Lũ Mùa Xuân

Chương 43:




Người ta hay nói tháng bảy lưu hỏa*, khí trời phải dần dần mát mẻ xuống mới phải, nhưng Y thành vẫn oi bức như trước.
(*) Thất nguyệt lưu hỏa: Là chỉ tháng 7 âm lịch, sao Hỏa di chuyển sang hướng tây, thời tiết chuyển mát mẻ, chứ không phải chỉ “mặt trời tháng 7 nóng như lửa”
Cha Sở nhận được điện thoại của một người họ hàng, nói là một người thân thích xa nào đó vừa qua đời, để cho ông về quê nhà tham gia tang lễ, phải đi thôi, nếu không thì chính là vong ân phụ nghĩa, ông không thể làm gì khác hơn.
Nhưng ông rất lo lắng cho Sở Tấn, một nhà ba người tạm thời tách ra.
Cha Sở: "Cha không ở nhà ai cùng con vào bệnh viện?"
Sở Tấn nói: "Con đã nói con chỉ thăm khám đứa nhỏ trong bụng, đừng coi con là kẻ vô dụng."
Cha Sở lại hỏi: "Vậy ai làm cơm? Con không thể làm cơm, mẹ con làm cơm sao? Mẹ con làm cơm có thể ăn không?"
Mẹ Sở liếc mắt nhìn, tức giận nói: "Thầy Sở ông nói cái gì đó!"
Sở Tấn nói: "Không sao, có thể ăn thức ăn ngoài mấy ngày mà."
Cha Sở lại hỏi: "Nếu như có trộm cướp cái gì, hai người các người không có sức phản kháng a."
Sở Tấn bình tĩnh mà nói: "Có Sở Tiểu Béo ở nha."
Nằm nhoài trên ghế sô pha Sở Tiểu Béo lay động cái đuôi: "Gâu gâu! Ẳng ẳng ẳng!"
Cha Sở ghét bỏ: "Ai nha, con chó kia trừ ăn ra cái gì cũng không biết, nó rất ngốc."
Sở Tấn: "Ha ha ha ha! Ông ấy đang chê cười mày kìa, Tiểu Béo, có nghe không?"
Sở Tiểu Béo vui mừng a: "Ẳng ẳng ẳng gâu!"
Cha Sở vẫn phải đi, thật ra lâu lắm là ba ngày sẽ trở về.
Mùa hè làm cơm là chuyện khổ sai nhất trên đời, Sở Tấn mới không làm, anh dẫn mẹ đắc ý tới tiệm ăn, nhà hàng này là cửa hàng ở bản địa, giá cả không rẻ, nhưng tốn kém cũng có giá trị của nó. Canh cá chép đậu phụ nấu đặc biệt thơm ngon, nước canh màu trắng sữa giống như sữa bò, anh có khẩu vị, uống hai bát liền, ăn chút thịt cá, rau dưa, bụng đã no nê.
Sau đó cùng mẹ từ từ tản bộ một vòng, tiêu cơm một chút, rồi đi về nhà.
Sở Tiểu Béo ăn một thau to thức ăn cho chó, gọi gâu gâu, nó muốn đi tản bộ.
Sở Tấn cầm lấy một quyển sách nuôi dạy trẻ, không chút để ý nói với mẹ: "Dẫn nó đi tản bộ thôi, không thì lại muốn ồn ào."
Mẹ Sở nói: "Cũng được, vậy mẹ đi ra ngoài nửa giờ, con cẩn thận một chút."
Sở Tấn cũng không ngẩng đầu: "Con đã là người ba mươi mấy tuổi, có thể xảy ra chuyện gì? Thời điểm con mười tuổi cũng không thấy hai người cẩn thận như vậy."
Mẹ Sở nói: "Mẹ là lo lắng cho đứa trong bụng con kìa."
Sở Tấn: "..."
Mẹ Sở ra ngoài dẫn theo chó.
Qua mười phút, Sở Tấn nghe có tiếng gõ cửa, anh tưởng mẹ trở lại, còn buồn bực một chút, sao lại trở về mau đến như vậy, Sở Tiểu Béo yêu quý tản bộ, mỗi ngày ít nhất phải ra ngoài dạo chơi ba vòng, ở đó không muốn về nhà, ngày hôm nay mới đi đã lập tức tình nguyện về nhà sao?
Anh một tên đàn ông, không có ý thức an toàn, đã tùy tiện mở cửa, chờ tới lúc nhìn thấy người ngoài cửa, nhất thời sửng sốt.
Quý Thiên Trạch đỏ mắt lên, nhìn chằm chằm anh: "Sở Tấn, thật sự là cậu."
Sở Tấn... Sở Tấn lấy lại tinh thần, đóng cửa, quá lúng túng.
Quý Thiên Trạch miễn cưỡng muốn chen vào cửa, Sở Tấn không dám xô đẩy với gã, theo bản năng nhượng bộ một chút, Quý Thiên Trạch xông vào trong nhà: "Cậu làm sao có thể như vậy? Sở Tấn, cậu đi thẳng một hơi, không nói cho tôi biết một tiếng, nếu không phải ngày hôm nay trùng hợp nhìn thấy cậu ở nhà ăn, tôi cũng không biết cậu còn sống... Bây giờ cậu đang chữa bệnh sao?"
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Gã nhìn thấy dáng dấp hiện tại của Sở Tấn, anh mặc quần áo rộng rãi ở nhà, mặc dù thân hình giống như biến lớn hơn một vòng, nhưng cũng không phải mập, mà là phù thủng, sắc mặt lại tái nhợt, thay đổi khá nhiều so với trước, nhưng gã không cảm thấy khó coi một chút nào, lòng còn cảm thấy rất chua xót.
Sở Tấn còn sống là rất tốt rồi, Quý Thiên Trạch tự làm mình cảm động: "Lúc trước cậu đột nhiên không chào mà đi, tôi gấp đến độ tìm cậu khắp nơi, mới phát hiện chuyện cậu sinh bệnh, tại sao cậu không nói cho tôi biết chứ? Nếu như cậu nói với tôi, tôi cũng không đến nỗi chọc cậu tức giận, tại sao cậu lại cứng đầu như vậy?"
Theo lí đây cũng là muốn lấy lòng người, nhưng nói ra thật chẳng ra sao.
Sở Tấn bỗng nhiên cảm khái không ngờ trước đây mình lại thích người như thế này, xem kìa, Quý Thiên Trạch vẫn là đức hạnh đó, muốn cùng anh làm hòa, lời trong lời ngoài vẫn muốn trốn tránh trách nhiệm.
Hết chỗ để nói rồi.
Sở Tấn thậm chí ngay cả tức giận cũng lười, chỉ nói: "Được được, đều tại tôi, trách tôi không chịu nói với cậu. Tôi tội ác tày trời, vậy cậu tới đây làm gì? Nhà của tôi nhỏ lắm, không chứa nổi người cao quý như cậu."
Quý Thiên Trạch muốn nói lại thôi, dường như ôn nhu nói: "Tôi... Tôi không cãi nhau với cậu. Cậu đang sinh bệnh, bây giờ thân thể khá hơn chút nào không? Cậu đang chữa bệnh ở bệnh viện nào? Sau này tôi đến thăm cậu. Khi đó tôi bị hù sắp chết, tôi thậm chí còn nghĩ cậu sẽ tự tử, tôi đi đến rất nhiều nơi trước đây chúng ta thường đến, đều không tìm được cậu, lúc đó tôi thấy có người tự sát đều sợ hãi, rồi chạy đi xác nhận có phải là cậu hay không. Từ sáng tới tối tôi đều nghĩ một mình cậu cô độc hiu quạnh chờ đợi cái chết sẽ rất khó chịu..."
Mẹ nó đang nguyền rủa ai đó? Sở Tấn thiếu chút nữa trợn trắng mắt, anh không chỉ không đi đến những chỗ kia, hơn nữa còn đi khắp nơi chơi rất vui vẻ có biết không?
Sở Tấn hỏi: "Có quan hệ gì tới cậu sao? Tôi nhớ rất rõ ràng, chúng ta cả bạn bè cũng không phải rồi."
Quý Thiên Trạch sốt ruột mà nói: "Tôi không phải đến chủ động làm hòa với cậu rồi sao? Cậu không thể tha thứ tôi sao?"
Giọng điệu này cây ngay không sợ chết đứng cỡ nào, chà chà. Sở Tấn nói: "Tôi không tha thứ. Hơn nữa tôi căn bản cũng không muốn có dính líu gì tới cậu nữa."
Quý Thiên Trạch không nghĩ tới mình lùi nhiều bước như vậy, Sở Tấn vẫn thờ ơ không động lòng, gã bó tay hết cách: "Tại sao vậy chứ?"
Làm đàn ông, Sở Tấn kỳ thực có thể hiểu, rất nhiều đàn ông đều có suy nghĩ này, bọn họ dùng bản thân làm trung tâm, cảm thấy được người đã từng thích mình, mặc dù bị chính mình lạnh nhạt thậm chí vứt bỏ, họ vẫn sẽ si tâm không đổi ở tại chỗ chờ đợi như cũ, mặc dù nói rõ lời từ chối, bọn họ còn nghĩ là dục cự còn nghênh đó là tình thú, thật sự tràn ngập tự cao ảo tưởng sức mạnh.
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nhìn gã, rồi thở dài, đáy mắt không có lưu luyến, chỉ có phiền phức ghét bỏ, anh nói: "Quý tiên sinh, tôi thích người khác rồi."
Quý Thiên Trạch ngơ ngác, rơi vào mờ mịt, qua thật lâu mới hỏi: "... Là ai?"
Sở Tấn: "Không có liên quan gì với cậu."
Quý Thiên Trạch: "Cậu gạt tôi."
Sở Tấn: "Tôi không có. Đừng càn quấy, còn không đi, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, gọi cảnh sát dẫn cậu đi."
Sở Tấn càng lạnh nhạt, Quý Thiên Trạch càng kích động, gã nắm lấy cánh tay Sở Tấn: "Cậu nói rõ ràng với tôi, Sở Tấn, cậu thích người nào? Chuyện này không thể nào? Cậu thích tôi mười mấy năm, cậu quen biết người kia lúc nào? Cậu quen biết hắn lâu hơn so với tôi sao? Cậu làm sao có thể thay lòng đổi dạ chứ?"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn: "Ai?"
Theo sau chính là một tiếng chó sủa.
Mẹ Sở trở lại, bà có vóc dáng thấp gầy, thấy một người đàn ông bám vào Sở Tấn, khí thế bắt đầu đột nhiên trở nên ác liệt, lông mày phảng phất dựng thẳng lên: "Cậu là ai! Cậu lôi kéo Quân Quân làm gì? Tôi báo cảnh sát a!"
Sở Tiểu Béo lúc thường nhìn hơi ngốc, lúc này đột nhiên trở nên dũng mãnh, vồ tới Quý Thiên Trạch ở đối diện, cánh tay Quý Thiên Trạch bị cắn trúng, dưới chân không vững, theo bản năng muốn tóm lấy một thứ khác để ổn định chính mình, mà một tay khác của gã đang níu vào chính là Sở Tấn.
Sở Tấn bị gã dùng lực lôi kéo, nên ngã xuống đất, té thật nặng, còn bị Quý Thiên Trạch đè lên một chút.
Sự tình xảy ra quá đột ngột.
Sắc mặt mẹ Sở trắng bệch: "Quân Quân, con sao rồi?"
Sở Tấn đau đến mức mồ hôi lạnh trên trán cũng tuôn ra: "Con đau bụng, mẹ... Đưa con đi bệnh viện."
Quý Thiên Trạch muốn đến dìu anh: "Là tôi không tốt, tôi không phải cố ý, đều do con chó kia. Tiểu Tấn, cậu làm sao vậy? Cậu đau ở đâu? Bây giờ tôi ngay lập tức dẫn cậu đi bệnh viện."
Gã muốn đến gần một chút, lại bị Tiểu Béo tàn bạo mà sủa inh ỏi một trận.
Bên ngoài lại có người đến, là cảnh sát.
Mẹ Sở báo cảnh cát, ngay cửa tiểu khu có cục cảnh sát.
Cảnh sát vào nhà liếc nhìn, đại khái hiểu được tình huống, mẹ Sở lập tức chỉ vào Quý Thiên Trạch nói người này đột nhiên vọt vào nhà bà đánh con trai bà, đúng lúc cảnh sát đến nên vội vàng giúp đỡ đưa Sở Tấn đến bệnh viện, Quý Thiên Trạch thì bị mang về cục cảnh sát.
Bụng Sở Tấn đau không ngừng, vừa nhúc nhích một chút là đau.
Chủ nhiệm Trần từ trong nhà vội vã chạy tới, tự mình giúp anh làm kiểm tra, rồi nói với mẹ Sở: "Đứa nhỏ muốn ra, bây giờ tôi cho sắp xếp giải phẫu, nhanh chóng ký tên thôi. Cô ký hay là để bản thân cậu ấy ký?"
Mẹ Sở tay run run ký giấy cam đoan: "Cứu con trai tôi. Van cầu bác sĩ."
Chủ nhiệm Trần nói: "Tôi sẽ cố hết sức." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.