Luân Hồi Chuyển Phận

Chương 84: Đụng độ thủ lĩnh của một băng sơn tặc




Ba thế lực sơn tặc và thổ phỉ mà nhiệm vụ yêu cầu Vera cần tiêu diệt chính là băng Red, Riu và Wi. Những kẻ trong ba băng này đều là loại chuyên cướp bóc và giết hại người vô tội, bọn chúng nổi tiếng rất hung tàn và độc ác tại vùng này. Thủ lĩnh của ba thế lực này đều có thực lực ‘Tinh Anh – hoàng cấp(2)’, dưới trướng có trên dưới 40 thành viên tất cả đều là những kẻ đáng chết.
Vừa di chuyển Vera vừa nói; “Với thực lực của tôi bây giờ nếu đánh với ‘Tinh Anh – tiền cấp(1)’ thì rất bình thường thậm chí có thể giết chết, nhưng ‘hoàng cấp(2)’ thì khá khó đấy! Sức chiến đấu không đủ để đánh bại ‘hoàng cấp(2)’ và ngược lại vì có bộ giáp D3 nên họ cũng không thể đánh bại tôi, xem ra mẹ muốn tôi phải tính toán và đưa ra được giải pháp tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ nhỉ.”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
AI lên tiếng; “Tất nhiên rồi, nhiệm vụ của chủ nhân cũ đưa ra đâu phải dễ hoàn thành như vậy.”
Từ ngày hôm đó trở đi Vera luôn chăm chỉ rèn luyện và không ngừng cải thiện, nâng cao các kĩ năng chiến đấu mà mình đang sở hữu. Nhất là cước pháp em đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ cảm đạo và lĩnh ngộ ra thêm nhiều phương pháp vận dụng mới.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều kẻ xấu chuyên làm những việc độc ác bị Vera chém giết, trong số đó sơn tặc thuộc băng Red và Riu là chiếm phần nhiều nhất. Hiện tại đang có rất nhiều tên đang không ngừng truy lùng tung tích của Vera, nhưng khu rừng nhiệt đới rộng lớn như thế này muốn tra ra một người là rất khó.
Trên một ngọn núi cao có một doanh trại khá là rộng lớn ở nơi này, đây chính là nơi tập chung của toàn bộ sơn tặc băng Red. Tại ngôi nhà to nhất trong đó có một kẻ lực lưỡng với cái đầu trọc, đôi mắt lạnh lùng độc ác đang tức giận quát mắng;
“Đã qua một tuần rồi mà chúng mày vẫn không tìm được chút tung tích nào của tên khốn đã giết con trai tao, đã thế còn có gần 10 tên không rõ tung tích, tao để cho chúng mày sống còn có tác dụng gì nữa hả?”
Những tên thủ hạ đang quỳ phía dướng đều hoảng sợ dập đầu xuống không dám nói thêm lời nào, thấy vậy một lão già đang đứng liền quay sang bên cạnh cung kính nói;
“Thủ lĩnh xin ngài hãy bớt giận, dù sao kẻ địch là chiến nhân bậc ‘Tinh Anh’ mà, lũ này đâu dễ tìm ra tung tích của hắn được.”
Gã thủ lĩnh liếc sang nhìn lão già đó rồi hỏi; “Vậy chúng ta phải làm như thế nào, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua cho tên khốn đó sao?”
Lão già nảy ra chủ ý nói; “Tôi nghĩ chúng ta nên điều động toàn bộ nhân lực tiến sâu vào vùng rừng phía nam đó, nên chia nhỏ hai người một nhóm, mỗi nhóm đều có pháo đưa tin chỉ cần bắt gặp kẻ tình nghi thì lập tức bắn pháo ngay. Lần trước chúng ta không trang bị pháo đưa tin cho bọn chúng nên chắc chắn khi gặp thủ phạm chúng chưa kịp bỏ chạy đã bị giết chết, lần này chỉ cần bắn pháo là coi như nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành!”
Gã thủ lĩnh nghe vậy cũng bình tĩnh lại không ít liền nói; “Được, vậy không nên chậm trễ nữa, ông hãy mau phái người đi làm việc này đi.”
“Rõ.” Nói rồi lão già liền đi điều động và phân phó cho toàn bộ thủ hạ trong doanh trại tiến hành theo kế hoạch của lão, lão già này chính là chỉ huy của băng sơn tặc này nên cũng không ai dám chậm trễ. Từ đó toàn bộ vùng rừng phía nam đều bị rất nhiều nhóm người nhanh chóng di chuyển thăm dò khắp nơi.
Lúc này Vera vừa giao chiến với một con hung thú ‘Bậc 2 – sơ đẳng’ tuy đã khiến nó bị thương nhưng không thể giết chết được, con hung thú vội vã bỏ chạy rất nhanh Vera thì không thèm đuổi theo nó. Nãy giờ cả quá trình chiến đấu Vera chỉ thi triển cước pháp để tấn công chứ không hề dùng đến kiếm, em đang cố gắng nâng cao cước pháp của mình.
“Quang phổ kiếm đạt tới tầng 4 hiện tại kiếm pháp của mình so với những kẻ dùng kiếm khác thì xem như rất hoàn mĩ rồi, trong thời gian tới cũng rất khó tăng lên thêm. Bây giờ toàn bộ tâm lực nên tập chung vào việc nâng cao kĩ năng cước pháp thôi, nhất định phải tạo ra được một tuyệt kỹ cước pháp trong thời gian sớm nhất!”
Vera tiếp tục di chuyển tìm kiếm mục tiêu thích hợp để rèn luyện, em muốn bản thân mình phải mạnh đến hết mức có thể mới đi tìm đến địa bàn của lũ sơn tặc có trong nhiệm vụ. Đột nhiên Vera dừng lại nhìn xuống phía dưới, lúc này có hai kẻ chính là sơn tặc tay cầm vũ khí đang chậm rãi di chuyển tra xét khắp nơi. Bám theo bọn chúng một lát cảm thấy xung quanh đây không có thêm người nào khác Vera liền từ cành cây cao nhảy xuống tấn công bọn chúng!
Bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp bách đang nhanh chóng lao tới cả hai tên sơn tặc đều cả kinh, trong đó một tên còn chưa kịp làm gì thì đã bị Vera tiễn sang thế giới khác. Tên còn lại hoảng sợ vội vàng tháo chạy, hắn nhanh chóng nhảy nhót qua những cành cây trên cao, ngoảnh đầu lại nhìn thấy thân hình chùm kín người của Vera hắn sáng mắt lên vội lấy một cây pháo nhỏ ra rồi bắn lên trời!
Đang đuổi theo tên sơn tặc trước mắt, thấy hắn bắn pháo lên trời Vera nhíu mày liền thi triển ‘Ám Sát’ lập tức diệt sát hắn. Ngước nhìn lên trên trời thấy một đường pháo màu đỏ đang bay lên tít cao Vera cười khinh thường;
“Thì ra còn nghĩ ra thủ đoạn đưa tin kiểu này, vì nơi đây không có sóng điện thoại mình còn tưởng bọn chúng không có cách truyền tin đi xa được chứ. Xem ra đã hơi coi thường tư duy của bọn chúng rồi, thôi kệ đi đến bao nhiêu thì mình giết bấy nhiêu!”
Từ xa chỗ đó khi nhìn thấy một tia sáng được bắn lên cao tạo ra một đường khói đỏ, tất cả các sơn tặc của băng Red đang tìm kiếm liền nhanh chóng lao đến nơi bắn pháo đó. Lúc này tại một nơi dựng trại trên tảng đá lớn, gã thủ lĩnh và lão già đang đứng cũng nhìn thấy cột khói liền lập tức nhảy lên chiếc xe máy địa hình, sau đó phóng nhanh đến nơi kia.
“Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi sao, để ta xem thử là thằng khốn nào dám giết hại con trai tao!”
Gã thủ lĩnh vừa lái xe vừa nghiến răng kèn kẹt, hắn đang rất muốn nhanh chóng tới nơi đó hành hạ chết kẻ đã giết con của hắn. Hai chiếc xe máy địa hình phóng nhanh với vận tốc trăm km/h đang tiếp cận dần nơi Vera đang đứng.
Lúc này Vera vẫn đang thảnh thơi ngồi xếp bằng trên một cành cây to ngay trên cái xác của tên bắn pháo đưa tin. Sau hơn một phút đã có vài bóng người lục tục đi tới, nhưng bọn chúng đều chưa vội động thủ mà lặng lẽ di chuyển bao vây Vera lại và đợi thủ lĩnh đến! Nhìn thấy thân ảnh đang ngồi xếp bằng trên cành cây cao ai nấy đều sợ hãi không dám đến gần trong phạm vi 100 mét, vì chúng biết đứng trước mặt kẻ kia bọn chúng sẽ chẳng có chút sức phản kháng nào.
Đợi thêm một lúc Vera mới mở mắt ra rồi nhếch miệng lên cười nói; “Xem ra đến cũng khá đông đủ rồi đấy nên hành động thôi!”
Nói rồi thân hình Vera từ từ đứng dây, thấy vậy những tên sơn tặc từ xa đều căng thẳng tay cầm chắc vũ khí, mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đáng sợ trên cao kia, tập chung cao độ.
Lóe một cái lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả mọi người ở đây ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía tiếng kêu đó. Chỉ thấy một vệt đen trong chớp mắt lại tiếp cận một tên sơn tặc vù một cái đầu của gã đó đã lìa khỏi cổ. Chứng kiến cảnh này tất cả mọi người đều hoảng hốt tháo chạy, bọn chúng đều tách lẻ ra mỗi tên chạy về một hướng khác nhau.
Và thế là tại nơi này mở ra một cuộc tàn sát đẫm máu, những tên sơn tặc vẻ mặt hốt hoảng chạy toán loạn, một vệt đen thì lướt qua khắp nơi với vận tốc rất nhanh, lướt đến đâu máu của lũ sơn tặc tóe ra đến đó. Tiếng xe máy từ xa đang dần vang vọng lên, hai kẻ mạnh nhất trong băng sơn tặc Red cũng đã đến đây.
“Là thủ lĩnh và chỉ huy, chúng ta được cứu rồi... ựa!”
Khi nhìn thấy hai bóng người lái xe máy từ tít xa Vera đã đẩy nhanh tiến độ tàn sát tất cả, từ xa thấy cảnh này gã thủ lĩnh nổi giận quát lớn;
“Tên khốn nạn dừng tay lại cho tao...!”
Hai chiếc xe máy nhanh chóng lao đến gần nơi này thì Vera cũng đã chém chết tên sơn tặc thủ hạ cuối cùng ở đây, thân ảnh em đứng ngạo nghễ trên một tảng đá to nhìn về phía tên thủ lĩnh. Xuống xe nhìn cảnh tượng xung quanh gã thủ lĩnh lúc này đã vô cùng giận dữ, gân xanh nổi lên đầy trán, xác mặt rất khó coi.
“Tốt... tốt lắm, tao thề sẽ lột da mày rồi tra tấn mày bằng nhiều cách tàn bạo nhất để mày sống không bằng chết! Dám ra tay giết con trai và thủ hạ của tao, mày quả thật gan to bằng trời rồi.”
Ngay tức thì gã thủ lĩnh lực lưỡng này lấy từ trong rương ẩn ra một cây đao rất to bộc phát chiến lực rồi lao tới tấn công Vera, lão già đứng phía sau thì cầm một khẩu súng trường trông rất cổ điển giơ lên nhằm về phía Vera. Tay cầm chắc thanh kiếm chiến ý Vera dâng trào, luồng chiến lực tối màu bộc phát, lập tức em hóa thành một luồng hắc quang lao đến phía gã thủ lĩnh.
“Ta còn chưa bao giờ được chiến đấu với chiến nhân ‘Tinh Anh – hoàng cấp(2)’ đâu, để xem mạnh được đến mức nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.