Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 7:




Tiểu Phương đau đầu nhức óc đi tới bên ngoài phòng A Vệ, sắc trời đã tối, nhưng A Vệ không có trong phòng, lại tiến lên hai bước, nghe được từ khuê phòng Lăng Sắc truyền ra tiếng cười trong trẻo.
“Như thế này mới đẹp nha.”
“Nhưng mà… sẽ bị người ta cười.”
Tiểu Phương đẩy cửa ra, tiếng động không lớn, đi vào buồng trong, từ giữa tấm rèm buộc hờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song của Lăng Sắc, bên cạnh là A Vệ, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc búi hai bên, gương mặt tròn nhỏ nhắn không hiểu vì sao sinh động hẳn lên, cặp mắt to cũng lấp lánh có thần.
Tiểu Phương cảm thấy mình đang nằm mơ, bởi vì nghĩ không thể thích nam hài tử, cho nên ngay ở trong mơ biến ‘hắn’ thành nữ hài tử.
A Vệ ngẩng đầu thấy hắn, yên lặng nhìn trong chốc lát rồi nói: “Máu mũi.”
Tiểu Phương vội vàng lau một hồi, máu chảy ra lênh láng như nước giếng, A Vệ nhìn không nổi, đưa cho hắn một chiếc khăn tay: “Thân thể không tốt còn đi lại nhiều.”
Tiểu Phương dùng khăn tay kia lau: “Ngươi cởi quần áo ra đi.”
Lăng Sắc ngẩn ngơ: “Hở?”
A Vệ theo phản xạ túm chặt vạt áo.
Ác mộng quả nhiên ứng nghiệm, Bảo công tử còn dám nói, sẽ không có ai ham sắc đẹp không đáng kể của nàng.
Tiểu Phương thấy nàng lộ ra vẻ hoảng sợ ngốc nghếch, trong lòng buồn bực, với qua nắm chặt cổ tay nàng: “Ngươi là nam hài tử, không cần mặc bừa quần áo của nữ nhân, cho dù… cho dù… cho dù người khác trêu đùa ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ ngoan ngoãn để bọn họ trêu đùa sao?”
“Nhưng mà…”
Tiểu Phương không đợi nàng nói, liền vươn tay kéo luôn áo của nàng.
Lăng Sắc kêu lên sợ hãi, vọt tới cứu nàng: “Này này, này… muốn làm việc xấu cũng phải làm dấu làm diếm sau lưng ta a…”
Trong lúc hỗn loạn, hình như Tiểu Phương đụng phải nơi nào đó mềm mại không nên chạm, cả người như bị sét đánh, đứng ngây dại.
Cuối cùng A Vệ cũng có cơ hội để nói, gạt mái tóc hỗn độn, ngắn gọn mà chuẩn xác phun ra hai chữ: “Lưu manh.”
Tiểu Phương tựa như con thỏ hoảng sợ nhảy ra xa ba thước: “Ngươi… ngươi… ngươi ngươi ngươi…”
“Ta là nữ hài tử…” Giọng điệu của A Vệ bình tĩnh như nói câu ‘Ta vừa ăn một bát cơm’, bộ dáng không hề suy suyển, “Đương nhiên cần mặc quần áo nữ nhân.”
“Nhưng mà… Nhưng mà…”
Tiểu Phương bi phẫn nghĩ, nàng có chỗ nào giống nữ nhân chứ.
Căn cứ vào bộ dáng hiện tại, căn bản chính là một tảng đá bọc trong giấy gói kẹo thôi, dù có đóng gói tinh mỹ đến đâu, cắn xuống cũng sẽ gãy răng.
Thà rằng nói thẳng với người ta, đây chính là một tảng đá.
“Mặc như vậy không tiện, vẫn nên đổi lại thôi.” A Vệ quay vào phòng trong thay quần áo.
Lăng Sắc nhìn Tiểu Phương bị sét đánh, thương cảm vỗ về hắn: “Sẽ quen thôi mà, sẽ có bánh bao, cũng sẽ có túi bọc, nam biến nữ cũng sẽ quen thôi…”
Tiểu Phương tức giận gạt phắt tay nàng: “Từ trước ta đã muốn nói với ngươi, Lăng Sắc.”
“Hả?”
“Mỗi lần ngươi an ủi người khác đều nói rất tệ!!!!!”
“Ngươi là đồ không có lương tâm, chẳng phải vì ngươi mà ta…”
A Vệ đi ra từ trong phòng, vẫn mặc bộ áo xám rách nát kia, nhưng nhìn qua bộ dạng mặc nữ trang của nàng rồi, liền cảm thấy nào cặp mắt nào lông mi, không chỗ nào không thanh tú, vì sao trước đây lại có người nghĩ nàng là nam hài tử, thật là một việc ngớ ngẩn.
Tiểu Phương theo sau nàng, vẫn đi, thấy nàng xách thùng nước đến giếng, cũng đi cùng.
A Vệ quay đầu lại, hắn dừng chân, bước tiếp tới phía trước, hắn liền bám theo.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta… Ta…” Tiểu Phương không biết nói thế nào với nàng.
“Ngươi không cần theo ta, người khác sẽ nhìn thấy.”
“A Vệ?”
“Cái gì?”
“Vì sao ngươi lại đến Lục Phiến môn?”
“Sư phụ bán ta vào.”
“Vì sao hắn muốn bán ngươi?”
“Hắn thích người xinh đẹp, trước đây ta xinh đẹp, hắn mua ta, nhưng càng lớn càng khó coi, hắn liền bán ta đi.”
A Vệ múc nước lên từ giếng, bộ dạng có vẻ khó nhọc, Tiểu Phương bèn tiến đến giúp nàng kéo lên:
“Nhưng mà… ta cảm thấy ngươi mặc nữ trang rất xinh a.”
“Đó là ngươi chưa nhìn thấy sư phụ của ta, hắn là người xinh đẹp nhất thiên hạ.”
“Nhưng hắn mua qua bán lại ngươi, lòng dạ nhất định xấu xa cùng cực.”
Trên mặt A Vệ hiện lên biểu tình kỳ quái: “Thật sự rất xấu xa, mỗi tối ta đều nghĩ phải làm thế nào để độc chết hắn, giết chết hắn. Nếu không có hắn, nhất định ta không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy hắn, tay chân đều mềm nhũn, bất kể thế nào cũng không xuống tay được.”
Tiểu Phương ngắm gương mặt nhìn nghiêng của nàng, nghĩ đến tính tình cổ quái của nàng, hẳn phải chịu không biết bao nhiêu tra tấn, trong lòng xúc động: “A Vệ, ngươi… Ngươi đi theo ta nha… Nhất định ta sẽ đối xử tốt với ngươi, sẽ không khiến ngươi đau lòng, không để ngươi khổ sở…”
A Vệ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Tiểu Phương: “Ngươi đang nói cái gì a?”
“Ta… Ta thích ngươi…”
Trong đầu A Vệ hiện lên từng hình ảnh vụn vặt, biểu tình trên mặt càng dại ra: “Ngươi thích ta sao?”
Tiểu Phương nặng nề gật đầu.
“Nhưng mà… Ngươi thích ta, vì sao ta không có chút cảm giác nào?”
Tiểu Phương ngẩn ngơ.
“Sư phụ của ta nói, được người khác thích, sau đó đi tra tấn người khác là chuyện hạnh phúc nhất, nhưng vì sao khi ta ở cùng một chỗ với ngươi, lại chỉ cảm thấy khổ sở vậy?”
“Ta…” Tiểu Phương muốn nói lại thôi, trái tim đau như bị xé rách, hắn thích A Vệ, có lẽ từ khi nàng bị đường quế hoa quyến rũ mà âm thầm hé mắt, có lẽ sớm hơn một chút, ngây ngô mà có một chút tâm kế ác độc, kết hợp cùng gương mặt không thể hiền lành hơn, thật sự vừa đáng thương vừa đáng giận vừa đáng yêu.
Hắn để ý đến nàng như vậy, cho nên làm rất nhiều chuyện kỳ quái, duy nhất đã quên rằng, thích một người, hẳn phải đối tốt với nàng một chút, lại thêm một chút.
“Trước kia ta… không biết… sau đó, mới hiểu ra… Sau này, có thể để ta đối xử tốt với ngươi không…”
A Vệ nghe câu đó, khẽ nở nụ cười: “Ngươi không biết, khi ta năm tuổi, bị sư phụ lừa ra khỏi nhà, hắn cũng nói với ta, ‘về sau ta sẽ đối xử tốt với ngươi’… nhưng mà… sau đó hắn không tốt với ta, ta muốn về nhà, nhưng không thể nào về được… Ta đã quên đường về nhà…”
“Ta… ta không giống như hắn, A Vệ…”
“Không không không, chuyện này không liên quan tới ngươi, vì rốt cuộc ta luôn luôn cảm thấy hối hận, nếu ta không dễ dàng tin tưởng người khác, sẽ không đến mức ngay cả một đường lui cũng không có…” A Vệ nhìn thoáng qua Tiểu Phương, “Ngươi không nếm qua mùi vị của hối hận, rất giống như bị đói, lúc đói đến cực điểm, thật sự muốn cắn nuốt cả ngón tay ngón chân của chính mình…”
“Ngươi đừng nói vậy…” Tiểu Phương ôm nàng vào lòng, “Đừng nói nữa, ta sẽ không bắt buộc ngươi, A Vệ, ta chờ ngươi, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ đối tốt với ngươi, chờ ngươi tin tưởng ta, chờ ngươi có thể hiểu được ta…”
A Vệ ngơ ngác dựa trên vai hắn, thật sự sẽ có một ngày nàng tin tưởng hắn sao?
Bờ vai ấm áp như vậy thật dễ chịu, chỉ cần dựa lên, dường như toàn bộ thân thể liền không cần lo lắng mà thả lỏng. Trong nháy mắt, A Vệ thoáng nghĩ rằng, thực ra có thể tin tưởng cùng dựa dẫm vào người khác, cũng là một chuyện rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.