Lực Hấp Dẫn

Chương 26:




Đi thẳng đến trước thang máy khách sạn, Nghiêm Liệt vẫn không buông tay Ngụy Tịnh ra.
Ngụy Tịnh nhẹ nhàng giãy giụa mấy lần, mà Nghiêm Liệt giống như là không cảm giác được, vẫn nắm chặt không thả.
"Nghiêm Liệt." Ngụy Tịnh nhỏ giọng nói, "Tay cầm rất lâu rồi, không cảm thấy nóng sao?"
"Không biết." Nghiêm Liệt cũng không quay đầu lại trả lời thật nhanh.
Ngụy Tịnh vừa muốn nói gì đó, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Liệt kéo cô đi vào.
Hai người sóng vai đứng trong thang máy, người phục vụ hỏi các cô đi tầng mấy, sau khi ấn nút, bên trong thang máy hoàn toàn yên tĩnh.
Trong thang máy sáu mặt đều là màu pha lê, bất kể Ngụy Tịnh nhìn hướng nào cũng có thể thấy Nghiêm Liệt.
Lòng bàn tay Nghiêm Liệt rất khô, mặc dù mùa hè đi tới chỗ nào cũng có khí nóng ẩm, nhưng cô đúng là không ra mồ hôi, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt, không quá nồng nặc, khiến cho người ngửi rất thoải mái.
Ngụy Tịnh lơ đãng nhìn về phía Nghiêm Liệt, người bên mình này chính là người lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp, dáng dấp tốt như vậy, một chút tỳ vết cũng không có, cho dù là phụ nữ, lại có loại khí chất mạnh mẽ kiên cường.
Nhìn qua thành thục giàu kinh nghiệm, hết lần này tới lần khác lại có tính khí trẻ con.
Ngụy Tịnh mềm mại cười, thật là một người phụ nữ được trời cao chiếu cố.
Từ trong thang máy đi ra, Ngụy Tịnh dừng một chút, Nghiêm Liệt còn tưởng rằng cô muốn thoát khỏi tay mình, đang muốn nói "Đều là phu nữ, nắm tay cũng sẽ không mang thai", nhưng những lời này hiển nhiên không phù hợp phong cách của cô, nếu nói ra khỏi miệng cô nhất định sẽ hối hận, thật may Ngụy Tịnh cướp trước một bước nói:
"Cảm ơn chị, Nghiêm Liệt."
"Cảm ơn tôi cái gì? Cảm ơn tôi một mực không để ý suy nghĩ của em, vẫn cứng rắn muốn lôi kéo tay em sao?"
Ngụy Tịnh nhân lúc đó rút tay về, nói: "Cám ơn chị vì tôi ra mặt."
Nghiêm Liệt cảm thấy thật là không thú vị, thanh âm cũng thấp xuống:
"Bởi vì tôi miễn cưỡng muốn em tới đây, đương nhiên sẽ có trách nhiệm với em. Hơn nữa, vừa nãy em vẫn cùng Hứa Tranh cười tôi, không phải sao?"
"Tôi không có cười chị mà..."
"Tôi nói những lời đó chỉ là vì chính mình, là chính tôi không nhịn được, em không cần cảm ơn."
"Nhưng cũng là bởi vì tôi làm chị mất thể diện."
Trong lòng Nghiêm Liệt tuôn ra một cổ tức giận có thể lập tức nổ tung, hốc mắt đều đỏ, nhưng thấy Ngụy Tịnh mang gương mặt ngây thơ lại rất nghiêm túc, cô cưỡng ép đè nén tức giận trở về.
"Từ trước đến nay tôi đều không cảm thấy em có cái gì mà mất mặt. Tôi thấy em rất giỏi, so với những người đó tốt hơn nhiều. Em không cần nhún nhường, thật nhàm chán."
Không đợi Ngụy Tịnh đáp lại, Nghiêm Liệt liền tự đi vào phòng.
Nghiêm Liệt một đường đi, một đường nghe thấy tim mình nhảy.
Bịch bịch, thịch thịch thịch thịch, thịch thịch thịch thịch...
Cô rõ ràng đang tức giận, rõ ràng mất hứng, nhưng tại sao nghĩ đến vừa rồi Ngụy Tịnh có vẻ mặt nóng nảy, tim cô liền đập mãi không thôi?
Nghiêm Liệt trở về phòng liền đi tắm, tắm xong đi ra thấy Ngụy Tịnh ngồi trên sofa xem ti vi, đồng hồ đã chỉ mười hai giờ.
"Em đi tắm rồi ngủ đi."
Ngụy Tịnh hơi nhích thân thể: "Tôi vẫn chưa mệt, chị ngủ trước đi."
Nghiêm Liệt không đáp lại, về phòng sấy tóc.
Vốn là tóc dài thì phải sấy rất lâu, sau khi Nghiêm Liệt sấy khô toàn bộ tóc, Ngụy Tịnh vẫn còn ở bên ngoài xem ti vi. Thật không biết ti vi kia rốt cuộc có bao nhiêu hấp dẫn.
Nghiêm Liệt chải tóc chỉnh tề, mặc váy ngủ màu đen đi tới cạnh cửa phòng khách, trong bóng tối không lạnh không nóng nói một câu:
"Thật sự không vào ngủ sao? Ngụy Tịnh?"
Ngụy Tịnh dựa vào trên sofa, người có chút nghiêng ngả, tóc mái che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu tình của cô.
Tiếng ti vi điều chỉnh rất nhỏ, đang dừng lại ở đoạn mua đồ kỳ quái, Ngụy Tịnh không trả lời cô, có lẽ là ngủ rồi.
"Thật là." Nghiêm Liệt đi tới, nhẹ nhàng lay người kia một chút, "Ngụy Tịnh, muốn ngủ thì ngủ trên giường đi, ngủ nơi này sẽ bị cảm."
"Hả?" Ngụy Tịnh hừ nhẹ, thanh âm rất chậm, mang theo cảm giác mông lung, mơ hồ, cô hơi hé ra đôi mắt.
"Vào giường ngủ đi." Nghiêm Liệt một lần nữa khuyên nhủ.
Ngụy Tịnh đột nhiên cười lên, an tâm nhắm mắt, nhưng hai cánh tay tiến đến, vòng quanh cổ Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt vốn là tư thế cúi người, bị Ngụy Tịnh vòng như vậy suýt chút nữa ngã xuống.
Hai tay cô vội vàng chống ở bên người Ngụy Tịnh, sợ thân thể mất thăng bằng ép đến Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh kéo đầu Nghiêm Liệt lại gần, chóp mũi sượt qua môi Nghiêm Liệt, nũng nịu cười, thanh âm trầm thấp giống như là nỉ non trong mộng:
"Thích chị..."
Nghiêm Liệt kinh ngạc nhìn Ngụy Tịnh, không xác định được Ngụy Tịnh có tỉnh táo hay không.
Cánh tay Ngụy Tịnh co lại, tiến một bước kéo gần khoảng cách hai người.
Môi Nghiêm Liệt đã đến cự ly thích hợp tiếp xúc, cứ như vậy hôn một cái sẽ không có vấn đề gì đi.
Rõ ràng chính là Ngụy Tịnh chủ động câu dẫn.
Hiện giờ dáng vẻ Ngụy Tịnh không chút nào đề phòng... Không, đâu chỉ là không đề phòng, hoàn toàn là đang câu dẫn người khác tới xâm phạm mình.
Chính mình làm ra như vậy hành động, cũng đừng trách người khác không khách khí!
Cả người Nghiêm Liệt nóng lên, tiến lại gần, cảm thấy nhiệt độ đến từ môi Ngụy Tịnh, nhưng cô dừng lại.
Liền như vậy lợi dụng lúc người ta gặp nguy có phải không tốt lắm không?
Cô biết Ngụy Tịnh cũng không phải trạng thái thanh tỉnh, không biết tại sao lúc Ngụy Tịnh ngủ, sẽ phơi bày trạng thái như vậy.
Hơn nữa cô nói "Thích", rất rõ ràng cũng không phải là chỉ Nghiêm Liệt.
Chẳng lẽ mình lại vô liêm sỉ trộm đi "Thích" thuộc về người khác?
Nghiêm Liệt lấy cánh tay Ngụy Tịnh, lúc này Ngụy Tịnh tỉnh lại, thấy Nghiêm Liệt cùng mình cách nhau gần như vậy, mờ mịt luống cuống nhìn cô.
"Em vẫn luôn là như vậy sao? Trạng thái ngủ rất kém."
Nghiêm Liệt ngồi vào bên người cô, cầm ly nước trên bàn lên.
Kỳ thực đây chỉ là một cử động theo bản năng của cô, để che giấu lúng túng.
Nhưng khi cô ý thức được Ngụy Tịnh đã uống ly nước này, gián tiếp hôn môi, chuyện này khiến cô càng lúng túng.
Ngụy Tịnh di chuyển thân thể, ngồi thẳng, tựa hồ cũng nghĩ đến vừa rồi có chuyện gì xảy ra, thanh âm căng lên:
"Ừm, tôi bị mộng du, cho nên căn bản không thể chung phòng ngủ với người khác, tránh dọa đến người ta. Nhưng vừa nãy, có thể là quá mệt mỏi nên ngủ quên, tôi đã làm cái gì? Thực xin lỗi."
Nghiêm Liệt: "Không có gì cần xin lỗi."
Nghiêm Liệt nghĩ đến nhiều lần trước thấy Ngụy Tịnh hình như đều là dáng vẻ chưa ngủ đủ, đôi mắt đỏ lên hẳn cũng là bởi vì cái này tạo thành. Nói vậy tức là cũng không phải lúc chung phòng với người khác mới gắng gượng không ngủ.
"Mộng du à, tôi đúng là chưa thấy qua mộng du thật sự, em muốn cho tôi mở mang kiến thức một chút không?"
Mặc dù hôn gián tiếp tiếp ly nước khiến Nghiêm Liệt trong lòng quấn quít, nhưng cô cũng không lộ ra tâm tình hốt hoảng, vững vàng đặt ly nước lại mặt bàn.
Cô cũng không buông tha cái đề tài mập mờ này, cô muốn Ngụy Tịnh nói nhiều chuyện quan trọng với mình hơn.
"Quên đi, chị sẽ không muốn kiến thức này đâu, rất đáng sợ." Ngụy Tịnh nói, "Trước kia ở ký túc xá, bởi vì mộng du làm cho bạn cùng phòng bị dọa đến lên cơn sốt, gia đình đều tìm tới trường học rồi, tôi liền dọn ra ngoài ở một mình. Tôi nghĩ nếu chị nhìn thấy, chắc cũng sẽ sợ đi."
"Chắc chắn sẽ không." Nghiêm Liệt cười ung dung, "Thời điểm mộng du chủ động tới cùng người khác thân thiết, chuyện như vậy nên tính là phúc lợi, làm sao có khả năng sợ hãi?"
"A?" Động tác Ngụy Tịnh cứng đờ, nụ cười cũng biến mất, Nghiêm Liệt rất hài lòng phản ứng này của cô
"Thân thiết? Tôi..." Ngụy Tịnh không tìm được lời thích hợp, dáng vẻ quẫn bách kia chọc Nghiêm Liệt cười lên.
"Cái gì đây, chị đang gạt tôi có phải không?" Ngụy Tịnh nhìn thấu âm mưu của Nghiêm Liệt.
"Một nửa một nửa, chẳng qua là em ôm tôi, quẹt tôi mấy cái mà thôi. Trước kia tôi cùng bạn nhỏ nhà tôi cũng chơi như vậy."
"Bạn nhỏ?"
"Tôi nuôi chó cảnh."
"..."
"Chẳng qua." Nghiêm Liệt nghĩ tới điều gì, hỏi, "Thời điểm mộng du em đang suy nghĩ gì? Hoàn toàn không giống bình thường nha, một bộ dáng cô gái nhỏ làm nũng."
Nghiêm Liệt dựa vào mà nói:
"Thật sự rất đáng yêu."
Ngụy Tịnh cùng ánh mắt xinh đẹp cực nóng lại chuyên chú của Nghiêm Liệt đụng chung một chỗ, giằng co chốc lát, rất nhanh dời đi.
Tại sao?
Không thể.
Ngụy Tịnh siết chặt nắm đấm, cúi đầu đứng lên nói: "Trong phòng hơi ngột ngạt, tôi đi ra ngoài một chút."
Rất rõ ràng là đang né tránh câu hỏi của Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt có chút ủ rũ, cũng không trả lời cô, Ngụy Tịnh một mình đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.