Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 71: Theo mẹ lên đường đi rèn luyện đặc biệt




Vào sáng ngày mùng 10 tháng 9, Vera đang chuẩn bị cùng mẹ đi rèn luyện sinh tử, lúc này cả gia đình ba người đang đứng trên sân luyện tập sau nhà. Hai mẹ con đã thu dọn đồ đạc xong đều đã để trong ‘rương ẩn’ bây giờ họ đang chào tạm biệt Kane. Ông đưa hai tay ra nắm lấy tay vợ con mình nói;
“Hai mẹ con đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ta sẽ chờ tin tốt của hai người.”
“Papa cũng hãy giữ gìn sức khỏe ạ, con sẽ theo mẹ cố gắng rèn luyện để khi trở về khiến cho Papa tự hào hơn nữa!”
Xenia cũng gật đầu cười nhìn Kane; “Anh hãy bảo trọng, nhớ tự chăm lo cho mình đấy.”
Nói rồi cô lại quay sang nhìn Vera lúc này đang cười nói với bố mình, cô hỏi; “Vera con đã sẵn sàng theo mẹ đi rèn luyện sinh tử chưa?”
Vera khuân mặt trở nên nghiêm nghị đáp; “Con luôn luôn sẵn sàng ạ!”
“Tốt, vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Nói xong Xenia tỏa ra một lượng lớn lực tâm linh bao bọc quanh người Vera rồi nhấc bổng em lên, lúc này Vera chỉ cảm thấy cả thân thể rất dễ chịu.
Sau lưng Xenia liền xuất hiện một cặp cánh màu trắng tinh khiết ánh sáng lấp lánh bảy màu, là đôi cánh phượng hoàng trông rất thanh cao và quý phái ai nhìn vào cũng đều muốn quỳ bái! Đôi cánh nhẹ vỗ cả thân thể Xenia đã bay vút lên không trung, Vera được mẹ mình dùng lực tâm linh kéo theo cũng cảm thấy rất phấn khích, lúc này nhìn lên sẽ thấy Vera đang bay lơ lửng theo ngay phía sau Xenia.
Đôi cánh vỗ mạnh cả thân thể Xenia hóa thành một luồng hào quang bay vút đi, Vera cũng như vậy, Kane đứng ở dưới sân đang ngước mắt nhìn về phía xa chân trời miệng lẩm bẩm;
“Hi vọng con sẽ bình an vô sự, mẹ con rất nghiêm khắc trong việc rèn luyện chiến đấu đấy!”
Lúc này trên bầu trời cao Xenia đang bay với vận tốc rất cao khoảng 1 km/s xấp xỉ gấp 3 lần tốc độ âm thanh! Vera được kéo theo sau cũng rất phấn khích và kích động, em luôn mong muốn một ngày nào đó mình sẽ đạt được đến trình độ như thế này. Cả người Vera được bao bọc trong luồng niệm lực cường đại của Xenia nên em không hề bị ma sát lực cản trong không khí làm tổn thương.
Trên bầu trời cao nhìn xuống phía dưới Vera chỉ thấy toàn là mây mù, thấp thoáng có thể thấy vài ngọn cây của những cái cây cao chọc trời trong khu rừng nhiệt đới. Từ khi hai mẹ con họ bay vào vùng không phận của rừng
Vincent này thì đã bắt gặp không ít hung thú loại chim, khi bọn chúng cảm nhận thấy thì đều sợ hãi bay ra tít xa tránh đường cho Xenia bay vụt qua. Bay được khoảng gần 10 phút thì Xenia hạ cánh đáp xuống một dãy núi, Vera đặt chân xuống đất rồi nhìn ngắm cảnh vật xa lạ xung quanh.
Nơi này Vera chưa đến bao giờ, ở sâu trong rừng nhiệt đới hơn 500 km tuyệt đối là rất nguy hiểm, thậm chí còn chưa có một thợ săn nào dám đặt chân tới đây! Vera quay sang nhìn mẹ mình hỏi;
“Đây chính là nơi con sẽ rèn luyện sao ạ?”
Xenia lắc đầu rồi đưa tay chỉ xuống một hang động lớn phía dưới cách nơi này khoảng 800 mét nói;
“Đó chính là nơi tên tư lệnh được chiếu trực tiếp đám tang trên tivi đã chết, mẹ muốn đến kiểm tra thử thôi ấy mà!”
Vera kinh ngạc nhìn xuống phía mẹ mình chỉ tay; “Thì ra là nơi đó, vậy chắc chắn rất là nguy hiểm mẹ phải cẩn thận đấy.”
Xenia mỉm cười xoa đầu Vera rồi nói rất tự tin; “Con yên tâm, trên Châu lục này chưa có một ai có thể làm hại đến mẹ đâu!”
Lời nói của Xenia tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại rất đanh thét, Vera nghe vậy cũng cười tự tin gật đầu với mẹ mình, em biết những điều mẹ nói đều là sự thật. Xenia phất tay một cái liền có một luồng lực tâm linh bao bọc Vera lại.
“Mẹ đã che giấu khí tức của con rồi, sẽ không có một sinh vật nào có thể cảm nhận được sự hiện diện của con ở đây đâu! Con hãy cứ ở đây chờ mẹ đi xuống dưới đó kiểm tra về.”
Nói rồi Xenia hóa thành một tàng ảnh phi nhanh xuống dãy núi tiến thẳng tới phía lối vào hang động lớn, Vera cũng nhảy thoăn thoắt lên một ngọn cây để quan sát mẹ mình. Sau khi Xenia đi vào trong hang sâu đó thì Vera cũng không thể nhìn theo được nữa, giờ em chỉ biết ngồi xếp bằng trên một cành cây to chờ đợi.
Ý thức em tiến vào trong tâm cầu chiến lực nhìn lên chiến cầu năng lượng thứ 8, kích thước của chiến cầu đó đã gần to bằng những cái khác, có nghĩa là Vera sắp có đủ khả năng để thăng cấp. Từ khi ‘Tạo khí luyện cốt sinh’ hết tác dụng thì tốc độ đề thăng thực lực của Vera đã giảm mạnh, tuy có được rất nhiều thuốc và dược liệu có tác dụng giúp tăng tốc độ tu luyện do học viện cung cấp nhưng cũng không thể nhanh bằng trước kia được!
Vera đột nhiên mở mắt vì em nghe thấy một tiếng nổ lớn, em vội đứng dậy rồi nhảy lên trên ngọn cây nhìn xuống phía cửa hang động, Vera ngạc nhiên vì em nhìn thấy cái cửa hang động rất to lớn đã bị san bằng. Vera đảo mắt tìm kiếm liên tục nhưng vẫn không thấy bóng hình của mẹ mình đâu, bỗng lúc này có một tiếng nói từ trên trời cao vọng xuống;
“Cô là ai, sao lại vô cớ tấn công ta?”
Nghe thấy tiếng nói Vera giật mình ngước nhìn lên trời cao thì thấy hai thân ảnh đang lơ lửng đối diện nhau trên không trung, một người trong đó chính là Xenia. Lúc này Vera nhìn thấy mẹ mình rất có phong thái của một chiến nhân cường đại, không giống với vẻ hiền thục dịu dàng như lúc ở nhà nữa!
Một bộ váy trắng bao bọc thân thể đầy đặn mềm mại, trong tay một thanh trường kiếm rất kì bí tản ra thanh sắc quang mang. Mái tóc tết lại và được cài bằng trang sức cao quý, tuy đeo chiếc mặt nạ che đi nửa trên khuân mặt nhưng cũng không giấu nổi dung nhan điềm tĩnh xinh đẹp động lòng người, đôi cánh phượng hoàng đang ung dung nhẹ vỗ phía sau khó có thể che giấu được vẻ quý phái.
Xenia nghe câu hỏi đó thì mỉm cười nhẹ rồi chậm rãi nói; “Ông tự tiện vào ở trong địa bàn của của người khác mà bây giờ còn đòi hỏi lí do à? Nực cười.”
Đối diện Xenia là một người đàn ông đã bịt kín khuân mặt chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén tinh ranh, cả người mặc một bộ trường bào màu xám rất sang trọng có chút bám bụi, cầm trong tay một thanh trường thương trông rất bá đạo. Sau lưng ông ta là một đôi cánh rất lớn màu xanh xám có nhiều hoa văn kì dị trên đó, mỗi lần cánh vỗ nhẹ thì xung quanh ông ta đều có tiếng gió rít rất khó nghe!
Ông ta nói với giọng âm lãnh; “Ta muốn ở đâu là chuyện của ta không đến lượt con nhóc như cô chõ mũi vào. Hơn nữa ta biết rõ nơi đây thuộc địa phận nước Krisxy do tên Hỏa Thiên Vương đứng đầu, có nghĩa cô cũng chỉ là kẻ từ nơi khác tới thôi mà dám lên giọng chủ nhà với ta à?!”
Xenia không quan tâm đáp; “Ta biết ông tới nơi này để tìm vật báu trong bảo tàng dưới kia nhưng không ngờ đã hơn hai tháng rồi ông vẫn chưa rời đi, xem ra ông có thu hoạch không ít nhỉ?”
Nghe vậy bề ngoài ông ta vẫn đang thản nhiên nhưng trong lòng thì chấn động suy nghĩ;
“Sao cô ta biết thời gian mà mình đã ở trong bảo tàng đó, hơn nữa cô ta là ai vậy? Nhìn bề ngoài chắc còn chưa tới 40 tuổi mà đã có thực lực mạnh như vậy chắc chắn là người của một tổ chức cường đại!”
Trầm lặng một chút ông ta như nhớ ra điều gì đó liền mở miệng nói; “Xem ra cô đã biết kẻ giết chết tên ‘Đại Cao Thủ’ hơn hai tháng trước là do ta làm nhỉ, vậy chứng tỏ rằng cô cũng đã ở trong Quốc gia này hơn hai tháng. Không biết danh xưng của cô là gì có thể nói ra không?”
Ông ta đã biết việc mình giết tên tư lệnh của đất nước này hơn hai tháng trước đã bị cô gái trước mắt phát hiện. Tuy lúc đó ông đã tạo hiện trường giả là do hung thú giết để tránh việc kéo nhiều chiến nhân trong quân đội đến đây điều tra thăm dò gây phiền phức đối với ông, nhưng đó chỉ là thủ đoạn để che mắt người khác chứ sao có thể qua mắt được chiến nhân bậc ‘Thách Đấu’ chứ! Bây giờ ông muốn tra dò thử xem thân phận của người trước mắt như thế nào.
"Haha... " Xenia cười một tiếng rồi trêu tức nói; “Sao, ông sợ à? Chẳng lẽ ông dám tới đây ăn cắp đồ mà không dám lãnh chịu hậu quả sao?”
Nghe thế tên đó liền nổi giận quát; “Nhóc con, ta là không muốn tốn sức đánh với ngươi cũng là nể ngươi trẻ tuổi mà đạt đến thực lực này nên mới bỏ qua vậy mà ngươi lại không biết điều, đã thế hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận!”
Nói rồi tay ông ta cầm chắc thanh trường thương của mình chĩa về phía Xenia, cả cơ thể lập tức bộc phát ra luồng chiến lực màu xanh lục vô cùng mạnh mẽ, sau đó đôi cánh ông vỗ mạnh lao vút về phía cô.
Thấy vậy Xenia vẫn thản nhiên, tay cầm thanh trường kiếm chỉ lên phía trước rồi cũng vỗ mạnh cánh lao lên tiếp chiêu. Vera lúc này đang đứng trên một ngọn cây cao ngước lên nhìn cảm thán;
“Trận chiến bắt đầu rồi, đây là lần đầu mình được thấy ‘Thách Đấu’ giao chiến, phải quan sát thật kĩ mới được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.