Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 34: Tiếp tục cùng bố đi săn




Kane tỏ vẻ hứng thú hỏi; “Thu hoạch lớn gì thế?”
“Nếu papa muốn biết thì ngày mai phải đưa con đi rèn luyện, con không muốn phải cùng người lạ săn hung thú nữa đâu!”
Kane cười đáp; “Được rồi ngày mai bố nhất định sẽ đưa con đi, hôm nay con bị đám thanh niên đó làm phiền nhiều lắm phải không?”
“Cũng phiền bình thường ạ, mà đội trưởng của đội con rất tốt còn giúp con thoát khỏi một con ‘thú điên’ nữa!”
“Ồ là thằng nhóc Alvar sao? Ừ tên đó rất có tiềm năng và cũng rất chăm chỉ, dũng cảm, có điều là bố thấy nó thường có ác ý với một vài thanh niên, cũng may nó không có ác ý với con không thì bố sẽ giáo huấn nó một trận!”
Lúc này Vera đã cởi toàn bộ áo của Kane ra để lộ nửa thân trên rất lực lưỡng, tay phải ông lúc này có một vết thương không sâu lắm, Vera rửa qua vết thương rồi bôi thuốc sau đó băng bó lại.
“May chỉ là vết thương nhẹ, chắc qua ngày mai là tay papa sẽ hồi phục hẳn”
Kane nhìn con gái mình đang chăm chú băng bó tiện mồm nói vậy liền nhéo má em rồi cười;
“Con bây giờ cũng đang có những tài năng như mẹ con rồi, chẳng bao lâu nữa con sẽ đuổi kịp cô ấy thôi, bố tin chắc rằng như vậy!”
Vera ngẩng đầu lên nhìn bố mình đắc ý nói; “Bây giờ papa mới biết thế thì hơi muộn đó!”
“Cái con bé này”. Nói rồi ông nhấc bổng Vera lên ghẹo em,
Vera cố giãy dụa cười nói;
“Papa mau đi tắm đi hôi quá đó, phần cổ còn bám bẩn nè!”
“Con nói phải, vậy hôm nay hai bố con mình tắm cùng nhau nhé!”
Nói rồi Kane xách theo Vera đi vào buồng tắm, Vera sợ hãi cố giãy dụa rồi thoát ra được, sau đó em thè lưỡi với bố mình một cái rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Kane thấy vậy chỉ cười lắc lắc đầu rồi bước vào buồng tắm.
Vera khi ra ngoài và tiếp xúc với người khác thường tỏ ra rất lạnh lùng và ít nói, muốn nói chuyện với em không khó nhưng muốn tiến xa hơn thì rất khó, em cũng hiền hậu hay giúp đỡ người khác nhưng không vì vậy mà em trở nên thân thiết với họ. Chỉ có khi ở cùng với người trong gia đình là bố mẹ mình vì Vera mới vui đùa, năng động và tinh nghịch như một đứa trẻ.
Bữa tối hôm đó cả doanh trại ăn uống rất náo nhiệt, mọi người đều rất hứng khởi trò chuyện với nhau, các thợ săn đi qua đi lại mời rượu khắp nơi. Những thợ săn chuyên nghiệp đã được tham gia cuộc đi săn quy mô lớn ngày hôm nay đều hăng hái kể lại những chiến tích cho các thợ săn trẻ tuổi nghe, ai nấy đều nghe rất chăm chú, họ vô cùng ngưỡng mộ chiến tích của thủ lĩnh Kane, một mình đánh chết ba con hung thú ‘Bậc 3 – xơ đẳng’!
Vera ngồi cạnh Kane nghe bố mình kể chuyện cũng cảm thấy rất tuyệt, em thầm nghĩ;
“Không lâu nữa đâu, sẽ có ngày con sát cánh cùng bố chiến đấu với những hung thú cường đại!”
Đội thợ săn do Kane dẫn đầu ngày hôm nay đã tiêu diệt được hai ổ hung thú lớn và cũng thu được khá nhiều ma hạch bậc 2 nên ai nấy đều rất vui, đặc biệt là những bộ phận trên cơ thể của ba con hung thú ‘bậc 3’ rất có giá trị, chỉ sau lần đi săn này mà doanh trại chi nhánh cơ sở 1 này đã đạt đủ chỉ tiêu trong một tháng!
Vài thành viên cao cấp cũng hỏi những thanh niên về chiến tích mà họ đã đạt được trong buổi rèn luyện ngày hôm nay, các thợ săn học việc ai nấy đều rất phấn khởi khoe khoang thành tích.
Đa số các thợ săn học việc đều đã giết được khoảng 4,5 con hung thú đồng cấp trong ngày hôm nay và họ rất tự hào về thành tích đó, ba thành viên trong đội với Vera cũng như vậy. Còn các đội trưởng đa phần đều chỉ dẫn đường và đảm bảo an toàn cho các thành viên nên họ không giết được nhiều hung thú đồng cấp lắm.
Vera thấy các thanh niên đó đắc ý và nghe chiến tích mà họ kể thì chỉ lắc đầu rồi không quan tâm, đối với Vera một ngày mà chỉ giết được bằng đó hung thú đồng cấp là quá ít không đáng nhắc tới. Hơn nữa hôm nay em còn tự tay giết chết ba kẻ trên cấp mình tuy chỉ là đánh lén nhưng Vera cũng đã phải hao tốn rất nhiều công sức và tâm huyết.
Cũng có rất nhiều người hỏi han về thành tích ngày hôm nay của Vera nhưng em cũng chỉ trả lời giống với những người khác cho qua chuyện, Vera và Alvar cũng đã cam kết với nhau là không tiết lộ chuyện phát sinh chiến đấu với tên đại ca hồi chiều nay với bất cứ ai.
Đêm tối khi đã đến giờ đi ngủ, lúc này Kane đang ở trong phòng Vera, hai bố con đang tâm sự cùng nhau. Vera nằm trong lòng bố mình và kể lại những kinh nghiệm mình đã đúc kết ra được trong những lần chiến đấu với hung thú ngày hôm nay. Kane nghe con gái mình nói mà cảm thấy em rất thông minh và tiến bộ rất nhanh, ông khen;
“Con thật sự tiến bộ rất nhanh đó, cảm ngộ của con về cách thức chiến đấu cũng rất cao, lại còn có thể tự sáng tạo ra các chiêu thức cước pháp cao thâm nữa chứ!”
“Hì hì con cũng chỉ suy nghĩ bừa mà ra thôi.”
Kane nhìn thấy tấm băng dán ở phần trên ngực Vera liền hỏi; “Hôm nay con bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
“Không ạ, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi đến sáng mai là lành hẳn ấy mà!”
Kane nghe vậy cũng an tâm rồi nói truyện với Vera thêm một lát sau đó ông về phòng mình ngủ, Vera vui vẻ chúc bố mình ngủ ngon rồi em ngồi thiền trước khi đi ngủ, em không muốn cho bố mình biết việc bản thân em đã tự tay giết chết người, cũng không muốn cho bố biết những chuyện nguy hiểm mà hôm nay em đã trải qua!
Sáng hôm sau mọi người thức dậy lại tiếp tục những hoạt động và công việc thường ngày, Vera cũng như vậy, việc đầu tiên em làm là uống một chén nước đỏ được rót ra từ chai thủy tinh. Đến giờ đi săn Vera lại cùng Kane đi vào sâu trong rừng ở những nơi nguy hiểm, các thợ săn chuyên nghiệp khác cũng tấp nập chuẩn bị khởi hành, những thợ săn học việc thì mới bắt đầu chia đội rồi xếp hàng.
Khác với hội thanh niên đi rèn luyện, khi đi theo bố Vera được đến rất nhiều nơi mới lạ mà ít người dám đặt chân đến, cấp bậc hung thú ở những khu vực này cũng cao hơn nhiều. Tùy tiện đi bộ 1 km cũng có thể bắt gặp vài con hung thú ‘Bậc 2’, không chỉ hung thú mà các thợ săn thuộc biệt đội khác khi thấy Kane đều sợ hãi tránh xa, vì thực lực hiện tại của Kane đã được xem như là đứng đầu tại khu vực trăm km phía tây này. Nếu so với các thợ săn hung thú trong cả tỉnh thành thì Kane và Roger cũng đủ sức vào top 10!
Chẳng bao lâu hai người họ đã bắt gặp một con hung thú có thực lực sắp tiếp cận với ‘Bậc 1 – trung đẳng’, Kane chỉ tay vào con hung thú đó rồi nhìn Vera nói;
“Với những kinh nghiệm mà con đã học được trong ba ngày vừa qua thì bây giờ con đã đủ sức để đấu với con súc sinh đằng kia một trận rồi, con hãy bung hết sức ra đánh với nó đi, bố tin là con sẽ dành chiến thắng!”
Vera nghe vậy thì nhìn bố mình rồi mỉm cười đáp;
“Nhưng con không muốn bung ra hết sức để đánh với nó!”
Kane nghe con mình nói như thế thì cảm thấy khó hiểu rồi hỏi;
“Con làm sao thế, chẳng lẽ con sợ đánh không lại nó sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.