Lũ Mùa Xuân

Chương 39:




Sở Tấn bước từ từ từng bước, hồn vía lên mây đi ra từ bệnh viện.
Mặc dù không chết, nhưng anh cũng không thể thả lỏng chút nào.
Bởi vì tình huống của anh quá đặc biệt, bác sĩ Trần bảo anh cân nhắc vì thai nhi trong bụng và sức khỏe của bản thân, so với phụ nữ có thai càng phải thêm thật cẩn thận, phải thường xuyên đến bệnh viện tìm bà làm kiểm tra. Dĩ nhiên, đàn ông sinh con có nguy hiểm hay không vẫn còn là ẩn số, cho dù trước mắt thân thể của anh không có bệnh, nhưng sau này như thế nào thì còn không có cách nào báo trước, nếu như anh muốn bỏ đi đứa nhỏ, bọn họ cũng có thể sắp xếp cho anh phẫu thuật.
Sở Tấn cũng không biết nên làm sao đối mặt với cha mẹ, dọc theo đường đi không nói một lời.
Cha mẹ cũng không có mắng anh, cũng không có hỏi nhiều, người cả nhà đều mặt ủ mày chau.
Sau đó một lúc, cha Sở mới nói câu nói đầu tiên, cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu: "Quân Quân, có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm thôi. Ăn no chúng ta hãy tính toán cẩn thận."
Đến nhà hàng.
Gọi món ăn.
Cha Sở theo bản năng định chọn thịt lợn nấu cay.
(水煮肉片(Poached spicy slices of pork)
Mẹ Sở nhanh chóng nói: "Quá cay? Mang... nó sinh bệnh không nên ăn món quá kích thích."
Cha Sở gật đầu: "Há, đúng, đúng, bà nói đúng, ăn hơi hơi thanh đạm chút, tôi chọn gà hầm, với một con cá hấp."
Sở Tấn: "..."
Sở Tấn suy nghĩ một chút, khó có thể mở miệng mà nói ra: "Con gần đây không ngửi được thức ăn mặn, con ăn rau dưa đậu phụ là được rồi."
Sở Tấn... Sở Tấn không biết nên nói cái gì.
Thế giới quan của anh vẫn chưa có điều chỉnh xong.
Anh hình như là một người đàn ông rất hiếm thấy có thể sinh con trên đời này, không thể tưởng tượng nổi.
Tâm tình quá phức tạp.
Cho dù Sở Tấn không muốn thừa nhận, nhưng mang thai cũng đã mang thai, thai nhi trong bụng của anh bây giờ, chỉ lớn khoảng hạt táo thôi, vẫn còn đang trưởng thành.
Một nhà ba người cúi đầu ăn cơm.
Cha Sở nhìn anh không ăn bao nhiêu, lo lắng nói: "Bất kể thế nào cũng phải ăn cơm thật ngon a."
Sở Tấn gật đầu, miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, nhạt như nước ốc.
Cha Sở nhìn anh ăn cơm, thở dài, thật sự không nhịn xuống được, mớinhẹ giọng hỏi: "Là người... Họ Quý kia sao? Cha nhớ tên là Quý Thiên... gì đó."
Sở Tấn dừng một chút, trả lời: "Không phải."
Cha Sở hỏi: "Vậy là ai?"
Trong đầu Sở Tấn lập tức hiện ra gương mặt vô cùng đẹp trai của Lận Diễm Trần, anh khe khẽ lắc đầu, nói: "Hai người không quen biết, cũng không cần phải để ý đến, không có liên quan gì tới cậu ta."
Cha Sở buồn bực: "Con không phải ở cùng một chỗ với tên họ Quý kia sao?"
Sở Tấn hờ hững nói: "Đã sớm tách ra..."
Nhưng nghĩ tới Tiểu Lận, sắc mặt của anh lại trở nên nhu hòa hơn nhiều: "Con thích người khác."
Mặc dù cho tới bây giờ anh còn không biết gia thế thật sự của Tiểu Lận, nhưng tuyệt đối không giàu thì quý, là giai cấp cả đời anh cũng không tiếp xúc tới được, nghĩ lại người ba ba khó khăn của Tiểu Lận, anh lập tức cảm thấy rất sợ, không chừng người ta sẽ không tiếp nhận anh đâu, có lúc bên nhau cũng không chỉ là chuyện của hai người.
Mẹ Sở hỏi anh: "Quân Quân, con thật sự muốn đứa bé này hay không a? Con vốn không dễ dàng... Nếu như sinh ra mà nói, còn nhiều chuyện càng vất vả hơn."
Dĩ nhiên muốn sinh ra! Thế nhưng... Sở Tấn theo bản năng sờ sờ bụng của mình, bây giờ còn là một vùng bằng phẳng, anh tính toán thời gian, hẳn là lúc mới vừa gặp phải Lận Diễm Trần mấy ngày đã mang thai, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hơn một tháng này anh làm qua rất nhiều chuyện không có lợi cho thai nhi, nhảy dù, trượt tuyết, cưỡi ngựa, còn uống thuốc, càng nghĩ mà sợ, không biết có thể ảnh hưởng tới thai nhi hay không.
Sở Tấn mặt ủ mày chau, vẻ mặt đắn đo: "Con còn chưa quyết định, chờ thai nhi hơi lớn chút rồi làm kiểm tra, nếu như không thành vấn đề thì sinh ra."
Một cô gái tuổi còn trẻ ngồi bên cạnh bàn bọn họ nghe gần hết cuộc nói chuyện của cả nhà bọn họ, len lén khinh bỉ liếc mắt nhìn Sở Tấn một cái, không chung thủy, di tình biệt luyến thì thôi đi, có tiểu Tam đã tồi tệ, là ai cũng không chịu nói với cha mẹ, trước khi cưới đã để con gái người ta mang thai, không muốn phụ trách, còn cần làm kiểm tra mới suy nghĩ thêm có muốn sinh ra hay không, là dự định làm kiểm tra giới tính chứ gì? Là bé trai thì sinh ra, bé gái sẽ không sinh à? Quá cặn bã, thật sự quá cặn bã.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Sở Tấn da mặt mỏng, anh không muốn để cho người khác biết mình mang thai, đặc biệt là người quen.
Cho nên cũng không trở về căn phòng ở X thành, cũng không có về nhà để ba mẹ nuôi.
Chủ nhiệm Trần đáp ứng sẽ phụ trách chuyên môn trợ giúp anh sinh con ra, cũng trùng hợp bởi vì chủ nhiệm Trần vốn là chuyên gia về sản khoa, không cần tìm bác sĩ khác, thứ hai Sở Tấn ngại để cho càng nhiều người biết đến chuyện anh là một thằng đàn ông lại mang thai.
Sau khi thương lượng với cha mẹ lại quyết định thuê một căn phòng ở gần bệnh viện ở—— anh là một tên ngu ngốc đã tiêu hết tiền trên người Tiểu Lận, tuy rằng còn có bất động sản, nhưng suy cho cùng cũng không phải vốn lưu động, cả tiền để thuê phòng cũng không có, đành mặt dày xin cha mẹ bỏ tiền ra.
Thời điểm mang thai được ba tháng, Sở Tấn đi làm kiểm tra.
Bác sĩ Trần bước đầu kiểm tra nói đứa nhỏ ngoại trừ lớn lên hơi nhỏ, cũng không có khiếm khuyết khác, cơ bản coi như khỏe mạnh. Nhưng còn một vài kiểm tra vẫn chưa tiến hành.
Sở Tấn suy tính chừng mấy ngày, vẫn quyết định sinh đứa nhỏ ra.
Trên căn bản Sở Tấn không dám ra cửa.
Mặc dù những lúc anh tự mình xoa xoa cái bụng, cảm nhận được trong thân thể của mình đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ, sẽ khiến anh thấy cảm động, nhưng là... Người khác sẽ thấy thế nào chứ? Đó không phải là quái vật sao?
Hơn nữa nếu để người biết trong bụng anh đang có đứa bé, vậy đứa bé này chính là bằng chứng anh từng ngủ với đàn ông, mà ngủ với người khác cũng chứng minh, anh và Tiểu Lận không kết hôn, nhiều lắm tính là giao du mấy ngày, đây không phải là con riêng tằng tịu với người mà sinh ra.
Sau khi cha mẹ biết anh không có bệnh nan y mà là mang thai, cũng không tức giận, còn nhọc nhằn khổ sở ở cùng anh, chăm sóc anh.
Cha mỗi ngày thay đổi đa dạng nhiều món nấu cho anh ăn, còn rất tích cực.
Sở Tấn vốn cho rằng sớm muộn cũng bị cha mẹ mắng, không nghĩ tới vẫn không có bị mắng, cha mẹ còn đối với anh cẩn thận từng li từng tí một.
Đặc biệt là cha, từ lúc nào tính tình của cha lại trở nên tốt như vậy?
Mang thai, không có chuyện làm, cả ngày vùi mình ở nhà, Sở Tấn lại nghĩ lung tung.
Anh nghĩ, lúc trước anh và cha tuyệt giao, cha ghét bỏ anh làm đồng tính luyến ái sẽ không có cách nào sinh được đứa nhỏ để nối dõi tông đường, có phải là vì bây giờ không kết hôn, vẫn có thể sinh con, cho nên cha chấp nhận chuyện này.
Có đứa nhỏ hay không lại quan trọng như vậy sao?
Nói cho cùng, cha chỉ muốn Sở gia có người nối dõi mà thôi.
Buổi tối ngày nào đó, Sở Tấn nửa đêm khát nước, lúc rời giường đi uống nước, anh nghe thấy một tiếng khóc thút thít.
Có một người đàn ông đang khóc.
Anh tò mò tìm tới cửa phòng cha mẹ, cách cửa tỉ mỉ lắng nghe, phát hiện là cha đang khóc, còn mẹ đang an ủi ông.
"Thầy Sở, ông khóc cái gì a? Người năm mươi mấy tuổi rồi, ông không sợ mất mặt a..."
"Tôi cũng không khóc ở bên ngoài, tôi sợ a... Quân Quân nhất định phải sinh đứa bé này, bà xem nó thai nghén nặng như vậy, ngày hôm nay cơm tối ăn xong đều ói ra, gầy gò đến mức da bọc xương. Vốn là phụ nữ sinh con đã rất nguy hiểm, nó còn là đàn ông. Lúc bà sinh Quân Quân đã hung hiểm như vậy, tới nó thì sao?"
"Ôi, ông càng khóc càng lợi hại. Tôi không phải rất khỏe mạnh sao?"
"Tôi chỉ có một đứa con là nó, nếu như nó xảy ra chuyện rồi, tôi phải làm sao bây giờ?"
"Há, ông bây giờ ngược lại mới giống một người cha tốt, ở trước mặt Quân Quân sao không dám nói như vậy? Ông mắng nó là giỏi nhất."
"Vốn sinh con sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, nó là đàn ông sinh con, áp lực càng lớn hơn, tôi sao dám nói ở trước mặt nó. Hơn nữa, chủ nhiệm Trần chưa đỡ đẻ cho đàn ông bao giờ."
"Ông đừng nói cái gì có chuyện có chuyện nữa, thực sự là miệng xui xẻo. Ông ngậm miệng cho tôi! Chúng ta phải tin tưởng chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Trần là một bác sĩ rất giỏi, hơn nữa, chủ nhiệm Trần chưa đỡ đẻ cho đàn ông, ông muốn đi đâu tìm bác sĩ đỡ đẻ cho đàn ông đây a?"
"Tôi biết... Tôi chỉ là lo lắng. Không phải nên tính toán cho tốt, thời điểm đó hoảng rồi tay chân lúng túng thì sao?"
"Nếu có rủi ro, chúng ta chắc chắn phải bảo đảm cho Quân Quân a."
Hai ông bà một lời đạt thành nhận thức chung.
Qua không bao lâu.
"Thầy Sở, tại sao ông lại khóc? Có để cho người ta ngủ hay không a?"
"Tôi nghĩ tới giấc mộng vừa nãy."
"Ông mơ thấy cái gì a?"
"Tôi mơ thấy nó sinh ra một con quái vật nhỏ, lớn lên rất xấu."
"..."
"Thời điểm đó sinh quái vật nhỏ cũng chỉ có thể nuôi, nó bình an là tốt rồi."
"Nằm mơ đều là ngược lại."
"Bà không biết a... Tôi mơ thấy chuyện trước đây tôi cãi nhau với Quân Quân, tôi tức giận, còn nói để cho nó đi chết đu. Tôi suy nghĩ lại, có phải tôi hại nó sinh bệnh hay không... Tại sao miệng tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Đời tôi sau này sẽ không bao giờ mắng nó nữa."
Sở Tấn không dám nghe nữa, lặng lẽ rời đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.