Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 32: Kẻ lừa đảo?




Kỳ Yến quay đầu nhìn nhìn xe thể thao, lại nhìn nhìn vị trí mình đứng, mơ hồ vài giây, mới lấy điện thoại di động ra gọi 120.
Vừa rồi nếu cậu không đi, có phải liền xong rồi không?
Lạch cạch, lạch cạch.
Kỳ Yến nhìn dưới đáy xe bắt đầu không ngừng chảy dầu, phần đuôi xe cũng bắt đầu bay ra từng trận khói đặc, nhận mệnh thở dài, tiến lên mở cửa xe, kéo cô gái ngồi ở ghế phó lái tới bồn hoa bên cạnh. Ngay lúc cậu chuẩn bị di chuyển người ngồi ở ghế lái, phần đuôi xe lại bắt đầu toát lửa, phát ra tiếng xẹt xẹt xẹt xẹt, khiến cậu có loại cảm giác tùy thời sẽ nổ mạnh.
“Hưm.” Lúc này, người trẻ tuổi ngồi ở ghế lái lắc lắc đầu tỉnh lại, hắn quay đầu liếc mắt nhìn ra sau một cái, sợ tới mức muốn lao xuống xe, nào biết chân kẹt ở trong xe, làm thế nào cũng không nhổ ra được, hắn liền kêu to cứu mạng, chỉ thiếu không nước mắt giàn giụa.
Kỳ Yến nhìn bộ dạng hắn như vậy cảm thấy có chút gai mắt, tiến lên kéo cửa xe thể thao ra, kéo người trẻ tuổi ra bên ngoài: “Đừng kêu, nhanh đi xuống.”
Thấy có người tới cứu mình, người trẻ tuổi thiếu chút nữa cao hứng đến bật khóc, đại não đã mất đi năng lực tư duy bình thường, đối phương nói cái gì hắn liền dựa theo làm như thế đó, chờ hắn xuống xe rồi, vẫn còn một loại cảm giác không sờ được phương hướng, chỉ biết liều mạng bắt lấy ống quần ân nhân cứu mạng, đánh chết cũng không muốn buông tay.
Toàn thân hắn xụi lơ ngồi dưới đất, nhìn xe thể thao của mình sau vài tiếng nổ mạnh nặng nề, liền cháy đến chỉ còn lại có bộ khung, có loại cảm giác tìm ra lối thoát mừng như điên.
“Vị tiên sinh này, có thể buông tay không?” Kỳ Yến dùng tay túm quần, lo lắng nam nhân ngồi dưới đất kéo nó xuống.
“Ân cứu mạng, suốt đời khó quên, ân nhân…” Lúc này người trẻ tuổi mới chậm rãi quay đầu, sau khi thấy rõ tướng mạo Kỳ Yến, cả kinh kêu lên, “Kỳ đại sư?!”
Kỳ Yến cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi mặc t-shirt hoa văn đầu lâu, quần rằn ri cùng với cái đầu nhuộm hai màu tím xanh lá này, cảm thấy hình như người này có chút quen mắt.
“Kỳ đại sư, tôi là Dương Đào nè, không lâu trước đây ngài còn xem phong thủy cho nhà tôi đó, ” Dương Đào lo lắng Kỳ Yến đã không còn nhớ rõ mình, còn ghé sát đầu vào một ít, “Ngài không nhớ rõ à?”
Ánh mắt bị cái đầu tóc hai màu xanh tím này chói đến có chút đau, Kỳ Yến lui về phía sau một bước, không mặn không nhạt gật đầu nói: “Dương tiên sinh, hóa ra là anh.” Đổi màu tóc, cậu thiếu chút nữa nhận không ra.
“Kỳ đại sư, vừa rồi nhờ có ngài, không thì tôi…” Dương Đào cảm thấy trên trán mình có giọt nước mưa rơi xuống, vươn tay hứng, liền nhìn thấy lòng bàn tay mình đỏ sẫm, tản ra mùi máu tươi.
“Máu…” Dương Đào nhìn lòng bàn tay mình, lại nhìn nhìn Kỳ đại sư biểu tình bình tĩnh, thân thể lung lay, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Kỳ Yến nhìn Dương Đào ngã trên mặt đất, cùng với xe cứu thương đã chạy tới bên này, lần thứ hai nhận mệnh thở dài.
Trong bệnh viện, sau khi anh chị em Sầm gia xác nhận thân thể Sầm tam ca không thành vấn đề, liền để Tào Tĩnh Nghiên ở lại bệnh viện chiếu cố, bọn họ sợ lão gia tử sinh lòng nghi ngờ, trước hết rời đi.
Đi ra cửa thang máy, Sầm Bách Hạc thấy phía trước có một bóng người quen thuộc đi tới, vội tăng nhanh bước chân đuổi theo: “Tiền Tiền, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Không phải hơn một giờ trước cậu ấy đã chuẩn bị trở về nhà rồi sao, sao vẫn còn ở trong bệnh viện?
Kỳ Yến nhìn thấy Sầm Bách Hạc, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi mới vừa ra khỏi bệnh viện, liền gặp được một vụ tai nạn xe cộ. Bởi vì là tôi gọi điện thoại cấp cứu, cho nên phải chạy đến bệnh viện với bọn họ một chuyến.” Đến hiện tại, cậu càng ngày càng hoài nghi tính chân thực của việc ông cụ nói cậu là mệnh quý nhân, có quý nhân nào xui xẻo như cậu, ra cửa liền gặp chuyện? Nói cậu là thể chất Conan thì còn không sai nhiều lắm, chẳng qua những người bị cậu gặp còn có thể cứu, bị Conan gặp thì chỉ có một con đường chết.
Nghe Kỳ Yến nói xong, Sầm Bách Hạc quỷ dị trầm mặc hai giây, cố gắng đè nén khóe miệng thiếu chút nữa đã muốn cong lên: “Hiện tại vừa vặn là thời gian ăn cơm trưa, không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm?”
Kỳ Yến nhìn về người nhà họ Sầm ở phía sau hắn vài chục bước, “Anh không đi cùng người nhà à?”
“Bọn họ còn có chuyện khác phải làm, tôi không đi chung với bọn họ, ” Sầm Bách Hạc thản nhiên nói, “Nếu không phải gặp được cậu, giữa trưa hôm nay tôi lại phải một mình dùng cơm.”
“Vậy được rồi, ” Kỳ Yến cảm thấy làm bạn bè, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn bạn mình cô độc một mình. Cậu hơi hơi gật đầu với đoàn người Sầm đại ca, đi theo Sầm Bách Hạc ra đại sảnh bệnh viện.
“A…” Sầm đại ca cứ như vậy nhìn em trai và Kỳ đại sư đi ra khỏi bệnh viện, tốc độ nhanh đến mức anh cũng không kịp phản ứng, anh còn muốn chào hỏi Kỳ đại sư mà.
“Không phải đã nói giữa trưa chúng ta cùng đến Thiên Vị Cư mới mở ăn cơm sao?”
“Tùy nó đi, ” Sầm nhị tỷ nghĩ thật thoáng, “Hiếm thấy Bách Hạc nguyện ý kết bạn, anh đừng có phí tâm.” Huống chi lấy tính cách Bách Hạc, không phải bọn họ nhúng tay là có thể thay đổi quyết định.
Sầm đại ca nhớ tới thân thể em trai càng ngày càng tốt, mà Kỳ đại sư lại có bản lĩnh thật sự, trong lòng mơ hồ có một mong chờ, có lẽ Kỳ đại sư thực sự có biện pháp chữa khỏi cho em trai thì sao?
Kỳ Yến đi xuống xe, nhìn tòa kiến trúc giả cổ treo một tấm bảng viết ba chữ “Thiên Vị Cư”, trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là chữ tốt, rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, lại ẩn chứa một tia linh khí, không biết là bút tích của vị đại gia thư pháp nào.
Trang hoàng trong tiệm cũng vô cùng chú ý, thậm chí Kỳ Yến nhìn thấy bên trong có mấy pháp khí chính phẩm, những pháp khí đó ẩn chứa linh khí vừa vặn hình thành chân long hút thủy nạp tài trận, khiến cửa hàng này khách tựa như mây, tài nguyên không ngừng.
“Sầm ngũ gia, mời sang bên này.” Quản lý nhìn thấy Sầm Bách Hạc, vẻ mặt mang cười đi đến trước mặt Sầm Bách Hạc, “Biết ngài muốn tới, chúng tôi cố ý để lại cho ngài một gian phòng tốt nhất, mời ngài đi hướng bên này.” Hắn chú ý tới bên cạnh Sầm Bách Hạc còn có một người trẻ tuổi đi theo, chỉ có điều người thanh niên này vô cùng lạ mặt, hắn chưa từng thấy qua, liền cười cười với đối phương.
Đối phương mỉm cười lại với hắn, lộ ra hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vô cùng ôn hòa thân thiện.
Ý cười trên mặt quản lý có thêm vài phần chân thành, dẫn hai người đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu bố cục bên trong cùng với tranh chữ trên tường. Kỳ Yến thế mới biết, tất cả tranh chữ treo trên tường đều là danh gia chính phẩm, chứ không phải tác phẩm họa lại.
Cuối cùng quản lý đẩy ra một cánh cửa gỗ khắc hoa, lộ ra gian phòng cổ kính, ngay cả bàn ăn cũng là bàn gỗ đàn mộc khắc hoa, cậu còn mơ hồ có thể ngửi được mùi gỗ thô nhàn nhạt.
“Mang đồ ăn chiêu bài ở đây lên trước đi, ” Sầm Bách Hạc tiếp nhận thực đơn cũng không thèm nhìn tới liền đưa cho Kỳ Yến, “Tiền Tiền, cậu xem xem có cái gì thích ăn?”
“Tôi không có gì kiêng ăn, ” Kỳ Yến tùy tay chọn mấy thứ, trả thực đơn lại cho Sầm Bách Hạc, “Chỉ cần không phải quá dị thì đều có thể tiếp thu.”
Sầm Bách Hạc lại chọn mấy thứ đồ ngọt và thức ăn chay, Kỳ Yến khó xử nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta có thể ăn hết sao?”
“Không có việc gì, hương vị đồ ăn nơi này tốt, nhưng mà số lượng rất ít, ” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn quản lý, “Đúng không?”
“Đúng đúng, ” quản lý vội gật đầu nói, “Đồ ăn chỗ chúng tôi chú ý chất và vị, lượng quả thật không quá lớn.” Dù lượng có lớn, Sầm ngũ gia đã mở miệng, bọn họ cũng có thể khiến nó biến thành nhỏ.
Kỳ Yến nghe vậy hiểu rõ gật đầu, chờ sau khi quản lý cầm thực đơn lui ra ngoài, chỉ thấy hai người phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám vừa người nâng bộ đồ ăn đến, chờ họ dọn xong hết, liền duy trì nụ cười hoàn mỹ thối lui đến góc phòng, tuyệt đối sẽ không ân cần đến mức quấy rầy bọn họ.
Nhìn bộ đồ ăn sang quý trước mặt mình, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một vấn đề, ăn một bữa cơm ở đây, sẽ tiêu bao nhiêu tiền?
Đương nhiên loại suy nghĩ này cậu sẽ không biểu hiện ra ngoài, cậu chính là Kỳ đại sư muốn đi đến đỉnh cao thuật sĩ, sao có thể để người ta biết cậu như tên nhà quê thế được? Cho nên, mặc kệ nơi này đắt như thế nào, cậu cũng phải giữ nụ cười bình tĩnh.
Đồ ăn nhanh chóng lên bàn, dạng đồ ăn đều đã từng gặp qua, nhưng một khắc khi ăn vào miệng, Kỳ Yến không thể không thừa nhận, hương vị quả thật rất tốt.
Ở phương diện ăn này, Kỳ Yến chưa bao giờ ủy khuất chính mình, nên dù có một bàn lớn đầy đồ ăn, vẫn có một nửa vào bụng cậu. đam mỹ hài
Sau khi cậu để đũa xuống, vị quản lý đó còn đưa cho cậu một tấm thẻ hội viên, nói là dựa vào cái thẻ này đến dùng cơm, không cần hẹn trước, còn hưởng thụ chất lượng phục vụ tốt nhất, tiêu phí được chiết khấu tám phần.
“Cám ơn.” Kỳ Yến thuận tay nhét thẻ hội viên vào trong ví tiền, dưới cái nhìn của cậu, tác dụng của cái thẻ hội viên này hẳn là không khác biệt quá nhiều so với thẻ tích phân ở mấy siêu thị lớn.
Còn suy nghĩ của quản lý tiệm này lại khác, phải biết sau khi Thiên Vị Cư của bọn họ khai trương, loại thẻ hội viên hoàng kim này là một thẻ khó cầu, một vài tên nhà giàu bên ngoài thậm chí xem việc lấy được thẻ hội viên của bọn họ làm vinh, không có việc gì liền lấy ra khoe khoang một phen. Cũng không biết người trẻ tuổi bên cạnh Sầm ngũ gia này có thân phận gì, lấy được thẻ lại bình tĩnh như thế.
Chỉ có thể nói không hổ là người có thể theo Sầm ngũ gia đi dùng cơm, kiến thức chính là bất phàm như thế.
Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc mới vừa ra khỏi phòng, liền gặp được Sầm đại ca và Sầm nhị tỷ đi tới bên này, tám mắt đối diện, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Bình tĩnh nhất trong bốn người vẫn là Sầm Bách Hạc, hắn nhìn Sầm đại ca mở miệng nói: “Đại ca, nhị tỷ, không phải hai người nói có việc không lại đây ăn sao?”
“A?” Ánh mắt Sầm đại ca quét qua lại một lần trên người em trai và Kỳ đại sư, “Vừa rồi bên kia gọi điện thoại, nói hội nghị hủy bỏ.”
“À, ” Sầm Bách Hạc gật gật đầu, “Em và Kỳ đại sư đã ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn, bọn em đi trước một bước.”
Sầm đại ca cười nói với Kỳ Yến: “Kỳ đại sư, lần này chuyện tam đệ nhà chúng tôi, dựa nhiều vào ngài mới có thể tránh được một kiếp, ngài chính là ân nhân cứu mạng của Sầm gia chúng tôi.”
“Sầm đại thiếu khách khí, ” Kỳ Yến có vẻ vô cùng ôn nhuận hữu lễ, “Tôi chỉ là thuận tay làm thôi, là tam thiếu phúc lớn mạng lớn, lại có quý khí hộ thể, mới có thể tránh được một kiếp.
Nơi này người đến người đi, không phải chỗ để nói những lời này, Sầm đại ca cũng không cứng rắn lôi kéo đề tài này không buông, trong lòng lại quyết định chủ ý, phải tìm một dịp chính thức nói lời cảm ơn với Kỳ đại sư, đây chính là ân lớn cứu mạng, bọn họ không thể bởi vì em trai và Kỳ đại sư là bạn bè, mà coi như việc này không hề phát sinh.
Chờ sau khi Kỳ Yến rời đi, Sầm nhị tỷ trầm mặc hồi lâu nhìn đại ca, “Đại ca, thế gian thực sự có chuyện thần kỳ như thế sao?”
Có lẽ chuyện của tam đệ chỉ là trùng hợp, có lẽ thân thể ngũ đệ là vừa mới khỏe lại, không nhất định chính là công lao của Kỳ đại sư đi?
Sầm đại ca ngồi xuống ghế lô, thấy dường như em gái mình còn ôm hoài nghi với cách nói vận mệnh, liền hỏi ngược lại: “Trên thế giới nào có nhiều trùng hợp như vậy. Phượng Huyên, em thành thật nói với anh, em quả thật một chút cũng không tin Kỳ đại sư có năng lực vượt qua tự nhiên à?”
Sầm nhị tỷ há miệng, lại làm thế nào cũng không nói được lời phản đối kiên định.
Sau khi Dương Đào tỉnh lại trong bệnh viện, thấy vây quanh ở bên giường bệnh chỉ có ba mẹ mình, ân nhân cứu mạng đã sớm không thấy bóng dáng, nhất thời vẻ mặt tiếc hận nhìn ông ba nhà mình: “Ba, sao ba lại để Kỳ đại sư đi rồi?!”
“Kỳ đại sư?” Dương tiên sinh kinh ngạc nhìn Dương Đào, “Kỳ đại sư ở đâu?”
“Hôm nay con bị tai nạn xe, người cứu con từ trong xe ra chính là Kỳ đại sư, ” Dương Đào sờ sờ cái đầu bị quấn băng gạc của mình, “Ba, lần này nếu không nhờ Kỳ đại sư, con liền biến thành nhân côn* hỏa thiêu rồi.”
*Nhân côn: người bị cắt mất tứ chi, chỉ để lại thân và đầu, là một loại hình phạt tàn khốc thời xưa. Ngoài ra, trên internet hiện tại, nhân côn cũng là cách nói gần giống với thần côn.
“Đứa nhỏ này, sao nói hươu nói vượn, nhân côn là gì con có biết không?” Mẹ Dương ghét bỏ trừng mắt nhìn con trai.
Dương tiên sinh có vẻ còn kích động hơn cả Dương Đào, ông vỗ vỗ bả vai con trai: “Con trai, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm được Kỳ đại sư, nói lời cảm tạ đàng hoàng với cậu ấy.” Đại sư lợi hại thế này, có thể giao hảo liền tận lực giao hảo, ai có thể cam đoan về sau sẽ không xảy ra mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái chứ.
Chỉ có điều vị Kỳ đại sư này thật sự là quá phúc hậu, cứu con trai ông mà lại không rên một tiếng đã rời khỏi bệnh viện, thế đạo hiện giờ, người làm chuyện tốt không để lại tên như Kỳ đại sư càng ngày càng càng ít.
Lần này Sầm Bách Hạc vẫn đưa Kỳ Yến đến bên ngoài tiểu khu, Kỳ Yến vừa xuống xe đã bị khí nóng ập vào mặt, trong xe lạnh lẽo thoải mái và ngoài xe nóng bức, quả thực chính là hai thế giới băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Tiền Tiền, ” Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến tắm dưới ánh mặt trời, nhịn không được mở miệng gọi cậu lại.
“Hửm?” Kỳ Yến quay đầu lại, bởi vì ánh mặt trời thật sự rất chói mắt, cậu không thấy rõ biểu tình của Sầm Bách Hạc trong xe.
“Không có việc gì, ” Sầm Bách Hạc cười lắc lắc đầu, “Cậu ở một mình, phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, nếu có người dám xông loạn vào phòng tôi, ai xui xẻo còn không nhất định đâu.” Kỳ Yến cười cười, “Đi đây.”
Sầm Bách Hạc gật gật đầu, nhìn theo Kỳ Yến đi vào tiểu khu, sau đó đóng lại cửa sổ xe.
“Ông chủ, chủ công ty bất động sản Minh Thuận gọi điện nói, hy vọng gặp mặt anh một lần.” Bảo tiêu bổ sung một câu, “Tôi nghe giọng điệu ông ta rất sốt ruột.”
“Không gặp.” Thái độ Sầm Bách Hạc vô cùng lãnh đạm, “Tiểu khu Lục La dưới quyền công ty Minh Thuận trong vòng ngắn ngủn hai tháng ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn muốn xây khu lầu mới bù đắp lỗ hổng tài chính, nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Chuyện tiểu khu Lục La tôi cũng đã được nghe nói, ” bảo tiêu nhíu mày, “Có người đồn đãi nói là trong tiểu khu có chuyện ma quái.”
“Cậu tin à?” Biểu tình trên mặt Sầm Bách Hạc lạnh hơn, “Người như Lưu Thuận, về sau không cần suy xét hợp tác với ông ta nữa.”
Bảo tiêu gật gật đầu, gọi điện thoại chuyển ý tứ của ông chủ cho Lương Phong, bảo hắn từ chối Lưu Thuận. Con người Lưu Thuận này, coi như là điển hình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nếu chỉ là như vậy, thì cũng rất cần cù. Nào biết sau khi người này làm giàu liền bắt đầu vứt bỏ vợ con, còn chay mặn không kiêng, thậm chí còn làm loại việc cưỡng ép người ta đi vào khuôn khổ, cho nên trong giới thượng lưu đế đô, căn bản khinh thường người như thế.
“Người thiếu đạo đức, nên sống gian nan một chút.”
Kỳ Yến đi vào tiểu khu, nghe vài bác gái đang mắng một tra nam ngoại tình nào đó, có thể là hiện tại kết cục của tra nam không tốt lắm, nhóm bác gái mắng đến vô cùng giải hận.
Cậu nghe nghe, cảm thấy mắng rất có ý tứ, vì thế đứng ở tại chỗ hứng thú nồng đậm nghe một hồi, chỉ tiếc tốc độ chuyển đề tài của mấy bác gái quá nhanh, rất nhanh liền chuyển tới mấy loại đề tài mà cậu không có hứng thú như nhà ai sinh con thứ, con gái nhà ai không muốn lập gia đình.
Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, chợt nghe một bác gái dùng giọng điệu thần bí nói: “Mấy bà có nghe nói không, chuyện ma quái ở tiểu khu Lục La đó, trong hai tháng này, đã có vài người nhảy lầu tự sát rồi.”
“Không phải nói đây là lời đồn thôi sao?”
“Cái gì mà lời đồn, đều là thật, ” bác gái tiết lộ tin tức rất bất mãn việc mình bị người ta nghi ngờ, lúc này lấy ra ví dụ chân thật làm chứng, “Một đứa cháu bà con xa của tui sống ở ngay tiểu khu đó đó, mấy ngày hôm trước còn hỏi thăm tui là quanh đây có phòng cho thuê thích hợp hay không, nó muốn dọn ra ngoài ở.”
“Chính là đứa cháu bà con xa làm giáo sư đại học của bà đó hả?” Một bác gái khác kinh ngạc nói, “Không phải cậu ta vừa dọn vào phòng mới không bao lâu sao?”
“Không có biện pháp, tiểu khu ầm ĩ ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho lòng người hoảng sợ, rất nhiều người đều muốn dọn đi. Thằng cháu tui không tin việc này, chỉ có điều cháu dâu tui không yên tâm, ” bác gái lắc đầu thở dài nói, “Hai đứa thật vất vả dành dụm nửa đời người mua căn nhà đó, kết quả còn gặp loại chuyện này, mấy thương nhân bụng dạ đen tối đó thật là tàn nhẫn, nghe nói mảnh đất kia trăm năm trước là bãi tha ma, ai…”
Đối với dân chúng bình thường mà nói, mua được căn phòng rất không dễ dàng. Kết quả thật vất vả dọn vào ở còn gặp chuyện ma quái, cái này phải phiền lòng biết bao nhiêu?
Kỳ Yến không nghe tiếp nữa, cậu đi vào thang máy, nghĩ lại là cái tiểu khu Lục La kia. Đoạn thời gian trước khi cậu lướt diễn đàn bát quái, liền thấy có người nói về chuyện ma quái của tiểu khu này ở trên mạng, có điều không bao lâu sau, cái topic đó đã bị xóa bỏ, lúc ấy cậu tưởng bạn mạng cố ý truyền lời đồn để tìm cảm giác tồn tại, thật không ngờ chuyện đã phát triển đến bước này.
Đừng nên xem thường mức độ linh thông tin tức của nhóm bác gái tiểu khu, mấy bà ấy có thể dựa vào hai mắt sắc bén, tìm ra nằm vùng nước ngoài, tố giác minh tinh hít thuốc phiện, thậm chí còn có thể phát hiện danh nhân nào ngoại tình, quả thực chính là sự tồn tại như thần. Cho nên chuyện ma quái ở tiểu khu Lục La, tuy rằng khẳng định không có khoa trương như mấy bác gái truyền ra, nhưng mà cái tiểu khu này hẳn là có chút vấn đề.
Nếu như không có vấn đề, người trong tiểu khu này, vì cái gì phải bỏ căn phòng tốt đẹp không ở, nhất định muốn mang cả nhà dọn ra ngoài thuê phòng?
Có điều rất nhanh cậu liền không có thời gian đi suy xét vấn đề này, bởi vì cậu mới vừa đi ra khỏi thang máy, liền phát hiện có ba người đứng ở cửa nhà mình. Ba người này ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng bình thường, từ đầu tới đuôi không có bất luận chỗ nào bắt mắt.
Sau khi nhìn ra điểm này, Kỳ Yến không tiếp tục đi lên, chỉ cảnh giác nhìn ba người.
“Kỳ tiên sinh, chúng tôi là thành viên của tiểu tổ nhân viên nhiệm vụ đặc biệt quốc gia, mạo muội quấy rầy đến ngài, vô cùng xin lỗi.” Nam nhân trung niên trong số ba người lấy ra một tấm thẻ, phía trên viết tên của hắn cùng với chức vị, còn có con dấu.
Kỳ Yến khó hiểu nhớ tới tin tức nhìn thấy đoạn thời gian trước, có người tự xưng là đại sứ ngoại giao liên hiệp quốc, muốn tới Hoa quốc thị sát công tác, người này còn lấy ra giấy chứng nhận để chứng minh tính chân thực của thân phận, hình thức vô cùng tương tự như hiện tại.
Nghĩ vậy, cả người cậu đều không ổn, nhìn mấy người tự xưng là tiểu tổ nhân viên nhiệm vụ đặc biệt này, giống như đang nhìn ba kẻ lừa đảo không có chỉ số thông minh.
Tưởng cậu ngu hả? Từ nhỏ quốc gia đã giáo dục cậu, phải tin tưởng khoa học, phản đối phong kiến mê tín, làm sao có thể xây dựng tiểu tổ nhân viên nhiệm vụ đặc biệt, hơn nữa cái tên còn không khí phách như thế.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu Tiền Tiền: chưa từng thấy qua kẻ lừa đảo không thông minh như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.