Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 20: Chạm chán hung thú mạnh mẽ




“Haha khiêm tốn như vậy làm gì, không biết có thằng nhóc may mắn nào được cháu để mắt tới chưa?”
Chỉ huy hỏi vậy vài thanh niên ở gần đó nghe thấy cũng đều tò mò vểnh tai lên nghe, Vera chỉ cười đáp;
“Cháu vẫn còn nhỏ tuổi mà bây giờ chỉ muốn tập trung vào học tập và rèn luyện bản thân thôi chứ chưa dám nghĩ đến chuyện yêu đương”!
Những thanh niên nghe được đều vui mừng vì Vera chưa có bạn trai còn chú Năm thì cười haha nói;
“Cháu biết nghĩ vậy là tốt nhưng tuổi trẻ cần phải có những trải nhiệm hay ho không thể chỉ chăm chăm vào học tập được, cháu thấy Diater con trai chú như thế nào? Ở nhà nó được xem là đẹp trai nhất khu đó đấy, tháng trước nó vừa thăng cấp lên ‘Tân Tinh – huyền cấp(3)’ nên chú đã đưa nó lên đây để rèn luyện.”
Vera nghe vậy cũng hiểu ra, ban nãy em còn thắc mắc là tại sao trong đám thanh niên Diater gần như là nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng không cao mà khi hắn nói gì cũng chẳng ai cãi lại thì ra do là con trai của chỉ huy.
“Diater là con trai của chú sao? Phải rồi anh ấy rất khôi ngô tuấn tú, lúc nãy còn dẫn cháu đi tham quan nữa, đúng là người tốt tính giống chú Năm”
Thấy Vera nói vậy chú Năm cười lớn, Kane quay sang kéo hắn đi uống thêm rượu, ăn xong Vera cũng không muốn ở đây thêm nữa vì em không thích nơi đông người, sau khi xin phép bố và chào hỏi mọi người thì Vera đi lên phòng ngủ.
Nằm trên giường Vera lướt điện thoại xem lại những tấm hình về các loại hung thú em đã chụp được sau một ngày đi săn, miệng thì thào;
“Đây chính là cuộc sống của một thợ săn hung thú thực thụ sao”.
Sáng hôm sau Vera lại cùng bố tiếp tục vào rừng rèn luyện, mọi người nhìn thấy đều chào hỏi rất nhiệt tình, cả buổi sáng Vera đã đánh được 6 trận, kĩ năng chiến đấu với hung thú của em cũng lên một tầm cao mới. Vì doanh trại của thợ săn ở gần đây nên khá khó để tìm được những hung thú cấp thấp cho Vera rèn luyện, vậy nên Kane đã dẫn Vera vào khá sâu cách doanh trại gần 10km.
Đầu giờ chiều lúc này Vera vừa giết chết một con tiểu Kim Ngưu, đây là con hung thú mạnh nhất mà từ trước đến giờ Vera đối phó. Nếu lần đầu tới đây mà Vera gặp con này thì chắc chắn thua thảm rồi, nghe Kane nói thì con tiểu Kim Ngưu này sắp tiến hóa lên ‘Bậc 1 – trung đẳng’!
Kane đang thu dọn xác con hung thú đó thì bỗng thốt lên;
“Con tới đây xem này Vera”!
Vera nghe vậy cũng đi tới chỗ cái xác của con tiểu Kim Ngưu liền nhìn thấy một viên ma hạch vừa được moi ra, Vera kích động cầm lấy viên ma hạch, tuy nó rất nhỏ và hình dạng cũng méo mó nhưng Vera vẫn rất vui;
“Đây chính là viên ma hạch đầu tiên mà mình tự tay kiếm được”!
Kane cảm thán nói; “Hung thú xơ đẳng rất hiếm có ma hạch không ngờ hôm nay con lại tìm được một viên, khi đi săn, bố mà cũng may mắn như con thì tốt.”
Vera nghe vậy cũng chợt nhận ra, thực lực của Kane lúc này là ngang với hung thú ‘Bậc 3 – xơ đẳng’, nhưng xơ đẳng thì rất hiếm có ma hạch, hai viên ma hạch bậc 3 đẹp đẽ trong bộ sưu tập của Vera không biết Kane đã phải giết mấy chục con hung thú Bậc 3 mới kiếm được.
Hai người tiếp tục di chuyển sâu hơn vào trong rừng khi đi qua một hang động khá lớn Kane bỗng nhiên dừng lại nhíu mày nhìn vào trong cái hang tối đó. Ông đưa con mình lên một cành cây to ở trên cao rồi dặn dò;
“Con ở đây đợi bố một lát, bố vào trong cái hang đó kiểm tra rồi sẽ ra ngay”!
Vera cũng biết bố đã phát hiện ra thứ gì đó nguy hiểm nên cũng gật đầu; “Papa cẩn thận đấy”.
“Yên tâm bố của con là ai chứ”.
Kane nhảy xuống tiến lại gần miệng hang xem xét một chút rồi đi vào trong, thấy vậy Vera cảm thấy lo lắng, em chỉ biết đứng chờ mắt nhìn xuống dán chặt vào cửa hang.
Năm phút sau một tiếng động lớn trong hang phát ra sau đó là liên tiếp những tiếng vang khác, thấy vậy Vera rất lo lắng rồi em cũng nhìn thấy Kane từ trong hang lao ra ngoài, ông lao một mạch lên chỗ Vera đang đứng bế em lên rồi nhảy xuống chạy thật nhanh đi cách xa cái hang.
Thấy mặt Kane rất nghiêm túc và tập trung nên Vera cũng chỉ im lặng không dám hỏi gì, lúc này trên người Kane có một luồng chiến lực màu vàng đang bao bọc cơ thể. Nhận thấy một luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ từ đằng sau phát ra Vera vội quay đầu lại nhìn con ngươi co rút lại.
Đằng sau hai người là cả một bầy hung thú đang đuổi theo, trong đó con đi đầu có khí tức rất mạnh, kích thước cũng rất lớn có lẽ bằng một chiếc xe tải. Những con hung thú khác cũng chỉ bé hơn một chút thực lực cũng đều rất mạnh, Vera biết chỉ cần một con trong số chúng ra tay cũng dư sức giết chết mình!
Vera nghĩ thầm; “Thì ra trong cái hang đó là hang ổ của bọn chúng, mà bố mình đã làm gì khiến chúng tức giận đuổi theo dai như thế nhỉ? Đã chạy được khoảng 1km rồi!”
Trên đường chạy Kane vung kiếm chặt những cành cây rơi xuống ngáng đường bọn hung thú nhưng cũng không giảm được tốc độ truy đuổi của bọn chúng là bao! Kane nói nhanh;
“Cứ thế này không ổn, xem ra phải tốn khá nhiều sức lực rồi”.
Nói xong Kane nhảy lên một tảng đá cao đặt Vera xuống rồi nhảy xuống trước mặt bọn hung thú, Vera thấy bố mình làm vậy thì mặt trắng bệch cảm giác lo sợ, hai tay siết chặt vào nhau.
Kane giơ hai tay lên cao xung quanh ông hiện ra rất nhiều những lưỡi kiếm năng lượng to màu vàng, ông vung tay tất cả các mũi kiếm đều bay về phía bầy hung thú đang lao tới. Đạt tới bậc 'Cao Thủ' thì chiến lực có thể hóa lỏng và ngoại phóng ra ngoài.
Bị các mũi kiếm công kích bọn hung thú phải toàn lực ngăn cản nên tốc độ chợt giảm có vài con còn bị thương ngã nằm xuống đất, chỉ có con đầu đàn và vài con đằng sau là còn có thể tiếp tục chạy.
Lúc này Kane hai tay cầm thanh kiếm to của mình giơ thẳng lên trời như đang tích tụ năng lượng, những luồng chiến lực màu vàng liên tục trào ra từ người ông rồi nhập vào thanh kiếm, khi con hung thú đã lao đến gần Kane chỉ còn cách vài mét thì ông bổ mạnh thanh kiếm xuống hét lớn; “Kim Cự Kiếm Trảm”!
Một luồng kiếm khí màu vàng sắc bén to lớn bay thẳng đến chém vào trước người con hung thú đầu đàn khiến nó bị đẩy văng ngược lại đập lên những con phía sau rồi tất cả ngã xuống đất. Kane thở hồng hộc lấy mấy viên thuốc màu xanh ra bỏ tất cả vào mồm rồi quay lại nhảy lên trên tảng đá bế Vera tiếp tục chạy một mạch về hướng doanh trại.
Đằng sau vẫn có vài con hung thú chưa bị thương nhiều lắm đuổi theo được một đoạn nữa thì cũng dừng lại, sau khi chạy một đoạn mà không thấy bị đuổi theo nữa Kane mới dừng tại một gốc cây to ngồi xuống dựa lưng vào cây thở gấp. Vera liền lấy chai nước ra rồi dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cho Kane.
Sau khi hồi sức lại thì Kane trở nên hưng phấn cười lớn;
“Hahahahaha...”
Vera nhìn Kane như vậy cảm thấy khó hiểu; “Lúc nãy còn bị đuổi chạy như vịt sao bây giờ lại cười như điên thế?” Em thử hỏi; “Papa làm sao thế?”
Kane xoa đầu Vera giải thích; "Vì bố có thu hoạch lớn"!
“Thu hoạch lớn sao, là cái gì thế ạ?”
Nhìn thấy khuân mặt tò mò đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mình của con gái ông lại cười lớn, cùng lúc đó Kane dùng lực tâm linh quét qua xung quanh một lượt, phát hiện ra không có ai mới lấy ra hai quả màu đỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.