Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 17:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có trắc nghiệm IQ à?
Sống trên trái đất đã lâu rồi nên Lộ Bạch vẫn tưởng rằng nghiên cứu sâu về động vật là một việc rất đương nhiên, thế này thì xem ra người Sao Thần Vương cũng không quá quan tâm, họ chỉ bảo vệ an toàn cho động vật, còn đa số thời gian thì hình như không can thiệp vào bất cứ vấn đề nào khác của chúng.
Về phần khoảng cách với động vật, Lộ Bạch vì đã từng có vết xe đổ bị đuổi việc nên vẫn như chim sợ cành cong, lần nào nhắc đến cũng thật nhạy cảm, cậu cẩn thận hết sức hỏi: “Ngài cho rằng tôi đã quá thân thiết với chúng à?”
Vì đối thoại qua video, Samuel lập tức nhận ra sự kinh hoảng trong mắt cậu thanh niên trái đất, anh bất giác cau mày, giải thích rằng: “Nếu cậu có thể chấp nhận được những cảm xúc tiêu cực, thì cậu cứ tự nhiên.”
Lộ Bạch bây giờ mới hiểu là sếp lớn đang lo lắng cho tâm trạng của mình, ừm, cậu cũng từng nghe nói nhân viên trong căn cứ sẽ có bác sĩ tư vấn tâm lý miễn phí, bất cứ lúc nào cũng có thể đặt hẹn với tư vấn viên để tán gẫu, giải tỏa tâmtrạng.
Không hổ là  đơn vị quốc hữu của một hành tinh siêu cường, phúc lợi rất hoàn thiện.
“Không đâu.” Lộ Bạch thấy lòng ấm áp, liền nở nụ cười thật tươi: “Khi tôi làm nhân viên chăm nuôi động vật trên trái đất cũng thường phải đối diện với tình cảnh phải tiễn mấy đứa nhỏ mình nuôi đi, tuy rằng thật sự luyến tiếc, nhưng tụi nó được đưa đến những nơi tốt hơn, được chăm sóc cẩn thận trong ngôi nhà mới của mình, đó là chuyện tốt mà, tôi sẽ không quá đau buồn.”
Từng câu từng chữ và vẻ mặt của Lộ Bạch đều đang bày tỏ với Samuel rằng cậu rất chuyên nghiệp.
“Vậy thì tốt.” Sếp lớn rất quan tâm cậu lúc này mới gật đầu.
“Cảm ơn ngài.” Ngài thật là dịu dàng, Lộ Bạch thầm nghĩ.
“Có cần thêm vật tư gì nữa không?” Không biết Lộ Bạch đang cảm ơn cái gì, nhưng Samuel chỉ nhìn cậu một cái rồi lặp lại câu hỏi mình đã nói lúc trước: “Bây giờ tôi có thời gian, có thể mang đến cho cậu.”
Lộ Bạch đáp: “Không cần không cần, mọi thứ đều đầy đủ, thật sự không cần thêm, vả lại lúc vào rừng tôi đã mang theo không ít.” Đều là đồ mua bằng tiền của cậu, không báo hóa đơn cho đơn vị, vậy nên sếp mới hỏi thế nhỉ, cũng vì vậy mà Lộ Bạch vừa ngượng ngùng vừa nói rõ tình hình, sau đó còn có vẻ tự hào khoe: “Ừm, thật ra gần đây tôi đăng bài viết nên kiếm thêm một ít tiền, gánh vác đồ ăn vặt của mình và của mấy con mèo bự thì vẫn đủ!”
Số tiền vũ trụ kia dù sao cũng được kiếm từ tài nguyên trong rừng, nếu dùng hết cho bản thân thì Lộ Bạch sẽ ngại lắm.
Samuel khẽ nhướn mày: “Bài viết?”
“Đúng vậy, nếu ngài có rảnh thì thử lên blog riêng của tôi xem một chút, nhưng mà đến bây giờ thì chỉ mới có một bài thôi.” Nói đến đây, Lộ Bạch bắt đầu vạch kế hoạch rõ ràng: “Mấy ngày nay tôi không tiện ra ngoài, vậy nên mới chỉnh lý lại những tài liệu mà mình chụp được mấy ngày trước, tất cả đều đăng lên blog riêng, tiện cho mọi người cùng thưởng thức.”
Samuel nghe vậy, đôi mắt vàng nhạt nhìn thoáng qua gương mặt Lộ Bạch, vẻ mặt cực kỳ tán thưởng: “Ừ.” Cậu thanh niên này hễ làm việc là sẽ rất liều mạng, đúng là cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lộ Bạch mới đứng dậy rửa mặt, thuận tiện đi kiểm tra xem hai chú mèo bự nhà mình đi đâu rồi.
Rừng rậm lúc chín giờ sáng, sương đọng trên vạn vật từ đêm qua đã khô hẳn rồi, sư tử bự ra ngoài dạo chơi vẫn chưa về; cành cây mà báo đen nằm ngủ đêm qua cũng trống trơn, kẻ thần bí kia không biết đã đi đâu rồi.
Cách đó 4 kilomet, bụi cỏ che giấu một con báo đen cường tráng và sung sức, con ngươi của nó co lại thành một điểm tròn nhỏ, đang nhìn chằm chằm vào bầy sơn dương Himalaya đang ăn cỏ ở phía xa xa.
Sơn dương Himalaya nặng khoảng 40-50kg, có một cặp sừng ngắn nhỏ xinh, sức tấn công nhỏ hơn linh dương sừng dài, thịt vừa non vừa mềm, là một trong những con mồi mà loài mèo bự ưa thích.
Thông thường thì báo đen sẽ không đi săn mồi vào ban ngày, bởi vì chúng có bộ lông đen từ đầu đến chân, rất dễ bị con mồi phát hiện, chỉ có màn đêm mới là tấm áo ngụy trang tốt nhất của chúng, nhưng con báo đen này rất kiên nhẫn, nó nằm phục bất động trong bụi cỏ chờ cơ hội tốt nhất để bắt mồi.
Đằng xa, sư tử đực với bộ lông gần như tiệp màu với bụi cỏ đã chiếm được lợi thế tự nhiên, nó đang chầm chậm áp sát con mồi với vẻ không hề lúng túng.
Bầy sơn dương Himalaya đang nhàn nhã gặm cỏ không hề biết nguy hiểm đang đến gần, chỉ đến khi sư tử đực bắt đầu tấn công, sự yên ả của vùng đồng cỏ bị phá tan.
Bầy sơn dương Himalaya bị sư tử tuy đuổi hoảng loạn bỏ chạy, nhưng lại không biết đằng trước vẫn còn một con thú dữ đang chờ mình.
Khi sư tử đang ra sức đuổi theo một con sơn dương, báo đen mai phục trong bụi cỏ đã nhắm trúng một con mồi cách mình gần nhất, nó không do dự nhảy bật ra, cơ thể đang chạy gần như kéo dài thành một đường thẳng, nhanh chóng và chuẩn xác bắt kịp con mồi, răng nanh sắc bén cắn chặt lấy chân sau của con vật, sơn dương Himalaya chạy bằng sức mạnh của chân sau lúc này chẳng khác nào một chiếc xe hơi bị bắn thủng bánh sau, lập tức mất đi sức chạy, cơ thể nghiêng sang một bên.
Báo đen để muốn cho sơn dương có cơ hội đứng lên, nó lợi dụng sức cắn của bộ hàm và cơ bắp mạnh mẽ của chiếc cổ, ra sức lắc đầu cho đến khi chân sau của sơn dương Himalaya bị gãy hết toàn bộ xương, hoàn toàn mất khả năng đi lại.
Máu tươi nóng ấm vẫy đầy lên mặt báo đen, nó vừa thở hồng hộc vừa chớp chớp mắt, nhả chân sau của con mồi ra, sau đó không hề do dự cắn một phát lên cổ con vật, nhưng lúc này sơn dương Himalaya vẫn chưa chết hẳn.
Loài báo không thích ăn thịt thối, chúng chỉ thích thức ăn tươi ngon.
Nhưng con báo đen này lại không vội vàng thưởng thức con mồi của mình, sau khi nghỉ ngơi một lát, nó ngoạm con sơn dương Himalaya đang hấp hối lên, kéo lê trên đồng cỏ.
Cân nặng của con mồi đã bằng khoảng 2/3 thể trọng của báo đen, nó chỉ có thế kéo lên con vật, thông thường là kéo về một cái cây trên địa bàn của mình rồi từ từ thưởng thức.
Loài báo không bao giờ chia sẻ thức ăn của mình, trừ khi là thời kỳ giao phối, một vài con báo đực sẽ chia con mồi vì muốn lấy lòng đối tượng.
Sơn dương Himalaya sắp chết bị báo đen ngoạm đi khoảng 4 kilomet, điều này gần như đã đạt đến giới hạn, báo đen ‘mang gánh nặng trên vai mà tiến bước’ cũng đã mệt mỏi lắm rồi, về đến điểm cứu hộ là nằm dài xuống nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng động, Lộ Bạch ra ngoài xem thử, thấy báo đen mà mình cho rằng đã đi nay vừa trở lại, đang thè lưỡi thở dốc, thỉnh thoảng lại liếm máu dính quanh miệng mình.
Con sơn dương bên cạnh có vẻ đã chết hẳn, Lộ Bạch đến gần xoa đầu báo đen, nói bằng giọng bình thản: “Đi săn về rồi à? Tao giúp mày xử lý một chút rồi ăn.”
Trong trung tâm giám sát, các nhân viên nhìn báo đen làm trái bản năng mang theo con mồi trở về đã kinh hãi đờ người ra, thứ nhất, báo đen ít khi nào đi săn ban ngày, thứ hai, báo đen sẽ không chia sẻ con mồi.
Cho nên hình thú của Quân đoàn trưởng Adonis có hành vi này khiến cho bọn họ thật sự khó mà lý giải được.
Quả nhiên là người trái đất có đặc quyền à?
Nhưng điều này còn chưa thể khiến người Sao Thần Vương kinh ngạc quá độ, Lộ Bạch đi vào lấy công cụ không bao lâu thì bọn họ nhìn thấy hình thú của ngài Chasel cũng kéo một con sơn dương Himalaya về.
Xem ra còn là chung một bầy!
Lẽ nào Quân đoàn trưởng Adonis và ngài Chasel đi phá nhà người ta rồi.
Tổ hợp hai người này chắc sẽ trở thành ác mộng của động vật ăn cỏ trong khu rừng mất thôi.
Lấy được dụng cụ thích hợp để róc xương, Lộ Bạch ra ngoài thì nhìn thấy hai con sơn dương Himalaya nằm xếp hàng, mặt cậu cũng phải co giật một cái, một con sơn dương đã khoảng 50kg rồi, đột nhiên có đến 100kg thịt thì một người hai mèo ăn đến bao giờ mới hết!
Lộ Bạch bất đắc sĩ nhìn chúng nó một cái rồi bắt đầu làm việc.
Thật ra cũng không đến nỗi, cân nặng 50kg kia nếu bỏ hết da, lông, xương và nội tạng đi thì cũng không còn quá nhiều thịt, cho vào tủ giữ tươi thì mèo bự có thể ăn hai bữa rồi.
Lộ Bạch chia số thịt và nội tạng ăn được vào hai cái chậu cho sư tử và báo đen, phần còn thừa thì mang cất đi.
Thịt động vật hoang dã có mùi tanh rất nồng, Lộ Bạch xử lý xong hai con sơn dương Himalaya thì đã hoàn toàn không còn hứng thú nếm thử thịt sơn dương nữa.
Cậu mang phần da, lông và xương không ăn được đến một nơi gần đó, đào hố chôn xuống.
Trước khi làm những việc này, Lộ Bạch đang biên tập một tác phẩm mới, sau khi sắp xếp xong cho hai đứa lông xù, Lộ Bạch trở lại sảnh lớn của điểm cứu hộ, tiếp tục hoàn thành bài viết của mình.
Báo đen vừa gặp quả thực khiến lòng người say mê, đẹp đến nỗi Lộ Bạch bỏ qua sư tử bự quấn người, làm một album riêng cho báo đen trước đã, nội dung phong phú và hoàn thiện hơn hẳn tác phẩm đầu tiên.
Hình ảnh và video xen kẽ, kèm theo những số liệu tường tận, Lộ Bạch tin rằng album này chắc chắn sẽ rất được yêu thích.
Buổi sáng vừa gọi video với Lộ Bạch xong, Samuel đăng nhập lên web rồi theo dõi blog riêng của Lộ Bạch, đây cũng là một phần của công việc, vì dù sao thì Lộ Bạch cũng là đặc biệt.
Xem xong bài viết, Samuel để lại một dòng bình luận ‘Bài viết rất tốt, hình chụp cũng rất đẹp’ cho cậu nhân viên.
Nếu nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà nhìn thấy lời tán dương nhắm mắt nói quàng này thì nhất định sẽ nổi bão trong lòng: Điện hạ!! Ngài khen bài viết hay thì thôi đi! Nhưng đống hình này thật sự quá nghiệp dư mà!
Nhưng Samuel thì không quá chú trọng như thế, tác phẩm từ máy chụp hình của trẻ con mà còn xét mức độ chuyên nghiệp à?
Không biết gì cả.
Hơn nữa, một tấm hình mà Lộ Bạch tiện tay chụp trong rừng cũng là thứ mà người khác mất cả đời cũng không chụp được.
Lộ Bạch lên đăng bài viết mới thì thấy ngay lời bình luận mà ID mang tên ‘Samuel’ để lại cho mình, cậu mỉm cười rồi vội vàng đăng ngay tác phẩm mới lên.
Samuel đã theo dõi blog lập tức mở bài mới của Lộ Bạch lên, không ngờ lại là album của báo đen, anh nheo cặp mắt vàng kim, còn tưởng là Lộ Bạch sẽ chọn Chasel làm con mãnh thú đầu tiên lên sóng chứ.
Samuel không bình luận thêm, chỉ thuận tay thưởng 1.000 đồng tiền vũ trụ, sau đó dừng lại, nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Lộ Bạch khi khoe rằng mình viết bài có thể kiếm được tiền, Samuel hơi ngơ ngẩn, anh nhớ Dave từng nói là Lộ Bạch rất nghèo, nếu có thể cho thêm chút tiền thưởng thì chắc cậu sẽ rất vui.
Ngài Thân vương bắt đầu không phân biệt việc công và việc tư tìm ra số liên lạc của gia tộc của Adonis trong danh bạ của mình, gửi qua một tin nhắn: “Trang web chính thức của Trạm có tin tức về Adonis, xem xong nhớ tặng thưởng.”
Người nhận được tin nhắn chính là cha của Adonis – Heiden, hiện đang đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trên Sao Thần Vương, ai cũng phải tôn trọng gọi là bộ trưởng Heiden.
Người có thể nói chuyện với Heiden bằng giọng điệu thoải mái như thế này chỉ có thể đếm trong một bàn tay.
Con trưởng Adonis vào rừng, đến nay cả gia đình đều đang nơm nớp lo sợ, đột nhiên nhận được tin nhắn khó hiểu từ Samuel, bộ trưởng Heiden bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng Adonis đã xảy ra chuyện gì.
Ông không kịp hỏi lại đã lập tức đăng nhập lên trang chính thức của Khu bảo tồn.
Trong rừng có rất ít nhân viên cứu hộ đăng cả một album hoàn chỉnh và tinh tế như thế này, nhân viên của trang web thẩm định xong tác phẩm của Lộ Bạch thì liền quyết định treo nó ngay lên trang đầu để có thêm càng nhiều người xem.
#Thợ săn thần bí nghỉ ngơi trong rừng —— Báo đen#
Mỗi một người Sao Thần Vương bấm vào trang này thì đều không thể dời sự chú ý đi nữa, vừa đọc vừa kinh ngạc cảm thán, người tạo ra quyển album này là thần tiên sao?
Ai cũng biết thú dữ luôn có hành tung quỷ dị, báo đen lại càng ít ỏi, đặc biệt thích ngủ ngày làm đêm, album này tập hợp một số lượng lớn hình ảnh và số liệu của báo đen, thậm chí có cả video báo đen đang ăn vào ban ngày.
“Cậu ta làm sao mà có được vậy?” Người Sao Thần Vương đang xem album quay ra bàn luận với nhau.
“Tuyệt đối không thể là nuôi nhốt, nhìn là biết ngay hoàn cảnh này là hoang dã.” Có người bắt đầu phân tích.
“Xét theo góc độ này thì khi đó người quay phim chỉ cách báo đen không đến một mét, thật sự là không thể nào tin được, tôi nghiêng về quan điểm là vệ tinh chụp hơn.”
“Chắc chắn là vệ tinh chụp rồi, ai nói là người chụp xin đừng ngu ngốc vậy nữa, không thể đâu.”
Heiden không quan tâm đến khu vực bình luận đang tranh cãi sôi nổi, ánh mắt của ông cứ lưu luyến không rời khỏi báo đen khỏe mạnh hùng dũng, nhìn mãi rồi bật cười, vẻ mặt hiền hòa tràn ngập tự hào: “Trời ơi…… con trai ta……”
Sau tám năm con trưởng Adonis vào rừng, người cha này cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh rõ nét và động thái của con trai rồi, nhìn xem, cái dáng ăn thịt kia, răng nanh vừa dài vừa nhọn, khí thế thì hết sức oai phong.
“Adonis, ba rất thương con.” Heiden thì thầm, ông dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt, khụt khịt mũi, sau đó vui mừng hứng khởi đi thông báo cho tất cả mọi người đến xem Adonis.
Người thân và bạn bè của Adonis nhanh chóng nhận được thông báo từ Heiden, tất cả những người quan tâm đến Adonis đều không hẹn mà cùng bỏ lại những việc đang làm dở, đi xem Adonis trước đã.
Mẹ của Adonis cũng xúc động như chồng mình vậy, bà thậm chí còn hôn mấy cái lên hình chụp chân dung con trai, không ngừng gọi con yêu.
Không cần Samuel phải nhắc, cả gia đình này rất hào phóng tặng thưởng thật nhiều cho chủ blog.
Mẹ của Adonis vẫn còn chưa thỏa mãn, nói: “Anh yêu, chúng ta có thể trực tiếp liên hệ với nhân viên này được không?” Bà muốn biết thêm nhiều tin tức khác về Adonis nữa.
“Không đâu.” Bộ trưởng Heiden lắc đầu: “Đây là quy tắc của Khu bảo tồn.”
Mọi người đều biết Thân vương Samuel nói một là một, hai là hai, không cho phép ai phá hoại quy tắc của Khu bảo tồn.
Bộ trưởng Heiden nói với vợ mình: “Hôm nay Điện hạ phá lệ thông báo cho anh đã là dung túng rất nhiều rồi, bằng không thì chúng ta không bao giờ có thể nhìn thấy những thông tin này.”
Cũng phải, ngài Thân vương làm việc gì cũng cẩn trọng, đúng là sẽ không tiết lộ những thông tin này ra ngoài, cho nên một khi hình thú vào rừng thì sẽ bặt vô âm tính, muốn biết chút tình hình là không thể nào.
Hôm nay nhìn thấy hình của Adonis, bọn họ đều cho rằng ngài Thân vương đặc biệt có hảo cảm với gia đình mình.
Ngoài kia đồn đại Adonis và ngài Thân vương không hợp nhau, toàn là nói bừa.
Lộ Bạch đăng bài viết đầu tiên đã nhận được khá nhiều tiền thưởng, cậu cảm thấy như vậy đã là rất nhièu, nhưng hôm nay vừa đăng tác phẩm mới lên thì số lượng phần thưởng nhận được khiến cậu giật mình đờ người ——
Quá nhiều tiền, đủ mua thật nhiều thật nhiều thịt cho đám mèo bự ăn.
Lộ Bạch bỗng nhiên không biết phải làm sao, lại rất vui sướng, dù cậu hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài khu rừng như thế nào cả.
“Trường Thọ, hôm nay tao kiếm được quá trời tiền luôn, có thể mua thêm thịt cho tụi mày nè.” Lộ Bạch chia sẻ niềm vui với sư tử bự, giang hai tay ôm chầm lấy sư tử đang nằm trên mặt đất hóng mát, thân mật chải lông bờm cho nó, sư tử được Lộ Bạch ôm thì lập tức nằm xuống nhấc chân sau lên, tưởng rằng Lộ Bạch muốn nựng mình.
“……” Lộ Bạch vốn không định thế, cậu chẳng qua là muốn biểu đạt cảm xúc kích động của mình một chút thôi, nhưng thấy sư tử mời mọc như vậy, cậu cũng không từ chối, vuốt ve một hồi đến khi sư tử bắt đầu ngáy mới ngừng.
Khi làm những việc này, Lộ Bạch cứ cảm thấy có một đôi mắt đang dõi theo mình.
Cậu quay lại thì thấy báo đen đang chợp mắt trên cái giá kim loại, đây chính là công thần đã giúp cậu kiếm thật nhiều tiền.
“Đen bự.” Lộ Bạch chạy qua ôm báo đen, thân thiết dụi một hồi để cảm ơn nó, đang dụi thì Lộ Bạch nhận ra có cái gì ấm ấm lướt qua miệng mình, thì ra là khi báo đen liếm tóc cậu thì vô tình liếm sai chỗ: “Ừm……”
Lộ Bạch không để ý, lau sơ miệng rồi nhìn thẳng vào mắt báo đen, dịu dàng nói: “Cuối cùng thì mày cũng chịu vào trong này nghỉ ngơi rồi?” Hơn nữa ở chung một mái nhà với Trường Thọ cũng rất hòa thuận, khí thế già dặn lão luyện khiến sư tử bự không dám gây sự, Lộ Bạch xoa xoa cằm nó: “Vậy thì tao cũng đặt cho mày một cái tên nha, sư tử bự tên Trường Thọ, vậy mày…… gọi là Trứng Đen đi.”
Đã là người một nhà thì phải giống nhau chứ!
Báo đen mặc cho Lộ Bạch xoa cằm mình, đến khi bị làm phiền quá rồi mới giả vờ gầm gừ, há miệng dọa Lộ Bạch, làm như muốn ngoạm luôn tay cậu vậy, nhưng thật ra cũng chỉ là liếm qua liếm lại, còn chưa chạm phải răng nữa.
Thì ra báo đen cũng biết dọa người ta.
Sau khi chia sẻ niềm vui với mèo bự, sự thiết tha muốn chia sẻ nữa vẫn còn rạo rực trong lòng Lộ Bạch.
“Điện hạ Samuel, ngài muốn xem hình của loại động vật nào trong rừng? Nếu tôi gặp được thì sẽ chụp một bộ ảnh cho ngài.” Khi đối diện với con người, phương thức biểu đạt của Lộ Bạch rõ ràng đã hàm súc hơn rất nhiều.
Ngài Thân vương đọc được tin nhắn này thì cũng hơi mong chờ, anh trả lời: “Hổ.”
Nhưng hổ trong toàn bộ Khu bảo tồn rất ít, chúng lại chỉ sống ở rừng rậm trên núi tuyết cách Trạm cứu hộ rất xa.
Anh và Lộ Bạch đã định trước là không có khả năng gặp mặt rồi.

Lời tác giả: ~
Sự phân hóa của hình thú là căn cứ trên sức mạnh cá nhân, không phải theo huyết thống  ~
Bông Xù đã tiết lộ hình thú, còn lén lút tranh thủ cơ hội để được nựng nữa chứ, chẳng qua không biết có gặp mặt hay không, thật phiền não!

Các loài được nhắc đến trong truyện
Sơn dương Himalaya:
Hay còn gọi là ban linh Himalaya (danh pháp hai phần: Naemorhedus goral) là một loài động vật có vú trong họ Bovidae, bộ Artiodactyla. Loài này được Hardwicke mô tả năm 1825.
Trong tiếng Anh, loài này có tên thường gọi Himalayan goral.
(tham khảo tại Wikipedia)
Sơn dương Himalaya

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.