Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 13: Tây vực




Vikir cùng con Birden đang vút bay trên trời với tốc độ rất nhanh và cậu hét lên một cách phấn khích. Vikir nhắm mắt lại để tận hưởng từng cơn gió mát va vào mặt. Bỗng nhiên cậu hít một mạnh một luồng không khí và cậu nhận ra trong đó có mùi của muôn vàn các loại hoa. Một hương thơm nồng nàn và quyến rũ thu hút cậu và cậu nhìn xuống liền thấy một vùng đất ngập tràn hoa. Cậu liền ra hiệu cho con Birden đáp xuống trước cổng thành. Ở trước cổng là sáu người lính gác đang đứng chỉ đạo người vào thành.
- Này cậu kia. - Một người lính gác chỉ tay vào Vikir. - Nếu cậu muốn cho con Birden đấy vào thành thì hãy để nó ở bệ đá này.
Lính gác liền chỉ vào một bệ đá đặt cạnh cổng thành và cậu để ý bên kia cũng có một cái. Cậu liền làm theo lời lính gác đặt vào hai bệ đá đó, liền đó còn Birden liền thu nhỏ trước sự ngạc nhiên của Vikir.
- Được rồi, hãy mang vào thành. - Lính gác quay sang nói với Vikir. - Chào mừng đến thành Lạc Mộng thuộc Tây vực, chàng trai trẻ.
Vikir xoè tay để con Birden bay vào thì thấy nó chỉ vừa đúng lòng bàn tay cậu. Cậu liền để nó vào trong khăn choàng của cậu và bước vào thành. Quả đúng như cái tên Lạc Mộng, nơi đây đẹp lung linh với muôn vàn các loài hoa bên đường và trên các tòa nhà. Nơi đây lúc nào cũng thơm phức, đến Birden cũng phải bay ra khỏi khăn choàng mà đậu vào vai Vikir để cảm nhận mùi hương. Vikir đi sâu vào trong các khu dân cư đông đúc thì ở đây cậu thấy ngoài bán hoa, họ còn bán nhiều mặt hàng khác, những thương nhân từ các vực khác cũng đến đây để mua bán. Tuy độ phong phú không bằng Westmore nhưng cũng vô cùng tập nập, bất chợt đằng trước có cuộc ẩu đả làm vô số người tụ tập đến xem.
Vikir lại gần thì thấy ở giữa là ba người đàn ông cao to lực lưỡng, nhìn rất đó con đang bắt nạt một người nhìn nhỏ thó, cậu ta đeo kính người khoác một chiếc cặp lớn, đang nằm ở dưới đất. Đám người bàn tán một cách náo nhiệt:
- Đám người cơ bắp kia lẽ nào đến từ Bắc vực sao?
- Sao lại thô thiển quá vậy.
- Nghe nói người Bắc vực rất trọng nghĩa khí cơ mà.
Ba thanh niên đó đang sấn sổ xông đến chỗ chàng trai yếu ớt. Vikir liền nhún chân chuẩn bị lao vào thì ngay lập tức từ trên trời là một chàng trai nhảy xuống. Chàng trai ấy cũng nhỏ thó và nhìn cực kì uyển chuyển.
- Sao đây, nhãi ranh. - Ba tên cơ bắp kia hét lên. - Bảo vệ thằng đó hả.
- Cậu ta phạm lỗi gì với mấy người.
- Hắn ta va phải bọn ta mà không xin lỗi.
- Lí do như vậy mà cũng phun ra được. - Chàng thanh niên chỉ tay vào mặt đám người. - Các người sẽ bị tôi tống vào ngục giam.
- Mày có quyền gì hả, nhãi ranh? - Đám người kia gồng cơ lên lao đến.
Chàng trai đó mỉm cười nhấc tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của người thứ nhất, liền đó tên đầu tiên bị người kia hất bay ra. Người đó lại nhảy lên đạp chân vào mặt tên thứ hai, cậu ta lấy chân quặp vào cổ và xoay trên không trứng, ném tên thứ hai bay đập vào người của tên thứ ba. Màn trình diễn võ thuật đó lại làm mọi người xung quanh vô cùng kính ngạc.
- Quả không hổ danh là nhu quyền của nữ vương Christie, đúng là đẳng cấp đỉnh cao.
Vikir cũng không khỏi thán phục, nhìn nắm đấm của tên đó tuy rằng không hề đáng uy hiếp nhưng không phải không có lực, mà thanh niên đó lại có thể hóa giải một cách nhẹ nhàng. Thật không dám tưởng tượng Christie, bà ấy mạnh đến nhường nào. Làm lòng ham muốn học tập của Vikir lại nổi lên.
- Mày.. mày rốt cuộc là ai hả? - Tên vừa bị vất ngã kia liền lổm nhổm bò dậy.
- Nghe rõ đây, ta là Leki, chủ tọa của thành trì Lạc Mộng. - Leki liền quay đầu lại đi đến chỗ cậu thanh niên yếu ớt kia mà xoè tay ra. - Cậu đứng dậy được chứ?
Leki đỡ chàng trai đó dậy, ra lệnh lính trong thành đuổi cổ đám ngườI kia ra khỏi thành. Ra lệnh di tản dân chúng để tránh tổn hại lưu thông trong thành. Rồi chủ tọa Leki bắt đầu đi một cách bình thường trên đường như bao người dân khác. Leki đi một lúc thì mỉm cười:
- Cậu định đi theo tôi đến bao giờ nữa, chàng trai?
- Tôi xin lỗi. - Vikir thò ra từ một gian hàng với gương mặt của một người bị chột dạ. - Tôi thật sự hiếu kì với thành chủ.
- Ồ, tôi có thể giúp gì cho cậu nào? - Leki đứng chắp tay.
- Tôi muốn học nhu quyền của cậu.
- Rất tiếc, tôi không đồng ý. - Leki từ chối một cách thẳng thừng.
Vikir hụt hẫng khi nghe sự trả lời không chút do dự và dường như thấy được gương mặt tiếc nuối của Vikir, liền đó Leki nói:
- Không truyền cho cậu được nhưng tôi kể cậu nghe cách tôi học nhu quyền như thế nào.
- Thật sao. - Gương mặt Vikir đã tươi tắn trở lại.
- Nhưng.. đó là khi cậu đuổi được tôi. - Nói đoạn Leki nhảy lên không trung và bay vút lên tòa nhà bên cạnh.
Cậu ngó xuống vênh mặt lên và móc ngón tay ra hiệu cho Vikir. Vikir ở bên dưới thấy sự nhanh nhẹn của Leki mà không khỏi cảm thấy thú vị, cậu cũng ngay lập tức nhảy lên nóc nhà. Thấy vậy, Leki bắt đầu bay lên và chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.