Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 4: Duyên túc




Rượu không thể uống quá nhiều, cơm không thể ăn quá ít, tục nữ câu nào cũng là chân lý.
Vân Bát Nguyệt lắc lư mặt người nọ, xem trái xem phải, rất vừa lòng gật đầu: “Ừm, không tệ, xinh đẹp.”
Loại cảm giác này, thật sự giống câu chuyện đã được lưu truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, ác bá cùng mỹ nữ.
“Vậy ——” Lan Đình Ngọc mỉm cười, “Muốn nhìn kỹ nữa không?”
“Muốn a muốn a.” Vân Bát Nguyệt vui mừng phấn khởi, trên đời này có chuyện tốt như vậy ư, muốn xem liền xem, còn có thể nhìn từ đầu đến cuối.
“Vậy theo ta đi đi.”
“Đi đến chỗ nào?” Vân Bát Nguyệt ngơ ngác, chỉ biết đi theo hắn.
“Đương nhiên là ——” Hắn thở ra bên tai nàng, “Tìm một nơi có thể nhìn cho kỹ.”
Vân Bát Nguyệt một tay giữ lấy tay hắn, sợ hắn chạy trốn, tay kia ôm lỗ tai của mình, thật ngứa, vì sao hắn luôn thích trêu chọc tai của nàng chứ.
Chân trước theo hắn vào khách sạn, cửa sau lưng liền khóa. Một gian phòng ở nho nhỏ, trời nắng nóng, Bát Nguyệt lại uống rượu, chỉ cảm thấy nóng, hơi nóng tỏa khắp người, nhịn không được tùy tiện xé rách quần áo.
Thật chủ động a. Lan Đình Ngọc ngồi ở ghế bát tiên(*) bên cạnh, theo thói quen vuốt cằm, khó trách nữ nhân trong Đông cung đồ không chịu mặc quần áo, mặc rồi sẽ không thể nhìn ra, vốn dĩ người thật càng hấp dẫn hơn.
(*) Ghế bát tiên
images
Nàng đưa lưng về phía hắn, bờ vai tròn mà trắng nõn, nhìn tiếp xuống phía dưới, có hai hõm nhợt nhạt.
Hạt sen giữa hè cũng không mê người đến vậy.
Xuống tay từ đâu mới tốt đây? Lan Đình Ngọc suy tính vấn đề không hề giống vấn đề này.
Bỗng nhiên Vân Bát Nguyệt chỉ vào hắn: “Ngươi —— “
“Cái gì?”
“Rõ ràng là ngươi phải cho ta xem!”
“A, đúng.” Lan Đình Ngọc mỉm cười, “Nàng muốn xem từ đâu?”
Trong nháy mắt linh quang chợt lóe, hẳn là bị ánh mắt nụ cười cong thành ánh trăng của người này kích thích, Vân Bát Nguyệt thanh tỉnh được một chút, nàng túm tóc: “Ta nói cho ngươi, ta sẽ không tùy tiện nhìn ngươi —— cha ta từng nói, nữ hài tử không thể loạn xem nam nhân, nhất là loại như ngươi, nhìn qua không giống người tốt ——”
“À há…” Lan Đình Ngọc nghe qua hờ hững.
Nói chung người cha nào cũng phải giáo dục nữ nhi bớt tiếp cận loại nam nhân như hắn, nguyên nhân ư —— chậc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, đó là chuyện rất nguy hiểm, nhưng cho tới giờ hắn chưa từng yêu cầu các nàng làm cái gì, hết thảy đều là hai bên tình nguyện.
“Nhưng —— hôm nay thì khác.” Vân Bát Nguyệt túm lấy cái yếm tỏ rõ cõi lòng đầy oán giận, “Cha ta nợ ngươi cái gì, ta không biết, dù sao ta sẽ trả hết cho ngươi, mặc kệ là tính mạng, hay là người, muốn thì ngươi cứ lấy…” Nàng nấc lên một tiếng, liếc hắn qua khóe mắt, “Ta chỉ có thể hào phóng một lần như vậy, quá thời hạn sẽ không còn giá trị, nếu ngươi không cần thì sau hối hận cũng không bù thêm đâu ——”
“A ——”, ra là vậy a, uống rượu, muốn trả nợ, mới tạo thành điều kiện nàng hoài bão, vậy chuyện này có bao nhiêu phần cam tâm tình nguyện, bao phần lấy việc công làm việc tư đây? Hắn mỉm cười, nhìn nàng, dưới ánh mắt tìm tòi không ngừng của hắn, nàng bắt đầu chột dạ, mặt đỏ nhụt chí. Lan Đình Ngọc nghĩ, vậy là đủ rồi, hắn đến gần nàng, sờ sờ tóc nàng, nàng chợt cảnh giác giống như một con thú nhỏ.
Cũng mềm mại như con thú nhỏ.
Khi tỉnh lại phát hiện xung quanh không có ai, sắc trời sáng như tuyết, khiến cho người ta không thể ẩn nấp.
Đầu đau đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ sẽ nổ tung.
Bên ngoài khách sạn tiếng người ồn ào, ánh mặt trời như kiếm đâm thẳng xuống dưới, Vân Bát Nguyệt lấy tay che trán, rõ ràng không có bão cát, nhưng không hiểu vì sao ánh mắt vẫn mê man. Những ngày vui vẻ hạnh phúc dường như đã là chuyện của đời trước, không còn quan hệ gì với nàng.
Về nhà cũng không muốn gặp cha, nàng trốn vào trong đường phường, tiểu hồ ly tròn vo chui vào ôm ấp của nàng.
“Sao ngươi vẫn ở đây?” Vân Bát Nguyệt mỉm cười, e rằng trong nhà không còn lấy một con gà, nuôi gà cũng không phải chuyện dễ dàng, về sau nên làm gì bây giờ… Suy nghĩ hỗn loạn…
Nàng siết chặt cánh tay, tựa như muốn ôm chặt lấy nguồn ấm áp.
“Tìm được hắn rồi?” Là tiếng nói rất êm tai của thiếu gia, vì sao hắn cũng chưa đi?
“Ừm.”
“Đêm qua…”
“Ừm ừm ừm…” Dường như cam chịu, nàng cứ mặc cho hắn tự tưởng tượng. Một nam một nữ, đêm khuya ở cùng nhau, có thể làm gì nữa đâu? Đơn giản là…
‘Bốp’ một tiếng, mặt của Bát Nguyệt nghiêng đến một bên, hồi lâu cũng không xoay đầu lại.
“Sao ngươi có thể như vậy…” Ra tay rồi liền hối hận, nam nhân không nên đánh nữ nhân, huống chi Bát Nguyệt… nàng hoàn toàn không phản kháng, không nói lời nào, cũng không khóc.
Nàng chỉ ngơ ngác ngồi, dường như duy nhất Cầu Cầu không hiểu lòng người mới có thể an ủi nàng mà thôi.
Nàng rất hy vọng chính mình có thể biến thành Cầu Cầu.
Không ai nói gì, thời gian cứ trôi qua chầm chậm, rõ ràng không có thanh âm, Quế Thập Nhất lại có thể nghe được tiếng nức nở nho nhỏ: “Đừng khóc.”
Nàng không khóc a, Bát Nguyệt nghĩ.
“Ngươi không cần phải khóc.” Hắn có vẻ nóng nảy.
Thật sự không khóc a. Có gì đáng khóc đâu, nếu nàng không tự ý tìm tới cửa, có lẽ còn có thể ngồi ở đây lừa mình dối người. Hiện tại cái gì cũng hiểu được rồi, muốn khóc cũng khóc không ra.
“Đường.” Hắn đưa cho nàng.
Sau khi lửa tắt, đường đã đọng thành khối, còn ngửi thấy hương vị thoang thoảng của một loại kim sang dược, nhưng bỏ vào trong miệng rồi liền ngọt ngào muốn chết, giống như tình yêu.
“Kim sang dược hóa giải hết hiệu lực của thuốc phiện, đã không còn độc hại.”
Nhưng mùi hương câu hồn nhiếp phách cũng đã biến mất, trên đời làm gì có chuyện tốt đến dễ dàng, có độc ngược lại còn ngon hơn. Vân Bát Nguyệt suy nghĩ, nếu có thể tìm một loại hương liệu thiên nhiên để át mùi dữ dội của kim sang dược…
Mấy ngày nay mệt mỏi, Bát Nguyệt gần như quên mất đường hội của Thập Bát trấn Vân châu đang cận kề, đó là đường hội lớn nhất ở phía Đông Nam, cũng là thánh địa mà bảy năm qua nàng tha thiết ước mong.
Nhất định phải lấy lại tinh thần.
Nhưng mặc kệ là loại hương liệu nào, cho vào trong đường đều giống như kim ném xuống biển, không tìm thấy chút dấu vết. Mùi hương của kim sang dược quá sực nức, hương liệu bình thường căn bản không có tác dụng.
Chân của Quế Thập Nhất thiếu gia hồi phục thần tốc, thấy hắn và Cầu Cầu phải đi, Vân Bát Nguyệt vẫn cảm thấy nên nói rõ chân tướng cho hắn: “Thực ra… cái bẫy thú kia là do ta đặt…”
“Ta biết.”
“Ngươi biết?” Bát Nguyệt trợn tròn mắt.
Quế Thập Nhất thiếu gia lộ ra vẻ mặt ‘Ngươi ngốc muốn chết’: “Để ở ngoài cửa nhà ngươi, ngoại trừ ngươi còn có ai?”
Vân Bát Nguyệt cười ha ha, thật xấu hổ, cứ tưởng rằng nàng có thể giấu diếm cơ.
“Ngốc muốn chết.” Quế Thập Nhất rốt cuộc nhịn không được nói ra lời.
“Ngươi mới…” Đang định nói tiếp, người đã bị kéo lại, bị hung hăng cưỡng hôn.
Đau a, hắn vừa buông lỏng tay Bát Nguyệt liền bịt kín miệng: “Làm gì a?”
Tên bạo lực, phỏng chừng đã chảy máu.
Muốn mắng hắn vài câu, nhưng vừa nhấc tay đã không thấy tên đầu sỏ, tựa như lúc hắn xuất quỷ nhập thần đến trước mặt nàng, nay đã rời đi vô thanh vô tức.
Bát Nguyệt nhìn phương hướng ngày tàn, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cùng miệng vết thương nho nhỏ, có chút máu, nàng giơ ngón tay lên trước mắt, nhìn hồi lâu, đột nhiên hiểu được điều gì, trong lòng hơi đau xót.
Nhưng chỉ cần Bát Nguyệt bước lên thêm vài bước sẽ nhìn thấy bóng dáng của Quế Thập Nhất, hắn ngồi trên nhánh cây, Cầu Cầu đứng trên vai. Hắn không đi quá xa, lấy cước bộ của hắn, Phàn Long Trấn chẳng qua chỉ là lộ trình một bữa cơm.
Hắn muốn ở lại nhìn Bát Nguyệt một lúc, vừa ngốc, vừa vụng về, giống như nữ hài tử ở quê hương của hắn. Bởi vì chưa từng bước ra khỏi trấn nhỏ một bước, luôn mang theo ngọt ngào khờ dại.
Hắn dạo qua Phàn Long trấn một vòng, rất dễ dàng tìm được tung tích Lan Đình Ngọc. Người này truy tung hắn ba năm, đều quen thuộc lẫn nhau đến không thể quen thuộc hơn. Thậm chí dù quay lưng hắn cũng có thể nhận ra sự khác nhau giữa bước chân của hắn với những người khác.
Quế Thập Nhất ngồi trên nóc nhà phòng chính ở khách sạn chờ hắn.
Vào đêm, áo dài truyết trắng nhẹ nhàng lay động theo gió, ai vào khách điếm cũng bị dọa nhảy dựng: “Yêu quái a…”
Vài tiểu nhị trong điếm định trèo lên bắt hắn, còn chưa tới gần, đã bị quăng xuống hồ nước trước khách sạn.
Lan Đình Ngọc suýt nữa bị một trong số đó đụng đến, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười với người trên nóc: “Là ngươi a.”
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dường như hắn không bao giờ cảm thấy giật mình bối rối, Quế Thập Nhất thiếu gia cực kỳ chán ghét hắn ở điểm này.
“Xuống dưới uống rượu.”
“Ngồi trên nóc mát mẻ hơn.”
Lan Đình Ngọc ném cho hắn một bầu rượu, hai người ngồi xa đối ẩm.
Mấy ngụm rượu đều uống xong rồi, bình rỗng ném xuống trước mặt, Lan Đình Ngọc né sang bên cạnh, bình lăn vài vòng trên mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo. Quế Thập Nhất thiếu gia đứng dậy, rút kiếm cầm tay: “Ta vốn kính trọng ngươi, cho nên dù những năm gần đây ngươi tìm ta phiền toái khắp nơi, ta cũng không để trong lòng, nhưng nay coi như hiểu rõ, bắt nạt một tiểu cô nương, nhọc ngươi có thể hạ thủ được!”
“Rõ ràng là uống rượu…” Lan Đình Ngọc nhặt bình không lên quơ quơ, đã không còn gì, “Sao vào trong bụng ngươi liền biến thành dấm chua nhỉ?”
(Dấm chua – Uống dấm chua: Chỉ sự ghen tuông.)
Đây đúng là chuyện khiến người ta khó hiểu, hắn mỉm cười, kiếm quang đã đên gần, hắn tránh. Kiếm trong tay Quế Thập Nhất sáng như tuyết, sát khí tận trời, thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Lan Đình Ngọc vẫn chỉ tránh. Tránh không nổi nữa, hắn bỏ chạy. Quế Thập Nhất thiếu gia giận dữ, đuổi theo hắn bay loạn ở khách điếm.
“Đồ vô sỉ, đứng lại đó cho ta.”
“Nhưng ta không thích đánh nhau với ngươi!”
“Ai muốn đánh nhau với ngươi!”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Bỗng nhiên Lan Đình Ngọc dừng chân quay đầu lại, trường kiếm trong tay Quế Thập Nhất chỉ thẳng vào cổ họng hắn, cách một chút nữa sẽ xuyên qua yết hầu, nhưng ngay cả chớp mắt Lan Đình Ngọc cũng chẳng buồn động, “Ngươi muốn làm gì? Cứ đuổi ta chạy như vậy?”
“Ngươi… ta…” Đêm khuya mà vẫn có thể nhìn thấy gương mặt đỏ hồng lên giống cà chua của người này, “Chẳng phải ngươi muốn bắt ta sao? Ta đưa lên cửa cho ngươi bắt, vì sao không bắt?”
“Rõ ràng là ngươi muốn giết ta…” Kiếm còn đặt trên cổ hắn đấy.
“Ta cho ngươi bắt, ta theo ngươi đi đầu thú.” Trường kiếm trong tay Quế Thập Nhất thiếu gia vẫn ép sát cổ họng hắn, “Nhưng ta có một điều kiện!”
Lan Đình Ngọc chỉ cười, dường như biết rõ hắn muốn nói gì: “Ừ hứ?”
Quế Thập Nhất thiếu gia cắn chặt khớp hàm, trên mặt hồng một trận, trắng một trận, xanh một trận, lam một trận: “Ngươi phải lấy Bát Nguyệt!”
“Vì sao? Mua một tặng một ư?”
“Lưu manh, ngươi có phải người hay không? Ngươi vấy bẩn trong sạch của nàng, nàng là một nữ hài tử, sau này làm sao gả chồng được!”
“A, biết rõ ta là lưu manh vì sao còn muốn ta lấy nàng?”
“Nàng thích ngươi.”
“Ta thích nàng sao?”
“Ta mặc kệ ngươi có thích nàng hay không, hoặc là lấy nàng, ta theo ngươi đi đầu thú, hoặc là, ta sẽ cho ngươi chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, không ai thay ngươi nhặt xác!”
“Như vậy a…” Lan Đình Ngọc lười biếng duỗi thắt lưng, giày vò hơn nửa đêm, trời sắp sáng rồi. “Được, ta đáp ứng ngươi, dù sao Vân Bát Nguyệt cũng là vị hôn thê của ta, dung mạo à, đại khái không vấn đề gì. Dù sao đáp ứng ngươi, cũng không coi là ta chịu thiệt đúng không?”
Quế Thập Nhất thiếu gia kìm nén lửa giận, chỉ sợ chính mình vô ý đâm chết hắn: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi không thể đổi ý!”
“Yên tâm đi.” Lan Đình Ngọc thu kiếm của hắn, dùng dây thừng đặc chế của Lục Phiến môn trói hắn, sau đó ngồi xổm xuống, đối mặt với Quế Thập Nhất thiếu gia, tươi cười nhã nhặn: “Ngươi biết không? Kỳ thật ta ghét nhất dùng sức mạnh, ngươi chịu theo ta đầu thú, lòng ta rất cao hứng.”
Quế Thập Nhất thiếu gia hung hăng trừng hắn.
“Chẳng qua, ta vẫn nên nói cho ngươi.” Lam Đình Ngọc thành khẩn nói, “Đêm hôm đó ta không chạm vào Bát Nguyệt, các ngươi đều rất coi thường nhân phẩm của ta, nữ nhân uống rượu không tỉnh táo, ta sẽ xuống tay sao? Ta sẽ sao? Đương nhiên là không.”
Thần sắc của Quế Thập Nhất thiếu gia lộ vẻ kinh hoàng, dần dần trở nên mờ mịt, dưới tình hình chiếm hết ưu thế như lúc này, tất nhiên Lan Đình Ngọc sẽ không nói dối, vậy vì sao Bát Nguyệt lại… lại lộ ra biểu tình bi thương như vậy…
“Ngươi không hiểu nữ nhân.” Lan Đình Ngọc rất có hứng thú xem xét thiếu niên trước mắt, truy tung hắn đã ba năm, trơ mắt nhìn hắn từ sát thủ lãnh huyết biến thành tình thánh, quá trình này thật thú vị. “Mặc cho ta chạm vào nàng hay không chạm nàng, nàng đều xấu hổ và giận dữ muốn chết…”
“Cầm thú!” Ngoại trừ hai chữ này, Quế Thập Nhất thiếu gia không nghĩ ra từ nào hợp với hắn hơn nữa.
Lan Đình Ngọc cười to, phất rối tóc trên đầu hắn, “Cầm thú phải đi thành thân, thuộc hạ của ta sẽ chiếu cố ngươi, phải ngoan ngoãn.”
Đột nhiên tiểu hồ ly chui ra từ lòng của Quế Thập Nhất thiếu gia, cắn một miếng lên cổ tay Lan Đình Ngọc, nhưng hắn không tức giận, chỉ mỉm cười sờ sờ bộ lông tuyết trắng của nó, nó liền buông lỏng miệng.
“Mẫu.” Lan Đình Ngọc nói như đinh đóng cột.
(Mẫu: Giống cái.)
Từng sợi tóc gáy trên người Quế Thập Nhất thiếu gia đều dựng thẳng, hắn vốn nghĩ, hai mươi năm ngắn ngủi mình đã giết vô số người, sớm muộn gì cũng chết, cho dù tránh được quan phủ truy tung, cũng không trốn hết được độc thủ của kẻ thù, chi bằng dùng tính mạng đổi lấy một đời hạnh phúc cho Bát Nguyệt.
Nhưng nam nhân này thật sự có thể khiến Bát Nguyệt hạnh phúc sao?
Hắn bắt đầu hoài nghi, tiếp đó hối hận, nhưng Lan Đình Ngọc đã mở rộng cửa phòng nghênh ngang rời đi, cho dù gương mặt hắn ăn năn đến trắng xanh, cũng đã quá muộn quá muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.