Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 44: Bất an




Thang máy bởi vì có nhân sĩ chuyên nghiệp khẩn cấp xử lý, không có gây thành tai hoạ, việc này đối với người phụ trách trung tâm thương mại mà nói, quả thực chính là chuyện tốt cám ơn trời đất, tuy rằng hắn ta cũng không biết vì sao cấp trên đột nhiên thông báo hắn ta lập tức ngừng sử dụng thang máy.
Sau khi tai họa này lặng yên không một tiếng động được giải quyết, hắn ta nghe nói từ chỗ bảo an, có một nam nhân thật trẻ tuổi từng bảo bọn họ ngừng sử dụng thang máy, hơn nữa dường như là nam nhân trẻ tuổi này gọi điện thoại cho cấp trên. Đối với cách nói này người phụ trách nửa tin nửa ngờ, trên thế giới nào có người dựa vào mắt thường nhìn ra thang máy có thể xảy ra việc hay không, cũng không phải thần tiên biết xem bói.
Trong lòng tuy rằng nói thầm, hắn ta vẫn đem đoạn video theo dõi lúc ấy ra xem, thật không ngờ sự tình đúng như bảo an nói, có một nam nhân trẻ tuổi khuyên nhân viên công tác của trung tâm thương mại bọn họ ngừng sử dụng thang máy.
Thân là người phụ trách một trung tâm thương mại lớn như vầy, chuyện đầu tiên hắn ta nghĩ đến không phải thanh niên này thực thần kỳ, mà là hoài nghi cậu có quan hệ với việc thang máy xuất hiện trục trặc không thể hiểu nổi, không thì trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như thế, tùy tiện nói một chút liền trở thành sự thật?
Sau khi hắn đem chuyện này báo cáo cho cấp trên, rất nhanh liền có được ý kiến phúc đáp do tổng công ty tự gửi tới, ý là người trẻ tuổi này không mang ác ý.
Khi người phụ trách nhìn thấy văn kiện phúc đáp là tổng công ty gửi đến, trái tim nhỏ bé liền nhịn không được nhảy thình thịch vài cái, trong lòng càng thêm tò mò với thân phận người trẻ tuổi kia, nhân vật này có bao nhiêu lợi hại, mới có thể khiến tổng công ty tự mình lên tiếng?
Hắn tới tới lui lui đem đoạn video này xem mấy lần, chỉ tiếc chất lượng video theo dõi không quá cao, hắn không cách nào phân biệt ra diện mạo rõ ràng của một người xa lạ.
Chẳng qua hoặc nhiều hoặc ít có chút tiếc nuối, sớm biết thân phận thanh niên này không tầm thường, ngày đó hắn nên tìm cớ giữ người lại, tạo quan hệ thật tốt với người này.
Mấy ngày gần đây giới thượng lưu đế đô có chút náo nhiệt, không phải là vì cô nương nhà ai bỏ trốn với tiểu tử nghèo, cũng không phải đứa con tốt thành thật tiến tới nhà ai thích cô bé Lọ Lem, mà là sắp tới đại thọ của lão gia tử Sầm gia.
Tài lực, vật lực, thậm chí là danh vọng của Sầm gia ở trong nước đều là danh môn vọng tộc số một, rất nhiều người lấy việc có thể kéo được một chút tí tẹo quan hệ với Sầm gia làm vinh, cho dù rất nhiều thời điểm, người Sầm gia có lẽ căn bản không biết bọn họ.
Sầm lão gia tử làm người chính trực, giàu có lại nhân nghĩa, giống như các đời gia chủ Sầm gia, ở phương diện từ thiện làm ra không ít cống hiến. Năm đứa con của ông cũng một người càng có tiền đồ hơn một người, không có làm trời làm đất gạt người, cũng không có ăn to uống lớn gây chuyện, quả thực chính là tổ tiên tích phúc, con cháu hiếu thuận có khả năng. Chỉ tiếc người có năng lực xuất chúng nhất trong đám trai gái, thân thể lại không tốt lắm, thậm chí bị đại sư nói thẳng là “thọ không quá ba mươi lăm”.
Sầm lão gia tử vô cùng có địa vị trong lòng các phu nhân lớn tuổi, bởi vì từ đầu tới cuối, sau khi ông kết hôn với Sầm phu nhân, tình cảm vợ chồng vẫn luôn rất tốt, sau khi Sầm phu nhân qua đời, vẫn luôn trải qua cuộc sống tu thân dưỡng tính, chưa bao giờ phạm phải cái gọi là “nam nhân đều sẽ phạm sai lầm”.
Nam nhân tốt thương nhà yêu vợ, luôn dễ dàng lấy được hảo cảm của nữ nhân, cho nên Sầm lão gia tử miễn cưỡng cũng được gọi là “sát thủ sư cô”, là hệ liệt “ông xã nhà người ta” trong miệng rất nhiều nữ nhân.
Thọ yến của Sầm lão gia tử làm ở một khách sạn vô cùng nổi danh mà còn thủ vệ sâm nghiêm, rạng sáng cùng ngày, nhân viên khách sạn liền bắt đầu trận địa sẵn sàng đón quân địch, một lần nữa kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ trong khách sạn, thậm chí bảo an cũng tăng gấp đôi, chỉ sợ xuất hiện một chút sai lầm.
Mọi người đều biết, Sầm lão gia tử làm người khiêm tốn, thường thì nhiều năm mới làm đại thọ một lần, nhưng mà mỗi một lần ông làm đại thọ, đều có vô số nhân vật xã hội nổi tiếng đến chúc thọ ông, thậm chí có rất nhiều đại nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên mục tin tức quốc gia, cũng sẽ trang phục lộng lẫy lên sân khấu. Cho nên nói, đối với rất nhiều tân quý mà nói, có thể tham gia thọ yến của Sầm lão gia tử, vốn là một loại tượng trưng thân phận.
Một đoạn thời gian gần đây, giá vật phẩm trong các cửa tiệm đồ cổ, ngọc khí lớn cũng nước lên thì thuyền lên, tất cả đều là nhóm phú hào tân quý chuẩn bị thọ lễ cho Sầm lão gia tử, là thật là giả, sợ là chỉ có nhân sĩ chuyên nghiệp mới rõ ràng.
Kỳ Yến lái chiếc ô tô mới đến tay mình một ngày trước, ngay cả giấy phép cũng còn chưa kịp lấy, lúc tìm đến chỗ thọ yến, cảm giác chiếc xe mình quả thực chính là một đóa hoa loa kèn lẫn vào hoa mẫu đơn, tùy tiện xách một chiếc xe ra, cũng đều tốt hơn xe của cậu rất nhiều lần.
Thương tiếc sờ sờ tay lái, giọng Kỳ Yến mang đau lòng nói: “Thân mến, phải ủy khuất mày vài giờ rồi.”
Cậu em bãi đậu xe rất nhanh tiến lên đón, cậu ta cúi đầu với Kỳ Yến, giúp cậu kéo cửa xe: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần hỗ trợ dừng xe sao?”
“Cám ơn.” Kỳ Yến nói một tiếng cám ơn, vừa mới chuẩn bị xuống xe rời đi, chỉ thấy một nam nhân bên cạnh từ trong xe vươn đầu ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Phục vụ, giúp tôi đỗ chiếc xe này.”
“Xin lỗi tiên sinh, tôi lập tức an bài đồng nghiệp giúp ngài đỗ xe, xin ngài chờ.” Cậu em bãi đậu xe cúi đầu với nam nhân này, sau đó mỉm cười áy náy với Kỳ Yến.
“Không cần người khác, ” nam nhân nhìn chiếc xe có giá trị không đến bảy chữ số của Kỳ Yến, sắc mặt trở nên có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay là đại thọ của Sầm lão tiên sinh, thời gian không trì hoãn được.”
Trong lòng cậu em bãi đậu xe âm thầm kêu khổ, trên mặt vẫn như cũ dùng khuôn mặt tươi cười với nam nhân, nhưng mà lại không thể thật sự ném khách quý bên này, quay đầu đi đỗ xe cho khách nhân đến sau.
“Không có việc gì, cậu giúp vị tiên sinh này đỗ đi, tôi tự mình tìm chỗ đỗ xe là được.” Kỳ Yến vỗ vỗ vai cậu em bãi đậu xe, ý bảo cậu ta không cần khó xử.
“Cám ơn ngài.” Cậu em đậu xe thấy vị khách trẻ tuổi này dễ nói chuyện như thế, trong lòng cảm kích vô cùng, quay đầu đi đến chỗ xe của nam nhân.
Nam nhân mang theo bạn gái bước xuống xe, ném chìa khóa cho cậu em bãi đậu xe, khinh miệt liếc Kỳ Yến một cái, nghênh ngang mà đi.
“Tiên sinh, bên trái còn có chỗ dừng xe, ngài chạy đến bên kia là được.” Cậu em bãi đậu xe vẻ mặt áy náy nhìn Kỳ Yến, giúp cậu chỉ rõ lộ tuyến. Hôm nay tới nơi này, đều là người có thể tới tham gia thọ yến của Sầm lão tiên sinh, một phục vụ viên như cậu ta không dám đắc tội một ai.
Kỳ Yến lái xe đánh nửa vòng, rốt cuộc tìm được một chỗ đỗ xe ở trong góc, nhét xe của mình vào. Mới vừa đóng cửa xe, di động liền vang lên, hiển thị là Sầm Bách Hạc.
“Tiền Tiền, cậu ở chỗ nào? Vừa rồi không phải nói đã đến cửa khách sạn à, sao tôi không phát hiện cậu?”
“Xe rất nhiều, tôi tìm không thấy chỗ đỗ xe, ” Kỳ Yến cầm di động đi tới cửa khách sạn, “Tôi lập tức tới ngay.”
Ngắt di động, Kỳ Yến ngẩng đầu liền nhìn thấy Sầm Bách Hạc đứng ở cửa lớn khách sạn. Có lẽ vì hôm nay là một ngày tốt, cho nên đối phương cố ý thắt một cái cà vạt màu đỏ, ngay cả khăn vuông trong túi áo tây trang cũng là màu đỏ.
“Nơi này.” Cậu lấy di động ở bên tai ra, phất phất tay với Sầm Bách Hạc.
Trai lẫn gái đi về phía cửa khách sạn rất nhiều, nhưng mà Sầm Bách Hạc liếc mắt một cái liền thấy được Kỳ Yến phất tay với mình. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Yến mặc tây trang tương đối chính thức, nhưng lại xinh đẹp ngoài ý muốn.
Đôi chân cao ngất thon dài bị cái quần cắt vừa người bao lấy, trên thân mặc một cái áo sơ mi màu trắng, chỗ cổ buộc nơ sẫm màu, bộ tây trang giống như đo ni đóng giày cho cậu, dáng vẻ nhẹ nhàng, tao nhã hiện hết. Những người khác thấy Sầm ngũ gia đứng ở cửa tự mình đón khách, đều có chút thụ sủng nhược kinh, tốc độ vào cửa cũng nhịn không được nhanh hơn một chút.
“Vừa rồi trên đường tới có chút kẹt xe, ” Kỳ Yến bước đến trước mặt Sầm Bách Hạc, bởi vì chỗ cậu đứng thấp hơn một bậc thang, cho nên lúc nói chuyện chỉ có thể ngửa đầu, “Sao tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi có chút không đúng, là tôi ăn mặc có chỗ nào không thích hợp à?”
“Không, chỉ là lần đầu tiên thấy cậu mặc chính trang, bị cậu đẹp trai… đẹp trai làm cho có chút ngẩn người, ” Sầm Bách Hạc nhấc chân đi xuống cầu thang, đứng mặt đối mặt với Kỳ Yến, “Hôm nay cậu đặc biệt đẹp trai.”
“Thật vậy chăng?” Kỳ Yến đắc ý chỉnh chỉnh khăn vuông trước ngực, cười tủm tỉm nói, “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Cơ mà anh thì mỗi ngày đều rất đẹp, tôi cũng không cần cố ý khen anh.”
Sầm Bách Hạc nghe vậy cười khẽ ra tiếng, nghiêng người làm một tư thế mời: “Khách quý đến cửa, đại cát đại lợi, mời.”
“Chúc Sầm lão tiên sinh thân thể khỏe mạnh, tráng như tùng bách, thọ sánh Nam Sơn.” Kỳ Yến cũng bày ra bộ dạng đứng đắn, làm một tư thế cầu phúc với hắn, sau đó hai người nhìn nhau, đồng thời cười lên tiếng.
“Anh, người mặc tây trang màu xám kia là ai, sao em chưa từng gặp?” Viên Thành nhìn thấy Sầm Bách Hạc vui vẻ nói chuyện với một người trẻ tuổi hắn chưa gặp bao giờ, có chút ngạc nhiên hỏi anh trai ở bên cạnh, “Người này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, thế nhưng có thể quan hệ tốt với Sầm ngũ gia, người này có chút năng lực nha.”
Viên Bằng cảm thấy mặt nghiêng của thanh niên này có chút quen mắt, hình như là đã gặp nhau ở nơi nào. Hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ lần trước ở Thiên Vị Cư ăn cơm, từng gặp người này bên cạnh Sầm Bách Hạc, “Không rõ lắm, có điều đoạn thời gian trước anh từng gặp bên cạnh Sầm ngũ gia, chỉ biết là cậu ta họ Kỳ.”
“Kỳ?” Viên Thành suy nghĩ thật lâu, “Chưa nghe nói qua nhân vật này.”
Viên Bằng nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Hiện tại không phải em nghe rồi sao.” Có thể leo lên đùi Sầm ngũ gia, không lo không thể lộ diện.
Anh em hai người tăng nhanh bước chân, rất nhanh đi tới bên cạnh Sầm Bách Hạc. Viên Bằng chưa nói đã cười, mở miệng liền nói lời may mắn, sau khi nói xong, còn không quên bắt chuyện với Kỳ Yến: “Kỳ tiên sinh, chào ngài, người này chính là em trai Viên Thành không nên thân của tôi.”
Viên Thành không ngốc, nhìn ra thái độ thận trọng của anh trai với Kỳ tiên sinh này, cũng không treo cái mác nhị thiếu Viên gia, cười nói: “Kỳ tiên sinh, chào ngài.”
“Chào hai người, tại hạ là Kỳ Yến, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm vươn tay với Viên Thành mang theo nghi hoặc đối diện, “Nếu tính ra, Viên nhị tiên sinh còn là đàn anh của tôi, năm tôi vào trường, trong mục tuyên truyền của trường học còn treo ảnh chụp của ngài đó.”
“Hóa ra chúng ta lại là bạn học, duyên phận, duyên phận.” Trong nụ ciời của Viên Thành nhiều thêm một phần chân thành, thân thiện hài hòa nắm tay Kỳ Yến. Mà ngay cả biểu tình của Viên Bằng cũng tốt hơn không ít, trường đại học của em trai hắn, là trường học nổi tiếng trong top 5 cả nước, nếu bình thường thì không thi vào được. Tuy rằng Kỳ tiên sinh này thân phận không rõ, nhưng mà người có thể đi ra từ trường học này, đều là thiên chi kiêu tử trong cuộc thi tốt nghiệp năm đó của các nơi trên toàn quốc.
Đuôi mày Sầm Bách Hạc khẽ nhúc nhích: “Tôi nhớ nhị thiếu là học sinh hệ mỹ thuật tạo hình nhỉ?”
Viên Thành thấy Sầm ngũ gia lại biết mình học hệ gì, mặt mang vẻ kích động nói: “Đúng vậy, ngũ gia.”
“Ừm.” Sầm Bách Hạc khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ, Tiền Tiền học hệ kinh tế, hoàn toàn không liên quan tới loại người học nghệ thuật này.
“Mời hai vị vào khách sạn nói chuyện, ” Sầm Bách Hạc mời hai người đi vào, nhưng mà lúc đi đường lại càng tới gần Kỳ Yến. Hắn dẫn anh em Viên gia vào sân yến hội xong, nói khẽ với Kỳ Yến, “Cha tôi muốn gặp cậu một lần, hiện tại cậu có tiện không?”
“Được.” Kỳ Yến cười đáp ứng, cậu đã sớm dự đoán được Sầm Thu Sinh có khả năng sẽ muốn gặp cậu. Từ chuyện đời này của Sầm Thu Sinh là có thể thấy được, ông là một nam nhân coi trọng gia đình, coi trọng vợ con. Từ sau khi cậu và Bách Hạc làm bạn bè, thân thể Bách Hạc càng ngày càng tốt, người cha là Sầm Thu Sinh làm sao có thể xem nhẹ.
Thọ yến còn chưa chính thức bắt đầu, thọ tinh lớn tuổi Sầm Thu Sinh còn ở trên lầu chưa đi xuống, Kỳ Yến đi theo Sầm Bách Hạc lên lầu, đi tới bên ngoài một căn phòng tổng thống.
Bảo tiêu canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy Sầm Bách Hạc tới đây, khom người thay hắn mở cửa phòng.
Vào cửa là một tấm bình phong chặn tầm mắt người, Kỳ Yến đi theo Sầm Bách Hạc vòng qua bình phong, liền thấy được vài người ngồi ở trên ghế sa lông, mà vài người này cũng đang nhìn cậu.
“Sầm lão tiên sinh, ” Kỳ Yến cúi đầu với Sầm Thu Sinh, Kỳ Yến làm vãn bối không có khả năng để người lớn chào hỏi trước, huống chi Sầm Thu Sinh là một đại thiện nhân đức cao vọng trọng, cái cúi đầu này cậu cúi đến cam tâm tình nguyện, “Chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ vận hưng thịnh. Vãn bối có phần lễ mọn đưa lên, mong ngài đừng ghét bỏ.”
“Kỳ đại sư quá khách khí, ” Sầm Thu Sinh đứng lên, mời Kỳ Yến ngồi xuống, “Nếu không nhờ cậu, lúc này ông già ta đây chỉ sợ cũng không có tâm tình làm thọ yến gì.”
“Tại sao ngài không nghĩ, là bởi vì ngài tích thiện thành đức, mới có thể được hậu báo như vậy?” Kỳ Yến lấy ra một cái hộp rất nhỏ, hai tay đưa tới trước mặt Sầm Thu Sinh, “Cháu cũng không có gì tốt để đưa ngài, mong vui lòng nhận cho.”
Cái hộp thoạt nhìn thật bình thường, nhưng mà Sầm Thu Sinh lại không dám coi thường chút nào, đồ vật do loại đại sư giống Kỳ Yến đưa ra, cho dù chỉ là một tờ giấy, cũng là thứ tốt, làm sao ông có thể ghét bỏ. Sau khi luôn mãi dặn thằng con lớn giúp mình cất đồ, Sầm Thu Sinh mới thở dài nói: “Kỳ đại sư giúp nhà chúng tôi chuyện lớn như vậy, Sầm mỗ thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Nhưng bây giờ ta nói ở nơi này, về sau Kỳ đại sư có gì cần nói cứ việc mở miệng, chỉ cần không họa quốc hại dân, cao thấp Sầm gia ta nhất định tương trợ lực lớn.”
“Sầm lão tiên sinh, lời này của ngài quá mức khách khí, ” Kỳ Yến biết lời Sầm Thu Sinh nói không phải là khách khí, nhưng mà hứa hẹn này quá nặng, cậu cảm thấy mình hổ thẹn, “Cháu và Bách Hạc trở thành bạn tốt, vốn là một duyên phận, ngài như vậy ngược lại khiến cháu có chút không biết làm thế nào.”
Cậu quay đầu cười cười với Sầm Bách Hạc ngồi ở bên cạnh, “Cháu nói với ngài mấy câu, ngài đừng ghét bỏ cháu dối trá già mồm. Nếu như tác phong của Bách Hạc không hợp khẩu vị cháu, thì mặc kệ mệnh cách của hắn quý bao nhiêu, gia thế có thật tốt, vậy cũng không có quan hệ với cháu. Môn phái chúng cháu có một nguyên tắc làm việc, đó là trợ giúp người thuận mắt.”
Sầm Bách Hạc nhìn lúm đồng tiền trên hai má Kỳ Yến, cảm thấy trái tim mình dường như cũng rơi vào trong lúm đồng tiền này, mềm mềm mại mại quái dị nói không nên lời.
“Vậy nếu không vừa mắt thì sao?” Sầm đại ca tò mò hỏi.
“Vậy liền lăn lăn đi, đừng quấy rầy chúng tôi thăng thiên.” Đuôi mày Kỳ Yến nhướn lên, vẻ mặt mang theo vài phần tiêu sái.
“Nói rất tốt, ” Sầm Thu Sinh cảm khái nói, “Vài thập niên trước ta vô tình gặp được một vị đại sư, năng lực hắn phi phàm, giúp ta giải quyết một việc cực khó. Cách làm việc tiêu sái, ngược lại có vài phần tương tự Kỳ đại sư.”
Kỳ Yến nghe vậy cười nói: “Người đạo môn cháu, luôn chú ý tùy tính mà làm, tùy tâm mà làm, người gặp gỡ Sầm lão tiên sinh, cũng là một vị cao nhân đắc đạo.”
“Kỳ đại sư tuy là vì bạn bè mà ra sức, nhưng đối với ông già ta đây mà nói, cậu đã cứu hai đứa con trai ta, ” Sầm Thu Sinh lại làm câu chuyện chuyển trở về, “Kỳ đại sư coi như lời hứa này là tấm lòng từ ái của người làm cha như ta đi, mong ngài đừng chối từ.”
Vài người con cái Sầm gia khác cũng ở bên cạnh gật đầu, ngay cả Sầm nhị tỷ không tin quỷ thần cùng với Sầm tứ ca vừa mới từ nước ngoài gấp gáp trở về nghe chuyện cũng là vẻ mặt cảm kích.
“Vậy cháu liền cảm ơn Sầm lão tiên sinh, ” Kỳ Yến chợt nhớ tới cái gì, từ trong túi quần lấy ra một cái túi vải màu đỏ, nói với Sầm Bách Hạc, “À, lần trước đã nói vẽ bùa bình an cho anh.”
Sầm Bách Hạc tiếp nhận cái túi vải màu đỏ này, bên trong có hơn mười lá bùa gấp thành hình tam giác, chẳng qua không có túi gấm.
“Sau khi trở về anh chuẩn bị mười mấy cái túi gấm mang hoa văn may mắn, anh tự tay cất bùa vào, ” Kỳ Yến dặn dò, “Nhớ rõ, lúc bỏ vào đừng để người khác hỗ trợ.”
“Cám ơn.” Sầm Bách Hạc cảm thấy đây không phải là lá bùa, mà là nghĩa tình anh em sâu đậm Kỳ Yến đối đãi với mình.
“Kỳ đại sư, ” Sầm tam ca và Tào Tĩnh Nghiên đi đến trước mặt Kỳ Yến, giọng điệu chân thành nói lời cảm ơn Kỳ Yến, mà còn đưa cậu một phần tạ lễ. Phần tạ lễ này Kỳ Yến không cự tuyệt, mà là thuận tay nhận lấy, “Trong số mạng anh vốn nên có kiếp nạn này, tục ngữ nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, chỉ cần về sau anh duy trì tâm tính hiện tại, không lo cá chép hóa rồng.”
“Đa tạ đại sư.” Trong lòng Sầm Tam ca chấn động, lần thứ hai nói lời cảm tạ Kỳ Yến.
Kỳ Yến cười cười không nói gì, ánh mắt cậu rơi xuống trên người Tào Tĩnh Nghiên, tươi cười trở nên càng thêm ôn hòa: “Sầm tam gia, anh có một người vợ thật tốt.”
Ước chừng số mạng của người đời đời tích phúc tương đối tốt, Kỳ Yến phát hiện vận mệnh người Sầm gia mặc dù cũng có khác nhau, nhưng đều là người phẩm hạnh chính trực, tướng mạo đại cát.
Loại người có vận mệnh này, nhà bình thường có thể sinh ra một người, thì chính là chuyện cực tốt một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Chỉ là Sầm gia thì khác, không có một ai không phải tướng mạo như thế, khó trách Sầm gia có danh vọng cao như vậy mà còn có thể sừng sững không ngã.
Không có ai không muốn nghe lời hay, hơn nữa còn là một vị đại sư biết xem tướng nói lời hay, người kiên định chủ nghĩa duy vật là Sầm tam ca, từ sau khi ra khỏi bệnh viện, liền trở nên có chút không kiên định. Cho nên nghe Kỳ Yến khen vợ mình, hắn ta còn cao hứng hơn lúc nghe được Kỳ Yến nói hắn ta có thể cá nhảy long môn, nụ cười trên mặt nhất thời xán lạn lên.
Kỳ Yến thiếu chút nữa bị phản ứng của hắn ta chọc cười, tâm tính của anh em Sầm Bách Hạc thật sự là rất đáng yêu.
Tào Tĩnh Nghiên thấy bộ dạng ông xã cười ngây ngô, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào, chỉ có thể áy náy mỉm cười với Kỳ Yến, để cậu đừng để ý loại “hình thức kẻ ngốc” của ông xã nhà mình.
“Chị cũng có một người chồng thật tốt, ” Kỳ Yến cười tủm tỉm nhìn vợ chồng hai người, “Chúc hai người bạch đầu giai lão.”
Kết hôn đã nhiều năm, một lần nữa nghe được loại chúc phúc này, hai má Tào Tĩnh Nghiên ửng đỏ, nhưng mà một chút bất an bị che giấu vô cùng tốt dưới đáy lòng rốt cuộc cũng bị những lời này dẹp yên.
Ngay cả Kỳ đại sư lợi hại như thế cũng nói vậy, cô còn có cái gì để bất an?
Có đôi khi con người sẽ bởi vì quá yêu, mà sinh ra hoài nghi với mị lực của bản thân, thậm chí sinh lòng bất an. Có đôi khi phần bất an này sẽ biến mất trong dòng sông thời gian, có đôi khi lại bởi vì vô ý hiểu lầm, khiến phần bất an này phóng đại vô hạn.
May mắn chính là, Tào Tĩnh Nghiên gặp Kỳ Yến, áp chế bất an và tự ti không thể gặp ánh sáng dưới đáy lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.