Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 82: Xích mích trong cuộc đấu giá




Bên trên đài vẫn đang có người cầm trong tay một con dao ve vẩy các thứ, bên dưới thì có vài người chú ý đến cũng ra giá để mua.
Vera ngồi đây chủ yếu là để nghe ngóng thông tin và hiểu biết hơn về những kẻ tại nơi này, theo bản thân em thấy thì mình nên hòa nhập để hiểu biết nhiều hơn với tất cả mọi thứ. Lúc sáng khi thấy cuộc sống khó khăn cực nhọc của những thổ dân, tâm cảnh Vera đã mở ra thêm một con đường mới.
Sau một hồi đấu giá các vật phẩm, đã có rất nhiều thứ được bán đi với giá cao, cũng có một hồi nhiều kẻ tranh nhau mua đồ và phát sinh ẩu đả. Lúc này có một tên bước lên trên bục cao, thân thể kẻ này vô cùng gầy như thể xương muốn lòi ra ngoài vậy, nghe những lời bàn tán xung quanh thì hắn là thành viên hậu cần trong một nhóm lính đánh thuê. Đứng trên bục cao tên gầy trơ xương này lấy từ trong túi ra một viên đá có bề ngoài gồ ghề màu xanh sậm to bằng nắm đấm rồi hắn lên tiếng;
“Đây là một viên đá rất thần kì, nó có thể phát sáng trong chỗ tối và rất cứng rắn không thể bị phá hủy, hơn nữa khi mệt mỏi mà truyền chiến lực vào trong viên đá rồi hấp thu lại, ta sẽ cảm thấy rất sảng khoái và khỏe khoắn!”
Tay cầm viên đá giơ lên cao, tên gầy nói lớn; “Tôi ra giá khởi điểm là 300 xu, vị nào có hứng thú với nó thì hãy mau ra giá, đảm bảo mua viên đá thần kì này về không làm cho các vị thất vọng đâu.”
Nghe tên gầy này giải thích một hồi cũng khiến nhiều kẻ cảm thấy hứng thú nhưng khi nghe đến giá tiền thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên rồi chê bai đàm tiếu.
“Chỉ là một viên đá có chút đặc thù mà thôi cũng bày đặt nói là thần kì rồi đưa ra cái giá trên trời, đúng là một tên điên.”
“Haha đúng thế, viên đá đó có 50 xu ta cũng chẳng thèm mua chứ đừng nói là 300, đúng là tên ảo tưởng.”
“Nhìn bề ngoài xù xì xấu xí, lại chẳng có tác dụng gì to lớn, vậy mà đòi 300 xu, đồ điên!”
Lúc này tất cả mọi người đang ngồi trong quán đều đang chỉ trích và cười nhạo tên gầy ốm đang đứng trên bục đó, chỉ có duy nhất một người không hề tỏ ra như vậy, ngược lại là đang vui mừng kích động, đó chính là Vera!
Nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay tên gầy, hai nắm đấm của Vera siết chặt lại miệng em lẩm bẩm; “Tinh Tú thạch... đó chính là Tinh Tú thạch!”
Vera vẫn còn nhớ hình ảnh viên đá này, nó chính là vật phẩm có giá cao nhất trong cửa hàng điểm tích lũy tại học viện siêu cấp. Nếu từ giá điểm tích lũy của viên đá đó trong cửa hàng mà đổi sang tiền thật thì giá trị thật sự của viên đá này cũng phải xấp xỉ 1 triệu xu! Nhưng hiển nhiên ở đây không một ai có thể nhận ra giá trị thực sự của viên đá này, ngay cả Vera lúc trước cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh của nó trong cửa hàng điểm tích lũy.
“Chẳng cần biết nó có tác dụng gì, cứ lấy về tay trước đã, thứ quý giá và thần bí như vậy không thể để tuột mất được!”
Lúc này tên gầy ốm trên bục bị nhiều người chỉ trích cũng cảm thấy rất khó chịu, hắn vội nói tiếp;
“Viên đá này thật sự rất thần kì, nó vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được tìm ra, mọi người mua về biết đâu lại tìm ra được thì sao hãy thử đi, khi nhóm chúng tôi nhìn thấy viên đá này lúc đó nó đang được một nhóm hung thú bảo vệ, chắc chắn giá trị của nó vượt xa 300 xu đó.”
Những người bên dưới nghe được như vậy vẫn cười nhạo coi thường tên này, chợt có tiếng ra giá vang lên; “Ta mua nó với giá 310 xu!”
Tất cả mọi người trong quán đều bất ngờ sau đó không hẹn mà cùng nhau nhìn về một góc vắng, Vera vẫn đang thản nhiên ngồi không thèm để ý xung quanh. Nhìn thấy một kẻ bí ẩn đang khoanh tay ngồi đó, những kẻ khác đều đang xì xào bàn tán với nhau.
“Tên đó là ai vậy? Tuy ăn mặc khá kì dị nhưng nhìn chất liệu vải trên trang phục của hắn có thể thấy khá là giàu có đó!”
“Không biết là tên thừa tiền từ đâu chui ra nhỉ?”
“Phải đó, bỏ ra hơn 300 xu chỉ để mua về một hòn đá phát sáng, đúng là chê bản thân lắm tiền mà.”
Tên gầy đang đứng trên bục cũng bất ngờ trong giây lát rồi liền trở nên vui vẻ cười nói;
“Vị đại gia này ra giá 310 xu để mua viên đá thần kì này, có vị nào muốn ra giá cao hơn không ạ?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng tên này đang rất vui mừng rồi, vì bản thân hắn cảm thấy viên đá này cũng chẳng có giá trị cao lắm, bán được 300 xu đã là tốt lắm rồi. Gã đại hán lực lưỡng đang ôm một cô gái trong lòng cũng nhíu mày nhìn về phía Vera rồi suy nghĩ;
“Từ lúc hắn mới bước vào đây mình đã cảm thấy hắn có điều kì quái rồi, bây giờ lại bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một hòn đá có chút đặc thù, chẳng lẽ... hắn biết giá trị thật sự của hòn đá đó? Khả năng cao là vậy vì những kẻ từ bên ngoài tới thường có những hiểu biết rất cao.”
Nghĩ vậy tên đại hán liền phẩy tay một cái rồi nói lớn; “Ta ra giá 350 xu, ta cảm thấy viên đá đó khá thú vị nên muốn lấy về xem thử thế nào haha.”
Nghe vậy Vera nhíu mày khó chịu, những người trong quán này kể cả tên gầy đang đứng trên bục cao cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Ai ở đây đều biết gã đại hán kia chính là phó thủ lĩnh của một băng sơn tặc rất có tiếng, hơn nữa bố của hắn chính là thủ lĩnh của băng đó và bản thân cũng có thực lực rất mạnh. Họ đều không hiểu sao gã này lại bỏ ra một số tiền không nhỏ như vậy chỉ để mua một hòn đá không có tác dụng gì lớn.
Cố tỏ ra bình tĩnh, Vera đang suy đoán; “Gã đó chắc chắn không nhận ra được giá trị thực sự của viên đá kia, đến nhiều trang web lớn trên mạng còn không có thông tin về ‘Tinh Tú thạch’ thì làm sao một tên sơn tặc ở nơi hoang vu hẻo lánh này có thể biết được. Khả năng cao là tên khốn này thấy mình ra giá mua nó nghĩ là mình biết điều gì đó nên mới bỏ tiền ra tranh!”
Đợi chốc lát rồi Vera tiếp tục ra giá; “400 xu!”
Mọi người nghe vậy lại kinh ngạc, tên đại hán nhìn về phía Vera miệng nhếch lên cười rồi lên tiếng; “450 xu, haha ta muốn xem thử vị đại gia kia muốn đấu tới khi nào!”
Vera cảm thấy tức giận siết chặt nắm đấm, tên đại hán vẫn đang thản nhiên cười nhìn Vera với vẻ trêu tức mà không hề hay biết bản thân hắn đã bị Vera đưa vào danh sách tử! Vera quay lên nhìn tên gầy tiếp tục nói;
“500 xu, ta muốn xem một tên sơn tặc thực sự có bao nhiêu đồng lẻ!”
Nghe vậy tên đại hán nổi giận, bản thân hắn còn chưa bao giờ bị kẻ khác nhạo báng là nghèo cả. Những người khác nghe lời Vera nói cũng trộm cười nhưng không ai dám để cho tên đại hán phát hiện cả, vì thực sự tên đó rất đáng sợ. Vera thì khoanh tay không thèm để ý mọi chuyện diễn ra xung quanh mình.
Đập mạnh tay xuống bàn tên đại hán cả giận quát; “Ta đưa ra 600 xu, nếu ngươi còn muốn tranh với ta thì sẽ phải hối hận đấy!”
Ai nấy đều âm thầm líu lưỡi về độ chịu chi của tên khùng này, và thương hại cho kẻ đeo mặt nạ kia vì đã chọc giận tên đại hán đó. Vera vẫn chả quan tâm chậm rãi giơ một ngón tay lên trước mặt rồi nói; “1000 xu!”
Cả quán rượu gần như bùng nổ, tất cả mọi người trong này kể cả chủ quán đều rất kinh ngạc và không dám tin. Họ cảm thán về số tiền mà Vera dám bỏ ra và về việc Vera đã thực sự chọc giận tên khùng kia!
“Là do ngươi tự chuốc lấy nhục đấy!”
Gầm lên như vậy, tên đại hán bộc phát chiến lực rồi cả thân thể lực lưỡng lập tức lao về phía Vera, giơ nắm đấm lên hắn muốn dáng cho Vera một đòn để cảnh cáo rằng không một ai được phép sỉ nhục hắn. Khi gã đại hán lao đến gần Vera liền vung lên một cước đá bay tên đó ra rất xa, cả thân thể hắn đập mạnh lên vách tường rồi ngã nhào xuống nền, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Nhìn thấy tên đại hán ra tay những người ở đây đều đang nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tên đeo mặt nạ sẽ bị chà đạp và tra tấn, nhưng điều không tưởng đã xảy ra, lúc này ai nấy đều đang rất chấn động và không dám tin vào mắt mình. Tên đại hán cố gắng đứng dậy, tay quệt đi vết máu rồi nhìn về phía Vera với vẻ không thể tin nổi. Vera đứng khoanh tay trông rất ngạo nghễ nhàn nhã nói;
“Chỉ là một tên ‘Tân Tinh – đỉnh phong’ mà cũng dám nhảy nhót trước mặt ta, hôm nay cho dù bố ngươi ở đây ta cũng không để vào mắt đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.