*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu bảo tồn nằm ở bán cầu nam của Sao Thần Vương, người ta nói gián phía nam còn to hơn ngựa, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mà trọng điểm là chúng nó còn biết bay!
Lộ Bạch nói xong thì đi xử lý lũ gián, còn ngài Thân vương đang nói chuyện với cậu thì chờ cả nửa ngày…… nhưng cũng không lo lắng lắm.
Ngay cả mãnh thú cũng có thể ứng phó, thì cậu nhân viên can đảm này sao có thể chịu thua bọn gián chứ.
“……” Bọn lì lợm kia đã được dọn sạch, nhưng Lộ Bạch vẫn luôn cảm thấy trong nhà mình đã trở thành hang ổ của hàng ngàn hàng vạn con rồi, cậu làm sao mà yên tâm ngủ cho được chứ?
Nhất định phải có phương án đề phòng.
Lộ Bạch xoa xoa đống da gà nổi lên trên tay mình rồi xuống nhà, vào cửa hàng tiện lợi 24h mua loại đèn đuổi muỗi và côn trùng, mở lên mới dám ngủ.
Sáng hôm sau, Lộ Bạch thức dậy rất sớm, cậu chạy xuống nhà ăn bừa cái bánh mì rồi đến bộ phận y tế thăm con sư tử vừa được phẫu thuật hôm qua.
Dù sao thì lúc này vẫn còn sớm, ở đây chỉ có nhân viên y tế đang trực, có vẻ cũng nhận ra Lộ Bạch nên đối phương chào hỏi rất thân thiết.
Hiện giờ vẫn chưa thể cho người vào thăm, Lộ Bạch đứng cách tường thủy tinh cười cười, nhìn thấy sư tử đang nghỉ ngơi, vùng bụng nó phập phồng đều đặn theo từng hơi thở, từ đó có thể thấy được sinh mệnh ngoan cường của nó.
Sư tử hoang dã một khi đến tuổi già thì thường chết rất nhanh, nhưng nếu hoàn cảnh sống tốt hơn một chút, không có cạnh tranh thì chúng có thể sống thêm vài năm nữa.
Theo cảm nhận của Lộ Bạch thì hoàn cảnh sống trong Khu bảo tồn vẫn rất gian nan, dù là mãnh thú cũng không ngoại lệ.
Những người khác trong Trạm cứu hộ thường thay ca sau khoảng tám giờ đồng hồ, còn như Lộ Bạch và Dave thì không có ai để thay cả, bình thường không bận rộn thì rất thoải mái, nhưng có việc thì hễ gọi là phải có mặt.
Có lẽ mọi người đều tương đối quan tâm đến sư tử, Lộ Bạch đứng một lát thì Samuel và Dave cũng lần lượt đến thăm.
Vừa đúng lúc sư tử tỉnh lại, vì cơ thể còn yếu nên nó không vùng vẫy quá nhiều, nhân viên đút thịt vụn qua khe hở trên lồng cho nó.
Thấy sư tử đực thò đầu nhai thịt chóp chép, mọi người đều không khỏi vui mừng cho nó, cách một mặt kính vẫn có thể cảm nhận được khát vọng sinh tồn của con sư tử ày rất mãnh liệt, sau này khi rời khỏi rừng chắc chắn sẽ có một cuộc sống về già khá tốt.
Sau này Lộ Bạch nghe nói sư tử già khá hơn rồi sẽ được chuyển đến một trung tâm chăm sóc động vật không có quan hệ cạnh tranh, vẫn được sống trong hoàn cảnh tự nhiên nhưng được con người quản lý tập trung, nó sẽ sống cùng những con sư tử già khác.
So với nhóm sư tử bị mất chân hay chột mắt thì con sư tử của Khu bảo tồn này có thể xem là một chú đẹp trai rồi.
Còn chuyện có thêm một chuyện tình lãng mạn tuổi xế chiều hay không thì phải dựa vào chính bản thân nó rồi.
Đến giờ còn chưa biết yêu, Lộ Bạch không có khả năng lo lắng cho chuyện tình cảm của bọn xù lông này, cậu xác nhận tình trạng của sư tử già đã ổn định, không cần đến mình an ủi nữa thì liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc quay vào rừng.
Không biết cái xe rách của mình có còn trong rừng không? Lộ Bạch lại không thể tự mình bay qua được, cậu chỉ đành lên tiếng hỏi Trưởng trạm xem có thể phân cho cậu một người hỗ trợ hay không, lái máy bay vèo một cái là đến!
Vừa đúng lúc Lộ Bạch nói điều này thì lãnh đạo tối cao của căn cứ cũng có mặt, anh vẫn đích thân làm mọi việc như trước, bình thản nói: “Bây giờ tôi đang rảnh, có thể đưa cậu đi.”
“……” Dave chuẩn bị đi sắp xếp lúc này còn có thể nói gì được nữa, đương nhiên là ngậm miệng lại thôi, đồng thời âm thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ gần đây Điện hạ rất rảnh rỗi? Đến nỗi mà một việc vặt thế này cũng phải ôm vào người.
“Ờm, ngài rảnh à?” Lộ Bạch cảm thấy như vậy thì quá tốt rồi, dù sao thì muốn cậu đi làm quen với một đồng nghiệp xa lạ cũng khó khăn lắm!
Cậu nói ngay: “Vậy ngài có thể chờ một lát không? Tôi cần chuẩn bị thêm một chút vật tư, đại khái là khoảng nửa giờ thôi, đến lúc đó tôi sẽ báo lại cho ngài.”
Chuẩn bị vật tư cho nhân viên cứu hộ vốn là công việc của Trạm cứu hộ, Samuel nói: “Không cần đâu, đi thôi.” Anh khá rành đường ở nơi này, nói xong liền cất bước dẫn cậu nhân viên của mình tiến thẳng đến trung tâm mua sắm.
Lộ Bạch sửng sốt, sau đó vội vàng theo sau, phát hiện sếp lớn định dẫn mình đi mua đồ thì không thể không cảm thán đến lần thứ 1001, xem lãnh đạo nhà người ta kìa, à không, bây giờ cũng là sếp của cậu rồi! Thật đáng vui mừng.
Khí thế đi chuẩn bị vật tư của ngài Thân vương vừa nhìn đã thấy khác hẳn người trái đất tằn tiện, thứ nào hữu dụng là lấy, không cần nhìn đến giá cả. Lộ Bạch chắc là sau khi làm việc mười năm thì mình cũng sẽ phóng khoáng như vậy. Sau cùng vẫn là người ta trả tiền, thân làm lính không có gì để nói, cầm đồ rồi ngoan ngoãn cảm ơn.
Căn cứ này quá lớn, muốn vận chuyển đồ đạc thì nhất định phải có phương tiện giao thông.
Vì không nhiều quá nên Samuel tự mình ra tay đưa hết lương thực của cậu nhân viên nhà mình lên xe vận chuyển, sau đó để Lộ Bạch lên ngồi trên ghế phụ lái.
Đây lại còn là một chiếc ‘xe mui trần’ nữa chứ, vì vậy mà hai bóng người một cao một thấp trở nên cực kỳ bắt mắt.
“……” Ngài Thân vương đang lái xe cho ai thế kia?
“……”Bệ hạ Beavis có đãi ngộ này không?
Lộ Bạch lớn lên dưới là cờ đỏ của chủ nghĩa xã hội, không có cảm giác chân thực với chế độ quân chủ nên không hề cảm thấy việc để sếp lái xe có gì bất ổn cả. Phải biết rằng kỹ thuật lái xe của cậu cũng chỉ thường thường, làm liên lụy cấp trên bị lật xe thì không hay chút nào.
Lần này ngồi máy bay giúp Lộ Bạch nhận thức được xem ra đây chính là phương tiện giao thông riêng của ngài Thân vương, chẳng trách mà nó lại ngầu như thế.
Lộ Bạch dọn đồ xong thì quen đường quen nẻo ngồi lên vị trí lần trước từng ngồi, cẩn thận thắt chặt dây an toàn. Người ta luôn thích nhớ chuyện cũ, đặc biệt có cảm giác an toàn với những sự vật mình đã quen thuộc, thậm chí có thể mua ba đôi giày cùng một kiểu.
Lộ Bạch cũng như vậy, ngồi ở đây giúp cậu cảm thấy vô cùng yên tâm, khóe miệng còn hơi nhếch lên nữa kìa. Có rất nhiều sự việc nhỏ bé trong thế giới hiện thực lại chính là động lực giúp cậu cảm thấy cuộc đời này đáng giá.
“……” Samuel với nét mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua cậu nhân viên đã tự sắp xếp cho mình xong xuôi, đôi môi mím chặt cũng bất giác thả lỏng hơn.
Chẳng bao lâu sau, anh lại pha một ly nước giải khát nóng mang sang, chờ Lộ Bạch nhận rồi mới quay về khoang lái.
Lộ Bạch kinh ngạc lắm, cầm ly nước ấm trong tay mà vừa hoang mang vừa thấy lòng ấm áp, nhấp thử một ngụm, vẫn thơm như thế.
Trong rừng không có điều kiện như vậy, nhưng cậu vẫn rất thích.
Quả nhiên tốc độ của máy bay rất nhanh, cậu chưa uống hết ly nước mà đã đến nơi rồi.
Điểm định vị là nơi gần chiếc xe của Lộ Bạch, dưới sự giúp đỡ của Samuel, tất cả số vật tư trên máy bay đều đã được mang xuống gọn gàng.
Lộ Bạch nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Điện hạ Samuel, ngài nhanh về đi, phần còn lại giao cho tôi là được.” Giọng nói của cậu thanh thoát, mặt cười tươi tắn, tràn ngập sức sống của tuổi trẻ.
Samuel nheo mắt vì bị ánh nắng sớm rọi vào, sau đó bình tĩnh gật đầu đáp: “Chú ý an toàn, nhớ giữ liên lạc.”
Anh quay người rời đi, dáng người thẳng tắp khơi lên lòng ngưỡng mộ, đồng thời cũng có lòng hiếu kỳ, liệu trên hành tinh này có chiến tranh hay không?
Đáng tiếc là người trái đất không thể nối mạng ra ngoài, họ là người ngoại lai, nên hiểu biết rất ít về tình hình xung quanh, bởi lẽ người ngoài hành tinh vẫn luôn đề phòng họ.
Đương nhiên, cá nhân Lộ Bạch rất hiểu điều này nên không hề mất vui gì cả. Dù gì cậu cũng chỉ đến đây để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi, có phải làm gián điệp đâu, xã hội của người ta phát triển ra sao chẳng có mấy quan hệ với cậu, chỉ cần sống tốt là đủ rồi.
Về đến khu rừng quen thuộc, Lộ Bạch cảm thấy cả người đều thoải mái, cậu……không dám xắn tay áo lên, vì nếu để lộ da ra ngoài chắc chắn sẽ bị nắng chiếu gây tổn thương. Thôi thì cứ thế này mà dọn đồ, Lộ Bạch cầm dao xếp lên, tháo nhỏ những gói hàng quá lớn ra rồi chia thành nhiều đợt mà ôm lên.
“Trường Thọ! Trứng Đen!” Lộ Bạch vừa đi vừa gọi: “Tao về rồi nè!”
Gần như ngay khi Lộ Bạch dọn xong đồ thì hai chú mèo bự đã thò đầu ra từ hai hướng khác nhau. Lỗ tai tròn tròn trông thật bắt mắt. Điểm khác biệt duy nhất chính là hai gương mặt lông xù kia đều có vẻ rất chi là buồn ngủ.
Có thể chúng đã ngủ từ tối hôm qua đến tận bây giờ, điều này cũng không có gì lạ cả. Ai chẳng biết động vật họ mèo rất lười, đây là điều không thể chối cãi.
Báo đen đứng trên một tảng đá cao cao, thò đầu ra nhìn con người vừa mới quay lại, sau đó vươn vai duỗi lưng một cái thật dài, xem ra tâm trạng khá tốt.
Nơi đó quả nhiên đúng là chỗ ngủ yêu thích của báo đen, vừa cao vừa khô ráo sạch sẽ, lại không bị nắng chiếu trực tiếp vào.
Báo đen nhảy vụt xuống, đệm thịt trên lòng bàn chân giúp nó hành động trong im lặng, lướt đến bên cạnh Lộ Bạch như một bóng ma, đầu tiên là vòng quanh Lộ Bạch ngửi thật kỹ.
“Tao không có bị thương, không cần lo.” Lộ Bạch tưởng nó đang thăm dò xem mình có bị thương không nên rất thoải mái cho nó kiểm tra: “Ái……” Không biết đã chọc gì đến tổ tông này mà đột nhiên ngón tay bị báo đen cắn nhẹ bằng răng nanh, đau nhưng không rách da: “Cắn tao làm gì?” Lộ Bạch vỗ vỗ đầu nó.
Báo đen vừa làm chuyện xấu liền nghiêng đầu dụi lên thắt lưng Lộ Bạch……
Lộ Bạch hiểu hành động này, bên dưới tai của báo đen có tuyến mùi, nó muốn để lại mùi của mình trên người cậu, hoặc là muốn che phủ đi thứ mùi mà nó ghét.
Báo đen luôn cực kỳ nhạy cảm với điều này, khiến Lộ Bạch không thể không khâm phục sự tinh tường của nó, ngược lại thì sư tử không có loại rada và thần kinh nhạy bén này.
Từ đằng xa chạy đến, sư tử bự kêu grừ grừ không ngừng, chẳng khác gì đang oán trách người nhà về trễ, khi nó chạy đến nơi thì lại như ăn vạ mà nằm ngay xuống bên cạnh Lộ Bạch, còn nằm đè lên chân Lộ Bạch đang nựng báo đen đến là hào hứng.
“Ui……” Lộ Bạch bị đè đến nỗi phải kêu lên, thật câm nín, hai đứa này làm gì đây? Một đứa thì cắn còn một đứa thì đè lên cậu, chẳng lẽ đang giận cậu về trễ à?
Thật ra thì không phải, với hai chú mèo bự thì đây là biểu đạt niềm vui vì được gặp lại cậu, cũng là biểu hiện quyến luyến của động vật, thường chỉ xảy ra trong các mối quan hệ rất thân thiết thôi. Ví dụ như khi cùng huyết thống, hoặc là giữa bạn đời với nhau mới làm như thế.
Lộ Bạch gặp lại chúng rồi thì rất vui sướng, tuy bên ngoài thì tỏ ra bất mãn vì bị cắn bị đè, nhưng thật ra cậu vẫn dính với chúng nó chơi đùa một lúc lâu, giống như mình cũng là một con mèo bự đã dung hòa vào thế giới và cuộc sống của chúng.
Khi Lộ Bạch ngồi dậy thì đầu tóc đã dính đầy vụn cỏ, báo đen sáp đến bên cậu, nghiêng đầu liếm vụn cỏ trên tóc.
Những lúc thế này, báo đen luôn trong vai một người trưởng thành, còn sư tử chỉ biết ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng vinh dự vì đẩy ngã được Lộ Bạch hoặc thành công đánh lén Lộ Bạch mà thôi……
Với sư tử còn nhỏ tuổi thì nghịch ngợm là hành vi bình thường, chứng tỏ khi nó còn nhỏ đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sống cùng mẹ và các anh chị em cũng rất hòa hợp. Còn báo đen tám tuổi đã trưởng thành rồi, khí chất điềm tĩnh trên người nó luôn khiến người ta có cảm giác được chăm sóc và yêu thương.
Mỗi lần Lộ Bạch nhìn vào mắt báo đen đều có cảm giác trong cơ thể của nó ẩn chứa một linh hồn rất thú vị, chứ không chỉ là một con mãnh thú không có tính người. Tuy rằng suy nghĩ này có vẻ hơi xa vời, không có chút logic nào như trong tiểu thuyết vậy.
Lộ Bạch chỉnh lại trang phục, ngồi dậy tiếp tục sắp xếp số vật tư còn bừa bộn, thuận tiện lấy thịt tươi mà cậu mang theo cho chúng nó. Thỉnh thoảng lười biếng không đi săn cũng được, ai bảo chúng làm bạn với một nhân viên cứu hộ chứ, đây chính là minh chứng của câu thêm một người bạn thì thêm một con đường, thêm một ông chồng thì thêm một mái nhà, ấy không, bỏ nửa câu sau đi.
Đầu tháng sau, động vật trong rừng bắt đầu di cư đến những nơi có nguồn nước dồi dào hơn, vì mùa khô sắp đến, những dòng sông nhỏ quanh đây sẽ dần dần khô cạn tạo thành vùng lòng sông cằn cỗi.
Khi đó nguồn thức ăn của động vật ăn cỏ sẽ giảm mạnh, bắt buộc phải di cư đến những nơi có nhiều cỏ hơn, đồng thời cũng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của mãnh thú. Tất nhiên vẫn có thể sống tiếp, nhưng sẽ khó khăn hơn.
Lộ Bạch đã sớm suy nghĩ đến hoàn cảnh sống của mèo bự, cậu ăn cơm xong thì vừa ngậm kẹo trái cây vừa lôi bản đồ ra vạch sẵn đường đi.
Trong mùa khô, nơi còn nhiều nước không đâu khác chính là khu vực bồn địa có địa hình thấp, hoặc dưới chân núi cao có tuyết tan thành nước thì mới có nguồn nước dùng mãi không hết.
Lộ Bạch nhìn mèo bự cứ quấn quýt bên mình không chịu đi mà vừa vui vừa buồn, thôi thì đành cùng nhau xuất phát vậy.
Với rừng rậm thì hoàng hôn là thời khắc vừa diễm lệ lại vừa nguy hiểm, bởi vì vào lúc xế chiều khi nhiệt độ hạ xuống cũng chính là thời cơ tốt nhất cho mãnh thú ra ngoài đi săn. Những kẻ săn mồi đã chịu đói cả ngày trốn ở nơi mà con mồi không thể ngờ đến, từng đôi mắt xanh lập lòe nhìn chăm chú, quan sát, chờ đợi cơ hội cho cú tấn công trí mạng.
Chọn lúc hoàng hôn để khởi hành là bất đắc dĩ, vì ban ngày thì nhiệt độ quá cao so với sức chịu đựng của mèo bự, chỉ đi vài giờ đồng hồ cũng đủ khiến chúng mất nước.
Giữa trời đêm mờ mịt, đoàn của Lộ Bạch bước đi trên đường hẳn là sẽ bị không ít đôi mắt thăm dò chú ý đến, nhưng sẽ không gặp nguy hiểm, vì có một con báo đen và một con sư tử trưởng thành ở đây, chỉ có động vật khác nên sợ hãi mà thôi. Trừ khi gặp phải bầy linh cẩu như hôm qua, hoặc là bầy chó hoang châu Phi.
Chó hoang châu Phi là một tồn tại không thua kém gì linh cẩu trên vùng đồng cỏ này, nếu hai bên gặp nhau thì kết cục sau cùng sẽ tương đối thảm thiết, không phải ta moi bụng ngươi thì chỉ có ngươi moi bụng ta.
Lái xe trong đêm khá chậm, thỉnh thoảng con đường được máy định vị chỉ ra cũng bị chặn cứng không đi được, khi đó thì chỉ có thể nén đau mà quay xe.
Mục tiêu tiếp theo của Lộ Bạch là một dòng sông cách lãnh địa của Trứng Đen khoảng 120km, có thể sống được ở đó một khoảng thời gian.
Vì thành viên trong đội ngũ quá đặc biệt, Lộ Bạch sẽ luôn vô thức tránh né lãnh địa của các mãnh thú khác, cố hết sức không làm phiền đến cuộc sống của chúng.
Mãnh thú phân chia địa bàn với nhau thật ra cũng có trùng lặp, thỉnh thoảng thì những nơi này lại trở thành khu vực không ai thèm để ý đến, rất thích hợp để mượn đường.
Các mãnh thú đánh hơi được sự xuất hiện của kẻ mạnh liền im lặng trốn ở chỗ tối, quan sát đội ngũ kỳ lạ này chậm rãi đi qua.
Báo đen là người dò đường xuất sắc nhất, cơ thể đen thuần của nó lặng lẽ đi phía trước, cảnh giác đồng thời tỏa ra khí thế đe dọa khi đi ngang qua địa bàn xa lạ.
Ai cũng nói động vật họ mèo lười, một khi chúng nó chiếm được lãnh địa thì thường sẽ không rời đi chiếm nơi khác, trừ khi xảy ra sự cố bất ngờ nào đó.
Hành vi công khai xâm nhập vào lãnh địa lạ không phải thói quen của loài báo, chỉ trừ khi nó bị đuổi ra khỏi nơi ở trước kia thì mới cần đi giành một địa bàn mới. Cũng có nghĩa rằng nó là một kẻ thất bại. Nhưng hiển nhiên con báo đen này thì không, nó ung dung nhàn tản, tinh tường và linh hoạt, khiến cho đám dã thú xung quanh không dám xông lên làm bậy.
Đằng sau xe địa hình là một con sư tử đực chậm rãi đi theo, mỗi bước đi của nó rất thong thả, nhưng khi đi ngang qua nơi có ánh mắt thăm dò, đuôi của nó sẽ vẫy vẫy theo cách không rõ ràng quá, nhưng lại thể hiện ý nghĩa rằng ta biết ngươi đang ở đó, nhưng ta không thèm để mắt đến.
So với sự nhạy bén của mèo bự thì Lộ Bạch ngồi trong xe địa hình lại hoàn toàn không phát giác ra điều gì, cậu tập trung tinh thần hoàn toàn trong việc đối phó với mặt đường không bằng phẳng, mà chiếc xe này thì lắc đến nỗi cậu sắp nôn ra rồi.
Nhưng vẫn chưa đến nơi dừng chân tốt nhất, họ còn phải đi thêm một giờ nữa.
Nếu hỏi Lộ Bạch đi lại trong rừng nguyên sinh có sợ không, thì chắc chắn là cực kỳ cực kỳ sợ rồi, cậu thậm chí còn không dám mở cửa xe. Nhưng dù vậy thì vẫn không thể ngăn cản những âm thanh kỳ dị đang vang lên lúc gần lúc xa, khi cao khi thấp, mà ta thì không thể nào phân biệt được nó là âm thanh gì, chỉ biết không phải là của con người. Cũng tức là trong vòng bán kính 100km quanh đây không có con người.
Lộ Bạch thấy da đầu tê dại cả đi.
Đột nhiên có một tiếng độp vang lên, không biết là thứ gì rơi trên nóc xe. Âm thanh này làm Lộ Bạch giật bắn mình, cánh tay lập tức nổi hết da gà lên, cái gì vậy? Lộ Bạch dừng xe lắng nghe một lát, không còn tiếng gì nữa, cậu không dám xuống kiểm tra, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định lái tiếp.
Theo kế hoạch ban đầu, vào khoảng 1 giờ khuya thì Lộ Bạch dừng xe tại một nơi tương đối bằng phẳng và rộng rãi. Đèn pin chiếu ra ngoài, phát hiện hai đôi mắt đáng sợ đang nhìn mình, nhưng cậu lại rất yên tâm, cuối cùng cũng mở cửa xe đi xuống.
Hai chú mèo bự đã đi rất lâu rồi, lúc này đều đang thở hồng hộc nằm bò trên đất.
Lộ Bạch liền lấy nước và thịt cho chúng nó…… Vốn dĩ cậu định để chúng tự đi săn mồi, báo đen làm được, nhưng sau cùng cậu vẫn không nỡ lòng nào, thôi thì để lần sau vậy.
Chỉ ngồi bên ngoài một lát mà Lộ Bạch đã cảm nhận được cái lạnh trong rừng, vừa ẩm lại vừa lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm quá lớn. Cậu vươn tay vuốt lông báo đen một cái cũng thấy vương đầy sương rồi, lòng bàn tay cứ ươn ướt.
“Tụi mày ngủ bên ngoài hả?” Lộ Bạch ê cả răng, sao cứ cảm thấy nói chuyện mà cũng có tiếng vọng nữa, rốt cuộc nơi này rộng bao nhiêu đây?
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời màu lam thẫm u ám, mặt trăng trốn sau tầng mây không chịu ra. Vài gốc cây có hình thù kỳ dị khiến cậu lạnh cả người.
“Chỗ này ẩm quá, có thể có đỉa đó, tụi mày lên hết đi.” Lộ Bạch rất lo lắng, nơi này thích hợp để dừng xe qua đêm, nhưng không nhất định là nơi thích hợp cho mèo bự nghỉ ngơi ở ngoài, cậu mở thùng xe rồi đuổi cả hai lên.
Thùng xe không lớn, chứa một con sư tử và một con báo đen là đã không còn chỗ cho cậu đặt chân nữa rồi. Thế nhưng Lộ Bạch vẫn chen lên, mở đèn kiểm tra chân của chúng xem có dính phải đỉa hay ve không.
Cũng may động vật họ mèo vốn đều thích sạch sẽ, nơi nào không sạch thì chúng tuyệt đối không đặt chân vào, vì vậy hẳn là sẽ không đi vào những nơi bị ướt đâu.
“Được rồi, không sao hết……” Tám cái chân đều sạch sẽ, đệm thịt cũng rất dày, chứ không hề mềm mại như trong tưởng tượng.
Bên trái báo đen bên phải sư tử, Lộ Bạch không có chọn lựa nào khác, chỉ đành ngủ ở chính giữa. Thùng xe có điều hòa, nhưng cậu cho rằng như vậy quá lãng phí năng lượng, nên chỉ lấy một cái chăn quấn mình lại rồi nằm xuống, chỗ trống vừa đủ một người nằm, cử động nhẹ một chút là sẽ đánh thức hai đứa bên cạnh rồi……
Tính ra thì đây là lần đầu tiên cả ba xếp hàng cùng nhau ngủ nhỉ…… đủ kích thích chưa?
Tất nhiên là kích thích rồi, Lộ Bạch có thể nghe rõ tiếng sạt sạt phát ra khi Trường Thọ liếm móng vuốt, dù gì thì lưỡi của nó cũng có móc ngược kia mà, nhưng liếm xong thì nó sẽ im lặng ngủ sao? Không, Trường Thọ liếm móng xong thì bắt đầu lấy lưng cạ lên thùng xe, đây là khái niệm gì? Cả chiếc xe địa hình đều lắc lư.
Lộ Bạch thầm thở dài một tiếng, tiêu đề cũng nghĩ xong rồi, núi sâu rừng già thấy xe rung!
“……” Cậu quay người sang bên báo đen, nó liền mở mắt ra nhìn cậu.
“Không sao, ngủ đi.” Lộ Bạch nhỏ giọng nói rồi nhắm mắt lại, cố ru ngủ mình.
Báo đen nhấc đầu lên khỏi hai chân trước, liếm liếm mái tóc đang kề sát của Lộ Bạch, một lát sau nó cũng nhắm mắt ngủ.
Trường Thọ là đứa sau cùng đi ngủ, thật ra cũng không có gì là xấu, vì nó sẽ ngáy khi ngủ, cứ grừ grừ grừ, Lộ Bạch thì đã quen rồi, nghe nhiều còn thấy rất bình yên nữa! Nghe nói tiếng ngáy của động vật họ mèo còn có thể giảm nguy cơ mắc bệnh tim mạch, không biết là thật hay giả, nhưng vành mắt đen thui trong mấy ngày đầu tiên thì là thật!
Ngày hôm sau, mới sáng sớm sư tử đã đẩy cửa ra ngoài đi dạo rồi, Lộ Bạch bị đánh thức nhưng vì buổi sáng quá thèm ngủ, cậu tiếp tục quấn chăn nướng thêm một lát.
Báo đen cũng còn đang ngủ, dường như bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng rất ít khi nào ngủ sâu, cũng tức là ngay cả lúc ngủ chúng vẫn cảm nhận được những gì đang xảy ra ngoài kia. Nhưng có đôi khi không thích để ý đến thì chúng sẽ mặc kệ, có thể tự động bỏ qua những thứ quấy nhiễu xung quanh. Cho nên có một câu nói kinh điển là: Bạn sẽ không bao giờ đánh thức được một con báo đang giả vờ ngủ.
Lần đầu tiên Lộ Bạch ngủ bên cạnh báo đen, cậu ngủ đã rồi mở mắt ra, nhìn thấy ngay lỗ tai tròn tròn lông xù, thế là không nhịn được lại thò tay ra xoa.
Lông trên người báo đen không phải loại mềm mịn, thậm chí lông trên lưng còn rất cứng nữa, vùng bụng thì mềm hơn một chút, Lộ Bạch không có sở thích đặc biệt đó nên rất ít khi sờ. Nhưng mà lông trên tai thì mềm lắm, Lộ Bạch càng sờ càng thỏa mãn.
Báo đen vẫy vẫy hai tai, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, cũng giống như con người, mãnh thú vừa tỉnh lại thì hai mắt còn chưa có tiêu điểm, Lộ Bạch cảm thấy mèo bự trong những lúc thế này cực kỳ đáng yêu.
“Chào buổi sáng, ra ngoài đi lại một chút thôi.” Lộ Bạch xoa đầu báo đen một cách sung sướng rồi kéo chăn ra ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh xuống xe.
Nếu nhớ không lầm thì gần đây có nguồn nước, Lộ Bạch mang theo bàn chải và kem đáng răng cùng khăn mặt đi vệ sinh cá nhân.
Khu rừng buổi sáng sớm vẫn còn sương mù bao phủ quanh cây cối xanh mượt, là một trung tâm chê tạo dưỡng khí thiên nhiên, chỉ cần vươn vai hít một hơi thật sâu là đủ để vui sướng rồi.
Lộ Bạch thầm kinh ngạc trước buổi sáng trong rừng, cậu cảm thấy mọi người nên cùng đến ngắm thử một lần, cảm nhận điều tuyệt diệt của thế giới tự nhiên. Nhưng cậu cũng biết người thường sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc với rừng nguyên sinh.
Rửa mặt xong, giải quyết vấn đề cá nhân rồi, Lộ Bạch mở nhạc lên, lại mở cả chai nước nóng, cuối cùng là mở kênh live stream của mình.
Vì là sáng sớm, cậu cho rằng không có nhiều khán giả, cho nên mở live stream rồi lại không để ý đến nữa.
“Chào buổi sáng, đây là kênh rừng rậm, hôm nay trời trong, sức gió vừa phải, tôi là streamer Lộ Bạch của các bạn, tiếp theo xin giới thiệu với bạn khung cảnh rừng sâu buổi sáng sớm….. Xin đừng chuyển kênh nhé, streamer phải đi pha một ly sữa nóng trước đã.” Âm nhạc cũng theo cùng tiết tấu.
Từ ngày hôm trước, số người xem chầu trực trên kênh live stream này đã đạt đến con số hàng ngàn: “……”
Sáng nay không kịp đề phòng thì live stream nhảy ra, mọi người bị một giọng nói vui vẻ tràn đầy sinh lực đánh thức. Vừa mở mắt ra thì thấy rừng rậm xanh um được mây mù bao phủ, xa xa là núi cao, bên tai ngoại trừ giọng nói của streamer thì còn có cả tiếng chim hót trong rừng nữa.
Nước nóng đổ vào ly cuộn lên một làn khói mỏng, dù cách màn hình họ vẫn cảm thấy mình ngửi được mùi thơm của sữa. Không biết đã bao lâu rồi các công dân của Sao Thần Vương không còn dậy sớm nữa, khi thấy cảnh này, họ đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn dậy pha một ly sữa cho chính mình. Mà quả thật là rất nhiều người đã làm như thế, học theo tiết tấu của streamer đi pha một ly thức uống nóng, ra ban công thưởng thức bữa sáng của mình.
Đã bao lâu rồi chưa được ngắm ánh mặt trời lúc 7 giờ? Với nhiều người thì có lẽ là đã quá lâu rồi.
“Hey! Có ai trong kênh live stream giống tôi không, ngây ngốc thức dậy cùng ăn sáng?”
“Có có có có có…….”
“Có có có có có có có có……”
Lộ Bạch hoàn toàn không hề biết những điều này, cậu dùng thìa khuấy sữa rồi thoải mái cho thêm đến bốn viên đường vào.
Bánh mì mà cậu ăn cũng là nhân đậu đỏ, nhân bánh vừa nhìn đã biết là ngọt đến ngấy hiện ra trước mặt khán giả, Lộ Bạch bẻ bánh thành từng miếng nhỏ rồi mới ăn.
Đây là bữa sáng của Lộ Bạch, còn bữa sáng của mèo bự thì vẫn còn trong rừng, chúng nó cần phải tự đi săn về.
Tiếng gầm của dã thú vang lên, hình như truyền đến từ phía không xa, tiếng động lớn như vậy chứng tỏ trận chiến đã kết thúc.
Gần như đúng vào lúc nhạc dừng, báo đen ngậm con mồi trở về, hơi thở sát phạt trên người nó vẫn chưa tan biến.
Lộ Bạch nhìn qua, mà những gì cậu thấy cũng là những gì khán giả thấy được.
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Chó hoang châu Phi:
Chó hoang châu Phi hay còn gọi là sói linh hay sói vằn (danh pháp hai phần: Lycaon pictus) là một loài động vật có vú trong họ Chó phân bố ở châu Phi. Loài này được Temminck mô tả năm 1820.
Tham khảo tại Wikipedia)
– Linh cẩu đốm:
Linh cẩu đốm hay linh cẩu cười (Crocuta crocuta) (tiếng Anh: Spotted Hyena hay Laughing Hyena) là một loài trong Họ Linh cẩu (Hyaenidae) của Bộ Ăn thịt hiện được phân loại là thành viên duy nhất còn tồn tại trong Chi Crocuta.
(Tham khảo tại Wikipedia)