Nếu cấp trên đã đưa ra quyết định, Dave cũng chỉ có thể gật đầu, tuy anh ta vẫn nghĩ đến việc bé Lộ Bạch đã quen ăn chung ngủ chung với Điện hạ Chasel sẽ thấy đau lòng.
“Nhưng còn Quân đoàn trưởng Adonis và cậu Louis đi cùng, chắc bé Lộ Bạch sẽ không quá buồn đâu.” Dave nói. Hình thú của anh ta là cáo, tháng 1 hàng năm sẽ vào rừng, dù rất muốn vào bầu bạn với Lộ Bạch, nhưng anh ta cũng biết năm nay không còn cơ hội, ít nhất phải chờ đến sang năm mới được gặp Lộ Bạch.
Năm sau cũng là năm cuối cùng Dave vào rừng, tỷ lệ được gặp… hình như hơi nhỏ?
Bởi vì anh ta là cáo tuyết, thường chỉ sống trên núi tuyết rất cao, môi trường sống nơi đó đặc biệt, ít khi có nhân viên cứu hộ sống. Dù có xảy ra chuyện gì, cũng chưa đến phiên bé Lộ Bạch lái xe địa hình đến cứu trợ.
Nghĩ vậy, Dave lại nhìn sang cấp trên vì đồng cảm, hình thú của ngài Thân vương đây cũng sống ở môi trường như anh ta, dưới chân một ngọn núi tuyết đóng băng quanh năm.
Sau khi tất cả nhân viên rời phòng họp, Samuel lấy đồ ăn vặt ra đút cho cú mèo, nghe vậy chỉ đáp: “Mong là vậy.” Đồng thời, anh cũng nhớ đến sự quan tâm mà hình thú của Adonis dành cho Lộ Bạch, tuy là không hiểu nhưng vẫn yên tâm như Dave.
Thái tử Chasel vào rừng từ cuối tháng 3, khi mùa khô chưa kịp đến thì đã rời khỏi Khu bảo tồn với môi trường sống ngày càng khắc nghiệt, ai cũng phải vui mừng vì điều này. Vương hậu Flora cũng không ngoại lệ, bà rất mừng vì mình sinh hai đứa con vào cuối tháng 3 và đầu tháng 2, giúp chúng thoát khỏi cái khổ cực của mùa khô.
Nhưng thật ra, mặt trời tháng 6 thiêu đốt vùng thảo nguyên, nguồn nước nhiều nơi đã khô cạn, thức ăn cũng giảm dần. Dù là bầy sư tử cũng phải trải qua cuộc sống không quá đầy đủ. Những con sư tử cái có thai vào mùa xuân sẽ sinh ra sư tử con vào tháng năm, bây giờ chúng chưa đủ tháng, nhưng đã có thể ăn thịt vụn mà mẹ mớm cho, đồng thời phải tận dụng thời gian để giúp cơ thể khỏe mạnh hơn mới chống chọi qua được mùa khô.
Đội ngũ của Lộ Bạch tuy có ý tránh xa khỏi lãnh địa của bầy sư tử, nhưng mùa này không thiếu những con đi lang thang xung quanh. Chúng có thể là sư tử đực lạc đàn, cũng có thể là sư tử cái đang nuôi con. Thông thường, sư tử cái nuôi con mà còn rời khỏi bầy đàn phải sống rất gian khổ, nuôi lớn được một đứa trong đám sư tử con cũng là quá may mắn, bởi vì trừ việc bị sư tử đực cắn chết, sư tử con còn có khả năng chết đói khi không đủ con mồi.
Vào một buổi chiều thời tiết âm u, xe địa hình lắc lư chạy trên đường.
Trời nóng và bức bối, Lộ Bạch chỉ có thể di chuyển bằng tốc độ rùa bò, nếu đi nhanh thì mèo bự sẽ không chịu được. Cũng may là trên đường còn có dưa hấu để ăn, ba đứa lông xù đi theo Lộ Bạch chưa từng phải chịu cảnh thiếu nước và thiếu đồ ngọt, còn thịt thì phải tự mình giơ móng vuốt ra mà bắt thôi.
Trường Thọ vừa đi vừa ngủ gật đột nhiên ngửi thấy mùi của sư tử cái trong không khí.
Hiện giờ không phải mùa giao phối, sư tử đực không có dục vọng, chỉ cảnh giác mở to đôi mắt đang buồn ngủ của mình, nhìn về hướng mà mùi hương bay đến. Vẻ mặt của mèo bự rất nhân tính hóa, khi há miệng nghiêng đầu lắng nghe thì trông nghiêm túc như một sinh viên trong phòng học, thỉnh thoảng lại mơ màng.
Hành động của nó khiến báo đen phải chú ý, nhưng có lẽ do báo không nhạy bén với mùi của sư tử cái như sư tử đực, nên nó không phản ứng gì nhiều. Hoặc cũng có thể là do mùi của sư tử cái không mang lại sự đe dọa nên báo đen không thèm care.
Chỉ riêng có gấu đen đứng lên nhìn quanh, cũng căng thẳng như sư tử, chẳng qua là vẻ ngơ ngác trên mặt nó cũng không kém Trường Thọ là bao.
Lộ Bạch nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy hai tên ngố đang đứng lên hóng, dù không hiểu gì nhưng cậu vẫn dừng xe. Lúc này còn chưa đến giờ cơm, chẳng lẽ chúng nó nhìn thấy động vật nhỏ ngon miệng nào đó?
Mùi của sư tử cái đang nuôi con đúng là không có tính đe dọa, Trường Thọ xác nhận lại rồi quay đầu tiếp tục đi theo đội.
Gấu đen hóng hớt không xong, vẫn còn nuối tiếc, thế là biến thành cái đuôi đi sau cùng. Khi nó sải bốn chân để chạy thật sự trông rất giống một quả cầu lông xù đang nhảy.
Trường Thọ tiếp tục đi không bao lâu thì lại dừng chân, vì nó ngửi thấy mùi của sư tử đực trưởng thành trong không khí, tức là đã có việc để làm rồi.
Sư tử bự vội vàng quay về hướng mùi truyền đến, gầm lớn một tiếng. Nhưng đối phương là một con sư tử đực 6 tuổi, đã trưởng thành và rất khỏe mạnh, nó không để Trường Thọ vào mắt, mùi hương vẫn tiếp tục xúc phạm đến cái mũi cao quý của ngài Thái tử. Hoặc cũng có thể đối thủ vẫn biết sợ, nhưng có thứ gì đó hấp dẫn nó hơn ở phía này, khiến nó không thể rời đi.
“Trường Thọ, làm gì đó?” Lộ Bạch nói với sư tử bự, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng gầm gừ đối đầu của thú hoang đã truyền đến cách đó không xa.
Ở nơi rất gần xe địa hình, một con sư tử đực đang muốn tìm bạn đời, nhưng sư tử cái mà nó nhắm vào lại vừa sinh một đàn sư tử con. Sư tử cái đang trong thời kỳ cho con bú sẽ không động dục, chỉ khi nào sư tử con chết rồi, chúng mới tiến vào trạng thái động dục, chấp nhận sư tử đực khác làm phối ngẫu.
Nhưng sư tử cái sẽ không trơ mắt nhìn con mình bị sư tử đực cắn chết, nó sẽ dốc sức chống lại, bảo vệ đàn con. Chỉ có khi nào sức mạnh chênh lệch quá lớn, sư tử cái mới từ bỏ con mình, buộc phải chấp nhận hiện thực mà nghe theo sư tử đực.
Con sư tử cái này một mình dẫn theo ba đứa con, để đàn con ăn no, nó đã rất vất vả, cơ thể không còn đầy đặn như lúc mùa xuân nữa, thậm chí còn gầy trơ xương. Một con sư tử cái thế này không thể chống lại đòn tấn công của sư tử đực.
Sống cùng Trường Thọ đã lâu, hiện giờ Lộ Bạch rất nhạy bén với tiếng gầm của sư tử, chẳng bao lâu sau cậu đã đoán được hai con sư tử kia đang đánh nhau.
Cảm nhận của cậu giống hệt như Trường Thọ, tới công chuyện rồi!
Lộ Bạch vừa lái xe địa hình vừa thầm phân tích, có thể chúng chưa đánh nhau thật, mà chỉ gầm gừ dọa nạt, bằng không thì Trạm cứu hộ sẽ phải nhận được tin tức… Sau khi làm việc ở đây ba tháng, Lộ Bạch nhận thấy rõ ràng là mọi người rất chú ý đến sư tử.
Có thể vì loài sư tử quá quý hiếm, là động vật được bảo vệ đặc biệt?
Lộ Bạch không nắm chắc loài nào là động vật bảo hộ cấp 1 của Sao Thần Vương, cậu quyết định khi nào có thời gian phải tìm Trưởng trạm xin danh sách để học.
Đội ngũ xuất hiện đã cắt ngang cuộc đọ sức của sư tử đực và sư tử cái, nhưng bây giờ sư tử cái đã bị thương, mùi máu tanh khiến tròng mắt của hai vị khách không mời – báo đen và Trường Thọ – co lại.
Con sư tử đực 6 tuổi này rất cường tráng, chỉ ngửi thôi cũng biết là cực mạnh, nó không để Trường Thọ mới 3 tuổi vào mắt, cho nên bị cảnh cáo cũng không chịu đi, nhưng điều khiến nó phải nghệch ra là một con sư tử trẻ tuổi lại đi cùng một con báo đen, mà lại còn thêm một con gấu đen bự nữa.
“…” Cả đời chưa từng gặp phải tình cảnh kỳ cục này, sư tử ngơ ra.
Nếu đánh tay đôi, sư tử không sợ báo đen hoặc gấu đen, loài duy nhất có thể một đánh một với sư tử chỉ có hổ. Nhưng trong tình huống một chọi ba, con sư tử đực 6 tuổi kia không đời nào làm liều, trừ khi nó vừa bị đập đầu.
Sư tử đực chỉ do dự một lát, Trường Thọ đã nhào lên: “GRÀO ——”
Khí thế của bộ ba đã sớm đè bẹp con sư tử đơn độc kia, nó chỉ ra sức so tài với Trường Thọ trong một thoáng ngắn ngủi rồi bỏ chạy mất hút. Trường Thọ còn đuổi theo nó, gầm suốt một đường.
Tình cảnh này thật sự quá buồn cười, Lộ Bạch nhìn mà ngơ ngác, mà cả hai cục lông xù đứng cạnh hóng hớt cũng thế. Trời quá nóng, hình như bọn chúng cũng không thèm đánh nhau, chỉ đứng hóng thôi.
Lộ Bạch chú ý đến con sư tử cái bị thương ở chân, cùng với lũ sư tử con đang trốn ở gần đó với ánh mắt ngây thơ, cậu xuống xe lấy hộp cấp cứu mang ra, sau đó dặn dò báo đen và Then Cửa chờ mình tại chỗ.
“Tao không sao đâu.” Lộ Bạch phát hiện báo đen đi theo mình thì bất đắc dĩ xoa nó một cái: “Ở yên đây.”
Báo đen vẫn đi theo, dường như không yên tâm để cậu phải đối diện với sư tử cái một mình.
Sư tử cái đang thở dốc có vẻ không khả quan lắm, khi nó đấu sức trực diện với sư tử đực đã quá yếu, bây giờ thấy báo đen xuất hiện, nó vẫn nhe răng đe dọa đề phòng, cố gắng bảo vệ đàn con.
“Đừng sợ, tao chỉ muốn giúp mày thôi…” Lộ Bạch nhìn vào đôi mắt vàng của sư tử cái rồi nói. Dù đối phương là một con thú hoang, cậu vẫn cảm thấy chúng có thể hiểu những gì mình nói, vì vậy càng cố gắng hạ giọng an ủi nó: “Tao sẽ ngồi xuống, kiểm tra vết thương cho mày.”
Không chỉ an ủi sư tử cái, Lộ Bạch cũng nói với báo đen: “Đừng có hung dữ, đừng có nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta, nếu mày thích nhìn thì nhìn tao đi.”
Ánh mắt của báo đen rất dễ gây nên không khí căng thẳng, rất bất lợi trong tình huống hiện tại.
Bị Lộ Bạch xoay đầu sang, báo đen rất không vui, gừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí cách sư tử cái xa một chút, nhưng phải gần cậu hơn. Ban đầu nó tiếp cận sư tử cái, hiển nhiên là vì để dễ dàng giết đối phương trong tình huống có nguy hiểm.
Tình trạng không thể để kéo dài được, Lộ Bạch vội mở hộp cấp cứu, xử lý vết thương cho sư tử cái. Được cậu xoa dịu, sư tử cái dường như đã tin tưởng hơn một chút, không còn chống lại khi cậu tiếp cận và giúp đỡ.
Vết thương do sư tử đực gây ra không quá lớn, nguyên nhân chủ yếu khiến sư tử cái suy yếu là vì thiếu dinh dưỡng, nó đang rất đói. Nhìn phần bụng xẹp lép của nó, cậu đoán chắc cũng chẳng còn bao nhiêu sữa để nuôi đàn con.
Lộ Bạch lấy thịt tươi đến cho sư tử cái, khi nó đang ngấu nghiến thì quay sang quan sát mấy con sư tử con vẫn trốn trong góc không dám đến gần. Nhưng có lẽ vì chúng đã quá đói, nên ngửi thấy mùi thịt là bắt đầu kêu yếu ớt.
Sư tử cái lập tức có phản ứng, nhìn về hướng bọn nhỏ đang nấp rồi quay sang nhìn Lộ Bạch, đôi mắt thú lộ vẻ cân nhắc lợi và hại.
“Không sao đâu, gọi bọn nó ra ăn đi.” Lộ Bạch lấy hết can đảm ra xoa tai sư tử cái.
Sư tử cái với màu lông không mạnh khỏe lắm vẫy vẫy lỗ tai, gầm gừ khe khẽ với đàn con.
Lộ Bạch nhìn sang, chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy ba cục lông tròn vo màu nâu vàng lục tục thò đầu ra, vừa cảnh giác quan sát xung quanh vừa lảo đảo đi về phía này.
Sư tử con rất gầy yếu, nếu hôm nay không gặp được Lộ Bạch, có lẽ chúng không thể sống quá đêm nay được.
Cơn đói cồn cào làm tê liệt năng lực cảm nhận nguy hiểm, ba chú sư tử con khập khiễng đi đến cạnh mẹ mình, tỏ ra tràn đầy khát khao với thịt tươi đang tỏa ra mùi máu.
Sư tử con chưa đủ tháng không có hàm răng sắc bén để cắn thịt, Lộ Bạch dùng dao cắt thịt ra thành nhiều mẩu nhỏ rồi đưa đến bên miệng chúng.
Sư tử cái thấy vậy bèn mặc kệ đàn con, cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình. Nó trông không giống một người mẹ chính chắn và có kinh nghiệm, có lẽ bầy sư tử con này là lứa đầu tiên nó sinh ra, chăm sóc chúng đến tận ngày hôm nay đã là rất giỏi.
Lộ Bạch cắt thịt ra chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt ba con sư tử con, để chúng tự lấy ăn.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cậu bèn cắt một miếng thịt khá dày ra, quay sang đưa đến bên miệng báo đen.
Báo đen đang bình tĩnh canh chừng sư tử cái, đột nhiên được đút thịt ăn, nó liếc có vẻ một cái rồi vươn đầu lưỡi có gai ngược ra, chậm rãi cuốn lấy miếng thịt cho vào miệng mình.
Nhìn ba chú sư tử con gầy gò, Lộ Bạch bắt đầu thấy khó xử, cậu không biết mình có nên gọi về Trạm cứu hộ để báo cáo tình hình này hay không? Hay là cậu sẽ dẫn theo chúng một thời gian vừa với sức mình nhỉ?
Vấn đề quan trọng là tình trạng của sư tử cái khá tồi tệ, nếu bây giờ cậu quay người bỏ đi, bốn mẹ con nhà nó sẽ chỉ còn con đường chết.
Suy nghĩ một lát, Lộ Bạch quyết định trông chừng chúng một thời gian, khoảng một tuần sau thì hẳn sư tử cái cũng đã khôi phục thể lực rồi.
Nếu đã ở lại bảo vệ gia đình sư tử cái, cậu sẽ không thể tiếp tục lên đường ngay, ít nhất cũng phải chờ thêm ba ngày mới đi được.
“Trứng Đen, chúng ta ở lại đây vài ngày đi.” Biết Trứng Đen có lẽ không thể hiểu, nhưng Lộ Bạch vẫn nói cho chúng biết kế hoạch của mình theo thói quen.
Sau khi lấy cho sư tử cái và đàn con một chậu nước, Lộ Bạch đứng dậy chuẩn bị cắm trại, cậu cần phải tìm một nơi thích hợp để ở.
Trên nóc xe của cậu có vài thứ công cụ đủ dùng để dọn dẹp một khoảng đất trống, Lộ Bạch chọn lấy một chỗ có vài thân cây khô ngã đổ làm nơi nghỉ ngơi hàng ngày.
Nhóm mèo bự trèo lên cây khô, vắt chân nằm nhìn nhân viên cứu hộ bận rộn, nhưng không hiểu thật ra cậu đang làm gì, có lẽ chúng đều đang nghĩ đến vấn đề khi nào thì được ăn dưa hấu.
Thế nhưng Lộ Bạch đã cắt cho chúng một quả vào trưa nay, lúc trời nắng nóng nhất trong ngày rồi.
Sư tử cái nằm ở gần đó, sau khi ăn no, nó có vẻ đã khôi phục một ít, nhưng thể lực vẫn chưa đủ để dẫn đàn con rời đi.
Ba chú sư tử con đã ăn no nê, nhưng không được hoạt bát lắm, đứa nằm cạnh mẹ, đứa thò đầu vào chậu uống nước, hoặc là ngủ gà ngủ gật. Phải chịu cảnh đói khát mấy ngày liên tiếp, chúng đã rất mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật đã. Trong lúc nguy hiểm chưa qua, tư thế ngủ của sư tử con vẫn có vẻ rất cứng ngắc, nhưng chỉ cần được dán vào bụng mẹ, chúng vẫn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hoàng hôn dần buông xuống, chân trời đỏ rực như lửa thiêu, rực rỡ chói mắt. Chỉ tiếc là nhân viên cứu hộ bận rộn sắp xếp chỗ ở tạm vẫn đang đổ mồ hôi, không có lòng dạ nào mà ngắm cảnh.
Mãi đến giờ cơm, nhóm mèo bự mới đồng loạt đứng lên, vươn vai ngáp dài rồi nhân lúc nhiệt độ hạ thấp để đi săn.
Gấu đen đang dựa vào thân cây khô để ngủ, bị sư tử đi ngang qua đánh thức, nó ngước mặt lên, thằng nhóc vốn có thị lực kém vào lúc trời tối, nay nhìn càng mơ màng.
“Then Cửa mau dậy đi.” Lộ Bạch đá mông gấu một cái, đuổi nó như đuổi cún: “Đi săn với mọi người, có nghe không? Tối nay không muốn ăn cơm à?”
Bình thường thì thôi đi, hai đứa đi săn cũng nuôi đủ thêm một con gấu, nhưng bây giờ số miệng ăn tăng lên rồi, muốn tiếp tục ăn không ngồi rồi là bất khả thi.
Then Cửa không chịu được bị mắng, nghe nhân viên cứu hộ nói mấy câu hung dữ thì đành hậm hực đi theo đội ngũ săn mồi. Bất kể nó có giúp được gì hay không, ít ra là thái độ phải nghiêm chỉnh.
Lộ Bạch làm việc gần xong, bèn đến gần chỗ sư tử cái nghỉ ngơi để “giao lưu”. Có lẽ vì không còn báo đen đi theo, lần này cậu đã được sờ sư tử con.
“Mày bị thương rồi, mấy ngày tiếp theo cứ ở lại đây, tao giúp mày nuôi mấy đứa nhóc.” Lộ Bạch nhìn thẳng vào mắt sư tử cái mà nói, tay nhẹ nhàng xoa đầu một chú sư tử con.
Không biết sư tử cái có hiểu không, nhưng dù sao thì Lộ Bạch vẫn kiên trì trao đổi với nó. Một lát sau, Lộ Bạch quay về chỗ đống cây khô để đốt lửa.
Khi trời tối hẳn, ba cặp mắt lóe sáng đã xuất hiện trở lại, lần này chúng bắt được hai con mồi… Số lượng chẳng hơn gì lúc bình thường.
Lộ Bạch nhìn gấu đen đi theo để cổ vũ một cái, rồi không biết nên bình luận thế nào, cũng may là hai con mồi này rất mập mạp, cũng đủ cho cả nhóm ăn một bữa no.
Bình thường Lộ Bạch sẽ gom hết phần thịt còn thừa lại để giữ tươi, nhưng hôm nay phần đó sẽ dành cho sư tử cái bị thương và mấy đứa con của nó. Sau khi cho ăn hai bữa liền, Lộ Bạch cảm nhận rõ ràng thái độ của sư tử cái dành cho mình đã tốt hơn rất nhiều.
Ba đứa lông xù bên cậu thì không hứng thú với sự tồn tại của gia đình sư tử cái. Trứng Đen và Then Cửa thì không tính, nhưng Trường Thọ cũng không buồn chú ý đến sư tử cái, điều này khiến Lộ Bạch khá là ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Trường Thọ còn chưa trưởng thành hẳn? Khụ, đương nhiên cũng có thể là do sức hút của con sư tử cái này hơi kém.
Tóm lại, bất kể thế nào, hiện giờ hai bên không ai đụng chạm ai, mọi người sống cùng nhau trong hòa bình. Mà nguyên nhân lớn nhất có lẽ là do đối tượng ăn thịt thừa của chúng là một con sư tử cái. Nhóm mãnh thú giống đực không quá phản cảm với con cái và con non. Nhưng điều này cũng không hẳn là tuyệt đối. Ví dụ như con sư tử đực lúc trước, nó không chấp nhận con non của kẻ khác.
Đến tối, Lộ Bạch nộp báo cáo công việc, sẵn tiện cũng xin thêm một vài thứ cậu đang cần, trong đó có sữa bột cho thú cưng.
Lộ Bạch đưa ra yêu cầu rất cẩn thận: “Điện hạ, khi mua sữa bột cho thú cưng, xin hãy kiểm tra chính xác là loại mà sư tử con ăn được, phải thích hợp với khẩu vị của chúng.”
Samuel hỏi lại: “Sư tử con?”
Lộ Bạch đáp: “Đúng vậy, hôm nay tôi gặp được một con sư tử cái bị thương và ba đứa con của nó, tuổi chưa đủ tháng lại còn gầy nhom, phải bổ sung thêm dinh dưỡng cho chúng.”
Nghe Lộ Bạch nói vậy, Samuel đã đoán ra được cậu vừa cứu một con sư tử hoang.
Vì tình hình khá phức tạp, vị sĩ quan vốn không có lòng thương cảm lại không thể nói lời yêu cầu Lộ Bạch bỏ mặc sư tử: “Được rồi.”
Ngài Thân vương chỉ đành ghi lại những yêu cầu chi tiết, đến tối lại đích thân đi chuẩn bị đống vật phẩm dành cho ‘bà mẹ và trẻ em’ này.
Lộ Bạch muốn làm thì cứ làm, cậu có thời gian và sức lực, làm được việc thì lại càng vui, không cần thiết phá vỡ thế giới của cậu.
Tương tự như khi trao đổi xong công việc hàng ngày, Lộ Bạch lấy can đảm đưa ra yêu cầu: “Điện hạ, tôi muốn gặp Bé Quần Bó một lát được không?”
Samuel vẫn thoải mái đồng ý, còn mở cuộc gọi video lên để cú mèo đang đậu trên vai mình chào hỏi Lộ Bạch.
“Hi, Bé Quần Bó…” Lộ Bạch vui sướng gọi.
Samuel thiết lập màn hình cho phép người khác nhìn thấy, vậy nên Bé Quần Bó cũng có thể nghe thấy giọng nói và nhìn thấy Lộ Bạch qua video. Tuy cú mèo bị mù màu, nhưng thính giác của chúng cực kỳ nhạy bén, đồng thời có khả năng ghi nhớ nhiều loại âm thanh khác nhau.
Bé Quần Bó đương nhiên là nhớ kỹ giọng nói của Lộ Bạch, nó vui sướng đập cánh, đầu chúi về phía trước để nhìn, cái mỏ nhọn nhọn chạm lên màn hình ảo. Nhưng động tác này khiến nó xuyên thẳng sang bên kia màn hình, chứ không chạm vào người thật được.
“Quần Bó ngốc.” Lộ Bạch bật cười, vì đây không phải là lần đầu tiên Bé Quần Bó làm vậy, lần trước gọi video nó cũng y như thế, ngốc nghếch đáng yêu khiến người ta phải đau lòng: “Vốn định là hai ngày nữa về thăm mày, nhưng bây giờ gặp tình huống đặc biệt, chỉ có thể chờ thêm ít lâu thôi.”
Bé Quần Bó: “Kiú ~”
Nhúm lông trên tai cú mèo vểnh lên, lúc cao lúc thấp tùy tâm trạng, chẳng khác nào tai mèo, đúng là công cụ bày tỏ tình cảm của chủ nhân!
Lộ Bạch muốn an ủi nó nên bắt chước: “Xin lỗi nhé, kiú ~”
Bé Quần Bó: “Kiú ~”
Lộ Bạch: “Kiú kiú kiú ~”
Cả hai tán gẫu vui vẻ, vượt qua cả rào cản về giống loài, cứ như có thể nghe hiểu đối phương nói gì vậy.
Còn riêng về chủ nhân thật sự của máy liên lạc, ngài Thân vương lúc này đang đóng vai phông màn, thế nhưng anh vẫn rất lịch thiệp, không can dự vào cuộc trò chuyện kia.
Sau cuộc gọi video, Samuel dẫn theo nhóc con kia đi mua hàng, khi đứng trước quầy chọn sữa bột cho thú cưng, anh liếc sang nhóc cú mèo một cái, bình thản nói: “Cậu ấy có con non khác rồi.”
Bé Quần Bó: “Kiú ~”
Dù người nói chuyện là Samuel hay Lộ Bạch, câu trả lời nhận được đều như nhau.
Đây là một cửa hàng có nhân viên phục vụ, đến khi thanh toán tiền, thu ngân phát hiện sự tồn tại của Bé Quần Bó, lập tức không kìm được nói: “Đây là cú mèo con sao? Thật đáng yêu.”
Có người lạ làm quen, Bé Quần Bó lập tức dựa sát vào papa, thân hình tròn vo dán vào má anh: “…” Từ một đứa nhóc ham nói biến thành mèo con tình cảm.
Bị từ chối quá rõ ràng, người nhân viên kia rất ngượng ngùng!
Lộ Bạch đưa ra đề xuất về sữa bột xong cũng rơi vào tình huống tương tự, cậu không xác định được sau một đêm, sư tử cái có dẫn đàn con đi không. Thế là trước khi đi ngủ, cậu lại đi thăm đám lông xù kia một lần. Cậu tin rằng sau khi khỏe mạnh trở lại, màu lông của chúng sẽ khôi phục lại sắc thái đẹp đẽ ban đầu.
Đêm nay không mưa, thật cảm ơn trời đất, sáng sớm tỉnh dậy thấy không khí rất trong lành, Lộ Bạch lập tức đi kiểm tra xem sư tử cái có còn ở đây không. Khi nhìn thấy sư tử cái còn đang ngủ trong bụi cỏ, bên cạnh là ba chú sư tử con đang chơi đùa, cậu mỉm cười, yên tâm ngồi chờ máy bay đến giao hàng.
Tám giờ đúng, địa điểm giao hàng lần này hơi xa, vì Lộ Bạch sợ làm phiền đến lũ sư tử con. Sau khi nhận hàng, cậu quay lại đun nước nóng pha sữa, chuẩn bị để nguội rồi cho sư tử con ăn.
Gấu đen ngửi thấy mùi thơm, bèn bất chấp mình đã cao lớn phổng phao quá thừa dinh dưỡng, lập tức chạy lại đứng cạnh Lộ Bạch để xem, thỉnh thoảng còn thò móng ra.
Lộ Bạch không hề khách sáo, đập văng tay nó: “Đây là của sư tử con, mày bao nhiêu tuổi rồi chứ?”
Tuy nói vậy, nhưng Lộ Bạch vẫn rót cho nhóc to xác này một bát để nó nếm thử cho biết.
Sữa được đặt xuống đất, ba chú sư tử con lập tức vây quanh mà liếm, đến nỗi lông quanh mép bị nhuộm trắng. Tiếng lép chép vang lên khi liếm sữa thật sự có tác dụng chữa lành tâm lý cho con người. Hết một chậu sữa, sư tử con đứa nào cũng căng bụng, đến nỗi đi đường còn phải lắc lư. Nguyên nhân cũng là vì bình thường phải chịu đói, nên khi có thức ăn, chúng nó mới liều mình mà ăn.
Sư tử cái giúp đàn con liếm sạch vết sữa dính trên mép. Khi Lộ Bạch đưa tay sang, nó cũng liếm ngón tay còn dính sữa của cậu, xem ra đã không còn đề phòng cậu nữa.
Không bao lâu sau, hai con mèo bự tha con mồi về, Lộ Bạch vẫn làm giống tối hôm trước, chia phần thịt còn thừa của mèo bự cho gia đình sư tử cái.
Bình thường ăn sáng xong sẽ khởi hành, mèo bự lười biếng đã quen với tiết tấu này, nhưng hôm nay ăn rồi mà Lộ Bạch vẫn chưa giục chúng nó lên đường. Hạnh phúc đến thật bất ngờ. Hai chú mèo bự và gấu đen ăn no uống say, cuối cùng cũng thoải mái nằm trên thây cây khô liếm móng và ngủ gật, sẵn tiện chờ phần dưa hấu buổi trưa.
Bình thường nếu trời không mưa, Lộ Bạch sẽ không dừng chân. Hôm nay nhờ có sư tử cái ở lại nên được nghỉ ngơi thả lỏng, Lộ Bạch quyết định nằm xuống ngủ nướng thêm một giấc.
Tuy nhiên lát nữa mặt trời sẽ chiếu đến đây, cậu không thể cứ thế mà nằm phơi nắng được! Vậy nên Lộ Bạch lấy ra bảo bối của mình, dù che nắng, tiếp đó chọn một thân cây không có lông xù để nằm, ụp mũ lên mặt, sung sướng chẳng kém thần tiên!
Vừa nằm xuống, Lộ Bạch lại đột nhiên nhớ đến chuyện live stream, vừa hay lúc này cả nhóm đều đang nằm trên cây, hình ảnh này chắc chắn rất nhàn nhã yên bình, tất nhiên phải chia sẻ cho khán giả.
Lộ Bạch bèn mở live stream, im lặng điều chỉnh ống kính vào góc quay từ trên xuống cách đó khoảng 3 mét… Đây cũng là giới hạn của máy liên lạc.
Cùng lúc đó, vô số người nhận được thông báo đặc biệt từ trang web chính thức của Khu bảo tồn…
Bởi vì sau lần live stream báo đen và sư tử săn cá sấu lúc trước, chủ kênh gây ấn tượng sâu sắc với bọn họ rồi tiếp tục biến mất! Có người nhớ mãi không quên, bèn nhờ quan hệ để hỏi thăm chuyện của nhân viên cứu hộ này, nhưng không ai là ngoại lệ, dường như không ai biết được lai lịch của cậu.
Những khán giả tự nhận là có quan hệ sau khi phát hiện ra mình không thể có được chút tin tức gì về cậu nhân viên cứu hộ này, ít nhiều gì cũng đoán ra nguyên nhân.
Còn những vị thật sự có thế lực thì không bao giờ chạm vào giới hạn, có ý đồ tiếp xúc với Lộ Bạch cũng là phạm tội, vì bọn họ ý thức rất rõ rằng có những điều không thể chạm vào.
Chỉ những ai nắm quyền mới biết quyền thế là gì. Biết rõ không đúng mà vẫn cố tình dẫm lên ranh giới nhạy cảm chẳng phải là tự sát sao? Có live stream để xem là tốt lắm rồi. Biết đâu chừng một ngày nào đó lại không còn nữa. Vậy nên họ không bao giờ lên tiếng bừa bãi, mơ tưởng đến sự tự tin mà mình không nên sở hữu.
Trong video, nhân viên cứu hộ hình như đã điều chỉnh được góc quay tốt nhất, vẫn là hai ống kính như bình thường, nhưng góc nhìn thứ nhất của chính cậu đã được thay đổi, lúc này hai ống kính đều đang quay chính diện phía trước, chỉ khác là một cái xa một cái gần.
Ống kính gần tất nhiên là chỉ thấy được một mình Lộ Bạch, còn cái ở xa thì có thể thu hút toàn cảnh khu vực nghỉ ngơi vào màn hình, có ba con mãnh thú đang treo mình trên thân cây khô, quả thật khiến khán giả nhìn mà tê cả da đầu.
Dù sao thì cậu cũng là một người sống đang đứng giữa bầy mãnh thú, nếu đổi thành người khác thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng xảy ra một vụ án đẫm máu. Nhưng trông cậu có vẻ rất nhàn nhã, vừa vỗ tay vừa nói với khán giả: “Cuối cùng cũng chỉnh xong, chào buổi sáng mọi người, để tôi xem nào…bây giờ có ai đang xem tôi không?”
Nói rồi, cậu liếc một cái sang số người đang online.
“???” Ngại quá! Sao lại đông thế này nhỉ?
Lộ Bạch còn tưởng không có bao nhiêu người nên mới định live stream đi ngủ gì đó, bây giờ bao nhiêu người đang nhìn mình chăm chú, khiến cậu cũng ngại nói ra nội dung nhảm nhí của buổi live hôm nay.
Hơn nữa, điều đáng sợ là sau khi bắt đầu, con số theo dõi đang tăng nhanh như hỏa tiễn!
Lộ Bạch sững sờ một lát, sau cùng vẫn lấy hết dũng khí ra để chiến thắng cảm giác tội lỗi, cậu chớp chớp mắt nói: “Ngại ghê, trượt tay bật live stream.”
Bình luận: ??????!!
Lộ Bạch nhìn thân cây, rồi nhìn lại phía trước: “Nhưng nếu đã bật rồi thì tôi cũng không tắt nữa, tôi ngủ trước đã nhé.”
~*~