Lũ Mùa Xuân

Chương 7:




Một chính khách nước ngoài mua xuân bị người dọa dẫm ngược lại sau đó đã nói như thế này:
"Đàn ông giống như tôi, ai sẽ thật lòng yêu tôi đây? Chỉ có thể mong dùng tiền để mua ái tình."
Sở Tấn tràn đầy đồng cảm, chuyện đến nước này, có thể dùng tiền mua phần tình yêu giả vờ giả vịt đã coi như không tồi.
Anh đã không còn thời gian.
Làm người thì phải học cách chấp nhận.
Sở Tấn nhớ tới ngày này năm ngoái, anh hẹn Quý Thiên Trạch ăn cơm, không vì gì cả, chỉ muốn Quý Thiên Trạch bên anh một vài giờ, làm bạn bè, được thấy một khuôn mặt tươi cười.
Quý Thiên Trạch chậm chạp không tới, anh gọi điện thoại hỏi, Quý Thiên Trạch tùy ý nói: "Tôi không cẩn thận quên mất, xin lỗi, bạn gái tôi muốn đi dạo phố, ngày khác hẹn lại đi."
Sở Tấn nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi..."
Quý Thiên Trạch nói: "Tôi sẽ tặng quà bù cho. Đã bao nhiêu tuổi, cậu làm sao còn như đứa trẻ, để bụng sinh nhật như thế."
Đúng đấy, không ai để ý sinh nhật của anh, cho nên chính anh cũng phải làm như không để ý, bằng không chính là cố tình gây sự.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Lần này Tiểu Lận lại không thể hiện tinh thần chuyên nghiệp, không những không cười, còn lộ ra áy náy: "Hôm nay là sinh nhật em? Đúng..."
Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Sở Tấn cười ngăn trở lại: "Ai, ai, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi chỉ muốn nghe chúc mừng."
Vẻ mặt Lận Diễm Trần vung lên nụ cười: "Em muốn quà gì?"
Trước đây hắn quen bạn gái, thường tặng nước hoa, trang sức, quần áo đẹp, theo xu hướng, còn phải đắt giá.
Cậu chính là quà sinh nhật tôi mua cho mình a, lần đầu tiên trong đời tốn giá cao để tổ chức sinh nhật như vậy. Sở Tấn nhìn hắn, lắc đầu một cái, cúi đầu ăn bánh ngọt, còn bình luận: "Bơ có chút nhiều."
Lận Diễm Trần bừng tỉnh rõ ràng vì sao khi đó mình như bị ma quỷ ám —— vì Sở Tấn và hắn tương tự, cô độc một mình, cần người bên cạnh. Sau khi mẹ qua đời, ba ba bận bịu công tác, tuy rằng không đến nỗi quên mất sinh nhật của hắn, nhưng dù sao cũng không thường trở lại với hắn, chỉ bù cho hắn một khoản tiền, có thể tùy ý mua đồ mình thích, trẻ con thời điểm sinh nhật chuyện lớn hơn trời, thất vọng nhiều lần, cũng không mong đợi nữa, còn có thể nhận được một câu khích lệ là "Hiểu chuyện".
Lận Diễm Trần hỏi: "Vậy sau này tôi gọi em "A Tấn"."
Sở Tấn mới vừa ngẩng đầu, một cái hôn mềm nhẹ đã rơi vào môi anh, anh thấy ánh mắt Tiểu Lận nóng bỏng, nói với anh: "A Tấn, sinh nhật vui vẻ."
Sở Tấn mặt nóng, thằng nhóc này kỹ năng diễn xuất thật giỏi.
Màn đêm vây kín, đợi đến thời điểm phát hiện, tuyết mịn đã bám đầy ngọn cây.
Sở Tấn đứng ở một bên cửa sổ sát đất, nội thất ấm áp, nhìn về phương xa, thật là một mùa đông giá rét.
Chuông cửa vang lên.
Tiểu Lận đi mở cửa, trong chốc lát lại về bên cạnh anh, trên tay nhiều thêm một hộp hoa hồng.
Sở Tấn chê cười hắn: "Thật là quê mùa." Nhưng chính món quà quê mùa như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời anh nhận được.
Anh nghĩ tới chính mình, sát phong cảnh mà nói: "Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao phải tặng hoa, sớm muộn cũng sẽ héo tàn. Đưa cho người ta, dù tỉ mỉ chăm chút, cũng phải trơ mắt nhìn nó héo rũ, rồi vứt vào trong thùng rác."
Lận Diễm Trần đưa hộp cho anh, nói: "Sẽ không héo tàn, đây là hoa vĩnh cửu."
Sở Tấn tỉ mỉ nhìn lên, đúng là thật sự. Anh hơi lúng túng.
Lận Diễm Trần hôn môi anh: "Có lúc miệng lưỡi em thật là xấu."
Sở Tấn như lời hắn nói, sừng sộ lên: "Tôi thích ngủ với cậu, chứ tôi không thích cậu hôn tôi, sau này không có sự đồng ý của tôi, không cho phép cậu hôn tôi."
Nói xong, thì bỏ đi.
Chao ôi.
Lận Diễm Trần cảm thấy khổ não, hắn chưa từng gặp người nào kỳ quái như vậy.
Có lúc cảm thấy anh phóng đãng, anh lại cấm dục; khi cảm thấy anh nhiệt tình, quay đầu lại anh đã trở nên lạnh nhạt; khi cảm thấy anh thẳng thắn, anh lập tức sẽ chạy đi.
Như gần như xa, khiến người không thể phỏng đoán.
Tính cách Lận Diễm Trần chăm chú bướng bỉnh, thời điểm đi học để giải một vấn đề khó hắn thường trầm mê cả tuần, thời điểm công tác có thể vì một hạng mục mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghĩ, tất phải hoàn thành. Còn bây giờ hắn tràn ngập hứng thú với Sở Tấn, hắn muốn biết rõ người này.
Lận Diễm Trần ân cần truy cản, giả bộ đáng thương nói: "Tôi chỉ muốn em khen tôi một câu, em nói không cho hôn, vậy sau này tôi sẽ tận lực nhịn xuống, chẳng qua tôi cảm thấy em đáng yêu, nên không kìm lòng được."
Sở Tấn ngượng, đỏ mặt, anh nào còn ở độ tuổi có thể được khen đáng yêu chứ, anh trừng Lận Diễm Trần: "Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi!"
Lận Diễm Trần giật mình, thật sự giật mình: "Tôi nghĩ em nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi."
Sở Tấn hỏi: "Cậu năm nay mấy tuổi?"
Lận Diễm Trần ngẫm lại, do dự mà nói: "Hai mươi bảy..."
Sở Tấn so với hắn càng giật mình hơn, sao có thể già như thế? Anh muốn bao cậu trai tuổi trẻ mà! Sở Tấn cảm thấy mình chịu thiệt, anh dĩ nhiên có chút tức giận, trở mặt nói: "Cậu nói cái gì? Hai mươi mấy? Hai mươi mốt hay là hai mươi bảy? Tôi nói với người kia cần nam sinh trẻ tuổi cơ mà!"
Lận Diễm Trần há hốc mồm, hỏng rồi, hắn không nghĩ tới chính mình còn có thể bị ghét bỏ? Hắn là vì muốn gần tuổi Sở Tấn mới cố ý thêm tuổi mụ vào, Sở Tấn lại trở mặt, một giọng điệu muốn trả hàng đổi người. Hắn nhanh chóng thẳng thắn: "Tuổi thật tôi mới hai lươi lăm, thật sự, em có thể xem thẻ căn cước của tôi!"
Vừa nhìn lại, còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, phải là hai mươi bốn tuổi rưỡi, Sở Tấn lúc này mới hết giận, miễn cưỡng thoả mãn.
Lúc này mới không sai biệt lắm.
Lận Diễm Trần khá là thất bại, hắn cho rằng Sở Tấn thỉnh thoảng mặt đỏ là có thích mình, không nghĩ tới lãnh khốc vô tình như vậy, thực sự là không hiểu nổi cái người kỳ quái này.
Sở Tấn chạy đi chơi trò chơi điện tử, Lận Diễm Trần chơi cùng anh.
Sở Tấn bên ngoài ngoan ngoãn biết điều, cũng rất bạo lực, trang bị vũ khí chuyên dụng, một người dám vây quanh một đội, còn không ngừng nói: "Đuổi theo, đuổi theo, cậu chạy nhanh lên."
Lận Diễm Trần kinh hồn bạt vía, lén lút ở phía xa đánh lén, thương pháp cực kỳ chuẩn xác, ở phía sau nói: "A Tấn em đừng chạy nhanh như vậy, bên kia có người... Ai nha, em đứng lại, chờ đó đừng nhúc nhích, tôi đi cứu em."
Bọn họ song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó.
Sở Tấn cảm thấy vận may thật tốt, bất tri bất giác chơi đến mười hai giờ, đến giờ đi ngủ.
Lận Diễm Trần phẫn nộ nhìn bóng lưng anh, thở dài mất mát, xem ra tối nay Sở Tấn cũng không chuẩn bị thân cận hắn.
Rửa mặt, lên giường.
Tắt đèn.
Lận Diễm Trần ngửi thấy vị ngọt ngào từ mùi sữa tắm trái cây trên người Sở Tấn càng ngày càng đến gần, đôi môi bị hôn một chút, hắn nghe thấy Sở Tấn nói: "Chúng ta làm một hiệp, cậu biểu hiện cho tốt một chút."
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Không phải em nói không thể hôn?"
Sở Tấn nói năng hùng hồn: "Đó là không có tôi đồng ý cậu không thể hôn tôi, còn tôi có thể hôn cậu."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn thực sự là nan đề thế kỷ từ trước tới nay hắn chưa gặp qua, Lận Diễm Trần hỏi: "Vậy em bây giờ có đồng ý hay không, A Tấn, A Tấn tốt của tôi."
Lận Diễm Trần nói một chữ tốt, ôn nhu như vậy ẩn tình như vậy, Sở Tấn thực không chống đở nổi, thận trọng nói: "Vậy cũng được, lần này tôi tạm thời phê chuẩn."
Lời còn chưa dứt, Lận Diễm Trần ôm anh, hôn lên trên gương mặt anh, hôn lung tung, như là chó bự liếm anh, Lận Diễm Trần hôn mười mấy ngụm mới ngừng lại.
Sở Tấn bị hắn hôn tới choáng váng, đẩy đầu của hắn: "Cậu làm gì?". Kiếm Hiệp Hay
"Thật vất vả em mới đồng ý, tôi phải hôn cho đủ." Lận Diễm Trần cười nhẹ, "Lần sau khi muốn hôn, tôi lại phải xin em."
Sở Tấn: "..."
Lần này và lần trước không giống nhau.
Lần trước là kích thích mới mẻ, lần này lại mang theo vài phần thương tiếc, Lận Diễm Trần ôn nhu hơn rất nhiều.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
...
Sở Tấn nói với hắn: "Tiểu Lận, cậu hôn nhẹ tôi..."
Anh nói lời này âm thanh rất nhẹ, mang theo vài phần khàn khàn, tràn đầy cô quạnh, phút chốc kích thích tiếng lòng Lận Diễm Trần.
Sở Tấn muốn từ trên người hắn rút lấy ấm áp, bổ khuyết chỗ trống trong lòng bị cô đơn ăn mòn, hắn làm sao có thể không cho đây?
Quý Thiên Trạch ở nhà chờ mãi, vẫn không đợi được Sở Tấn đến cúi đầu với gã.
Gã nhớ thứ hai ngày đó Sở Tấn nói, cuối tuần sinh nhật, có việc muốn nói với gã.
Sở Tấn quá nửa là muốn tỏ tình, cho nên gã tránh còn không kịp, cố ý đổi chủ đề.
Mười mấy năm, gã đều làm như thế, không nghĩ tới lần này Sở Tấn tức giận như vậy.
Gã nghĩ, vậy lần sinh nhật này gã sẽ hảo hảo chúc mừng Sở Tấn, tỉ mỉ đưa anh một phần quà tặng, Sở Tấn sẽ tha thứ mình.
Gã gửi cho Sở Tấn một sọt tin tức, Sở Tấn làm như không thấy, cả chữ "Đã xem" cũng không có.
Quý Thiên Trạch không thể làm gì khác hơn là tìm tới cửa, nhưng vẫn không có nhìn thấy Sở Tấn, hỏi hàng xóm, họ lại nói Sở Tấn ngày hôm trước ra cửa, hai ngày nay không về nhà.
Sở Tấn đi đâu? Còn có thể hỏi ai? Quý Thiên Trạch trong lúc nhất thời cảm thấy mờ mịt, Sở Tấn có bạn bè nào khác?
Chỉ có thể đi công ty hỏi.
Trang Hãn Học như sự thực báo cho gã: "Sở Tấn đã từ chức, tôi không biết anh ấy đi đâu. Anh là bạn anh ấy, tôi chỉ là thủ trưởng của anh ấy, anh cũng không biết, tôi làm sao biết được?"
Quý Thiên Trạch bối rối: "Từ chức? Sở Tấn từ chức? Vào lúc nào?"
Trang Hãn Học trợn mắt ngoác mồm: "Tôi không phải đã nói một lần? Ngày đó tôi đi tìm Sở Tấn chính là xin anh ấy đừng từ chức, anh không nhớ rõ?"
Quý Thiên Trạch sững sờ một chút, suy nghĩ một hồi, hình như là có nghe, nếu như vậy, ngày đó gã quá nóng giận, hiện tại quá gấp, nghe được cũng nhớ không rõ.
Gã lúng ta lúng túng: "Sở Tấn tại sao lại từ chức? Cậu ấy tại sao từ chức?"
Trang Hãn Học nghĩ đến dáng dấp Sở Tấn hung thần ác sát trừng mình —— "Không được nói cho người khác biết!"
Dừng lại hồi tưởng, Trang Hãn Học nói: "Tôi không biết, anh hỏi tôi, tôi cũng không biết hỏi ai."
Còn nói: "Anh muốn tìm anh ấy, nên đi hỏi cha mẹ anh ấy."
Hắn cả đời không làm được chuyện gì, Sở Tấn tốt với hắn như vậy, đó là một yêu cầu cuối cùng, dù thế nào hắn cũng phải làm được, làm một tên đàn ông nói lời giữ lời.
Quý Thiên Trạch nhụt chí, gã căn bản không có phương thức liên lạc với cha mẹ Sở Tấn, mặc dù có... gã cũng biết Sở Tấn mấy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ.
Trong lòng gã rõ ràng mọi chuyện, Sở Tấn thích gã, vì gã chọn một trường đại học, theo gã đến thành phố này, bởi vì gã mà come out với cha mẹ. Nhưng là, lẽ nào đều là lỗi từ trên người gã sao? Gã vừa không có bức Sở Tấn thích mình, vừa không có cưỡng ép Sở Tấn vô tư kính dâng, là Sở Tấn cam nguyện, gã chỉ là... Không có từ chối mà thôi.
Sở Tấn cho gã áp lực quá lớn, gã còn đang do dự, Sở Tấn dĩ nhiên dám come out với trong nhà.
Gã là thẳng nam, trong nhà chỉ có một đứa con trai, gã do dự có nên cùng Sở Tấn bên nhau hay không. Hai người đàn ông, thật sự có thể sống hết đời sao?
Quý Thiên Trạch cho là Sở Tấn vẫn luôn đứng tại chỗ chờ gã, gã không nghĩ tới Sở Tấn sẽ rời đi, gã quay đầu lại, đã không biết nên đi đâu tìm Sở Tấn.
Quý Thiên Trạch cảm thấy Sở Tấn thực sự đê tiện, anh làm sinh hoạt của gã quen có anh, giờ lại bứt mình trở ra.
Vòng đi vòng lại đã nhiều năm như vậy, chỉ có Sở Tấn yêu gã nhất, Sở Tấn cái gì cũng tốt, chỉ là giới tính không đúng, nếu như Sở Tấn là con gái, gã phỏng chừng đã sớm tiếp nhận Sở Tấn, lãnh giấy kết hôn, nói không chắc đứa nhỏ cũng đã đến tuổi đi học tiểu học.
Quý Thiên Trạch tâm hoảng ý loạn, bất đắc dĩ nghĩ, chờ gã tìm được Sở Tấn, gã sẽ đồng ý cùng Sở Tấn ở bên nhau.
- - Một khi đã đánh mất, thì sẽ không thể nào tìm lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.