Luân Hồi Cung Chủ

Chương 64: Tai họa liên miên




Mặt hoa của Phỉ Thúy hiện nét vui mừng:
- Chính tiện thiếp cũng muốn đi tìm Hàn công tử để báo một tin mừng, giờ bất ngờ được gặp công tử nơi đây quả thật là vô cùng may mắn.
Hàn Tử Kỳ hiểu rõ Phỉ Thúy định nói chuyện gì rồi, nhưng vờ hỏi:
- Tin mừng gì thế Phỉ Thúy thư thư?
Phỉ Thúy tươi cười:
- Lúc trước Ngân Hà công chúa trở về hoàng cung bẩm trình cùng Hoàng đế kể lại chuyện Hàn công tử chữa hết chứng bệnh cùi hủi cho nàng, và xin Hoàng đế tác thành hôn nhân. Hoàng đế đã bằng lòng cho công tử thành hôn với công chúa, phong công tử làm phò mã, sai nhiều quan quân đi khắp nơi tìm công tử rước về triều mà không gặp. Bây giờ công tử hãy đi theo tiện thiếp về hoàng cung cho Hoàng đế được thấy mặt. Hoàng đế trông đợi công tử đã lâu rồi. Gặp Hoàng đế xong, công tử sẽ đi tìm công chúa.
Hàn Tử Kỳ lắc đầu:
- Hiện nay Ngân Hà công chúa đi đâu, đang ở nơi nào không rõ, chẳng hiểu có chuyện gì bất trắc xảy ra cho nàng không, tại hạ vô cùng lo ngại cho số phận của nàng, không thể an tâm đi theo Phỉ Thúy thư thư tới hoàng cung gặp Hoàng đế được. Lại nữa, tại hạ còn có một chuyện rất khẩn cấp phải đi ngay, từ phút giây này, mọi việc yên xong, tại hạ sẽ đi tìm công chúa xem thế nào không thể diên trì được.
Ngân Hà công chúa mất tích, tình hình bỗng trở nên căng thẳng. Hàn Tử Kỳ nóng nảy trong lòng, nói thật mau:
- Bây giờ Phỉ Thúy thư thư hãy mau trở lại hoàng cung bẩm trình với Hoàng đế mọi việc, nói rằng tại hạ là Hàn Tử Kỳ xin nhận lãnh trách nhiệm đi tìm Ngân Hà công chúa, bao giờ gặp lại nàng tại hạ sẽ đưa nàng trở lại hoàng cung. Phỉ Thúy thư thư hãy nên nghe theo lời tại hạ.
Sắc mặt đang vui tươi của Phỉ Thúy chợt u sầu ảo não. Ả lắc đầu:
- Hiện giờ tiện thiếp không thể nào dám trở về hoàng cung được. Dù nguy hiểm đến đâu tiện thiếp cũng phải đi tìm kiếm Ngân Hà công chúa cho tới bao giờ gặp lại nàng, tiện thiếp mới trở về hoàng cung.
Nói dứt, ả buông tiếng thở dài, Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:
- Tại sao Phỉ Thúy thư thư không thể trở về hoàng cung trong lúc này, thư thư lo sợ khi gặp Hoàng đế phải không? Thư thư hãy thành thật nói cho tại hạ được biết rõ ràng, xem tại hạ có cách nào giúp ích cho thư thư hay không. Thư thư hãy nói đi, đừng ái ngại.
Phỉ Thúy để hiện trên gương mặt vẻ lo sợ rõ rệt, bằng một giọng chân thật:
- Hàn công tử đã muốn biết tiện thiếp đâu dám giấu giếm. Vừa rồi Hoàng đế truyền lệnh tiện thiếp phải đi tìm cho bằng được Ngân Hà công chúa, nếu công chúa có mệnh hệ nào Hoàng đế sẽ gia hình tiện thiếp, chắc là tiện thiếp bị xử giáo, bởi vì tiện thiếp là cung nữ hầu hạ công chúa hiện giờ, tiện thiếp phải hoàn toàn chịu lấy trách nhiệm về chuyện công chúa rời bỏ hoàng cung ra đi, bao giờ tìm được công chúa tiện thiếp mới dám trở lại hoàng cung gặp Hoàng đế, xin công tử hãy hiểu cho cảnh ngộ của tiện thiếp.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- À ra là thế, quả thật Phỉ Thúy thư thư đang gặp hoàn cảnh rất khó xử, thảo nào thư thư chẳng lo sợ, băn khoăn.
Rồi chàng trấn an Phỉ Thúy:
- Nhưng Phỉ Thúy thư thư cũng đừng lo sợ điều đó. Thư thư hãy an tâm trở lại hoàng cung. Thư thư cứ nói với Hoàng đế, tại hạ bảo thư thư như thế, Hoàng đế sẽ không gia hình xử giảo thư thư đâu. Thư thư có biết tại sao không?
Phỉ Thúy chớp mắt:
- Tại sao Hàn công tử?
Hàn Tử Kỳ cao giọng:
- Tại vì hiện nay chuyện Ngân Hà công chúa đi đâu, có xảy ra điều gì bất hạnh hay vẫn còn bình yên, có chắc gì nàng đã chết đâu mà Hoàng đế giết thư thư ...
Chàng nói thêm:
- Lại nữa, tên sứ giả tại hạ vừa phóng thích sẽ chạy đi tìm đồng bọn ở chung quanh vùng này, không bao lâu nữa kéo tới đi tìm bắt thư thư. Thư thư không biết võ công thì làm thế nào chống nổi bọn chúng. Thư thư bị chúng bắt lần này không có ai cứu đâu, vì lúc đó tại hạ đã đi rồi. Thư thư hãy nghe theo lời tại hạ trở lại hoàng cung nói với Hoàng đế những lời tại hạ vừa nói, như vậy tại hạ mới an tâm đi tìm Ngân Hà công chúa.
Ngẫm nghĩ một lúc như để phân tích điều lợi hại, Phỉ Thúy gật đầu:
- Hàn công tử rất cao minh, đã dạy bảo những điều hư thật, tiện thiếp phải vâng theo, khi trở lại hoàng cung, tiện thiếp sẽ tấu trình với Hoàng đế những lời công tử dặn dò. Tiện thiếp chờ tin công tử không một phút giây nào xao lãng. Công tử hãy đi tìm Ngân Hà công chúa cho sớm, tiện thiếp mới được an lòng.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Đó là bổn phận c ủa tại hạ. Phỉ Thúy thư thư khỏi phải lo nghĩ. Tại hạ sẽ gấp rút lo xong một chuyện, rồi khẩn cấp đi tìm Ngân Hà công chúa trong nay mai, khi gặp công chúa tại hạ sẽ đưa nàng trở lại hoàng cung.
Phỉ Thúy buông tiếng thở nhẹ:
- Như vậy tiện thiếp đã an tâm, còn bây giờ ...
Chợt bắt gặp chiếc thủ cấp của tên sứ giả Luân Hồi giáo số mười một nằm bên đường, Phỉ Thúy hỏi:
- Hàn công tử, chiếc thủ cấp nằm kia là ai vậy? Ai giết hắn vậy?
Hàn Tử Kỳ nhìn chiếc thủ cấp, trông thấy hai mắt nhắm nghiền, nhưng hai hàm răng còn nhe ra trắng nhởn. Chàng phì cười:
- Hắn chính là một trong hai tên sứ giả Luân Hồi vừa rồi đã bắt cóc Phỉ Thúy thư thư bỏ vào trong chiếc bao đem tới đây, tại hạ giết hắn, còn tên kia đã bỏ chạy trốn từ lâu.
Phỉ Thúy thè dài lưỡi:
- Ồ ... mặt mày của hắn trông dữ tợn thật. Hắn chết rồi mà còn nhe răng ra như muốn nhát ai, đã chết rồi vẫn còn hung dữ. Hàn công tử giết hắn sẽ giảm bớt đi tai vạ cho đàn bà con gái đi trên đường này.
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Bọn giáo đồ Luân Hồi giáo này lâu nay gieo không biết bao nhiêu tai họa cho giang hồ, chính Ngân Hà công chúa cũng bị bọn chúng đánh độc nên phát sinh chứng bệnh cùi hủi, tại hạ đâu có thể dung thứ cho bọn chúng được ...
Phỉ Thúy sửng sốt:
- Thế ư? Nếu vậy Hàn công tử hãy giết hết bọn chúng báo thù cho Ngân Hà công chúa, đừng để bọn chúng sống, có ngày công chúa lại mang tai họa.
Nhìn con tuấn mã của tên sứ giả Luân Hồi giáo số chín hãy còn đứng bất động đằng kia, Hàn Tử Kỳ không muốn phí mất thời giờ vì còn phải ra quan ngoại tìm Phù ảnh cung lấy viên ngọc “Định tâm thần châu”, trở về rửa hận cho phụ thân, và còn phải đi tìm Ngân Hà công chúa, luôn cả mẫu thân là Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi, không biết bà sống chết lẽ nào. Trong lòng chàng vô cùng nôn nóng.
Hàn Tử Kỳ trỏ con tuấn mã:
- Bây giờ Phỉ Thúy thư thư hãy cưỡi con tuấn mã đứng kia, chạy tới thị trấn ở trước mặt, đến gặp quan viên sở tại nói rõ mọi sự tình đã xảy ra trên con đường này, nhờ họ cho người hộ tống thư thư trở lại hoàng cung, đừng nên chậm trễ gặp bọn giáo đồ Luân Hồi thì sẽ khó lòng tránh khỏi tai họa. Thư thư nhớ lời tại hạ nói rồi chứ?
Chàng lại tiếp:
- Về phần tại hạ phải gấp rút đi ngay từ phút giây này, làm xong chuyện, tại hạ sẽ khẩn cấp đi tìm Ngân Hà công chúa, chuyện rất cấp bách không thể diên trì được nữa.
Không đợi Phỉ Thúy đáp lời, Hàn Tử Kỳ tới dắt con tuấn mã đem lại, đỡ Phỉ Thúy ngồi lên lưng, trao sợi dây cương cho ả, và nói thật mau:
- Phỉ Thúy thư thư hãy cho ngựa chạy thẳng theo con đường trước mặt, đừng quẹo sang ngã nào cả sẽ bị lạc đường, khoảng chừng ba mươi dặm là tới thị trấn, tìm viên chức sở tại thật gấp, nói rõ chuyện như tại hạ đã nói vừa rồi, từ đây tới đó thư thư phải hết sức thận trọng, coi chừng bọn giáo đồ Luân Hồi giáo xuất hiện bất ngờ, tốt nhất thư thư hãy cho ngựa chạy thật nhanh tránh trước tai vạ xảy ra một lần nữa.
Phỉ Thúy tiếp lấy sợ dây cương, nhìn Hàn Tử Kỳ rơi lệ, giọng nói bùi ngùi:
- Tiện thiếp xin vâng lời Hàn công tử dạy. Công tử thi ân cho tiện thiếp quá nhiều, kiếp này chắc không đền đáp nổi. Còn công tử trên đường đi tìm Ngân Hà công chúa cũng nên bảo trọng lấy thân.
Phỉ Thúy nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt buồn buồn, giật sợi dây cương, con tuấn mã cất bốn vó phi nhanh về hướng thị trấn.
Nhìn theo bóng người ngựa của Phỉ Thúy cho đến khi khuất dạng, Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài nhẹ nhõm, dù vậy trong lòng chàng vẫn trĩu nặng mối ưu tư khi được Phỉ Thúy nói cho biết cái tin Ngân Hà công chúa mất tích.
Hàn Tử Kỳ leo lên lưng con Xích Long Câu, nhắm hướng khác thẳng tới.
Chiều lại, Hàn Tử Kỳ đã tới thị trấn Phong Châu, người ngựa đều mỏi mệt. Chàng vào một thực quán dùng bữa, thuê một căn phòng tại khách điếm “Vãng Lai”, bảo tiểu nhị dẫn ngựa vào tàu, chàng vào phòng nghỉ ngơi qua đêm, sáng sớm mai sẽ lên đường ra quan ngoại lấy viên ngọc “Định tâm thần châu”.
Lên giường nằm, Hàn Tử Kỳ cứ mài suy nghĩ về chuyện mất tích của Ngân Hà công chúa một cách lạ lùng, chưa tìm được nguyên nhân, lòng chàng lo sợ, bồi hồi thao thức không ngủ được, mãi tới đầu canh tư mới chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.