Lực Hấp Dẫn

Chương 4:




Mặt Nghiêm Liệt không có việc gì, cùng lắm xem như là bị quả quýt đập đến mức đau đớn.
Chu Mật lại cảm thấy Nghiêm Liệt bị đập đứt gân ở nơi nào rồi, nếu không vì sao lại móc tiền của chính mình thay đổi cửa sổ xe, còn đưa cho Chu Mật một ngàn tệ, giữ lại một ngàn của Ngụy Tịnh kia.
Nghiêm Liệt tiểu thư xưa nay đều có chút thần kinh, tính tình kỳ quái, từ nhỏ Chu Mật đã lĩnh giáo, chỉ là mỗi lần gặp phải lại có cảm giác mới mẻ.
Nhưng trải qua lần này, Chu Mật kinh ngạc phát hiện Nghiêm Liệt thật sự dọn ra ngoài!
Thật sự không hề chiếm sô pha của cô, tiêu xài tủ lạnh của cô, lung tung ăn kem của cô! Chẳng lẽ kế hoạch tác chiến của cô chính xác rồi? Nhưng Chu Mật không biết mình chính xác ở chỗ nào...
Tiểu nhân viên công vụ cùng Chu Mật mấy ngày trước gần đây liên tục gọi cho cô, dường như là nhớ mãi không quên đêm hôm đó.
Chu Mật nhớ kỹ thuật của tiểu nhân viên công vụ kia cũng không tệ. Lúc mặc quần áo nhìn qua gầy gò, cởi quần áo, chính là yêu nghiệt nha. Cái vóc người kia, da thịt kia, kỹ càng lại gợi cảm, mạnh mẽ lại không thô lỗ, tuyệt đối thuộc loại ôn nhu dã thú, chất lượng tốt – tình nhân kiểu mẫu.
Tiểu nhân viên công vụ nghĩ mình bị đá rồi, không nghĩ tới Chu Mật lại gọi cho nàng, hẹn nàng ra biển đi.
Tiểu nhân viên công vụ biết Chu Mật là tiểu thư nhà có tiền, nhưng nàng không hiểu, tiểu thư nhà giàu có thể lẳng lơ đến như thế sao.
Chẳng qua cái gì mà ra biển, uống rượu đỏ, đánh golf, quả thực giống như là nhã trí hẹn hò --- đương nhiên, toàn bộ chi phí do Chu tiểu thư phụ trách.
Tiểu nhân viên công vụ đúng hẹn tới nhà Chu Mật, Chu Mật đứng trước tủ thay quần áo, tiểu nhân viên công vụ ngồi trước mặt cô nhìn cô.
Chu Mật cầm mấy bộ quần áo hỏi tiểu nhân viên công vụ thích cái nào, tiểu nhân viên công vụ dẻo miệng, nói: "Em mặc bộ nào đều rất đẹp, không mặc cũng rất ưa nhìn."
Chu Mật ngồi vào trên người nàng, cắn nàng mắng nàng không đứng đắn, đem tóc dài thả xuống dưới, tháo nơ, đàng hoàng trịnh trọng tháo hết ba cái khuy áo.
Tiểu nhân viên công vụ đương nhiên biết Chu Mật đang câu dẫn nàng, lúc này không làm gì thì đợi đến khi nào.
...
Nghiêm Liệt gần đây không thể về nhà, kỳ thực là cô bận làm chuyện chính đáng.
Nghiêm Tuấn tiếp quản Thịnh Thế Nghiêm Trọng. Sau khi thiệt thòi hai chuyện làm ăn, đối với Nghiêm lão gia tử đương nhiên trốn tránh trách nhiệm không còn một mống.
Nghiêm lão gia tử cũng đương nhiên không phải đứa ngốc, tuy rằng đã tám mươi có lẻ, nhưng ông đã kinh doanh cả đời, rốt cuộc người nào có năng lực người nào ngu ngốc vẫn là xem ở trong mắt.
Nhưng là trong nhà có bốn đứa nhỏ cũng chỉ có Nghiêm Tuấn này là con trai.
Con gái lớn Nghiêm Diễn hồi nhỏ đã tiếp quản Nghiêm Trọng xí nghiệp, năng lực của cô là giỏi nhất trong mấy đứa nhỏ. Chính là cô không quan tâm thương trường, bị cha bắt buộc, năm năm trước không nói tiếng nào đã chạy ra nước ngoài, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, quá tuyệt tình.
Con gái thứ hai Nghiêm Hâm đã sớm kết hôn sinh con, chỉ chờ chia gia sản, hoàn toàn không nhờ cậy được.
Nghiêm Tuấn chính là đứa con trai thứ ba vô dụng. Mà để cho Nghiêm lão gia tử lo lắng nhất vẫn là con gái út, Nghiêm Liệt.
Hơn năm mươi tuổi Nghiêm lão gia tử mới sinh ra Nghiêm Liệt, từ nhỏ thân thể không tốt, dung mạo xinh đẹp, lại là con gái út trong nhà, tự nhiên là được người nhà thương yêu. Từ khi con gái lớn Nghiêm Diễn biến mất, Nghiêm lão gia tử một lòng bồi dưỡng Nghiêm Tuấn, muốn đứa con trai này có thể tranh khẩu khí, tối thiểu có thế trong vòng hai năm không đem Nghiêm Trọng xí nghiệp thiệt thòi. Kết quả Nghiêm Liệt không biết tại sao lại hứng thú, đối với chuyện công ty vô cùng hăng hái, mười lăm tuổi bắt đầu học chương trình học tập quản lý công ty.
Mới đầu Nghiêm lão gia tử còn tưởng rằng Nhị phụ nhân mẹ Nghiêm Liệt xúi giục con gái làm chuyện như vậy. Nhị phu nhân một cái liếc mắt cũng không thèm, cười lạnh --- Tôi muốn soán vị cướp ngôi thì đã làm từ sớm, cần gì chịu đựng nhiều năm như vậy?
Một câu nói khiến Nghiêm lão gia tử không thể phản bác.
Còn có, Nhị phu nhân gia cảnh có hơi khoa trương, cha bà xuất thân quân đội, vẫn là có chút quyền lực. Khi đó, Nhị phu nhân ở trong nhà là Đại tiểu thư, đi đâu đều có vệ sĩ đi theo.
Đại tiểu thư vừa ý một thương nhân thực sự là chuyện khiến người ta bất ngờ, hơn nữa thương nhân kia còn lớn hơn Đại tiểu thư hai mươi tuổi, lại còn đã kết hôn.
Phu nhân chính quy của Nghiêm lão gia tử có cha là người trong ngành, Nghiêm lão gia tử còn không muốn chết nhanh như vậy, liền mang Đại tiểu thư bỏ trốn ra nước ngoài, ở nước ngoài kết hôn.
Phu nhân chính quy không biết đời trước mình tạo nghiệp gì, nhưng vẫn không thể quên tên đàn ông hèn hạ kia. Sai người đi nước ngoài báo tin, chỉ cần hắn trở về, nàng nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ kia.
Vì thế Đại tiểu thư trở thành Nhị phu nhân, Nhị phu nhân sinh Nghiêm Liệt.
Theo đạo lý, Nhị phu nhân cùng Nghiêm Liệt ở Nghiêm gia hẳn là chịu đủ loại xem thường, nhưng Nhị phu nhân từ nhỏ được nuôi dưỡng thành tính cách cương liệt, sẽ không để cho mình nhận thua.
Các người muốn xem thường có phải hay không, tôi cứ cố ý đợi ở nhà, có bản lĩnh thì các người đến đây.
Bởi vì gia thế cùng tính cách của Nhị phu nhân, nếu Nghiêm lão gia dám nói không, bà liền đem Nghiêm gia lật đổ dễ dàng giống như liếc một ánh mắt khinh bỉ.
May là phu nhân chính quy qua đời sớm, nếu không người bị khinh bỉ tại Nghiêm gia này không biết là ai.
Nghiêm Liệt từ nhỏ đã biết thân phận của mình, di truyền tính cách cương liệt của mẹ, nếu không cho cô biết, cô không chiếm được, cô càng muốn đi tìm hiểu.
Vì cái gì chị gái anh trai đều được đi công ty làm việc, cô lại không được? Có bản lĩnh thì không cho cô họ Nghiêm đi?
Vì tranh khẩu khí, cô trực tiếp xông vào Nghiêm Trọng xí nghiệp, cũng không ai dám nói nửa câu phản đối.
Gần đây, Nghiêm lão gia tử cảm thấy thân thể càng ngày càng không tốt, nghĩ nhanh chóng khiến con trai thành thạo chuyện công ty, ông mới có thể an tâm xuống mồ. Lúc này mới mạo hiểm mặc kệ Nhị phu nhân mắng mỏ, gọi Nghiêm Tuấn trở về.
Vốn Nghiêm Liệt ở công ty quản lý rất tốt, Nghiêm Tuấn lần này trở về trực tiếp đoạt vị trí của cô không nói, còn khiến mấy khách hàng cô khổ công hợp tác được tức giận bỏ đi.
Nếu là người bình thường đã sớm ở nhà bắt chéo chân chế giễu, nhưng Nghiêm Liệt không cam lòng, cô một chút cũng không muốn tâm huyết của mình bị đạp hư, cho nên khó chịu trong lòng cô không phải một ly cà phê có thể giải quyết được.
Nghiêm lão gia tử đương nhiên biết cá tính của Nghiêm Liệt, cũng biết năng lực của cô.
Đôi khi Nghiêm lão gia nghĩ muốn đem Thịnh Thế Nghiêm Trọng giao cho Nghiêm Liệt, cô có thiên phú lại thông minh, điềm tĩnh, chính là một lựa chọn tốt.
Nhưng... luôn cảm thấy trong lòng có chỗ không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà đứa con duy nhất của Nghiêm Thế Tước ta, lớn lên giống ta như đúc lại vụng về như thế?
Lão ba ngầm thừa nhận để anh trai đến tiếp quản công ty, Nghiêm Liệt không thèm để ý.
Cô ở nhà Chu Mật chán nản hơn một tuần lễ. Sau khi nghĩ thông suốt, công ty cô đã khổ cực xây dựng hai năm nay bị Nghiêm Tuấn phá nát, cô không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
Vì thế cô lặng lẽ đến công ty, không quan tâm Nghiêm Tuấn dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình, cầm văn kiện lên xem, phân phó nhân viên, còn mang theo trợ lý của mình tìm người của bộ thị trường ăn cơm hợp tác.
Nghiêm Tuấn ở một bên tức giận đến phát run. Lúc Nghiêm Liệt ra ngoài, hắn liền muốn đi kí hợp đồng, nhưng không có ai đi cùng khiến hắn tức giận đến ho khan liên
tục.
Nghiêm Liệt tốt bụng đưa cho hắn một hộp thuốc, yểu điệu nói: "Thân thể anh trai không khoẻ thì sớm về nhà nghỉ ngơi đi, không cần miễn cưỡng như vậy, Tiểu Liệt nhìn thấy rất đau lòng."
Ai cần ngươi mèo khóc chuột!
Nghiêm Tuấn càng tức giận Nghiêm Liệt lại càng vui vẻ, loại vui vẻ này cô để ở trong lòng tự mình thưởng thức là tốt rồi.
Trong khi Nghiêm Liệt cùng Nghiêm Tuấn ở công ty tranh đấu một mất một còn, Chu Mật lại được tiểu nhân viên công vụ tình nhân của cô ôm, ở trên tàu một đêm sung sướng, sung sướng đến nỗi xương cốt mềm nhũn.
Mẹ Chu Mật gọi điện thoại tới cho cô, cô một mực không nghe, tiểu nhân viên công vụ cũng không hỏi. Chỉ là có lúc Chu Mật khiến cho nàng cảm thấy thực đáng sợ, hành vi phóng đãng của Chu Mật mang theo hàm ý "Để tôi chết" là như thế nào?
Chu Mật mỗi lần làm xong đều ghét bỏ đẩy tiểu nhân viên công vụ sang một bên, một mình đi hút thuốc.
Tiểu nhân viên công vụ mồ hôi thấm đẫm tóc dài, môi có chút sưng đỏ, còn mang theo mùi vị của Chu Mật.
"Em tên đầy đủ là gì?"
Chu Mật không hề liếc mắt nhìn nàng: "Để làm gì, cảnh sát tra hộ khẩu sao?"
Tiểu nhân viên công vụ cười nói: "Tôi chỉ là tò mò, muốn biết mà thôi."
Chu Mật nằm vào trên giường, nhún nhún vai, một tầng mồ hôi mỏng theo làn da trơn bóng trượt xuống, làm thân thể mảnh khảnh của cô càng trở nên mê người.
"Biết thì làm được gì, có thể cưới tôi sao?"
Thấy Chu Mật như vậy, tiểu nhân viên công vụ cũng không tiếp tục hỏi.
"Tôi tên Diêu Quân Nghi, hy vọng em có thể ghi nhớ, Chu tiểu thư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.