Lực Hấp Dẫn

Chương 37:




Nghiêm Liệt càng tắm càng cảm thấy khó chịu, trong đầu nghĩ đời này cô còn tiếp tục uống rượu thì cô không mang họ Nghiêm nữa.
Ban đêm Nghiêm Liệt vô tri vô giác nằm mơ thấy Ngụy Tịnh, hình như cô ôm Ngụy Tịnh nói lộn xộn cái gì đó. Buổi sáng Nghiêm Liệt tỉnh lại nhìn trời nhìn đất, lại nhìn Chu Mật bên cạnh ngủ say ngáy một trận. Hóa ra không phải ôm Ngụy Tịnh, mà là đang nằm mơ...
Nghiêm Liệt kéo thân thể mệt mỏi vào phòng vệ sinh, vừa ra phòng ngủ, một bóng người sừng sững trước mặt khiến cô bị dọa sợ đến im lặng.
"Ai? Hả? Ngụy Tịnh?" Nghiêm Liệt lùi lưng sát vào cửa, kinh ngạc nói, "Tại sao em lại ở đây?"
Sau khi hỏi xong những lời này, Nghiêm Liệt lập tức phát hiện, đồ Ngụy Tịnh đang mặc chính là áo của cô. Ngụy Tịnh mất tự nhiên giữ vạt áo, ánh mắt dán trên mặt đất, nói:
"Tối hôm qua, hình như chị rất không thoải mái, gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi tới."
Ngụy Tịnh vừa nói như vậy, Nghiêm Liệt nhớ ra rồi.
Trong mơ, cô gọi điện thoại cho Ngụy Tịnh, dùng giọng ra lệnh nói: "Tôi không thoải mái, em nhanh lên một chút tới đây chiếu cố tôi!"
Sau đó, Ngụy Tịnh tới ấn chuông cửa.
Nghiêm Liệt vừa mở cửa liền ôm chầm lấy Ngụy Tịnh, cả người đè lên Ngụy Tịnh. Ngụy Tịnh miễn cưỡng chống đỡ thân thể Nghiêm Liệt, hỏi cô: "Nghiêm tiểu thư, chị uống rượu sao?"
Hai tay Nghiêm Liệt đè trên vai người kia, nói: "Nghiêm tiểu thư? Không phải đã nói là gọi tôi Nghiêm Liệt sao? Bây giờ lại trở về Nghiêm tiểu thư? Nếu như em không thích tôi, tại sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?"
Ngụy Tịnh không trả lời vấn đề này, dùng hết sức ôm Nghiêm Liệt không để cho cô ngã xuống, từ từ bước đi, muốn đưa Nghiêm Liệt ngồi đến sofa.
Chỉ là, Nghiêm Liệt thân cao gần mét bảy, cho dù không nặng, nhưng ở trạng thái say rượu, đối với Ngụy Tịnh thân cao mét sáu mà nói vẫn là rất khó khăn chống đỡ. Kết quả chính là Ngụy Tịnh và Nghiêm Liệt cùng ngã xuống sofa. Eo Ngụy Tịnh bị lôi kéo đau đớn khiến cô đổ mồ hôi lạnh, nhưng Nghiêm Liệt vẫn nằm trên người cô, hoàn toàn không có ý định muốn ý nhúc nhích.
"Nghiêm Liệt, đứng lên."
Ngụy Tịnh đẩy bả vai người kia lên, nhưng Nghiêm Liệt giống như cố ý chống đối, lần nữa dùng sức đè xuống.
"Không dậy nổi."
Ngụy Tịnh hít sâu một hơi, nhất thời tay chân luống cuống.
Nghiêm Liệt câu cằm Ngụy Tịnh, hỏi: "Tại sao tôi vừa gọi em liền tới ngay? Hả?"
Nghiêm Liệt cùng Ngụy Tịnh mặt đối mặt, mùi rượu lơ lửng giữa khoảng cách gần sát của hai người.
Ngụy Tịnh ngửi thấy Nghiêm Liệt tản ra mùi rượu, không cảm thấy phản cảm, cũng không né tránh.
"Nghiêm Liệt, trước tiên chị đứng lên được không?" Ngụy Tịnh không trả lời vấn đề Nghiêm Liệt hỏi, "Chị cứ tiếp tục như vậy sẽ nôn mất."
"Nôn liền nôn."
"Sẽ khó chịu."
"Tôi khó chịu hay không liên quan gì đến em..." Vừa nói xong Nghiêm Liệt liền nôn, nôn hết lên người Ngụy Tịnh...
Sau đó Ngụy Tịnh bất đắc dĩ đi thay quần áo, mặc vào cái áo Nghiêm Liệt tiện tay ném trên sofa.
Dọn dẹp phòng khách xong, Ngụy Tịnh đi nhà vệ sinh dùng nước nóng thấm ướt khăn lông, tới giúp Nghiêm Liệt lau người, nhắm mắt giúp cô cởi quần áo thay đồ ngủ, lại mất thêm khí lực rất lớn kéo cô tới trong phòng, Nghiêm Liệt cũng giống Chu Mật đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Ngụy Tịnh thu dọn xong, eo vẫn còn đau, cô cắn răng hoạt động thân thể một chút, định về nhà.
"Ngụy Tịnh..."
Thanh âm Nghiêm Liệt từ trong phòng ngủ truyền tới, Ngụy Tịnh đi vào trong nhìn: "Chị tỉnh?"
"Ngụy Tịnh?"
Đi tới bên người Nghiêm Liệt nhìn một cái, cô vẫn đang ngủ.
Cho dù trong giấc mộng, cũng đang kêu gọi tên mình...
Ngụy Tịnh yên tĩnh đưa mắt nhìn Nghiêm Liệt đang chìm trong mộng, nghe cô luôn lẩm bẩm kêu "Ngụy Tịnh", nhíu mày đặc biệt không thoải mái, Ngụy Tịnh liền không đi nữa.
Cô đem quần áo mình vừa tắm, lại đem đồ Nghiêm Liệt làm bẩn quần áo trong giỏ đều cầm đi giặt. Làm xong những thứ này, Ngụy Tịnh sợ mình mộng du, ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Thẳng đến sáng sớm Nghiêm Liệt tỉnh lại nghe thấy tiếng động, cô đi tới cửa phòng nhìn xem là tình huống gì, không nghĩ tới đã dọa đến mình.
Nhìn thấy người trong mộng đứng trước mặt, còn mặc quần áo của mình... Nghiêm Liệt nhất thời có chút không phân rõ ngủ mơ và thực tế.
Ngụy Tịnh sắc mặt vô cùng không tốt, bởi vì eo vẫn còn đau, hơn nữa một đêm không ngủ, trong mắt đều là tia máu. Cánh tay nhỏ nhắn duỗi bên người, trên mu bàn tay nổi lên toàn là mạch máu xanh nhạt.
"Nghiêm tiểu thư không sao rồi, vậy tôi đi trước." Ngụy Tịnh đi tới sân thượng thu quần áo, may mà là mùa hè, quần áo cô một đêm đã khô.
Nghiêm Liệt kêu khổ, đầu cũng khó chịu, nhưng kiên trì đứng lên, tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng Ngụy Tịnh ở nhà mình, nghĩ đến lời Dương Khiết nói "Chị ấy cũng thích cô"...
Ngụy Tịnh đối với mình chắc chắn cũng có cảm giác, nếu không tại sao quan tâm mình có xảy ra chuyện hay không? Tại sao một cuộc điện thoại là có thể gọi em ấy tới?
"Em phải đi đâu? Ở lại cùng ăn cơm chứ?" Nghiêm Liệt mời.
Ngụy Tịnh ôm áo sơ mi của mình vào trong ngực, cười rất khách khí: "Không được, buổi sáng tôi có giờ học, phải đến trường."
"Vậy tôi đưa em đi."
"Không sao, tôi có thể tự đi."
Nghiêm Liệt không phản ứng lời từ chối: "Em chờ tôi một chút, tôi đi tắm, rất nhanh."
Thời điểm Nghiêm Liệt cầm khăn tắm vào phòng tắm còn nghe Ngụy Tịnh ở bên ngoài nói "Không cần đâu Nghiêm tiểu thư, dưới lầu có xe buýt thẳng tới trường", nhưng cô không trả lời, đóng cửa tắm.
Lúc tắm cô phát hiện phòng tắm đã được quét dọn.
Tóc lúc trước dính vào bồn rửa mặt không thấy, thùng rác cũng được dọn, đồ dùng bị cô tùy ý ném một bên đều được đặt cẩn thận, từng cái gọn gàng chỉnh tề đặt trên giá.
Nghiêm Liệt đương nhiên biết đây không thể là chuyện Chu Mật có thể làm ra, nhất định là Ngụy Tịnh làm.
Ngụy Tịnh đứa nhỏ này có chứng sạch sẽ sao? Tới chăm sóc quỷ say, lại thuận tay dọn dẹp xong phòng tắm của quỷ say.
Ai cùng em ấy ở chung, cũng quá hạnh phúc đi.
Trong lòng Nghiêm Liệt ấm áp.
Cũng bởi vì điều này, Nghiêm Liệt đánh cược với chính mình, thời điểm cô đi ra, chắc chắn Ngụy Tịnh vẫn còn ở đây.
Kết quả đúng là cô thắng, lúc cô lau tóc đi ra, Ngụy Tịnh vẫn còn ngay ngắn ngồi trên sofa.
"Em mấy giờ học?" Nghiêm Liệt hỏi.
Ngụy Tịnh nói: "Không cần phải gấp gáp, dù sao đã muộn rồi."
"..."
Nghiêm Liệt có chút bất đắc dĩ đứng nhìn Ngụy Tịnh, Ngụy Tịnh thấy bộ dáng này của Nghiêm Liệt, xinh đẹp lại có chút đáng yêu, không nhịn được muốn cười với người kia.
Nhưng...
Ngụy Tịnh hít một hơi thật sâu, đem nụ cười đè ép trở về.
Không thể
Tối hôm qua cô tới đây, lại không thể bỏ đi, đã là một sai lầm.
Cô không thể làm như vậy.
Tại sao cô phải làm như vậy?
Lúc Nghiêm Liệt đưa Ngụy Tịnh tới trường học đã là mười một giờ sáng.
Ngụy Tịnh nói cô không thể đến phòng học, nếu không lại bị thầy nhắc tên, trực tiếp đi căng tin ăn cơm.
"Tôi mời chị."
Dọc đường đi bỗng nhiên Ngụy Tịnh xuất thần nói với Nghiêm Liệt.
"Hả?!" Nghiêm Liệt trợn tròn mắt, phát ra một tiếng vang nghi ngờ.
Thấy bộ dáng kia của Nghiêm Liệt, Ngụy Tịnh cảm thấy rất buồn cười: "Chỉ là căng tin ở đây không có gì đặc biệt, nhưng phương diện vệ sinh hẳn là không thành vấn đề. Tôi cũng không có tiền mời Nghiêm tiểu thư ăn một bữa tiệc lớn, nhưng đồ trong căng tin vẫn là mời được, nếu như Nghiêm tiểu thư không ngại."
Trong lòng Nghiêm Liệt nổ tung vô số pháo bông, thật muốn ngay lập tức đem Chu Mật kéo ra đây --- cậu nhìn đi! Ngụy Tịnh muốn mời mình ăn cơm! Đây là bước ngoặt kinh thiên động địa gì? Bà đây vẫn rất có mị lực!
Ngoài mặt không lên tiếng, Nghiêm Liệt chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nói:
"Cá cũng không tệ, có thể, vừa vặn tôi cũng đói."
Ngụy Tịnh cười nhạt, xoay người đi về phía phòng ăn, không hề xem Nghiêm Liệt có đi theo sau lưng hay không, cái này hoàn toàn không ăn khớp với cảm giác ấm áp khi mời khách ăn cơm.
Trong lòng Nghiêm Liệt âm thầm cảm thấy bầu không khí quỷ dị, nhưng vẫn đi theo.
Lúc học đại học, Nghiêm Liệt đều ăn chay ở bên ngoài, cho nên đối cũng không cảm thấy thân thuộc với căng tin đại học.
Hai người cùng ngồi ở vị trí góc, Nghiêm Liệt ngồi chờ một hồi, Ngụy Tịnh đi chọn món ăn.
Nghiêm Liệt vốn là ngồi ở vị trí mặt hướng cửa sổ, Ngụy Tịnh ở sau lưng cô.
Cô quay đầu nhìn, cổ cũng căng lên. Cô nghĩ tối hôm qua Ngụy Tịnh không phải bị thương eo sao, không biết bây giờ thế nào rồi?
Ngụy Tịnh đứng ở đó chờ thức ăn rất lâu, Nghiêm Liệt muốn bảo Ngụy Tịnh trở về ngồi trước, một mình cô lớn tuổi như này ngồi ở căng tin trường học rất kỳ quái được không!
"Để chị chờ lâu rồi."
Ngụy Tịnh cuối cùng cầm thức ăn về, một con cá rất lớn, còn có hai bát cơm cộng thêm một đĩa măng xào đều đặt trên một cái khay, Ngụy Tịnh cầm lên dường như dùng rất nhiều sức lực.
"Làm gì mà một lần cầm nhiều như vậy, tôi có thể giúp em cầm." Nghiêm Liệt nói.
"Không cần, ở nhà hàng nhiều hơn, nặng hơn tôi cũng phải cầm." Ngụy Tịnh cầm đũa đưa cho Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt kỳ thực muốn lấy đũa chuyên dụng của mình từ trong túi xách, nhưng Ngụy Tịnh đã đưa tới, cô cũng không tiện không nhận, nếu không lại bị chê Đại tiểu thư điệu bộ, khó hầu hạ.
Cầm đũa Ngụy Tịnh đưa tới, Nghiêm Liệt cũng không bị cá hấp dẫn, mà là làm bộ lơ đãng nhìn Ngụy Tịnh. Ngụy Tịnh nhìn qua là đang cố giữ tinh thần, dù sao một đêm không ngủ cô cũng rất khó tập trung chú ý. Khí lạnh trong căng tin mở thật đúng lúc, tạo nên nhiệt độ vô cùng thích hợp cho giấc ngủ.
Ngụy Tịnh bảo Nghiêm Liệt ăn cá, Nghiêm Liệt nói tại sao em không ăn, Ngụy Tịnh trả lời mình không đói bụng.
"Vậy tôi cũng không cần ăn." Nghiêm Liệt vừa nói thì liền để đũa xuống.
Sự chú ý tan rã, Ngụy Tịnh bất đắc dĩ nói: "Sao chị giống như đứa con nít vậy..."
Nói được một nửa thì ngừng, Nghiêm Liệt còn đang kỳ quái tại sao lời đáng yêu như vậy em ấy chỉ nói một nửa rồi thôi, lại thấy Ngụy Tịnh cầm lên đôi đũa chưa sử dụng qua, gạt gừng trên con cá ra, bỏ miếng thịt cá thơm ngát chấm tương thả vào bát Nghiêm Liệt.
Lại gắp măng lên, cũng bỏ đầy bát Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt nhìn thức ăn trong bát, có loại cảm giác khi còn bé được Nhị phu nhân nuông chiều.
Chỉ là Nhị phu nhân chiều chuộng cô đến mười hai tuổi thì không có nữa.
Nhiều năm qua như vậy, cô đều là một mực phô trương mình là một người thành thục, không cần ai cưng chiều.
Nhưng khi sự cưng chiều là tới từ Ngụy Tịnh, không khỏi khiến cô ý chí lay động.
Nghiêm Liệt rất thích cảm giác ấm áp giờ khắc này.
"Thế nào? Không hợp khẩu vị sao?"
Ngụy Tịnh tỉ mỉ chu đáo càng làm cho Nghiêm Liệt trong lòng ấm áp, có loại cảm giác hạnh phúc.
Nhưng cô biết Ngụy Tịnh không vô lí chăm sóc mình.
"Em có lời gì muốn nói với tôi sao? Nói thẳng đi."
Cô không thích bị dắt đi, bất kể Ngụy Tịnh muốn làm gì, cô đều muốn trực tiếp đối mặt, không cần phải vòng vèo luẩn quẩn, làm người càng không thoải mái.
Ngụy Tịnh không nhìn Nghiêm Liệt, hốc mắt đỏ lên trên da thịt trắng nõn, khiến cô nhìn qua đẹp vô cùng.
Nghiêm Liệt có lúc tự hỏi mình, chẳng lẽ bởi vì mình thích Ngụy Tịnh nên trong lòng đương nhiên đem Ngụy Tịnh mỹ hóa, kỳ thực Ngụy Tịnh luôn đẹp mắt như vậy, luôn khiến cô đầu óc mê muội.
_______________
Xin lỗi các bạn đang theo dõi truyện của mình nhiều vì lâu lắm mình mới up chương mới TT. Căn bản là mình đang chuyển qua môi trường mới lạ lẫm nên cần nhiều thời gian để thích nghi. Và vì thời gian từ nay về sau cũng khá là áp lực nên mình sẽ không làm tốc độ như trước được. Nhưng mình không bỏ hố đâu mọi người yên tâm. ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.