quen biết."
Sở Tấn nở nụ cười, nói: "Cậu kết bạn với ai, không có liên quan gì với tôi a."
Trong lòng Lận Diễm Trần không khỏi cảm thấy không quá thoải mái, hắn nhìn thấy Sở Tấn ở gần người khác đã không nhịn được ghen tức, Sở Tấn lại không để ý chút nào.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn đột nhiên cảm giác khoảng cách mấy ngày nay rút ngắn lại đã lập tức trở nên xa xôi.
Sở Tấn chôn tâm tình sâu ở đáy lòng, Lận Diễm Trần không biết anh có thể nghe hiểu được tiếng Pháp.
—— "Đó không phải bạn trai tôi."
—— "Đừng nói cho người khác biết."
Như là một chậu nước lạnh hất xuống đầu, anh nản lòng thoái chí.
Nhắc tới cũng đúng, anh cảm thấy mình thật buồn cười, một kẻ hấp hối sắp chết, còn chờ còn mong đợi cái gì chứ?