Sau khi Chu Mật đi, Nhị phu nhân nói: "Tiểu Liệt, con ít ở cùng một chỗ với người này đi, con nhìn cô ta là cái dạng gì. Đừng làm hư con."
Nghiêm Liệt không nhịn được nói: "Phu nhân, Tiểu Mật vô cùng tốt, không phải mẹ tìm cậu ấy cùng tới xem con sao?"
Nhị phu nhân nói: "Vậy thì sao? Chẳng qua là mẹ để cho cô ta dẫn đường."
"Đối với mẹ mà nói có thể cậu ấy là nhà giàu mới nổi, nhưng đối với con mà nói cậu ấy là người bạn duy nhất."
Nhị phu nhân có chút khó tin nhìn Nghiêm Liệt tiều tụy, cuối cùng không nói nữa.
Nghiêm Liệt không thích cảm giác bị nghi ngờ. Giống như Chu Mật nghi ngờ tại sao cô lại thích Ngụy Tịnh, giống như Nhị phu nhân nghi ngờ tại sao cô có thể có người bạn như Chu Mật vậy.
Đối với Nghiêm Liệt, vô duyên vô cớ xen vào cuộc sống của người khác là rất không lễ phép. Mỗi người đều có sức hấp dẫn đặc biệt, loại hấp dẫn này sẽ ở các tình huống khác nhau khiến mọi người có cảm giác khác nhau, người không cảm nhận được cần gì phải hỏi một câu tại sao.
Nghiêm Liệt dọn về nhà ở, từ cửa sổ phòng ngủ tự nhiên không nhìn thấy nóc nhà Ngụy Tịnh bên kia, vốn tưởng rằng sẽ khiến mình bình tĩnh một chút, không nghĩ đến lại càng mất mát.
Nghiêm Liệt toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc, muốn tách mình khỏi tâm tư khó chịu đau đớn. Nhưng thỉnh thoảng giữa khoảng thời gian làm việc bận bịu, cô vẫn sẽ kìm lòng không đặng nhớ tới Ngụy Tịnh. Vừa nghĩ tới Ngụy Tịnh, liền cảm thấy bây giờ làm gì cũng trống không, vô lực... Thời gian dần trôi, đến cả tâm tư ăn cơm Nghiêm Liệt cũng không có.
Cô có nghĩ tới muốn hoàn toàn quên Ngụy Tịnh, nhưng vẫn là không nhịn được lại nghĩ tới em ấy. Nghiêm Liệt rất không thích mình bây giờ, thậm chí là xem thường mình hiện tại.
Nghiêm Tuấn lén từ nước ngoài chạy về, còn chưa vào cửa nhà liền chạy tới công ty, đúng lúc gặp Nghiêm Liệt đang đau dạ dày, gục xuống bàn ấn dạ dày nghỉ ngơi.
"Em gái, đừng cậy mạnh ha, không thoải mái thì trở về nhà, nơi này có anh rồi."
Nghiêm Tuấn cũng quá không biết diễn trò, ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng đã không nhịn được giơ lên. Nghiêm Liệt hung hãn trừng hắn, thật muốn bắt chước làm theo, đem cái ly cà phê nóng trước mắt này bởi vì đau dạ dày mà chưa kịp uống tạt vào mặt Nghiêm Tuấn đang giả mù sa mưa.
Chẳng qua cô cuối cùng vẫn nhịn xuống, nặn ra nụ cười nói:
"Anh không cần bận tâm, Tiểu Liệt rất khỏe mạnh. Anh học xong rồi xong sao? Lão gia tử đã nghiệm thu chưa?"
Nói đến Nghiêm lão gia tử, cả người Nghiêm Tuấn liền không được tự nhiên.
Lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật sự sẽ cầm quải trượng trong tay dùng sức gõ đầu Nghiêm Tuấn, đánh hắn như đánh chó vậy, căn bản không xem hắn là con trai. Vừa đánh còn vừa mắng, đau đến khiến Nghiêm Tuấn chạy khắp phòng. Nghiêm Tuấn lớn như vậy, đều đã có vợ, lão gia tử cũng không cho hắn một chút mặt mũi, nghĩ đến Nghiêm lão gia tử, Nghiêm Tuấn bỗng thấy cả người đau.
"Hừ, Tiểu Liệt, chẳng lẽ em không biết sao?" Nghiêm Tuấn híp mắt đi tới, híp mắt cười lạnh, ném ra một câu nói, "Chị gái chúng ta muốn trở lại."
Vừa nghe đến hai chữ "Chị gái", dạ dày Nghiêm Liệt không khỏi hung hăng co rút một chút.
Chị? Muốn trở lại?
Chị cả Nghiêm gia Nghiêm Diễn năm xưa đem Thịnh Thế Nghiêm Trọng xử lý gọn gàng ngăn nắp, kể cả Nghiêm lão gia tử tất cả mọi người đều cho Thịnh Thế Nghiêm Trọng chính là vật trong túi của Đại tiểu thư. Đáng tiếc tâm tư Nghiêm Diễn không đặt ở thương trường, thời điểm Thịnh Thế Nghiêm Trọng như mặt trời ban trưa, Nghiêm Diễn buông xuống tất cả đi nước Pháp học tập quản lý hàng cao cấp. Quản lý hàng cao cấp là chuyên ngành không dễ dàng, nhưng Nghiêm Diễn như thường lệ xuất sắc hoàn thành học nghiệp, hơn nữa ở lại nước Pháp tiến vào công ty hàng cao cấp tiếp tục học tập.
Nghiêm Diễn là kiêu ngạo của Nghiêm lão gia tử, mặc dù lão gia tử chưa bao giờ nói qua, nhưng là có mắt cũng có thể nhìn ra được hắn yêu con gái lớn bao nhiêu. Lão gia tử tuổi tác đã cao còn đích thân bay sang Pháp xem Nghiêm Diễn. Lão gia tử luôn muốn Nghiêm Diễn trở về nước tiếp tục tiếp quản lý công ty, nhưng Nghiêm Diễn chính là không trở lại, lúc này mới có Nghiêm Tuấn và Nghiêm Liệt tranh cướp vị trí đến sau này.
Nếu Nghiêm Diễn muốn về nước, đoán chừng hai người bọn họ cũng không cần cãi, trực tiếp tắm một cái đi ngủ.
"Chị gái muốn về nước? Làm sao có thể." Nghiêm Liệt mới không dễ dàng mắc lừa như vậy.
Nghiêm Tuấn nhún vai: "Em có thể không tin, chờ em thấy chị ấy cũng đừng té ngã ra đấy. Lão gia tử tuổi tác càng ngày càng lớn, thân thể không tốt, luôn liên lạc với chị muốn chị trở lại. Lúc này lão gia tử là quyết tâm mua lại chuỗi cửa hàng hàng hiệu thời thượng, nói trắng ra chính là thủ đoạn dụ dỗ chị cả về nước. Không biết lúc nào chị trở lại, nhưng cũng chính là chuyện năm nay. Hừ hừ, Tiểu Liệt, chớ ngây thơ, chúng ta ở chỗ này tranh cái gì, cướp cái gì? Trong mắt lão gia tử chúng ta cái gì cũng không phải! Lòng người đều thiên vị, toàn bộ cái nhà này và Thịnh Thế Nghiêm Trọng cuối cùng đều là của Nghiêm Diễn, chúng ta vẫn là tỉnh táo, tiết kiệm sức lực, đứng một bên đi."
Nghiêm Liệt biết Nghiêm Tuấn đang gây hấn với mình, nhưng lúc này Nghiêm Tuấn nói đúng. Nghiêm lão gia tử tín nhiệm nhất là chị cả.
Khó trách thời gian trước cô nghe nói công ty chính bên kia có ngành mới thành lập, đang chiêu mộ nhà thiết kế. Nghiêm Liệt còn đang suy nghĩ công ty các cô muốn tìm một nhóm lớn kiến trúc sư, lại còn chiêu mộ gì đó làm gì. Bởi vì khoảng thời gian đó cũng đang suy nghĩ làm thế nào cùng Ngụy Tịnh chung một chỗ, cho nên chuyện này cũng tự động bỏ qua không ngẫm nghĩ. Bây giờ cô lại nghĩ tới, hóa ra cô hoàn toàn nghĩ lầm đường rồi.
Nghiêm lão gia tử làm ra chuyện như vậy chắc chắn là để cho những anh em khác đau lòng.
Nghiêm Liệt từ nhỏ đã không đòi hỏi cha bất kỳ thứ gì, muốn cái gì cũng tự mình giành lấy. Lúc trước cô kiếm được tiền liền tự mua phòng rời khỏi nhà, cô biết mình sinh ra trong loại này gia đình là phải cố gắng, phải tự mình mạnh mẽ, nếu không sẽ giống như Nghiêm Tuấn vậy, thật là khiến người ta xem thường.
Cô không đòi hỏi cha điều gì, mà cha cô cũng thật sự không cho cô cái gì. Chẳng những không cho, còn vô cùng thiên vị cừng chiều đứa con khác...
Sau khi Nghiêm Liệt đuổi Nghiêm Tuấn ra khỏi phòng làm việc, cảm giác dạ dày càng đau. Nghiêm Liệt dựa vào cạnh cửa, ôm dạ dày đang khó chịu, toát mồ hôi lạnh.
Không thể nhận thua như vậy, cho dù Nghiêm Diễn trở lại thì thế nào? Cho dù chị ta kinh doanh hàng cao cấp rất tốt thì thế nào? Nghiêm Diễn là thiên tài, cô có ưu điểm riêng, nhưng Nghiêm Liệt cũng có ưu thế của mình.
Tuyệt đối không thể thua. Nếu thật sự trở lại, vậy thì thẳng thắn đánh một trận là được. Nghiêm Liệt trong mắt bốc lửa.
Nghiêm Liệt nhận được điện thoại của quản lý, nói cần gặp người của đại học. Nghe được cái này đại học, Nghiêm Liệt lại không thể không nghĩ tới Ngụy Tịnh.
Lần trước vị Bộ trưởng kia không hiểu tại sao bị Nghiêm Liệt đuổi đi lại hẹn gặp Nghiêm Liệt ở nhà hàng nào đó, mà cái nhà hàng đó Nghiêm Liệt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, đó chính là nhà hàng Ngụy Tịnh làm việc. Nghiêm Liệt cười nhạt, cô cùng Ngụy Tịnh quả là nghiệt duyên, so với Chu Mật và Hứa Tranh càng tệ hơn.
Trên đường đến chỗ hẹn, giám đốc đi theo thấy Nghiêm Liệt vẫn luôn cuộn tròn người, sắc mặt ảm đạm, ân cần hỏi Nghiêm tổng sao vậy. Nghiêm Liệt một lòng nghĩ liệu sẽ gặp Ngụy Tịnh hay không không hề để ý tới hắn, chỉ nói không sao.
Đến nhà hàng, vừa vào cửa Nghiêm Liệt đã nhìn thấy Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh mặc áo gile màu đỏ, bên trong là sơ mi trắng, nút áo cài đến phía trên cùng, đoan đoan chính chính thắt một cái nơ, cầm trong tay thực đơn vừa dày vừa nặng đang nói chuyện cùng một người ngoại quốc. Người ngoại quốc nói tiếng Pháp, Ngụy Tịnh nụ cười đáng yêu lưu loát trả lời.
Nghiêm Liệt ngồi xuống, Bộ trưởng đại học gọi phục vụ tới gọi thức ăn, người tới là một nam sinh. Nghiêm Liệt lúc này mới chú ý tới, nhà hàng này hình như trừ Ngụy Tịnh, ngoài ra đều là nam phục vụ.
"Nhân viên phục vụ nhà hàng các cậu đều là nam sinh sao?" Nghiêm Liệt đối với vấn đề này rất có hứng thú.
Người phục vụ cười rạng rỡ, trả lời: "Cũng có một nữ sinh."
Hắn chỉ chính là Ngụy Tịnh.
"Tại sao còn có nữ sinh?"
Nhân viên phục vụ nhìn Ngụy Tịnh một cái, nói: "Cô ấy có thể nói bốn thứ tiếng, có thể đối phó người ngoại quốc bốn nước. Hơn nữa dáng dấp cũng rất đẹp trai, không phải sao?"
Nghiêm Liệt sáng tỏ gật đầu, lại cảm thấy không đúng chỗ nào.
Ngụy Tịnh dáng dấp đẹp trai?
Lúc Nghiêm Liệt nhìn sang, Ngụy Tịnh vừa vặn cho cô một phần mặt bên, dáng vẻ mỉm cười vẫn là rất đẹp mắt. Lúc trước Chu Mật luôn ồn ào nói dáng dấp Ngụy Tịnh nát, sau đó lại bị cô gái áo tắm hai mảnh che bai, Nghiêm Liệt gần như muốn hoài nghi thẩm mỹ của mình.
Hôm nay rốt cuộc tìm được người tri kỷ, làm cho cô rất vui vẻ yên tâm. Chẳng qua là ở đâu cô cũng không cảm thấy mị lực của Ngụy Tịnh có thể dùng "Đẹp trai" để hình dung. Không sai, Ngụy Tịnh là tóc ngắn, nhìn qua vô cùng sạch sẽ lão luyện, nhưng Nghiêm Liệt cảm thấy Ngụy Tịnh là thuộc về loại thanh tú, chính là một cô bé thanh tú thôi. Nghiêm Liệt gần như đã quên hôm đó bị một bạt tai không vui, giờ lại bị dung mạo Ngụy Tịnh hấp dẫn.
Sau khi Ngụy Tịnh ghi xong món ăn của mấy vị khách kia, xoay người, thời điểm đối mặt với Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt nhìn thấy ánh mắt đối phương kinh ngạc lại lúng túng, mới hiểu được mình không nên không tim không phổi như vậy có thể coi mâu thuẫn trước kia thành chưa phát sinh chuyện gì, lại còn nhìn em ấy chằm chằm.
Vốn tưởng rằng Ngụy Tịnh sẽ ngượng ngùng tránh Nghiêm Liệt, kết quả cô rất rộng rãi rót nước chanh cho bàn Nghiêm Liệt, cũng dùng giọng ôn hòa nói hai vị chờ một chút, lập tức mang thức ăn lên. Càng như vậy Nghiêm Liệt càng cảm thấy mình bị coi thường.
Kỳ thực Ngụy Tịnh không để ý mình sao? Nếu không nàng chắc chắn em ấy vẫn còn tức giận, hẳn không muốn gặp lại, phải có chút thái độ khác với mình mới đúng. Chỉ có thật sự không quan tâm mới có thể giống như người xa lạ vậy, khách khí.
Dạ dày lại bắt đầu đau.
Nghiêm Liệt nhìn bóng lưng Ngụy Tịnh bận rộn, gầy gò, rất muốn ôm lấy, mang cô về nhà, biến cô thành một đứa nhỏ hạnh phúc chuyện gì cũng không cần bận tâm. Cho dù cô sẽ tức giận, cho dù sẽ cho mình một cái tát, Nghiêm Liệt đều rất muốn làm như vậy.
"Nghiêm tổng?" Bộ trưởng nhẹ giọng gọi Nghiêm Liệt đang thất thần, Nghiêm Liệt quả thực là bị bắt gặp đang mất hồn, nhưng lại không có biểu tình giật mình, ngược lại là rất ung dung coi chuyện gì cũng không xảy ra. Đầu tiên là đưa ánh mắt dời đến đĩa thức ăn, lại nhìn về phía cái trán sáng bóng của đối phương, chậm rãi nói:
"Nói chuyện liên quan đến sân bóng lần trước, tôi có ý tưởng khác. Tôi cảm thấy xây lại bể bơi cũng không hề thoả đáng. Tôi phát hiện quý giáo viên học sinh dường như rất kháng cự chuyện này, tôi cũng không muốn cửa sổ công ty chúng tôi bị quý giáo viên học sinh đổ dầu. Phá sân bóng có thể để sau, tôi thấy đầu tư cho đội bóng nữ, giúp đội bóng phát triển lâu dài là một chuyện rất tốt."
Bộ trưởng đều đã soạn tốt bản thảo làm thế nào phá sân bóng, không nghĩ tới đối phương lại nói một cái ý tưởng hoang đường như vậy, làm hắn hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp.
Nghiêm Liệt nói tiếp: "Dĩ nhiên, không phải tôi ủng hộ vô điều kiện đội bóng của quý học sinh. Mục tiêu lấy hạng nhất thế vận hội, hơn nữa in logo 'Thịnh Thế Nghiêm Trọng ' lên đồng phục, như vậy chính là một công đôi việc."
"Cái này... Cũng không tệ." Bộ trưởng suy nghĩ một hồi, hình như con đường này cũng rất được.
"Ừ, liên quan tới chuyện đầu tư kia, tôi sẽ tính toán sau, đến lúc đó lại hẹn ngài nói chi tiết."
...
Ngụy Tịnh đến phòng nghỉ ngơi, đứng mấy giờ đồng hồ đầu gối lại bắt đầu ê ẩm. Cô cầm ly của mình đi rót nước muốn uống, ly dán vào bên mép nhưng lại quên uống, ngơ ngác nhìn về phía nào đó, đang suy nghĩ cái gì. Đang thời điểm sững sờ, điện thoại đặt ở trong túi quần rung lên. Ngụy Tịnh lấy ra nhìn, là em gái Dương Khiết.
"Tiểu Tịnh Tịnh, chị đoán xem em đang ở đâu?" Âm cuối run rẩy rất bướng bỉnh.
"... Không biết lớn nhỏ, em đang gọi ai đó." Ngụy Tịnh nghe Dương Khiết bên kia truyền tới tiếng nhạc nhàn nhạt, chính là nhạc nền mà nhà hàng các cô quanh năm phát, "Em tới nơi này?"
"Đúng vậy." Dương Khiết đang ngồi một mình trong góc trước mặt Nghiêm Liệt, nghĩ thầm đây không phải là chị gái ngày đó ở sân bóng đã bất tỉnh sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
"Chớ tới quấy rối chị nha." Ngụy Tịnh cười mắng.
"Quấy rối gì chứ, em là tới tiêu tiền được không. Tiểu Tịnh Tịnh chị ở đâu, nhanh lên một chút ra ngoài, người ta muốn gọi thức ăn."
Dương Khiết nũng nịu trong điện thoại, Ngụy Tịnh bất đắc dĩ, ra cầm lấy thực đơn, cười đi tới chỗ em gái. Trong mắt Ngụy Tịnh chỉ có Dương Khiết, căn bản không nghĩ tới nửa đường sẽ bị Nghiêm Liệt chặn lại.
"Ngụy Tịnh." Nghiêm Liệt xuất hiện, kéo lại cánh tay Ngụy Tịnh.
"Nghiêm tiểu thư, xin buông tay." Ngụy Tịnh bị cô kéo một cái như vậy làm thực đơn rơi trên mặt đất, đồng nghiệp cũng nhìn về bên này. . Đọc t𝑟𝘂yện hay tại ﹙ T 𝑟 ù 𝑚 T 𝑟 𝘂 y ệ n﹒𝘃n ﹚
_______________
Góc nói linh tinh lảm nhảm ;-;
Có vẻ 'Lực Hấp Dẫn' không được mọi người thích lắm nhỉ? Mình thấy nhiều người nói nhân vật, rồi cốt truyện không hay, không hợp lí... Mình lại cảm thấy nhân vật của 'Lực Hấp Dẫn' thực tế như thế mang một kiểu đặc biệt riêng. Nó không toàn một màu hường như ngọt văn hay drama kịch tính như ngược trong vài truyện ( dù nó ngược thật =)))). Nhưng ngược của 'Lực Hấp Dẫn' là ngược trong tình cảm nhân vật, tuyệt đấy chứ? Nhân vật thực tế từ ngoại hình đến tính cách như Ngụy Tịnh có thể khiến nhiều người không bằng lòng, và cả hai nhân vật đều cứng đầu với tình cảm của mình quá thể. Với Ngụy Tịnh thì là không thể quên được Đinh Ấu Lôi, mà với Nghiêm Liệt là dù bị từ chối nhiều lần nhưng vẫn muốn tiếp cận Ngụy Tịnh. Sau này còn nhiều chuyện xảy ra xung quanh sự cứng đầu này lắm =))). À, có hơi spoil nhưng mà có thể nhiều người sẽ không chấp nhận được Chu Mật, trong cả hiện tại và sau này, nhưng mà mình đọc Hiểu Bạo quen rồi nên vẫn thấy bình thường =))). Mỗi người đều có tâm tư riêng, người ngoài đâu thể hiểu được đúng không? Hãy mở lòng và bao dung một chút, cho tất cả nhân vật trong 'Lực Hấp Dẫn'.
Vì thế nếu ai không thích "Lực Hấp Dẫn" vì bất cứ lí do gì thì mời quay xe. Còn mình bởi vì Nghiêm Liệt, vì Ngụy Tịnh, cả Chu Mật và Hứa Tranh nên đã tới đây, dù trình độ không ra gì, nhưng mình vẫn sẽ không bỏ cuộc giữa chừng ( dù thấy 'Lực Hấp Dẫn' không được hoan nghênh cũng hơi đau lòng thật =)))).
Cảm ơn mọi người:333