Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 3:




“Hở? Thật sự bất tỉnh?” Tiểu Phương chọc hắn mấy cái.
A Vệ chịu đau để hắn mặc sức chọc loạn, cặp mắt khép chặt, một ngày một đêm rồi, nếu ngất sớm hơn một chút nhất định sẽ bị phát hiện, ngất muộn liền chịu thiệt, hiện tại là thời cơ tốt nhất.
Chỉ cần… chỉ cần chịu nốt đau đớn bị người này hành hạ là tốt rồi.
Tiểu Phương khe khẽ thở dài: “Thế mà, ta còn nghĩ đem đồ ăn tới cho ngươi.” Hắn lấy ra một cái bánh hoa quế từ trong áo, cắn một miếng nho nhỏ, “Là do một sư tẩu của chúng ta làm, nàng chính là người đứng đầu đường hội trong thiên hạ, nếu nàng không thích làm đường, cho dù ngươi có trăm vạn lượng hoàng kim cũng không mua được đâu.”
Mùi hương ngọt ngào khác thường lan tỏa khắp không gian, chưa từng ngửi qua mùi đường nào tuyệt vời như vậy.
“Tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi ăn.” Thanh âm của Tiểu Phương còn dễ nghe hơn bình thường, nói bên tai tựa như mệnh lệnh dụ hoặc, khiến cho trái tim người ta không cưỡng được rung động.
A Vệ thật sự không nhịn được, hé mở một mí mắt.
Hắn thấy gương mặt tái nhợt mà tuyệt tú của Tiểu Phương tràn ra mỉm cười đắc ý: “Ái chà chà…” Hắn chậm rãi đứng dậy, “Nếu tỉnh, vậy ngươi liền quỳ tiếp đi.”
A Vệ bi phẫn nghĩ, vì sao mỗi người trên đời này đều ác độc như vậy, xấu xa như vậy, đều phải nghĩ hết cách để ức hiếp hắn.
Trải qua một đêm dài, tựa như phải trải qua bao nhiêu lần kì kèo thương lượng mới bằng lòng trôi đi, mặt trời dần dần lên, mặt A Vệ đờ ra như gỗ, mắt ngơ ngẩn, thân thể lạnh lẽo, tâm hoàn toàn chết lặng.
“A, bộ dáng có vẻ thê thảm ghê.” Bảo công tử nhìn thấy nước mắt đông lạnh thành băng trên mặt A Vệ, “Chẳng qua mới một ngày hai đêm mà thôi.”
Chẳng qua mới?
A Vệ hơi nghiêng ánh mắt nhìn lên, thấy Bảo công tử mang thần sắc ghét bỏ lấy cây quạt che mặt, miệng nói tiếp: “Ánh mắt kia của ngươi là sao, đáng sợ đáng sợ…”
“Ta sẽ không bao giờ tin tưởng bất kì ai trong các ngươi nữa.” Thanh âm A Vệ trầm thấp như nói cho chính mình nghe.
“Đừng như vậy mà…” Bảo công tử xòe cây quạt ra, trên đó viết hàng chữ ngay ngắn rất nhỏ ‘Chỉ cần mỗi người đều chia sẻ một chút tình yêu, thế giới sẽ trở thành nhân gian tốt đẹp’. “Tiểu Phương nói từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ hầu hạ hắn, thân thể hắn không tốt, nhưng tâm địa không xấu.”
A Vệ ngây dại, tên bại hoại hôm qua đã vô tình vạch trần trò lừa bịp cửa hắn, hôm nay lại thật sự đi tìm Bảo công tử xin tha.
Dưới ánh mặt trời, quần áo hồng nhạt của Bảo công tử giống như một cây hoa đào, mỉm cười trên mặt cũng khiến người ta cảm giác được hơi thở mùa xuân kề cận.
A Vệ mờ mịt cúi đầu xuống.
“Còn không đến tạ ơn Tiểu Phương.”
Nửa ngày sau A Vệ mới từ từ đứng lên, thân thể lạnh như băng chậm rãi đi vào trong phòng, những người này đều khiến hắn cảm thấy kỳ quái, thật giống như trước đây, sau khi sư phụ đánh hắn, luôn luôn ném cho hắn một quả táo.
Nhưng về sau bộ dạng hắn dần dần khó coi, quả táo kia cũng được miễn giảm.
Không biết đến cuối cùng, những người này có thể giống như sư phụ hay không, chỉ biết đánh hắn cười hắn trêu hắn, mà không còn kiên nhẫn quăng cho hắn một quả táo nữa.
Đi đến trong phòng nhìn thấy Tiểu Phương đang uống thuốc.
Hắn nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, biểu tình như thể chỉ cần uống xong hắn sẽ chết ngay lập tức.
“Chuyện kia…” A Vệ muốn nói cảm ơn hắn, nhưng thấy hắn uống thuốc khó chịu như vậy liền nhịn không được chuyển đề tài, “Vì sao ngươi không ăn cùng với miếng đường ngày hôm qua?”
“Nam tử hán đại trượng phu, uống thuốc còn phải ăn đường sao?” Tiểu Phương trừng mắt nhìn hắn, ngửa mặt liền uống hết thuốc, thuốc đắng đến mức khiến người ta nổi điên cứ thế chảy xuống dạ dày, hắn sống chết cắn chặt răng, dùng vẻ mặt cười không nổi còn muốn liều mạng cười nhìn A Vệ, “Nam… nam tử hán… có gì phải sợ…”
A Vệ đi qua, lấy ra đường hoa quế từ trong lòng hắn, hòa tan vào cốc nước bên cạnh, đưa đến bên môi Tiểu Phương, “Đây là nước, không phải đường, cho nên uống đi, không có vấn đề gì.”
“Rõ ràng là nước đường.”
A Vệ nhìn hắn trong chốc lát, hơi bất đắc dĩ uống một ngụm nước, không đợi Tiểu Phương phản ứng liền bổ nhào vào người hắn, cưỡng ép đưa nước đường vào miệng hắn.
Tiểu Phương ngây người gần nửa canh giờ, đột nhiên nhảy dựng lên, ôm đầu kêu to: “A a a a a a a a a a… ngươi vừa làm gì, ngươi vừa làm gì a?”
A Vệ hoàn toàn thờ ơ với kích động của hắn: “Đây là nước miếng, không phải nước đường, ngươi không cần kích động.”
“Không… không phải vấn đề này!” Tiểu Phương hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu ho khan, “Ngươi… nước miếng còn quá mức hơn nước đường! Ghê tởm! Ghê tởm muốn chết!”
“Ngươi thật khó hầu hạ.” A Vệ lau nước đọng trên miệng, “Khi sư muội không chịu uống thuốc, ta toàn đút cho nàng như thế này. Nàng không kêu gì cả.”
“Nàng là nữ, ta là nam.”
“Nữ nhân còn không kêu, nam nhân kêu loạn cái gì?”
Tiểu Phương tức giận đến thở hổn hến, ngã gục xuống giường.
A Vệ hơi lo lắng, hắn không muốn tên kia chết. Nếu Tiểu Phương chết, nhất định Bảo công tử sẽ nghĩ mọi cách hành hạ hắn: “Ngươi không cần khổ sở nha, nếu không muốn, lần sau ta sẽ không làm như vậy.”
Tiểu Phương ở bên trong đống chăn dày thở dốc, hắn nghĩ đến mười tám năm trường kiếm thiên hạ ngắn ngủi của chính mình, cho dù bệnh như thế này cũng khiến cho ác nhân trên đời nghe thấy đã sợ mất mật, vì sao lại có một tên vừa ngốc vừa xấu xa luôn có thể khiến hắn tức giận đến chết đi sống lại?
Hắn ôm chăn vừa uất ức vừa khó chịu, hung hăng trừng mắt hướng A Vệ.
A Vệ bị hắn trừng không biết làm sao, ngồi xuống cạnh giường: “Bảo công tử kêu ta hầu hạ ngươi, nhưng thế nào mới là hầu hạ ngươi vậy? Ngươi muốn được hầu hạ như ra sao?”
Tiểu Phương nghiến răng: “Ngươi không làm ta tức chết là tốt rồi.”
“Ta không làm ngươi tức chết nha, chẳng phải ngươi vẫn đang sống nhăn sao?”
“Được rồi.” Tiểu Phương ngạo mạn nhìn sang, “Ta luôn không thích người khác đụng đến đồ của mình, nhưng hiện tại ngươi là người của ta rồi, phòng này bẩn như vậy, bụi dày một tầng, ngươi trước dọn dẹp sạch sẽ đi.”
A Vệ không nói gì, việc này với hắn coi như khá đơn giản.
Hắn ra ngoài lấy một thùng nước, tìm mấy miếng khăn lau, bắt đầu lau bàn cùng sàn.
Tiểu Phương nằm ở trên giường nhìn hắn cọ: “Ta bảo?”
“A?” A Vệ quay đầu lại.
“Như vậy mà ngươi cũng có thể lau sạch sao? Phải quỳ trên mặt đất để cọ, có chút tinh thần nghiêm túc được không?”
A Vệ đành phải quỳ xuống, hắn mặc áo choàng to mà dày, lúc quỳ xuống, quần áo quấn ở trên người, thắt lưng nhỏ nhắn tựa như vừa bóp sẽ vỡ nát.
Tiểu Phương nhìn thấy thắt lưng mảnh mai như vậy, không biết vì sao thật khát khao nâng chân lên giẫm hắn, thử vài lần, rốt cuộc chỉ từ đằng sau đá hắn một cái: “Lau nhanh lên.”
A Vệ xoay người qua: “Ngươi vừa muốn nhanh vừa muốn sạch, trên đời không có chuyện tốt như vậy.”
“Ngươi là nô lệ, nô lệ không được cãi lại!”
A Vệ mím môi, cúi đầu, nhìn khăn lau, từ bên cạnh trông sang thấy gương mặt hắn tròn mà nhỏ, làn da trắng nhưng hơi xanh xao, đáng thương như một quả đào chưa chín đã bị đem bán.
Tiểu Phương ngẫm lại xem có phải chính mình hơi quá đáng rồi không, A Vệ thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, tuy tính cách hơi xấu một chút, nhưng hẳn là bị dạy dỗ thành như vậy. Hắn không nghĩ cúi đầu nhận sai, khẽ hừ một tiếng nói: “Ngươi lau nhanh lên, làm xong ta sẽ cho ngươi ăn đường.”
A Vệ khẽ thở dài.
Cho ngươi ăn đường.
Cùng với cho một quả táo.
Ai cũng dùng cách này để vỗ về hắn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Phương: “Ta không muốn ăn đường, ngươi có thể đối xử tốt với ta một chút không?”
Tiểu Phương ngẩn ngơ: “A?”
“Quên đi.” A Vệ biết mình chỉ là một cái sọt, chính là loại sọt để ở ven đường, mọi người thích để vào đó cái gì, hoặc không để cái gì, hắn căn bản không thể định đoạt.
“Nhưng mà…” Tiểu Phương không biết thế nào mới gọi là đối xử tốt hơn một chút, “Ngươi… ngươi muốn như nào?”
“Quên đi.”
“Ngươi nói ra a, không nói ta làm sao… làm sao…” Tiểu Phương nghẹn ngào đến mức đỏ mặt, lại bắt đầu ho khan, A Vệ vội vàng rót cho hắn một chén nước, đứng phía sau vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Tiểu Phương lại ngước mắt sáng nhìn hắn, A Vệ không hiểu sao đỏ mặt.
Hình như bảo người khác đối xử với mình tốt một chút là một việc thật đáng xấu hổ, thật đáng mất mặt.
“Ta… ta…” Thanh âm của hắn thấp như muỗi kêu, “Về sau ngươi có thể không mắng ta được chăng?”
“Chuyện này a, vậy ngươi không được làm chuyện xấu.”
“Ta không hề làm chuyện xấu.”
“Chúng ta vừa gặp ngươi đã muốn bóp chết ta.”
“Nhưng rõ là do ngươi muốn dẫn ta cùng chết.”
“Đó là ta nói đùa nha?”
“Làm sao ta biết ngươi nói đùa hay không?”
“Ngươi cái tên này???” Tiểu Phương tức đến độ nổi gân xanh, “Sao ngươi không biết phải trái vậy, người bình thường sẽ hỏi người khác ‘sao ngươi chưa chết’ à?”
“Vậy… vậy vì sao ngươi có thể nói giỡn còn ta không thể?”
“Ta nói giỡn với ngươi nhưng không muốn giết ngươi!” Tiểu Phương đẩy hắn, A Vệ ngồi không vững, lập tức ngã xuống sàn, “Ngươi chính là kẻ có lòng dạ xấu xa, vô sỉ ti bỉ, tiện nhân, ngươi vốn không xứng được người khác đối xử tốt một chút!”
A Vệ ngã không nhẹ, nửa ngày sau mới đứng lên, dùng cặp mắt sáng đen trắng rõ ràng nhìn Tiểu Phương: “Nếu trong lòng ngươi sớm đã nghĩ vậy, cần gì muốn nói cho đường, cho quả táo, khiến người khác hi vọng. May mắn ta không tin là thật… nếu tin thì…” Hắn chớp chớp mắt, tựa như cặp mắt cũng sắp rơi xuống.
Nhưng chớp được vài cái, ánh lệ kia đã thu về, hoàn toàn là Tiểu Phương nhìn nhầm.
“Ta đi đổi nước.”
Hắn cúi đầu ra cửa, Tiểu Phương nhìn theo bóng dáng hắn, dưới áo choàng là thân hình thật gầy yếu, rốt cuộc những năm gần đây hắn ăn cái gì? Trông đáng thương như vậy.
Tiểu Phương bất chợt đau xót, nhịn không được ra ngoài đuổi theo hai bước, nhưng cho dù đuổi kịp, hắn biết nói cái gì đây?
A Vệ ra giếng lấy nước, xoay người lại trở về.
Tiểu Phương sợ tới mức vội vàng trốn sau cây, trời đã sắp tối, hắn thấy A Vệ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời lặn dần, trên mặt mang biểu tình ngơ ngác, không biết vì sao khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt bi thương.
Tiểu Phương không khỏi thất thần, khi hoàn hồn, phát hiện ra mình đang thở dài, thật dài, hít khí vào rồi lại thở ra, thật giống như làm vậy có thể khiến cảm giác không thoải mái trong lòng trở nên khoan khoái hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.