Xuất phát từ tâm lý muốn đến gần nam thần, Ngô Dĩ bảo trì yên lặng nghe lén đối thoại ở bàn bên. Người chơi bàn bên đang bàn luận về Nhạc Thư Thần, nói hắn ở Tinh linh tộc ra sao ra sao, nói hắn chơi vi ô lông hay thế nào thế nào, lại bàn đến việc hắn lớn lên có bao nhiêu xinh đẹp vân vân. Nói đến sau cùng, lại bắt đầu bàn đến ID trò chơi của Nhạc Thư Thần.
Đương nhiên, những người này sẽ không thể biết được ID của Nhạc Thư Thần rốt cuộc là gì. Chẳng qua một người trong số họ xác nhận rằng ID của Nhạc Thư Thần có một chữ "ma" bên trong, cũng không hiểu bọn họ vì sao xác định như vậy. Ngô Dĩ nghe bọn họ bàn đến bàn đi cũng không nghe ra được tin tức gì hữu dụng, dần dần cũng không còn hứng thú nghe nữa.
Sau khi hết chú ý đến cuộc trò chuyện ở bàn bên, Ngô Dĩ lại quay về với việc gọi món. Nói là gọi món, nhưng thật ra cậu cũng không biết phải gọi gì, vì thế tùy tiện gọi một vài món thoạt nhìn có tên khá hay trên thực đơn. Tinh linh phục vụ nghe Ngô Dĩ gọi món xong, lấy lại thực đơn sau đó nhanh như chớp đi mất.
Người chơi đến nhà hàng càng ngày càng nhiều, rất nhanh, tầng hai của nhà hàng cũng đã kín người. Riêng Ngô Dĩ vẫn ngồi một mình một cõi trong góc tầng hai chờ đồ ăn lên. Chính tại lúc này, một người chơi mặc áo choàng trắng đem toàn thân che kín không còn kẽ hở, tạo hình tương tự như Ngô Dĩ bước lên lầu hai, đi dạo một vòng, phát hiện tầng hai đã không còn chỗ trống, rồi lại bất chợt nhìn thấy Ngô Dĩ ngồi một mình tại vị trí vốn dành cho bốn người ngồi.
Cho nên người chơi nọ liền tiêu sái đi về phía Ngô Dĩ, dùng giọng nói trầm thấp hỏi Ngô Dĩ, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Ngô Dĩ ngẩng đầu liếc người chơi này một cái, đối phương đại khái cũng là người mới giống cậu, trên người con đang mặc bộ quà tặng trong hộp quà tân thủ, che bản thân kín như cái lồng, cơ hồ còn không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được đường cằm sắc nét cũng vài sợi tóc dài xanh biếc.
Ngô Dĩ nhịn không được tập trung lực chú ý xem xét một chút cột thông tin của vị người chơi trước mặt, phát hiện ID của hắn là "Ma phương", Tinh linh tộc cấp 8,... mà Ngô Dĩ hiện tại mới chỉ đạt cấp 3.
"Ma phương" hai chữ này không hiểu sao lại khiến Ngô Dĩ có chút mất tập trung, bởi vì lúc trước nghe lén bàn bên thảo luận ID của Nhạc Thư Thần, bọn họ dường như vô cùng chắc chắn trong ID của nam thần có một chữ "ma", mà trùng hợp, người chơi vừa xuất hiện trước mặt cậu trong ID lại cũng có một chữ "ma".
Ngô Dĩ nhịn không được cẩn thận quan sát một chút ngoại hình của vị người chơi trước mặt. Tuy rằng đa số đều bị áo choàng rộng thùng thình che mất, nhưng vẫn đem đến cảm giác cực kỳ quen mắt.
Nhất là vài sợi tóc xanh biếc lộ ra kia, nhìn thế nào cũng khiến Ngô Dĩ nhớ tới tấm ảnh nam thần đăng trên diễn đàn. Cậu nhớ rõ nam thần có để lộ tạo hình game trên diễn đàn, chính là mái tóc chuyển màu từ đen đến xanh đậm giống hệt người chơi Ma phương trước mặt.
Bởi vì trong lòng hoài nghi, nên Ngô Dĩ cũng không cự tuyệt yêu cầu của vị Ma phương này. Đối phương nói lời cảm tạ sau đó liền ngồi xuống trước mặt Ngô Dĩ. Hắn tự nhiên thoải mái ngồi ở đó, một tay để trên bàn, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, khiến Ngô Dĩ tim đập gia tộc một trận.
Sau khi đối phương ngồi xuống, trên bàn lại một lần nữa yên tĩnh. Đối phương tựa hồ cũng không có ý mở miệng nói chuyện, còn Ngô Dĩ lại nghĩ nát óc cũng không biết nên mở lời như thế nào.
Ngay khi Ngô Dĩ đang xây dựng tâm lý, tinh linh phục vụ đã đem đồ ăn đến, nhanh chóng bày trước mặt Ngô Dĩ hai món rau xanh cùng với cơm. Lúc này tựa hồ mới để ý đến bên cạnh có thêm một người chơi là Ma phương. Tinh linh không biết từ đâu biến ra thực đơn, lại đưa cho Ma phương.
Thời điểm đối phương gọi món, Ngô Dĩ đang chậm rì rì mà ăn cơm, kỳ thật căn bản không để ý nổi món ăn mình gọi đến cùng hương vị ra sao. Toàn bộ lực chú ý của cậu đều tập trung trên người Ma phương trước mặt. Đối phương tao nhã dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ thực đơn, cả người như tản ra một cỗ khí chất vô hình khiến người ta say mê, khiến ngay cả tinh linh phục vụ cũng trở nên nhiệt tình hơn vài phần, ôm thực đơn nhìn Ma phương thêm vài lần, mới lưu luyến rời đi.
Ngô Dĩ đến cùng vẫn là không biết mở lời làm sao, đành phải ngây ngốc cúi đầu tiếp tục xử lý cơm của mình, ăn siêu cấp chậm, thẳng đến khi đồ ăn Ma phương gọi đã được dọn lên, cậu mới chỉ ăn được không đến một nửa. Dường như thấy cậu ăn quá chậm, nên bất giác nhìn cậu nhiều hơn một chút.
Chẳng qua cũng chỉ được thêm một chút mà thôi, Ma phương kia tựa hồ không có hứng thú gì với Ngô Dĩ. Hắn ăn cơm, chỉ là để bổ sung độ no đói trong trò chơi, thức ăn cũng không nhất định phải ăn hết. Có điều, đồ ăn trong trò chơi này cũng thực sự rất thần kỳ, tên món tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng hương vị tuyệt đối không tệ. Thậm chí một số người chơi còn cho rằng, cùng một món ăn, người chơi khác nhau ăn vào sẽ cảm nhận được hương vị hoàn toàn không giống nhau.
Ma phương nhanh chóng ăn xong, cũng có thể nói là bổ sung xong điểm đói khát trong trò chơi, sau đó liền đứng lên chực muốn đi. Ngô Dĩ nhìn theo hắn, nhất thời cũng bỏ xuống bát cơm đang ăn dở, đứng dậy dợm bước theo.
Cậu đi theo Ma phương đến quầy tính tiền, sau đó lại đi theo hắn đến tận cửa lớn. Ma phương tựa hồ có nhiệm vụ trên người, đầu tiên đi đến cổng Tĩnh Mịch thôn cùng với đội trưởng đội thủ vệ Carly bàn giao nhiệm vụ, sau đó bay ra khỏi thôn, tựa hồ muốn đi nơi nào đó.
Ngô Dĩ ở phía sau vẫn một đường theo sát, giống như một kẻ si tình biến thái mà bay theo đối phương, nhìn hắn bay ra khỏi thôn, cậu cũng liền vội vàng cất cánh muốn bay theo qua đó.
Ma phương tựa hồ không phát hiện sự theo đuôi của Ngô Dĩ, cánh của hắn cũng là một màu xanh biếc, cùng với bức ảnh Ngô Dĩ thấy trên diễn đàn hoàn toàn giống nhau, khi bay còn để lại một chùm quang điểm xanh biếc, Ngô Dĩ chính là lần theo chùm sáng này để bay theo. Chẳng qua không được bao lâu, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi, số lượng người chơi trở nên ít đi khiến cho Ngô – người chơi cấp 3 – Dĩ nếu vẫn cố chấp muốn bay theo đối phương, liền có vẻ hơi đường đột lại lộ liễu.
Ma phương có vẻ như muốn đi đánh quái, động đến đều là các tiểu quái cấp 7 cấp 8 – nấm đỏ thần chú, một đám tiểu yêu quái bộ dáng đáng yêu lại còn biết nhảy tới nhảy lui. Tuy rằng nhìn bề ngoài thân thiện khả ái, nhưng chỉ cần có kẻ địch tới gần, chúng sẽ lập tức biến sắc mặt, hình thể biến lớn, khuôn mặt dữ tợn, toàn bộ cây nấm sẽ chuyển thành màu đỏ, hơn nữa sẽ bắt đầu phun ra xung quanh một chất độc dạng khí màu đỏ.
Loại yêu quái này đối với Ngô Dĩ hiện chỉ mới cấp 3 mà nói chính là rất khó gặp phải, cho nên khi cậu thấy Ma phương đáp xuống vùng dã ngoại, hơn nữa bắt đầu rút vũ khí ra đánh quái, cậu vốn dĩ chỉ định yên lặng đứng ở một nơi cách xa chiến trường, tỷ như đứng trên một cái cây nào đó an tĩnh mà xem. Vì vậy mà cậu chọn đáp xuống một cành cây tương đối cao, nhờ vào lá cây ngụy trang trộm quan sát Ma phương.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn cho lắm, cái cây Ngô Dĩ trốn kia lại không phải một cái cây bình thường, mà là một tiểu quái cấp 8 tinh anh – thụ nhân. Bình thường nó ngụy trang thành bộ dạng một cái cây bình thường, kỹ năng thăm dò của người chơi hoàn toàn không có tác dụng, nó cũng sẽ không chủ động công kích người khác, nhưng một khi có người chơi hoặc sinh vật khác đặt chân lên cây, nó liền giống như mấy cây nấm, nháy mắt biến sắc mặt bắt đầu điên cuồng công kích.
Cho nên khi Ngô Dĩ đáp xuống thân cây, nó liền phát hỏa, uốn éo thân hình khô héo dùng nhánh cây cùng lá cây đem Ngô Dĩ hất bay. Ngô Dĩ còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trên lưng đau xót, cả người liền theo cành cây bay thẳng vào giữa đám nấm quái vật bên kia.
Thời điểm cậu rơi trên mặt đất, vạch máu gần như đã thấy đáy, đám nấm bên cạnh lại bắt đầu rào rào mà tập hợp về phía này khiến Ngô Dĩ trong nháy mắt tâm lạnh mất một nửa, nghĩ thầm, chuyến này chết chắc.
Chẳng qua đến cuối cùng Ngô Dĩ cũng không thành công đi tìm chết, bởi vì Ma phương ở bên kia đã kịp thời bay qua, một tay bắt lấy Ngô Dĩ, đem Ngô Dĩ bay ra khỏi đám nấm đang điên cuồng kia, dừng lại trên một ngọn đồi an toàn.
Sau khi an toàn tiếp đất, Ngô Dĩ lập tức ý thức được chuyện chính mình theo dõi người khác đã bị bại lộ, cậu đỏ mặt cúi đầu, đem chính mình cuộn thành một khối, không dám nhìn mặt đối phương.
Ma phương tựa hồ cũng đã nhận ra: "Cậu vẫn luôn đi theo tôi à?"
Hai má Ngô Dĩ càng đỏ, cũng không biết phải mở miệng giải thích như thế nào, cậu do dự một hồi lâu, mới miễn cưỡng chính mình mở miệng nói: "Cái đó,....... cũng có thể là tôi nhận sai người, chỉ là nhìn thấy anh khiến tôi liên tưởng tới một người, cho nên muốn xác nhận một chút."
Ma phương tựa hồ đang cười, ngữ khí cũng ôn nhu hơn, giọng nói của hắn cũng khiến Ngô Dĩ cảm thấy quen tai, nhưng nghĩ đến trò chơi này còn có thể biến đổi thanh âm, cho nên lại không dám xác định.
Ma phương nói, "Vậy cậu xác nhận được chưa?"
Ngô Dĩ nhịn không được ngẩng đầu nhìn đối phương, vẫn giữ nguyên bộ dạng cuộn thành một khối trên mặt đất, cho nên khi ngẩng đầu, mũ áo choàng cũng thuận lý thành chương mà trượt xuống, khiến toàn bộ khuôn mặt của Ngô Dĩ cứ thể bại lộ trước mắt đối phương.
Ngoài dự đoán chính là đối phương tựa hồ cũng thực ngạc nhiên mà nói một câu, "Là cậu?"
Những lời này dọa sợ Ngô Dĩ rồi, nghĩ đến đối phương sao có thể nhận ra cậu, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy...... Ma phương lúc này đã gần như đem mũ áo choàng cởi xuống, lộ ra gương mặt hoàn thiện, nhưng làm cho Ngô Dĩ thất vọng chính là, khuôn mặt này lại không phải là gương mặt mà cậu ngày đêm tâm tâm niệm niệm.
Tuy rằng tóc đối phương cũng là màu xanh thẫm, đồng tử cũng cùng một màu xanh nhạt, giống như đúc bức ảnh của nam thần, nhưng khuôn mặt hoàn toàn không giống. Tuy rằng cũng là một khuôn mặt soái khí bức người, ngũ quan xinh xắn cùng bộ dáng hoàn mỹ tinh tế, nhưng cũng có chứng minh được gì đâu, dù sao trong trò chơi này, ai cũng đều có thể tự biến mình thành tuấn nam mỹ nữ.
Phát hiện chính mình nhận nhầm người, Ngô Dĩ nhất thời cảm thấy uể oải cực kỳ, lại ủ rũ cúi đầu, ngay cả cánh cũng rũ xuống, có vẻ tội nghiệp vô cùng, cậu nói, "Thực xin lỗi, tôi hình như nhận nhầm người rồi."
Ma phương ngược lại cảm thấy hơi buồn cười, bộ dáng thất vọng ủy khuất của đối phương khiến hắn không hiểu sao lại muốn an ủi, cho nên liền nói, "Không sao..... Cậu đem tôi nhận nhầm thành ai? Vì sao vừa rồi không trực tiếp hỏi?"
Ngô Dĩ nghĩ tới nam thần, người xa không thể với, lại càng thêm uể oải, đành phải nói, "Một người..... rất quan trọng với tôi."