Cửa xe rất nhanh mở ra, Nghiêm Liệt nhìn thẳng đến chỗ Ngụy Tịnh, Nghiêm Liệt đặt chân xuống, suy tư chốc lát mới quay đầu.
Chờ lúc cô quay đầu lại nhìn, Ngụy Tịnh vẫn như cũ đang nhổ cỏ, không nhìn tới mình.
Nghiêm Liệt không khỏi có chút mất mát.
"Sao vậy?" Hứa Tranh dù sao cũng là xuất thân thượng lưu, năng lực xem lời nói sắc mặt mà đoán ý có thể coi là hạng nhất.
"Không có gì." Nghiêm Liệt rất nhanh điều chỉnh tâm tình.
Ba người đã đến một bên sân bãi, ba nhân viên chạy lại giúp các cô mang hành lí, dụng cụ chơi golf. Nghiêm Liệt phát hiện mấy nhân viên kia đội mũ che nắng, mặc áo Polo trắng.
Hứa Tranh giới thiệu sân golf với Nghiêm Liệt và Chu Mật, ba người đồng thời đi vào bên trong.
Thời điểm đi đến khu nghỉ ngơi, Chu Mật đột nhiên đi nhanh đến bên người Hứa Tranh, kề sát trên bả vai cô. Hứa Tranh quay đầu, môi Chu Mật vô tình chạm đến tai cô.
Biểu tình Hứa Tranh trong nháy mắt cứng lại, Chu Mật hơi kinh ngạc, hai tay chắp ở sau lưng nhỏ giọng nói:
"Người ta chỉ là muốn giúp cô đem lá cây trên vai lấy xuống..."
Tai Hứa Tranh bị chạm vào như vậy đã có chút đỏ, liếc mắt nhìn lá cây trên vai mình, nhìn tới Chu Mật, cuối cùng nhìn sang Nghiêm Liệt.
Nhìn tôi cái gì.
Nghiêm Liệt thật muốn chạy khỏi hiện trường phạm tội của Chu Mật.
Cậu không biết xấu hổ vậy mà lại nói nhặt lá cây, cậu thấp hơn Hứa Tranh một đoạn, môi làm sao có thể chạm đến tai người ta? Kiễng chân nhanh đến muốn chuột rút luôn rồi!
Chẳng qua Nghiêm Liệt cũng thật bội phục Chu Mật, giả bộ giống thiếu nữ thuần khiết, thêm nữa gương mặt kia cũng coi như đẹp, hẳn là rất nhiều nam nữ xui xẻo đều sẽ chết trong tay cô.
Chỉ là cô cũng không cho mấy nam nhân muốn chết trong tay cô cơ hội này, con mồi của cô chỉ có thể là có tiền, đẹp hoặc là kỹ thuật tốt.
Hứa Tranh cùng Chu Mật rất nhanh đã trở nên thân thiết, Nghiêm Liệt cũng không thèm để ý tới các cô, liền một mình chơi bóng.
Nghiêm Liệt đánh nửa ngày cảm thấy không thú vị, trở về khu nghỉ ngơi dùng đồ uống.
Chu Mật đứng sau lưng ôm bả vai Hứa Tranh, Hứa Tranh nắm tay cô, tư thế kia giống như nếu bây giờ không có người, Hứa Tranh liền trực tiếp kéo Chu Mật ngồi lên đùi mình.
"Nghiêm Liệt tiểu thư có khát không?" Hứa Tranh hỏi.
"Một chút."
"Tiểu Ngụy." Hứa Tranh nói với một nhân viên tình cờ đi ngang qua, "Giúp Nghiêm Liệt tiểu thư mang đồ uống tới."
Nhân viên kia đi tới hỏi Nghiêm Liệt: "Nghiêm tiểu thư muốn uống gì?"
Ánh mắt Nghiêm Liệt lặng lẽ chui vào dưới vành mũ của nhân viên kia: "Ở đây có cái gì?"
"Red Bull, coca, nước suối, còn có những đồ uống khác."
"Cho tôi một chai nước là được rồi."
Nhân viên đi ra, rất nhanh cầm một chai nước suối trở lại, giúp Nghiêm Liệt mở nắp, lại đậy nắp lại, đặt lên cái bàn bên cạnh Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt cầm năm tờ tiền giấy màu đỏ đưa cho cô, nhân viên do dự một chút, vẫn là cầm lấy.
Nhân viên kia đi ra, Chu Mật cười mắng: "Nghiêm Đại tiểu thư thật là hào phóng, đưa chai nước liền cho năm trăm tệ tiền boa."
Nghiêm Liệt không để ý Chu Mật chế giễu, tiếp tục đánh bóng, nhưng mấy lần trạng thái đều không tốt. Cô trở lại khu nghỉ ngơi uống nước, thấy xa xa Ngụy Tịnh đang cùng mấy nhân viên nữa đi đến một chỗ khác.
Ngụy Tịnh đang nói chuyện cùng nữ sinh sau lưng, cười một tiếng, răng thật là trắng, tản ra khí tức thanh xuân, hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm vừa nãy.
Nghiêm Liệt không nói được tại sao mình vẫn nhìn chằm chằm đối phương, càng không biết mình như thế nào mà có thể nhận ra cô gái chỉ gặp qua một lần.
Cô gái này dáng dấp rất bình thường, nếu lúc trước đi ngang qua Nghiêm Liệt mười lần, cô cũng chưa chắc nhớ, nhưng người này...
"Nghiêm Liệt tiểu thư, bữa tối tôi mời khách, cho tôi chút mặt mũi đi." Hứa Tranh đi tới nói.
Nghiêm Liệt không giải thích được mình đang suy nghĩ gì, thật may Hứa Tranh cứu nàng. Chẳng qua là Chu Mật ở sau lưng Hứa Tranh hung hăng xua tay, mặt mũi đều nhăn nhó hết mức rồi. Nghiêm Liệt rất biết điều nói, buổi tối còn có việc, cô và Chu tiểu thư hai người cùng đi là được rồi.
Hứa Tranh đặc biệt để cho nhân viên lái xe đưa Nghiêm Liệt đi phòng thay đồ, Nghiêm Liệt nói không cần, tôi không thay quần áo, trực tiếp đi bãi đậu xe đi.
Hứa Tranh gật đầu, đang muốn gọi người, Nghiêm Liệt còn nói: "Để cho Tiểu Ngụy trước đó đưa tôi ra ngoài đi."
Hứa Tranh cân nhắc nhìn biểu tình Nghiêm Liệt, vẻ mặt "Tôi biết " để cho chủ quản gọi điện thoại bảo Ngụy Tịnh tới.
Ngụy Tịnh nhanh chóng chạy tới, lúc đi tới trước mặt Nghiêm Liệt, ngực còn đang phập phồng.
Ánh mắt Nghiêm Liệt vô tình bị ngực Ngụy Tịnh hấp dẫn tới, cũng không cảm thấy xấu hổ, chẳng qua, cũng quá bằng phẳng đi, đây là còn chưa phát dục sao?
"Hứa tổng?" Ngụy Tịnh hỏi.
"Em đưa Nghiêm Liệt tiểu thư ra bãi đậu xe đi."
Ba giờ chiều, Ngụy Tịnh vừa mới có thời gian rảnh rỗi ăn cơm trưa, lại bị chủ quản đột nhiên gọi ra, nói cô đi tìm lão bản. Cô còn tưởng rằng mình làm chuyện gì khiến lão bản muốn giáo huấn cô, kết quả là bảo cô đưa người đi ra ngoài?
Mang theo nghi hoặc, Ngụy Tịnh bình thản gật đầu, lại chạy chậm qua một bên, lái xe ngắm cảnh đi tới.
Lúc Ngụy Tịnh đi lấy xe, Hứa Tranh nhìn phía xa lẩm bẩm nói: "Đừng xem Tiểu Ngụy này vóc dáng nhỏ bé lại dễ nói chuyện, thật ra thì rất quật cường."
"Hả? Vì sao nói như vậy?" Nghiêm Liệt hỏi.
Hứa Tranh lại cười, tâm tình càng thêm mịt mờ. Cô vỗ vỗ vai Nghiêm Liệt nói: "Trước đó tôi hiểu lầm, hóa ra cô và tôi giống nhau..."
Rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?
Ngụy Tịnh lái xe chở Nghiêm Liệt ra ngoài, Nghiêm Liệt ngồi ở hàng thứ nhất, Ngụy Tịnh phía sau, đang nhìn phong cảnh phía xa.
Ngụy Tịnh đưa Nghiêm Liệt đến bãi đậu xe, lúc Nghiêm Liệt đang muốn đi tới thang máy, Ngụy Tịnh gọi cô lại.
"Nghiêm tiểu thư."
Nghiêm Liệt quay đầu.
Ngụy Tịnh đi tới, đem năm trăm tệ vừa rồi Nghiêm Liệt cho cô nhét trở lại: "Còn có tám ngàn năm, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cô. Hay là thế này đi, nếu cô không phiền thì cho tôi số tài khoản ngân hàng? Khi nào có tiền thì tôi sẽ chuyển đến tài khoản của cô."
Hai tay Nghiêm Liệt khoanh trước ngực không hề cầm lấy tiền kia: "Cô không phải sinh viên sao? Tới đây làm thêm?"
Ngụy Tịnh không trả lời vấn đề của cô, chỉ nhét tiền vào trong ngực Nghiêm Liệt:
"Vậy lần sau cô rảnh rỗi thì tới sân bóng hoặc là trường học tìm tôi đều được, tôi có bao nhiêu sẽ trả cô bấy nhiêu."
Nghiêm Liệt cười nói: "Tôi không thiếu tiền, không gấp. Ngược lại là cô, rõ ràng không phải chuyện của cô, tại sao phải vơ tới trên người mình?"
Nghiêm Liệt cho là chí ít Ngụy Tịnh sẽ trả lời vấn đề này, dù sao đây là chuyện đáng để hỏi. Nhưng cuối cùng cô nhận được câu trả lời:
"Chuyện này không liên quan đến cô, Nghiêm tiểu thư."
Nghiêm Liệt từ nhỏ đến lớn cũng không phải chưa bị từ chối, nhưng không có lần nào như hiện tại.
Sinh viên đại học nghèo túng lại nói với cô lời như vậy?
Cái gì gọi là không liên quan đến tôi? Người bị đánh trúng là tôi, chủ nợ cũng là tôi, cô đây là thái độ gì.
Nghiêm Liệt trong lòng cười nhạt, nhưng theo phép lịch sự cô vẫn là miễn cưỡng kiềm chế, ngoài mặt cho Ngụy Tịnh nụ cười động lòng người:
"Được rồi, cô lấy điện thoại lưu số điện thoại và địa chỉ của tôi, chờ cô có tiền thì trực tiếp tới tìm tôi. Thời gian của tôi rất đáng giá."
Ngụy Tịnh cũng không cảm thấy mình bị khuất nhục, rất nhanh liền lấy điện thoại di động ra: "Mời nói."
Nghiêm Liệt nhìn điện thoại di động quả táo kiểu cũ trong tay cô, không nói.
Cho Ngụy Tịnh điện thoại cùng địa chỉ, Nghiêm Liệt bực bội rời khỏi sân bóng.
Hôm nay thật là không thích hợp ra ngoài, bị chị em gái bán đứng thì thôi, còn bị một tên nhà quê làm cho trong lòng các loại khó chịu, thật muốn tìm người tát một cái hả giận.
Nhưng mà cô chỉ có một người bạn là Chu Mật, hiện giờ người bạn thân chí cốt này khẳng định là đang cùng Hứa Tranh lêu lổng chung một chỗ.
Nghiêm Liệt trong lòng thầm mắng một câu thô tục mà bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
_______________
Smilk: Hối lỗi vì sự lười biếng của mình nên tui sẽ ra 2 ngày 1 chương nha \( ̄▽ ̄)/ Hứa đó =)))