Hứa Tranh đưa Chu Mật về nhà mình, vừa đóng cửa phòng liền bị Chu Mật đè ở sau cửa hôn.
Cũng không hai người biết hôn bao lâu, hiếm có lần Chu Mật chủ động khiến Hứa Tranh chống đỡ không nổi, môi bị đối phương cắn đỏ lên.
"... Chuyện tốt như vậy, có chút không đúng." Thừa dịp hai đôi môi lộ ra khe hở, Hứa Tranh nói lên nghi ngờ. Chu Mật thở hổn hển nhanh nhẹn cởi quần áo Hứa Tranh.
Nút áo bị Chu Mật tháo ra, Hứa Tranh cau mày, Chu Mật cắn cô rất đau.
Hứa Tranh nhìn người kia, hít một hơi thật sâu. Cô rất muốn mắng Chu Mật kỹ thuật thật nát, nhưng lại cảm thấy... Bầu không khí hiện giờ hiếm thấy tốt như vậy, tốt đến mức Hứa Tranh không nỡ phá hỏng.
Chu Mật nghĩ tới Hứa Tranh này lúc ở dưới thân người khác sẽ lộ ra biểu tình như thế nào. Cô không tin ba mươi hai năm qua Hứa Tranh chưa đem mình giao cho ai.
Tối nay Chu Mật được như ý nguyện. Hứa Tranh hoàn toàn không phản kháng sự xâm lược của cô, thậm chí là rất phối hợp. Mặc dù khuôn mặt Hứa Tranh không nhìn ra có biểu tình thẹn thùng gì, nhưng thỉnh thoảng cau mày cắn môi cũng là đủ cảnh đẹp ý vui.
Chu Mật suy nghĩ, người phụ nữ này yêu mình. Bởi vì loại chuyện yêu đương buồn chán này, người như Hứa Tranh cũng có thể bỏ đi tôn nghiêm, để Chu Mật muốn làm gì thì làm...
Chu Mật dường như lại phải tin tưởng tình yêu.
Nghiêm Liệt ngủ trên sofa một đêm, xế chiều ngày thứ hai mới mỏi mệt tỉnh lại.
Khi tỉnh lại ngửi được mùi trứng gà thơm phức, đúng lúc bụng kêu thảm thiết một tiếng.
Nghiêm Liệt ngồi dậy, phát hiện trên người có một cái chăn, cái chăn sọc này vốn nên ở trên giường phòng ngủ.
Có lẽ là bởi vì ngủ không ngon giấc, lúc này tỉnh dậy Nghiêm Liệt cảm thấy toàn thân lạnh run.
Cô quấn chăn đi tới phòng bếp, nghe thấy bên trong có âm thanh xào thức ăn. Nghiêm Liệt bước nhanh tới phòng ngủ nhìn, Ngụy Tịnh không ở trên giường. Cô cẩn thận chạy vào phòng bếp, mở một khe cửa ra nhìn vào trong, thấy Ngụy Tịnh mặc tạp dề lần trước Nhị phu nhân mang đến khuyến khích Nghiêm Liệt mình học nấu ăn thuần thục lật trứng chiên.
Cảnh tượng Ngụy Tịnh xuất hiện ở phòng bếp nhà mình nấu nướng, thật là hấp dẫn đến khiến mình bối rối.
Trong lúc bận rộn Ngụy Tịnh phát hiện Nghiêm Liệt trốn ở ngoài cửa chỉ lộ ra nửa bên mặt, nói: "Chị ra phòng khách chờ một lát, sắp xong rồi."
"Ừ." Nghiêm Liệt đóng cửa lại, mang theo mùi khói dầu vào phòng khách.
Nhưng tại sao mùi khói dầu kia lại khiến cô thoải mái như vậy?
Có thể mỗi sáng thức dậy đều có cảnh tượng tốt đẹp như vậy được hay không?
Nhân lúc thức ăn còn chưa xong, Nghiêm Liệt nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Ở trước gương chiêm ngưỡng mình nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không quyết định được là có nên trang điểm hay không.
Không trang điểm thì sắc mặt hôm nay có hơi khó coi, dù sao đến cái tuổi này rồi, gương mặt rất dễ dàng hiện ra nét mệt mỏi.
Nhưng nếu trang điểm thì Ngụy Tịnh có cười mình hay không? Chắc sẽ không cảm thấy, Nghiêm tiểu thư, chị ăn cơm ở nhà cũng phải trang điểm có phải quá câu nệ không?
A --- thật là khó quyết định!
Quên đi, đánh một lớp phấn cũng được, dù sao chút nữa cũng phải ra ngoài mà.
Vậy nếu đánh một lớp phấn thì thuận tiện trang điểm thêm cũng được, ừ, dùng cả phấn nền. Ai, cũng kẻ mắt luôn nhỉ? Đánh son nữa chứ?
Ngụy Tịnh đặt trứng, thịt trâu xào, rau cải lên bàn, gọi Nghiêm Liệt một tiếng, Nghiêm Liệt mới chậm rãi xuất hiện ở phòng khách.
Ngụy Tịnh tháo tạp dề, kinh ngạc nhìn Nghiêm Liệt: "Chị ăn cơm còn trang điểm sao?"
Lòng Nghiêm Liệt phát lạnh, quả nhiên bị chán ghét sao? Nhưng giả vờ bình tĩnh đã là thương hiệu của cô: "Bởi vì chút nữa muốn ra ngoài, cho nên tiện tay trang điểm một chút."
"Đánh son thành như vậy thì ăn cơm thế nào?" Ngụy Tịnh mang bát đũa ra, đi rửa tay.
"Sao mà không thể ăn, như vậy mới hấp dẫn!" Nghiêm Liệt cãi lại.
"Hấp dẫn..." Ngụy Tịnh suy nghĩ từ này một chút, kìm nén khó chịu.
"Hừ." Nghiêm Liệt lạnh lùng cười một tiếng, lầm bầm, "Không hấp dẫn thì không hấp dẫn, em cười cái gì!" Muốn ngồi vào bàn ăn, lại bị Ngụy Tịnh kéo.
"Làm sao?" Vừa quay đầu lại, phát hiện Ngụy Tịnh cách rất gần, giọng nói Nghiêm Liệt đột nhiên nhẹ đi.
"Phải tẩy trang chứ?" Ngụy Tịnh nắm cằm Nghiêm Liệt cố định trước mặt mình, cầm bông tẩy trang giúp người kia lau sạch son môi, "Nếu không chút nữa dây phải bát đũa, tôi còn phải tẩy trang cho bát đũa sao?"
Khoảng cách gần kề, đôi mắt long lanh cùng hàng mi cong vút của Ngụy Tịnh như khẽ lướt qua, làm cho trái tim của Nghiên Liệt hẫng một nhịp, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc hơn.
Ngón tay lạnh như băng của Ngụy Tịnh rất không phù hợp với tiết trời nóng bức này, lại khiến thân thể và đáy lòng Nghiêm Liệt hơi run rẩy...
Hơi mở ra cánh môi, dường như đã đến khoảng cách hai đôi môi chạm vào nhau.
"Được rồi." Ngụy Tịnh vò bông tẩy trang thành một cục vứt vào thùng rác, giúp Nghiêm Liệt kéo ghế ra, rất lễ phép, "Ăn cơm đi Nghiêm Liệt. Buổi chiều tôi còn có lớp, cần phải đi trước."
Nghiêm Liệt ngồi trên ghế, cầm đũa ngửi mùi thơm thức ăn, nhưng không gắp.
"Không thích ăn sao? Xin lỗi, tủ lạnh nhà chị không có những thứ khác."
"Không phải, ăn rất ngon."
"Chị chưa ăn làm sao biết ngon?" Ngụy Tịnh khẽ mỉm cười, nhìn Nghiêm Liệt giống như đứa nhỏ ngốc vậy.
Thật sự đủ rồi.
Trái tim Nghiêm Liệt đập loạn xạ.
Thái độ của Ngụy Tịnh khiến Nghiêm Liệt nghĩ không thông, rõ ràng là luôn duy trì im lặng từ chối mình, thỉnh thoảng lại lộ ra tín hiệu bật đèn xanh, thậm chí là ngầm thừa nhận loại sống chung ấm áp này.
Sau khi Nghiêm Liệt tỏ tình, Ngụy Tịnh buông thả như vậy chẳng lẽ chính là khẳng định sao?
Nhất định là thể hiện ý tứ có thể tiến thêm một bước.
Ngụy Tịnh đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tình yêu kế tiếp sao?
Hay là, sau khi làm xong bữa cơm ấm áp này, Ngụy Tịnh sẽ lại tặng cho cô một câu "Không muốn gặp lại"?
"Em khá hơn chút nào chưa?"
Nghiêm Liệt cảm thấy nên nói sang đề tài khác để hòa hoãn bầu không khí mập mờ hiện tại.
Không phải cô không thích cảm giác mập mờ bây giờ, mà là cô luôn cảm thấy loại mập mờ này quá nguy hiểm, không ổn định, cứ như một khắc sau đã có thể bị Ngụy Tịnh phá vỡ.
Thà phải đối mặt với ảo giác của mình, chấp nhận Ngụy Tịnh tuyệt tình, còn hơn tự người kia tới đặt dấu chấm hết.
"Ừ, hôm qua hình như tôi bị bệnh, cảm ơn chị đã chăm sóc tôi." Lúc Ngụy Tịnh ăn cơm rất nho nhã, nhất định phải nuốt thức ăn xong mới nói.
"Không cần cảm ơn, bạn bè, nên làm." Nghiêm Liệt thuận tiện lên, xác định quan hệ bạn bè, hoặc là thuận thế xuống, cho chính mình đường lui.
Ngụy Tịnh không tiếp lời, tiếp tục ăn cơm, chỉ là tốc độ ăn càng chậm.
Đũa nhẹ gõ vào bát phát ra âm thanh mang cảm giác cuộc sống gia đình.
Từ nhỏ Nghiêm Liệt đã được dạy rằng mỗi món chỉ có thể ăn tối đa hai miếng, cho dù đói cũng không thể phá hỏng quy củ.
Cho nên dưới tình huống chỉ có ba món ăn, Nghiêm Liệt cũng rất dè dặt ăn mấy miếng liền buông đũa xuống.
Ngụy Tịnh nhướng mày, không hiểu hỏi: "Thế nào?"
"Tôi ăn xong rồi."
"Chị mới ăn mấy miếng thôi mà."
"Nhưng... Tôi không thể ăn nữa."
"Đây là cái lý lẽ gì? Không phải vừa nãy bụng vẫn còn kêu rõ lớn sao?"
Vì vậy Nghiêm Liệt nói với Ngụy Tịnh quy tắc dạy dỗ của Nhị phu nhân, nghe xong Ngụy Tịnh không nhịn được nhếch miệng:
"Cái này cũng quá phóng đại rồi, chẳng trách chị gầy như vậy."
"Không có cách nào, bởi vì là mẹ tôi quyết định... Hả?" Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Ngụy Tịnh gắp đầy thức ăn vào trong bát mình.
"Này..."
"Ai đói bụng người đó biết, chị quá gầy, phải ăn nhiều một chút. Hơn nữa mẹ chị cũng không ở đây thì cứ mở một con mắt nhắm một con mắt đi."
"Em mới gầy đấy, nhìn xem, cánh tay bé tẹo." Nghiêm Liệt cầm cánh tay Ngụy Tịnh ước lượng, "Em cứ như là dân tỵ nạn sắp chết đói ấy."
"Đúng vậy, cho nên chị không cần lãng phí thức ăn trước mặt người nghèo không có tiền ăn cơm như tôi, thực sự là khiến người ta tức giận."
Nhìn Ngụy Tịnh nghiêm túc giáo huấn, Nghiêm Liệt thoải mái muốn chết.
Nếu như đổi lời của Nhị phu nhân thành của Ngụy Tịnh, chắc Nghiêm Liệt sẽ không phiền não nhiều như vậy, cũng sẽ không luôn tránh gặp mẹ.
Cuối cùng Nghiêm Liệt xấu hổ tiêu diệt sạch sẽ thức ăn trên bàn, ôm bụng xụi lơ trên sofa.
Thời điểm đi dọn dẹp bát đũa, Ngụy Tịnh khen một câu: "Thật ngoan."
Nghiêm Liệt tức giận: "Em bảo tôi ăn nhiều, thế tại sao em lại ăn ít như vậy?!"
Ngụy Tịnh trả lời: "Bởi vì tôi ăn không nổi, dạ dày của tôi chỉ có thể ăn như vậy thôi."
"..." . truyện kiếm hiệp hay
Sao Ngụy Tịnh có thể nghiêm túc mà làm ra chuyện nham hiểm như vậy chứ?
Hoàn toàn không phòng bị người kia cho ra kết quả như vậy đấy!
Vì biểu đạt tức giận, trên đường lái xe đưa Ngụy Tịnh đến trường, Nghiêm Liệt luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh ngồi ghế cạnh tài xế vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa xe, không đếm xỉa đến sự khinh bỉ của ai đó.
Rõ ràng là đang cười trộm.
Đến cổng trường Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt dừng xe, Ngụy Tịnh cầm cặp sách nói:
"Cảm ơn Nghiêm Liệt đưa tôi tới đây, chờ tôi kiếm đủ tiền sẽ mời chị ăn cơm."
Nghiêm Liệt muốn nói, không sao, tôi không cần em mời khách. Nhưng lại cảm thấy... Có cơ hội gặp lại Ngụy Tịnh thì sao có thể từ chối cơ chứ?
Nhưng cô không thể nói lời không biết xấu hổ như "Được, chờ em mời tôi ăn cơm", Nghiêm Liệt liền nhẹ nhàng nhún vai một cái, nở một nụ cười tựa kim cương.
Ngụy Tịnh mở cửa xe muốn đi xuống, lại bị Nghiêm Liệt kéo trở lại.
"Hả?" Ngụy Tịnh thấy Nghiêm Liệt đột nhiên sát tới, khoảng cách bị kéo gần trong nháy mắt. Ngụy Tịnh theo bản năng tránh về sau, Nghiêm Liệt đè tay lên trán Ngụy Tịnh.
"Có vẻ là thật sự hạ sốt rồi. Nếu cảm thấy không thoải mái thì gọi điện thoại cho tôi, em có số điện thoại của tôi rồi." Nghiêm Liệt cười ôn hòa ngay thẳng.
"A, được... Không, cũng không cần phiền phức chị." Ngụy Tịnh mất tự nhiên trả lời.
Nghiêm Liệt nhìn thấu Ngụy Tịnh đang không được tự nhiên: "Yên tâm, tôi sẽ không cưỡng hôn em, cũng không lôi kéo tay em nữa."
"... Nghiêm Liệt, không có gì thì tôi đi đây, sắp muộn học rồi."
Nghiêm Liệt cười lên, nói chuyện nhiều lần như vậy, cô cũng coi như là phát hiện, lúc Ngụy Tịnh lảng sang chuyện khác thực ra rất gượng gạo.
Chỉ mấy lời như vậy, Ngụy Tịnh đã hơi đỏ mặt.
Cực kì đáng yêu.
Cửa xe đã mở một nửa, Nghiêm Liệt nhìn bóng lưng Ngụy Tịnh lại muốn rời đi lần nữa, rốt cuộc mở miệng:
"Ngụy Tịnh, không thì em đến nhà tôi ở đi?"
Ngụy Tịnh chạy thục mạng vào phòng học, vô tình đụng ngã bạn học đang ôm sách trong ngực, vừa nói xin lỗi vừa giúp đối phương nhặt lên.
Ngồi vào chỗ, Ngụy Tịnh hoảng hốt.
"Đến nhà tôi ở đi."
Vừa rồi Nghiêm Liệt nắm cánh tay Ngụy Tịnh, chân thành nói: "Tôi không yên tâm một mình em ở cái nơi đó, em đến nhà tôi ở, tôi có thể ngủ phòng khách. Hoặc là em muốn thế nào cũng được, tôi tuyệt đối không phải đang nói lời khách sáo."
Ánh mắt Nghiêm Liệt nghiêm túc nóng bỏng, thời điểm nói những lời này giống như là thật vất vả hạ quyết tâm.
Tựa như nói chuyện cả đời vậy.
"Ai..." Ngụy Tịnh nâng cằm, ánh mắt rã rời, cứ như câu nói vừa rồi của Nghiêm Liệt đã hút đi toàn bộ tinh lực của cô.
Cả ngày đều mất hồn.
Hết giờ học Ngụy Tịnh đến nhà hàng làm, vốn tưởng rằng tối nay là một đêm yên tĩnh, nhưng cuối cùng boss vẫn xuất hiện.
Nghiêm Liệt và Chu Mật cùng nhau tới, vừa vào cửa, Chu Mật ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đung đưa chiếc túi lấp lánh liền kêu tên Ngụy Tịnh, đi ngay về phía Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh cảm thấy một chiếc xe lửa đang hướng thẳng mình gào thét, cái khay trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Tiểu Ngụy Tịnh --- ghét ghê, em đây là cái biểu tình gì vậy, thấy các tỷ tỷ tới không vui sao? Tới đây, nhanh cười một cái đi!"
Chu Mật đi tới vừa xoa vừa bóp mặt Ngụy Tịnh, ánh mắt Ngụy Tịnh dời sang một bên, cố nhịn không dùng cái khay gõ đầu Chu Mật.
"E hèm." Nghiêm Liệt đã quy quy củ củ ngồi xong, hắng giọng gọi Chu Mật nhanh chóng đến.
Nhưng Chu Mật còn không quay đầu lại, cả người dính trên người Ngụy Tịnh xoa đủ kiểu, còn dùng đầu ngón tay đè môi Ngụy Tịnh nói:
"Tiểu ca, tối nay phải đợi các cô nương ở cửa nha, đừng để các cô nương lẻ loi một mình đó."
Ngụy Tịnh mặt đầy hắc tuyến: "Chu tiểu thư muốn uống chút gì không? Tôi cầm thực đơn cho cô."
Nghiêm Liệt dùng ánh mắt sắc như đao giết Chu Mật, nhưng Chu Mật dùng cái mông hướng trở lại.
Nghiêm Liệt thấy bắt thèm, tại sao Chu Mật có thể làm các thứ với Ngụy Tịnh? Mà cô lại chỉ có thể nhìn từ xa? Danh dự đúng là thứ đồ không tốt, có nó khiến người phải chịu thiệt! Nghiêm Liệt rất muốn vứt danh dự xuống gầm bàn, cô cũng muốn mặt dày ôm ôm xoa xoa Ngụy Tịnh giống như Chu Mật vậy!