Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Chương 29:




"Không sao, không chết, đừng tới."
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới gần, Lâm Thâm Thâm không quan tâm đầu bên kia điện thoại còn có bao nhiêu lời muốn giảng, nói một tiếng "cúp máy" cúp điện thoại, vừa mới đặt điện thoại xuống, liền nhìn thấy Trần Nhã Thiến thở hổn hển chạy vào phòng y tế.
Nàng vội vàng chạy tới, mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
“Mình chỉ có mấy thứ này thôi được không?”
Lâm Thâm Thâm vừa thấy, liền bưng cả hộp thuốc màu hồng đi.
"Ừm."
Trần Nhã Thiến không biết cái nào hữu ích nên lấy mọi thứ ra, tay hơi run nói: "Không biết bác sĩ cùng y tá phòng y tế đi đâu rồi, không có ai ở đây cả."
"Ăn cơm." Lâm Thâm Thâm nói "Bây giờ là giờ cơm."
Trần Nhã Thiến "Ít nhất cũng phải có một người trực ban chứ!"
Lâm Thâm Thâm nhìn hốc mắt nàng đỏ ửng, rút kinh nghiệm tối hôm qua, biết không thể tranh luận cùng tiểu lảm nhảm, nếu dám tranh luận sẽ làm nàng khóc, vì thế không nói nữa.
"Bạn có thể tự cởi quần áo của mình không?"
"Không thể."
"Vậy thì kiên nhẫn một chút, mình sẽ giúp bạn cởi ra."
Áo rằn ri rộng phùng phình, trước tiên Trần Nhã Thiến giúp Lâm Thâm Thâm cởi cúc cổ tay áo, sau đó cởi hàng cúc áo.
Không biết có phải nhiệt độ cơ thể hay mồ hôi, khí nóng hầm hập dường như xuyên qua lớp vải và truyền thẳng đến đầu ngón tay của Trần Nhã Thiến.
Sau khi cởi tất cả các cúc áo, Trần Nhã Thiến nhìn thấy cái áo lót mà Lâm Thâm Thâm đang mặc bên trong, bộ ngực không đáng kể của cô.
Đại khái chính là cúp A.
Tất nhiên, nếu có cúp ngực nhỏ hơn A thì Lâm Thâm Thâm chắc cũng cỡ đó... nhưng cũng có nhiều cô nàng ngực lép. Tiết kiệm vải vóc cho đất nước là điều đáng tự hào.
Điều khiến khuôn mặt của Trần Nhã Thiến trở nên nóng bỏng là Lâm Thâm Thâm không mặc áo ngực.
Hai núm vú nhô ra trên áo lót khiến nàng, cũng là con gái, không biết để mắt vào đâu!
"Giơ tay lên." Trần Nhã Thiến cởi áo khoác, đột nhiên nhìn đến bắp tay Lâm Thâm Thâm sưng lên rất lớn, ống tay áo cũng bị kéo căng ra. Nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, "Cái này, cái này, làm sao cởi ra được? Có muốn dùng kéo cắt nó không?"
Xem nhiều phim truyền hình quá à, cô gái ngốc nghếch.
"Không sao, cởi ra đi, không đau."
Lâm Thâm Thâm có mật độ cơ bắp cao, xương chắc khỏe, cô biết xương của mình không có vấn đề gì, cho nên vết bầm tím trông có kinh khủng đến đâu cũng chỉ là căng cơ và vết thương ngoài da, nếu nghiêm trọng thì sẽ chậm hai ngày để hồi phục, sẽ không có di chứng.
Trần Nhã Thiến vẫn có chút không dám, nàng nghiêng người về phía trước, động tác của nàng giống như một thiên kim đại tiểu thư đang cầm một chiếc áo thêu thời cổ đại, cẩn thận và tỉ mỉ, mồ hôi chảy ra từ chóp mũi.
Lâm Thâm Thâm ngửi thấy mùi thơm trong không khí, dường như nồng hơn một chút.
Cô cụp mi mắt nhìn Trần Nhã Thiến, nhìn bộ ngực trắng ngần và khe ngực lộ ra từ cổ áo vì cúi người.
Đột nhiên, cảm thấy giữa hai chân ngo ngoe rụt rịch.
“Hừm.”
“A?” Trần Nhã Thiến hoảng sợ rút tay lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Mình làm bạn đau sao?”
“Không có.” Giọng nói của Lâm Thâm Thâm hơi khàn, cô nhớ mình đã bị Trần Nhã Thiến xem hết, Trần Nhã Thiến sẵn sàng giúp cô giữ bí mật sau khi biết nó, vì vậy có vẻ như cô không nên che giấu phản ứng của mình.
Nhưng lại nghĩ, dù tính là nam giới, nếu trực tiếp cởi quần trước mặt một cô gái, để lộ vùng kín cương cứng thì sẽ bị các chú công an bắt đi giáo dục.
Vì vậy, nhịn xuống.
Trần Nhã Thiến không tin những gì cô nói, vì vậy chỉ có thể cẩn thận hơn.
Nàng hơi cận thị nên phải đến rất gần, để kiểm soát tay run của mình, nàng cố tình kìm nén nhịp thở.
Nhưng không thể nín thở được vẫn từng chút một truyền đến cánh tay, yết hầu Lâm Thâm Thâm lăn lộn, cảm giác đây có thể so sánh với tra tấn! Cái quần lót của cô đang mặc tương đối chật, dương v*t của cô đã cương lên một nửa, nó cứng ngắc không có chỗ để duỗi ra, bị chiếc quần lót bao bọc khiến cô vừa sưng vừa đau.
Cô nhịn không được kêu rên một tiếng.
Trần Nhã Thiến nghe vậy trán đổ mồ hôi ngày càng nhiều, trong lòng càng lo lắng, tay càng run: "Bằng không đợi bác sĩ quay lại? Mình đi căng tin tìm."
"Không cần đâu." Lâm Thâm Thâm biết Trần Nhã Thiến đã hiểu lầm.
Đừng nói không đau, cho dù rất đau, lực chú ý của cô đã sớm bị phản ứng ở đũng quần chiếm giữ, đột nhiên ý thức được điều gì, cô nói: "Hơi đau, hay là bạn cho mình chuyển hướng chú ý đi."
Trần Nhã Thiến lập tức gật đầu, "Làm sao chuyển hướng?"
"Bạn..." Lâm Thâm Thâm có chút miệng đắng lưỡi khô, tầm mắt nhìn xuống, dừng lại ở bộ ngực đẫy đà.
Trần Nhã Thiến cúi đầu nhìn theo, Lâm Thâm Thâm đây là có ý gì, khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ bừng, "Bạn, bạn, bạn!" Nàng đưa tay lên che ngực, nhưng lại không biết rằng làm như vậy sẽ làm cho đường viền ngực lộ ra rõ ràng hơn.
Lâm Thâm Thâm ánh mắt trầm xuống.
"Bạn không phải." Trần Nhã Thiến hạ thấp giọng với đôi tai đỏ bừng, "Bạn không phải là les sao?"
Lâm Thâm Thâm đáp lại, nói với giọng khàn khàn: "Có vẻ mềm mại."
Tất nhiên là mềm mại!
Ngực phụ nữ là bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể, được chứ? Chà... Trần Nhã Thiến nhịn không được nhìn về phía Lâm Thâm Thâm, của cô không được mềm mại, nó hơi giống cơ ngực của con trai.
Vết sưng tấy và phù nề trên cánh tay của Lâm Thâm Thâm ngày càng lớn, nhìn rất đáng sợ, trước đây nó chỉ bị kẹt không dễ cởi ra, nhưng bây giờ nó sưng tấy khắp ống tay áo, đỏ đến tím tái.
Trần Nhã Thiến sốt ruột, chỉ có thể hỏi: "Bạn muốn nhìn hay chạm vào?"
Có sự lựa chọn không?
Lâm Thâm Thâm không chút do dự, "Sờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.