Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

Chương 39:




Rất khó để đứng lên sau cú vồ này.
Không gian phía sau nhanh chóng bị một nhóm người chiếm đóng, càng đè ép quá mức.
Nhưng Lâm Thâm Thâm không rảnh lo, phần eo bị hung hăng ôm cứng đờ, tất cả sự chú ý đều đổ dồn lên cơ thể thơm tho mềm mại của Trần Nhã Thiến, hô hấp dồn dập thổi vào cổ cô, cảm giác tê dại khô nóng lan khắp cơ thể, cuối cùng tập trung ở vùng bụng dưới.
Nếu ngạnh lên... Có lẽ sẽ bị tát.
Không phải là có thể, mà là chắc chắn.
Lâm Thâm Thâm chỉ có thể kiệt lực khống chế, không cho nửa người dưới đụng tới nàng.
Hơn 20 phút đi xe có thể so sánh với bài kiểm tra lớn nhất trong lịch sử.
Chờ xuống xe, áo phông của Lâm Thâm Thâm đã ướt gần hết!
Trần Nhã Thiến cũng không khá hơn là bao.
Lâm Thâm Thâm có nhiệt độ cơ thể cao, hợp lại ở trên người nàng giống như một lò lửa lớn, nhưng có thể làm gì? Ôm thì đã ôm rồi, giữa chừng buông tay thì giống như chột dạ, cứ như vậy ôm suốt chuyến đi cho đến khi bước xuống xe, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, tưởng chừng như tim đập quá nhanh đến ngất xỉu.
May mắn.
Trong lòng hai người đồng thời nghĩ, sống sót qua kiếp nạn!
Tới rạp chiếu phim, thế nhưng không có nhiều người lắm.
Có một bộ phim hài hồi hộp mà Trần Nhã Thiến đã muốn xem sau khi xem trailer vào năm ngoái, dự kiến sẽ được phát hành vào ngày Quốc khánh, nhưng ngày mai là ngày 1 tháng 10 và hôm nay là cuối tháng 9. Hai người chỉ có thể xem một số phát sóng trong nhà hát gạo mục mè thối.
Người lùn người cao, cuối cùng chọn một bộ phim có đánh giá tốt trên mạng.
Một hoặc hai ngày trước ngày lễ lớn như thế này, rất ít người đến xem phim, ngoại trừ một cặp vợ chồng trẻ gần như đã đặt phòng.
Phim thuộc thể loại văn học tình cảm hiện nay, sau khi xem được hơn 20 phút, khi các nhân vật chính đang tranh cãi về việc chia tay hay bỏ trốn vì bị bố mẹ phản đối thì có tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.
Trần Nhã Thiến đang ôm bỏng ngô, theo bản năng quay đầu nhìn.
Khu vực chỗ ngồi tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu phim mới có thể mơ hồ nhìn thấy đôi trẻ, chàng trai đang đè cô gái mà hôn hít.
Tôi đi!
Tay cầm bỏng ngô của Trần Nhã Thiến run lên, như thể bị điện giật mà thu hồi tầm mắt, mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Sau khi bồn chồn xem nửa phút, nàng không khỏi lén liếc nhìn Lâm Thâm Thâm bên cạnh.
Lâm Thâm Thâm không hề hay biết phía sau có động tĩnh, chỉ chuyên tâm xem phim.
Trần Nhã Thiến nhìn xuống, thấy cô đang nắm bàn tay trước người.
Thành thật mà nói, đôi bàn tay đó không đẹp chút nào đối với con gái, khung xương hơi to, các khớp hơi nhô ra, không được mịn màng thanh tú, thay vào đó là khô ráo lại có chút thô ráp, giống như con trai.
Có lẽ cô đã có một cuộc sống khó khăn...
Trần Nhã Thiến trong lòng đoán rằng Lâm Thâm Thâm có lẽ sinh ra trong một gia đình đơn thân, điều kiện gia đình không tốt, mẹ cô lại ốm nặng nên từ nhỏ cô đã phải gánh chi phí chữa bệnh, nên không đủ tiền mua những bộ váy đẹp, bị các bạn cùng lớp bắt nạt, dần dần hình thành tính cách lầm lì.
Cô chắc hẳn cũng đã bị đánh đập rất nhiều, đó là lý do tại sao cô phải học cách chiến đấu để tự bảo vệ mình.
Nghĩ nghĩ, Trần Nhã Thiến đã sửa lại gia cảnh của Lâm Thâm Thâm, chắc không phải là một gia đình đơn thân nhỉ, đổi thành một người cha nghiện rượu bạo lực, đánh đập cô khi uống rượu.
Không được, không được, cái này cũng quá thảm.
Vẫn là gia đình đơn thân đi...
Nếu không, có một người anh xấu cũng không sao.
Thà là một người anh trai tồi, một người anh trai hoang đàng hư hỏng, phá hỏng hết tài sản của gia đình, gánh nặng gia đình đè nặng lên vai cô gái trẻ Lâm Thâm Thâm.
Trong Văn phòng Giám đốc điều hành trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời của Tập đoàn Công nghệ Trương, một người nào đó mặc vest, đi giày da đã hắt xì nhiều lần.
Trợ lý chính liếc mắt một cái, "Cảm lạnh sao?"
“Không.” Người đàn ông lấy khăn giấy ra, thản nhiên nói: “Kỳ nghỉ không về nhà tám phần là bị em gái tính kế.”
Trợ lý cười nói: "Tiểu thư cũng không phải là người tính kế sau lưng."
Mắt người đàn ông mờ đi.
Người trợ lý biết mình nói bậy, im lặng, cầm văn kiện đã ký đi ra ngoài.
Xem xong bộ phim.
Trần Nhã Thiến không biết mình đang xem cái gì, nhưng vài lần giữa chừng, nhớ ném 200 nhân dân tệ cho cặp đôi ở phía sau, yêu cầu họ đến một khách sạn gần đó để khai phòng! Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cảm không dao động của Lâm Thâm Thâm, cảm thấy tính tình mình quá bốc đồng, nóng nảy, nên đành phải nhẫn nhịn.
Bước khỏi rạp chiếu phim khi trời đã tối.
Gió đêm thổi qua đầu, có chút lành lạnh.
"Tối nay muốn ăn cái gì? Bạn chọn đi, mình đãi bạn!"
Lâm Thâm Thâm nhìn cánh tay gầy guộc trắng nõn của nàng nổi da gà.
"Tùy tiện ăn món nào gần đây đi"
"Ăn lẩu được không?"
"Ừm."
Gần đó có một nhà hàng lẩu, trùng với giờ ăn nên có rất nhiều người, sau khi hai người gọi món, Trần Nhã Thiến đi tìm một chỗ ngồi xuống.
"Mình đi vệ sinh."
"Đi đi."
Trần Nhã Thiến xua tay với cô, nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đi thẳng ra khỏi nhà hàng, nghĩ thầm bên ngoài chắc hẳn có một nhà vệ sinh công cộng. Này, nàng lại nghĩ, tại sao không đi ở trong phòng vệ sinh của rạp chiếu phim?
Nghĩ như vậy, chờ Lâm Thâm Thâm trở lại, nhìn thấy một túi giấy mua sắm trên tay.
Trần Nhã Thiến ngạc nhiên nhận lấy túi mua hàng, "Cho mình?"
"Ừm."
Lâm Thâm Thâm ngồi xuống đối diện nàng.
Tim của Trần Nhã Thiến đập nhanh hơn, vừa mở nó ra, thấy rằng đó là một chiếc áo khoác sơmi denim.
Biểu cảm của Lâm Thâm Thâm từ một chút kinh hỉ chuyển sang từ từ cứng đờ, cau mày.
Không thích sao?
Tâm trạng của Trần Nhã Thiến thực sự rất khó diễn tả, nàng mặc một chiếc váy màu xanh xám, nhưng điều đó không có nghĩa là cần kết hợp nó với một chiếc áo khoác cùng màu, được chứ? QAQ.
"Bạn có muốn đổi nó không?"
"Không cần không cần." Trần Nhã Thiên vội vàng hướng cô cười cười, "Cảm ơn, mình rất thích!"
Lâm Thâm Thâm cảm thấy rằng nàng không thích nó, nhưng khi thấy nàng gấp không thể chờ nổi, lấy nó mặc vào, lại cảm thấy nàng có thể thực sự rất thích nó.
Không uổng phí cô bận tâm lựa chọn như vậy.
Sau khi ăn xong lẩu, Trần Nhã Thiến háo hức đi chợ đêm ở trung tâm thành phố.
Trần Nhã Thiến bây giờ không lạnh chút nào, nhưng kích thước của chiếc áo khoác sơ mi hơi lớn, nàng xắn tay áo lên vài lần, hoàn toàn không biết cổ tay trắng nõn lộ ra dưới ống tay áo rộng có sức hấp dẫn như thế nào. Nàng hào hứng chạy đi mua mấy chiếc đèn ngủ khá lạ mắt, hạt dẻ nướng cùng ngô luộc.
Phố chợ đêm dài ~ ~ mới đi dạo một nửa Trần Nhã Thiến đã mệt.
Mắt cá chân của nàng bị dây giày làm bị thương, gót chân cũng vô cùng đau đớn, nàng vô thức chơi nổi lên tính khí mà mình đã tu dưỡng hơn mười năm, bất luận thế nào cũng không chịu rời đi.
Gần đó không có bến xe buýt, có thể đi chiếc xe nhỏ màu vàng, nhưng Trần Nhã Thiến mặc váy thì hơi bất tiện.
Nhìn thấy nàng ngồi xổm bên một gốc cây lớn treo đầy bóng đèn nhiều màu sắc, Lâm Thâm Thâm do dự: "Hay là mình cõng bạn?"
"Ngượng ngùng lắm!" Trần Nhã Thiến hai mắt sáng lên, lập tức duỗi hai tay ra.
Hoàn toàn không có ngượng ngùng gì cả!
Lâm Thâm Thâm cười một cái, kéo nàng lên.
Mắt của Trần Nhã Thiến ngay lập tức trừng to, "Bạn vừa mới cười?"
Lâm Thâm Thâm khôi phục vẻ mặt thường ngày, tức là không có biểu cảm gì.
"Không có."
"Có!"
“Không có.” Cô ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Trần Nhã Thiến, chờ người nào đó bò lên, ôm lấy hai cái chân thon thả của nàng nảy lên.
"Nặng không Lâm Thâm Thâm?"
"Không nặng."
"Làm sao không nặng, bạn không cảm giác gánh cả thế giới trên lưng sao?"
Lâm Thâm Thâm: "..."
"Hahahahaha." Trần Nhã Thiến mỉm cười, ghé vào vai cô. Rõ ràng là nàng cảm thấy tâm tình khoan khoái hơn nhiều khi không phải đi bộ. Hai chân đung đưa một lúc, nhưng nhanh chóng ngáp một cái. Nàng ôm Lâm Thâm Thâm, chợp mắt, mơ hồ nói một câu "Hãy gọi mình dậy khi đến nơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.