Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 5: Duyên khuynh




Mấy ngày nay Vân Bát Nguyệt vẫn giằng co với cha, ý của cha là, đi thật xa thật xa hết mức có thể, nhưng nàng lấy hai tay che kín lỗ tai: “Con không đi, con không đi, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, có chuyện gì cứ để hắn giải quyết với con là được!”
“Con là đứa ngốc!” Lão nhân tức giận đến dậm chân, “Sao con lại ngang bướng như thế chứ?”
“Trốn cũng không thoát, đánh càng không lại, chạy đến đâu cũng phải vừa sống vừa lo lắng đề phòng, hơn nữa ——”, hơn nữa ngày đó nàng đã đưa lên tận cửa, nhưng người kia, hắn lại đẩy nàng ra khỏi lòng.
Hắn không muốn thương tổn nàng ư? Hay muốn làm cho nàng nhục nhã đến cùng?
Vân Bát Nguyệt không hiểu rõ tâm tư của hắn.
Trốn không thoát sẽ không trốn, đoán không ra sẽ không đoán, tính nàng luôn luôn đơn giản thẳng thắn, bản thân chẳng cần băn khoăn suy qua nghĩ lại nhiều lắm.
“Con con con…” Lão nhân run run túm lấy tay nàng, Vân Bát Nguyệt xoay người tránh ra, hai người lôi kéo nhau, cửa không có gió mà chuyển động, ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Lúc hoàng hôn, trên mặt người nọ mơ hồ hắt ánh dương, không thấy rõ biểu tình, hắn đứng bên ngoài cửa, thân hình thon dài lộ vẻ hoa lệ, nhìn thế nào cũng giống như quý công tử đạp hoa trong ngày xuân mà đến. Hắn bước một chân vào phòng, thoải mái tựa như thân nhân đã quen thuộc nhiều năm: “Thế thúc đang tranh cãi gì với Bát Nguyệt vậy?”
Hai người trợn mắt há mồm, như gặp quỷ vào ban ngày, một câu cũng không nói nên lời.
“Bát Nguyệt hơi bướng bỉnh một chút.” Lan Đình Ngọc vuốt tóc nàng, thật mềm, giống lông của tiểu hồ ly, “Nhưng ta rất thích tính cách thẳng thắn này của nàng, thế thúc đừng trách nàng.”
“Hả…” Vân Bát Nguyệt trừng lớn mắt, nàng đã từng gặp qua kẻ mặt dày, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mặt dày như hắn, nếu không phải vì hắn, nàng cùng cha vẫn an ổn sao có thể xung đột với nhau chứ?
Sao người này có thể không nhìn lại bản thân mà giả làm thánh nhân vậy?
Lão nhân có vẻ hoảng sợ, lùi ra sau vài bước, đứng ở trước cửa, trông như đã sẵn sàng để cướp đường mà chạy bất cứ lúc nào: “Ngươi… ngươi tới đây làm gì?”
Lan Đình Ngọc mỉm cười: “Thế thúc quên rồi sao? Ta với Bát Nguyệt đã định thân, ta thích nàng, nàng cũng thích ta, huống chi ở giữa còn có bà mai không quản lễ trọng, nay ta đến đây vì muốn thú nàng về nhà.”
Lão nhân tuyệt vọng nhìn hắn nói: “Chuyện năm đó đều là lỗi của ta, ngươi đừng đổ tội lên Bát Nguyệt, nàng… nàng không biết gì cả…”
“Thế thúc suy nghĩ nhiều rồi, sự tình trôi qua lâu như vậy, việc cần quên liền quên hết đi.”
Vân Bát Nguyệt không nhịn được liếc hắn một cái, đã quên ngươi dùng phương pháp làm đường kia hại người sao, lời nói luôn luôn xinh đẹp hơn hành động rất nhiều.
“Được rồi, cha.” Nàng đẩy lão nhân ra ngoài. “Không có chuyện gì, hắn thích con, thích con muốn chết cơ đấy…”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không sao mà.” Vân Bát Nguyệt đóng sầm cửa lại, quay đầu đối mặt với Lan Đình Ngọc, tình cảnh đêm đó vốn mơ hồ trong trí nhớ đột nhiên trở nên rõ ràng, là người này, đã ôm nàng, giở trò với nàng, sau đó lại kiên quyết đẩy nàng ra. Mặt của Bát Nguyệt vừa đỏ vừa đen, biến đổi còn nhanh hơn sắc trời bên ngoài, cuối cùng nàng không nói gì, đi qua góc phòng xem đường đang nấu dở, tình trạng vẫn tốt, một phần nhiệt độ, lại thêm một phần đường lỏng.
Bất kể thế nào cũng không có hiện tượng bếp sôi bùng, tình hình trong nồi vẫn không tiến triển gì mấy.
Nhưng nó lại không giống như người.
Ồ, không để ý.
Lan Đình Ngọc lui ra sau vài bước, ngồi xuống giường. Giường rất hẹp, nhưng mềm mại không nói nên lời, có mùi hương trên người Bát Nguyệt, bình thường nàng nằm ngủ cả đêm trên đây.
Ôm gối đầu vào trong ngực, càng cảm nhận được ảo giác ôn hương nhuyễn ngọc.
“Xấu xa hạ lưu!” Vân Bát Nguyệt mặt đỏ tai hồng, nhảy qua giật lấy cái gối cỏ sen. Lan Đình Ngọc không để nàng thực hiện được, cũng không hoàn toàn tước hết hi vọng của nàng, hai người giành qua tranh lại, Bát Nguyệt ngã vào trong lòng hắn, vừa vặn bị hắn ôm lấy.
“Thế nào? Có phải đây gọi là yêu thương nhung nhớ không?” Ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ hai gò má nàng.
Vân Bát Nguyệt biến sắc, giãy dụa vùng lên: “Ngươi thật vô lý, mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta đều cho ngươi cơ hội, nhưng chính ngươi không cần, vì sao bây giờ còn dây dưa?”
Giận giận. Lan Đình Ngọc nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt của nàng, không biết vì sao cảm thấy đặc biệt hưng phấn, thật sự là biến thái. Hắn hoàn toàn không có thành tâm mà trách cứ chính mình, nét cười như xuân phong thoáng hiện lên mi mắt: “Ta thích nàng.”
Gì?
Vân Bát Nguyệt ngẩn người, giây lát càng thêm tức giận: “Sao lời này của ngươi nói ra còn dễ hơn ăn rau cải trắng thế? Sói đến cũng chỉ tru có mười tiếng là thôi, ngươi ầm ĩ đến một ngàn tám trăm lần rồi không thấy chán à?”
“Là thích thật.” Hắn nắm tay nàng, nàng sợ hãi như thể rắn độc thú dữ, vội vàng lùi về phía sau.
“Nàng đừng trốn ta.”
“Coi như ta sợ ngươi có được không? Thiếu gia, các ngươi đều là thiếu gia, ta không đấu nổi các ngươi, xin ngươi tránh xa ta ra một chút đi!”
Lan Đình Ngọc cười khổ, hắn không đoán được cục diện sẽ trở nên như này, nữ nhân ư, hận một người nam nhân, đa phần là vì yêu hắn, nhưng Bát Nguyệt không hận hắn, nàng chỉ sợ hắn.
“Bát Nguyệt.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Chuyện trước đây có thể nàng không còn nhớ rõ, khi đó nàng mới cao như thế này, rất béo, không giống như bây giờ. Nàng bị người nhà nuông chiều phát hư, tính tình nóng nảy như con heo rừng, nhưng chỉ cần có ta bên cạnh, nàng sẽ rất ngoan ngoãn, chỉ cần bọn họ đặt nàng trong lòng ta, nàng liền ngừng khóc nhìn ta ngơ ngẩn. Từ nhỏ nàng đã thích ta rồi, biết không?”
“Ta không biết, ta không biết gì hết… Ta quên sạch rồi, hơn nữa, cho dù có nhớ rõ, ta có thể tháo gỡ ân oán của các ngươi sao? Có thể giũ bỏ hết vướng mắc dính đến ta sao?”
“Ta vẫn hơi oán hận phụ thân của nàng, nhưng tuyệt đối không sâu như hắn tưởng tượng. Chuyện năm đó, nói trắng ra là một chữ ‘tình’ hại người, tình đã đến, ai có thể kiềm chế được bản thân đây?”
“Ngươi nói thì dễ nghe lắm.” Bát Nguyệt giận dữ, “Phương pháp làm đường kia chẳng phải do ngươi đưa ta sao? Chẳng phải ngươi muốn Quế Thập Nhất thiếu gia giết ta sao? Nếu hắn động thủ thật, bây giờ ngươi làm gì có cơ hội lẵng nhẵng theo ta giương oai trong này?”
Lan Đình Ngọc mỉm cười: “Nàng cũng đã gặp Quế Thập Nhất thiếu gia, hắn là loại người lạm sát kẻ vô tội ư? Ta truy tung hắn ba năm, chẳng lẽ còn không biết tính tình hắn? Chuyện kia chỉ là trêu chọc nàng cho vui thôi.”
Sau một lúc lâu Vân Bát Nguyệt vẫn không nói gì. Mỗi chuyện đều đã được giải thích sáng tỏ, cho dù không thuyết phục, qua miệng Lan Đình Ngọc nhất định cũng thành thuyết phục, nàng thật sự muốn tin hắn, nhưng đã tin quá nhiều rồi, giờ không biết tin với không tin có gì khác nhau: “Các ngươi vẫn nói đến chuyện năm đó… rốt cuộc là chuyện gì?”
Lan Đình Ngọc nhìn nàng, thì ra, nàng thật sự không biết gì cả.
Công chúa nhỏ được bảo hộ chu toàn, hắn cũng yêu sự ngây thơ vụng về của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng lại không nhịn được muốn bắt nạt: “Nàng muốn nghe ư?”
“Muốn a.” Ít nhất phải biết lý do vì sao nhiều năm qua cha luôn bôn ba khắp nơi chứ.
“Ta không nói cho nàng.”
A a a, nàng biết ngay là thế này mà.
“Quên đi.” Vân Bát Nguyệt quay người, tiếp tục quan sát đường của nàng.
Bóng dáng yểu điệu khiến người ta tưởng niệm, Lan Đình Ngọc ngồi ở trên giường, tâm tình vui vẻ nhìn nàng, Bát Nguyệt ngốc, nếu không biết chuyện gì hết thì thật tốt, có thể vĩnh viễn đơn thuần vô tội như vậy.
Mọi người trong thôn đều biết Vân Bát Nguyệt sắp thành thân, tuy rằng tân nương tử tràn đầy nghi ngờ về thành quả của hôn sự này, lão nhạc phụ hận không thể cõng nữ nhi quỳ xuống xin Lan Đình Ngọc buông tha, nhưng khi tin tức truyền ra, vẫn giống như một dạng tin vui. Người trong thôn nói vị hôn phu của Bát Nguyệt trông rất được, hơn nữa tiêu chuẩn cao như thế này, xung quanh thôn làng nhỏ vốn chưa từng nhìn thấy, bao tiền tài cùng của cải cũng không thể tạo được.
Cao quý tự nhiên.
Vân Bát Nguyệt được Lan Đình Ngọc gọi người tới sửa soạn may y phục, muốn trong ba ngày làm xong hỉ phục, màu đỏ thẫm, là loại màu đỏ làm người ta vừa nhìn thấy đã kinh hãi mà tưởng tượng đến chuyện gì không may xảy ra. Bát Nguyệt không yên lòng, liếc nhìn Lan Đình Ngọc qua khóe mắt, thôi mặc kệ, hắn thích thế nào thì theo vậy.
Nàng chỉ muốn quan tâm đường của mình.
Hương vị cùng độ ngọt đều là vạn dặm mới tìm được một, trước kia Vân bát Nguyệt chưa bao giờ nếm thử loại đường nào mị nhân như vậy, có điều mùi thuốc đã át gần hết mùi hương thật của nó, vì thế chỉ cần ngửi thấy, bất kể thế nào cũng ăn không vô nữa. Nhưng nếu thêm vào hương liệu có mùi quá nặng, ví như mùi cỏ, mị càng thêm mị, giống như nữ nhân lầu xanh muốn cởi hết quần áo, kiểu gì cũng khiến cho người ta cảm thấy tầm thường. Hương khí không đủ thơm căn bản không dấu được vị thuốc, làm thế nào mới tốt đây?
“Thả lỏng thắt lưng một chút được không?” Người may hỏi.
“A? Được, nhưng vì sao?”
Cặp mắt nho nhỏ của thợ may cười không ngừng: “Nếu sau này con gái của cô thành thân, dù béo hơn một chút vẫn có thể mặc, chứ khi không bỏ đi một tấm vải dệt lớn như vậy, rất đáng tiếc.”
Vân Bát Nguyệt không nhịn được trợn trắng mắt, mười tám năm sau vải dệt này đã hỏng lâu rồi, mà đây không phải trọng điểm, ai biết được việc thành thân này có thành công hay không chứ? Nam nhân mắt hoa đào kia nửa điểm cũng không đáng tin, tiền là hắn chi, việc vui là hắn tìm, chẳng qua nàng chỉ phối hợp thôi.
Vân Bát Nguyệt mang bực bội trong phòng ra ngoài duỗi tay duỗi chân, toàn thân đau như bị người đánh.
Phía trước có người nói chuyện, giống như giọng của cha, nàng tiến lên trước hai bước, theo bản năng nhẹ nhàng bước đi. Đến gần rồi, cha lại trầm mặc, sau một lúc lâu nghe Lan Đình Ngọc nói: “Thế thúc, ngươi quên khúc mắc trước đây đi. Bát Nguyệt là người ta thích từ nhỏ, ta sẽ không đến mức không biết đúng sai phải trái, giận chó đánh mèo trút lên người nàng. Mặc kệ thế thúc có tin không, ta thật tâm với nàng, ta tình nguyện vì nàng mà quên hết chuyện cũ trước kia, cũng mong thế thúc vì Bát Nguyệt, đừng lấy việc này để dằn vặt chúng ta.”
Cha thất thần, từ đầu tới cuối là hắn không quên được sao? Là hắn lấy lỗi của mình dằn vặt hai đứa trẻ này sao?
Bát Nguyệt giật mình, nàng là người hắn thích từ nhỏ? Khi đó hắn mấy tuổi? Tám tuổi, mười tuổi? Hắn thành tâm với nàng? Hắn tình nguyện là vì nàng vì nàng vì nàng?
Đây là sự thật? Nàng có thể tin hắn ư?
Bát Nguyệt dựa vào tường, một tay che ngực, nơi đó đập thật nhanh, như là có thứ gì đó sắp sửa phá kén chui ra. Nàng cũng từng có một hy vọng xa vời như vậy, nếu hắn thật lòng, nếu hắn thật sự muốn kết hôn với nàng, nếu thôi, mà nay hy vọng xa vời đã không còn xa đến vậy… Dường như duỗi tay ra liền chạm được…
Nàng không dám lên tiếng, chỉ sợ ảo tưởng này bị tan vỡ, nghe thấy Lan Đình Ngọc đi xa, mới nhẹ nhàng thở một hơi. Trở lại trong phòng, nàng im lặng ngồi trong chốc lát, thấy gả y đỏ thẫm đặt ở trên bàn, nàng đưa tay qua sờ nhẹ, tơ tằm mềm mại, cả đời cũng chỉ có một lần…
Nàng vùi mặt vào gả y, êm dịu như nước, giống như nguyện vọng của nàng, rõ ràng ở ngay trước mắt, lại không biết có thể nắm bắt hay không.
Ngày từng ngày tới gần, đường hội của Thập Bát trấn Vân Châu, cả việc chung thân đại sự dám nghĩ nhưng không dám hi vọng kia. Vân Bát Nguyệt đứng ở trong rừng cách nhà tranh không xa, lòng hơi nôn nóng, nàng nhớ tới lời nói của Lan Đình Ngọc, đường tựa như nữ nhân, rung động lòng người nhất không phải vì vẻ ngoài thanh thuần, mà bởi sự phóng túng vô cùng khi chung sống thân mật.
Nói thành thạo như thế, hẳn là từng có rất nhiều nữ nhân?
Vân Bát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đường của nàng là phóng đãng, vậy có phải nên dùng mùi hương thanh thuần nhất, thậm chí lạnh lùng nhất để phối hợp không? Lòng nàng bị thứ gì đó kích thích, đi sâu vào trong rừng.
“Bát Nguyệt, hôn sự sắp tới rồi, nàng bỏ đi như vậy, ta đáng thương biết chừng nào a.”
Vân Bát Nguyệt tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng không thấy người, đang bực bội, bỗng nhiên người đã nhảy đến trước mắt, sợ tới mức nàng lùi vội về sau, chân loạng choạng, Lan Đình Ngọc bỗng kéo lại: “Nắm tay ta, kéo ta theo luôn đi.”
Con quỷ này, ban ngày ban mặt chạy đến dọa người.
Vân Bát Nguyệt không muốn để ý đến hắn, đi lên trước vài bước rồi quay đầu lại, thấy Lan Đình Ngọc vẫn đứng ở chỗ cũ: “Ngươi muốn gì?”
“Ta vừa nghĩ, nàng đi được mấy bước sẽ quay đầu lại.”
Ba bước, mới ba bước!
Vân Bát Nguyệt hận không thể đánh chính mình, sao không khá lên được chút nào.
“Rừng rậm có nhiều độc vật, một người đi sẽ rất nguy hiểm.”
“Đi với ngươi càng nguy hiểm.”
Lan Đình Ngọc nở nụ cười, cặp mắt cong như trăng sáng hiện trên gương mặt hắn: “Đâu? Có nguy hiểm gì, nói cho ta nghe?”
Vân Bát Nguyệt lấy tay ra sức đẩy hắn: “Tránh ra đi!”
Lưu manh này, sớm muộn cũng có ngày nàng bị hắn đùa chết.
Cành lá trong rừng đan xen khó gỡ, thi thoảng có ánh mặt trời xuyên qua tầng lá rậm rạp chiếu xuống, giữa khoảng trống loang lổ là một loại cây lá xanh mềm mại. Vân Bát Nguyệt đến gần một chút, thời tiết rất nóng, nhưng nơi đó tỏa ra một loại không khí lạnh lẽo.
“Đây là cái gì?” Lan Đình Ngọc ngắt một chiếc lá, tay cùng mắt đều cảm thấy cay cay lành lạnh, tiếp xúc thấy đau.
“Bạc hà.” Bát Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, “Chưa có ai dùng thứ này làm hương liệu, bởi vì hương vị quá nặng, dễ dàng át hết hương khí của đường. Nhưng đường ta tạo ra lại khác biệt…”
“Cái này gọi là lấy độc trị độc.”
“Đúng.” Cặp mắt Vân Bát Nguyệt sáng ngời. Nàng cúi xuống lựa chọn một lúc, đang muốn ngắt hết lá bạc hà này, bỗng nhiên tay đụng tới một thứ lạnh lẽo gì đó, cũng không để ý, cầm lên.
Lan Đình Ngọc ở bên cạnh thấy rõ ràng, thân hình vừa động, vượt lên trước nàng giành thứ kia. Nó đột nhiên chấn động, há mồm cắn loạn, Lan Đình Ngọc chưa kịp đề phòng bị nó cắn lên tay, hắn đè đầu nó xuống, dùng sức bóp nát, một dòng máu đen chảy ra.
Vân Bát Nguyệt sợ ngây người, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, xé y phục quấn miệng vết thương cho hắn để máu độc không lan ra toàn thân, rồi cúi đầu, ngậm vào miệng vết thương, dần dần hút máu độc ra. Sắc mặt của Lan Đình Ngọc ngày càng khó coi, dựa lên thân cây, cầm lấy tay nàng: “Bát Nguyệt, e rằng ta không chống đỡ nổi, nàng không cần mất công, chờ ta chết rồi, nàng tìm một người tốt hơn để gả đi, vừa lúc gả y vẫn còn.”
Bát Nguyệt vốn đang lo lắng sợ hãi, nghe nói như thế, trên mặt hiện lên một tầng khí lạnh: “Đây là loại rắn nhỏ thông thường trong rừng, mặc dù có chút độc tính, làm sao nhanh như vậy có thể khiến ngươi không chống đỡ nổi!”
“A? Là thế sao?” Lan Đình Ngọc xoay người ngồi xuống, “Ta cứ nghĩ mình sắp phải gặp Diêm Vương, may mà có Bát Nguyệt.”
Bát Nguyệt vừa tức vừa hận, không biết làm thế nào với hắn.
“Nàng đừng tức giận.” Lan Đình Ngọc híp mắt cười nói, “Ta không lừa nàng, ta lớn lên ở phương Bắc, đã bao giờ thấy loại rắn màu sắc rực rỡ ở phía Nam này đâu, cứ ngỡ là loại cực độc chứ.”
“Cho nên ngươi chưa chết đã muốn ta tái giá? Ngươi nghĩ thật chu đáo a!”
“Bát Nguyệt ngốc, làm sao ta nỡ bỏ nàng một mình đau lòng thương nhớ ta, nếu ta chết thì nàng mau quên ta đi.”
Bát Nguyệt khẽ thở dài, tên này rốt cuộc là đa tình hay vô tình đây? Hắn nghĩ đó là độc xà mà vẫn thay nàng chịu cắn, hắn chết rồi muốn nàng sớm quên.
Bát Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào người hắn, Lan Đình Ngọc ôm lấy thắt lưng nàng.
Hồi lâu sau, từ trong rừng sâu truyền ra tiếng người phẫn nộ trách mắng: “Lưu manh, không được sờ loạn khắp nơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.