"Ngươi đi theo ta làm gì? Cút ngay!"
Sáu năm trước Tẩy Bích Cung phồn hoa, hưng thịnh. Mẹ đẻ của Tiêu Trường Ninh là Dư Quý Phi vẫn khỏe mạnh. Nhờ phúc khí của mẫu thân Tiêu Trường Ninh xinh đẹp, kiều diễm càng được tiên hoàng yêu thích. Dư Quý Phi được sủng ái nhiều năm nên chi phí ăn mặc của Trường Ninh công chúa càng tốt hơn rất nhiều so với công chúa do Lương Hoàng Hậu sinh ra.
Mà lúc này, tiểu công chúa đang chống nạnh, trừng mắt nhìn thái giám trẻ tuổi đang cúi đầu đứng trước mặt mình. Nàng khẽ nâng cằm, vì được sủng mà trong giọng nói toàn sự kiêu căng, nhíu mày: "Dơ muốn chết."
Nắng xuân ấm áp, mây bay trong hương thơm nhẹ, bộ dạng của thái giám trẻ tuổi u tối, toàn thân dính đầy bùn đất, phía sau lưng rách một mảng lớn vì bị dây roi đánh trúng hòa cũng vết máu, dơ bẩn đến không chịu nổi. Nhưng kì lạ là cho dù thân thể bị mắc kẹt nhưng thiếu niên lại không có chút biểu hiện chật vật nào, mí mắt khẽ khép mang theo một tia lạnh lẽo.
Thái giám trẻ tuổi này chính là Thẩm Huyền.
Đúng rồi, khi đó Thẩm Huyền còn chưa phải là đại hoạn quan Thẩm Đề Đốc quyền khuynh thiên hạ như hiện nay, thậm chí hắn còn không được gọi là Thẩm Huyền, chỉ có tên húy* là Thẩm Thất. Không biết hắn phạm phải tội gì lại phải chịu một trận đòn sau lại bị Tư Lễ Giám giáng xuống làm tạp dịch ở Tẩy Bích Cung của Tiêu Trường Ninh.
*Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ.
Lần đầu gặp gỡ, khi đối mặt với Tiêu Trường Ninh Thẩm Thất chỉ nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết máu trên mặt, hắn miễn cưỡng đứng thẳng người thái độ chỉ lạnh lùng và bình tĩnh.
Tiêu Trường Ninh rất đau đầu.
Từ trước đến nay nàng không thích thái giám. Khi tiên đế dung túng Đông Xưởng làm loạn, hoạn quan được tham dự vào chính sự thì nàng liền ghét cái đám âm dương quái khí kia. Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Đồ thái giám chết bầm! Vậy nên Tẩy Bích Cung của nàng là nơi ít hoạn quan nhất.
Thẩm Thất cúi đầu, Tiêu Trường Ninh không thấy rõ bộ dáng của hắn, nàng chỉ thấy một giọt máu chảy dọc theo thái dương xuống khuôn mặt thon gầy của hắn, rồi lại từ cằm chảy xuống đất.
"Công chúa, hắn tên Thẩm Thất, là Tư Lễ Giám phái đến làm tạp dịch cho ngài." Cung nữ đứng bên cạnh cẩn thận nói.
"Tư Lễ Giám? Nếu không phạm lỗi, Tư Lễ Giám sao lại đưa thái giám đến chỗ ta làm tạp dịch." Hơn phân nửa là củ khoai lang phỏng tay. Tiêu Trường Ninh không nghĩ ngợi nhiều, hung ác nói với thiếu niên.
"Ta không cần kẻ bị thiến hầu hạ, bổn cung ghét nhất là loại người chỉ biết dối trên gạt dưới ẻo lả như hắn."
Vừa dứt lời, Thẩm Huyền vẫn luôn cúi đầu chợt ngước lên nhìn nàng.
Xa cách 6 năm, Tiêu Trường Ninh đã quên đi khuôn mặt của hắn, chỉ có đôi mắt hẹp dài giống như lưỡi đao là khắc sâu vào đầu nàng....lạnh lẽo, sắc bén, giống như loài thú dữ đang ngủ đông.
Tiêu Trường Ninh bỗng dứng cứng đờ, cảm thấy lời này bản thân nói có hơi nặng dường như xát muối vào vết thương của thái giám trẻ....Nhưng nàng nói lời tổn thương người khác thì sao chứ! Nàng là công chúa, lý nào công chúa lại đi xin lỗi hoạn quan.
"Công chúa, vậy nên xử trí hắn thế nào?" Cung nữ lên tiếng, gọi thần trí Tiêu Trường Ninh trở về.
Tiêu Trường Ninh cong môi. Sau một lúc, nàng khẽ ho khan một tiếng không tự tin.
"Không phải Đông Xưởng bên kia thiếu người sao? Ta thấy hắn rất thích hợp."
Tiêu Trường Ninh không biết rằng một lần đưa người này lại đem Thẩm Huyền đẩy lên đến cha mẹ cũng không nhận ra....
_________
6 năm sau
Ngày mùa thu, Tiêu Trường Ninh gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy.
Bên ngoài màn che có một bóng người mờ mờ, âm thanh nức nở truyền đến tai nàng. Tiêu Trường Ninh một tay đỡ trán, một tay vén màn lên, thì thấy tiểu hoàng đế Tiêu Hoàn mười bốn tuổi vô cùng đán thương đang đứng cạnh giường, khuôn mặt trẻ con còn đọng hai hàng nước mắt chưa khô.
Vừa thấy tỷ tỷ, Tiêu Hoàn lại bật khóc, nước mắt như đê vỡ mà chảy tiếp, bi thương nói: "Tỷ tỷ...."
Trong số các huynh đệ tỷ muội, Tiêu Hoàn đứng thứ sáu, là đệ đệ ruột của Tiêu Trường Ninh. Sau khi Dư Quý Phi bệnh chết, Tiêu Hoàn tuổi còn nhỏ lại mất mẹ nên được đưa đến cho Lương Hoàng Hậu nuôi dưỡng. Mùa đông năm ngoái, tiên đế đột ngột qua đời, Tiêu Hoàn đăng cơ dưới sự nâng đỡ của Lương Hoàng Hậu.
Lương Thái Hậu lấy lý do tân hoàng tuổi nhỏ ngây thơ mà buông rèm chấp chính cùng với thế lực của Đông Xưởng âm thầm tranh đấu, tiểu hoàng đế gian nan sinh tồn, không có thời gian rãnh rỗi như Tiêu Trường Ninh.
Cuối thu thời tiết nắng gắt, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Tiêu Trường Ninh chỉ khoác một kiện áo đơn giản liền rời giường duỗi tay lấy khăn lụa cung tì đưa lau nước mắt cho Tiêu Hoàn: "Hoàng thượng làm sao thế? Thái hậu lại quở trách người?"
Tiểu hoàng đế lắc đầu khụt khịt nói: "Không."
Tiêu Trường Ninh nghi hoặc: "Vậy đệ khóc cái gì?"
Tiểu hoàng đế bi thương, dùng biểu tình như sinh ly tử biệt nhìn Tiêu Trường Ninh, gào thóc: "Tỷ tỷ, trẫm thật xin lỗi tỷ."
"Đừng!"
Tiểu hoàng đế lớn rất nhanh, lúc này đã cao bằng Tiêu Trường Ninh. Hắn giống như con chó to nhào lại đây, Tiêu Trường Ninh chỉ có thể tay chân luống cuống mà ôm chặt hắn, bị đụng đến phải lui về sau một bước. Xiêm y sớm đã bị nước mắt nước mũi của tiểu hoàng đế làm ướt. Tiêu Trường Ninh thở dài, búng cái trán của hắn.
"Nói mau, hoàng thượng đã làm chuyện gì mà phải xin lỗi bổn cung?"
"Tỷ tỷ...."
Tiêu Hoàn ngẩng khuôn mặt vẫn còn trẻ con của mình lên, đôi mắt đã sớm hồng vì khóc nhiều. Hắn lôi kéo ống tay áo của Tiêu Trường Ninh: "Thẩm Đề Đốc nói nếu gả tỷ cho hắn, hắn liền phế đệ lập hoàng đế mới ô ô ô...."
Cơn buồn ngủ của Tiêu Trường Ninh vẫn chưa tan, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo. Nàng gãi tai hỏi: "Thẩm Đề Đốc? Ai?"
Tiểu hoàng đế hít cái mũi, nhỏ giọng nói: "Chính là cái tên ẻo lả bị tỷ mắng sáu năm trước, Thẩm Huyền...."
Ầm ầm ầm —
Dường như bị sấm sét đánh vào đầu Tiêu Trường Ninh nháy mắt thanh tỉnh, sắc mặt trắng bệch.
Danh tiếng Thẩm Huyền như sét đánh bên tai. Tuổi còn trẻ mà tay đã dính đầy máu tươi ngồi lên vị trí đô đốc của Đông Xưởng. Trong vòng 2 năm chỉ cần nghe thấy tên hắn liền có thể làm người sợ tới mức hai đùi run rẩy. Một tên hoạn quan khét tiếng như vậy Tiêu Trường Ninh muốn tránh còn không kịp khi nào đã trêu chọc qua hắn?
Từ từ.......6 năm trước? Ẻo lả?
"Tiểu thái giám bị tỷ mắng ẻo lả năm đó không phải tên Thẩm Thất sao!?"
~~~~~~
Đúng là người ngồi trong nhà, họa cũng từ trên trời rơi xuống.
"Đường đường là trưởng công chúa của một nước lại muốn ta gả cho một thái giám? Đúng là vớ vẩn hết sức! Triều thần đồng ý sao? Tiên đế đồng ý sao? Liệt tổ tông Tiêu gia đang yên nghỉ trong hoàng lăng đồng ý sao?" Trong Từ Ninh Cung, mắt Tiêu Trường Ninh hồng hồng: "Các ngươi đều khi dễ ta mẹ đẻ mất sớm, là đứa trẻ đáng thương không có chỗ dựa."
Mấy ngày này, nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo nhưng Lương Thái hậu vẫn quyết tâm đem tiểu công chúa không nơi nương tựa này bán cho thái giám làm vợ.
Đối mặt với sự khóc nháo của Tiêu Trường Ninh Lương Thái Hậu chỉ coi như không thấy, bà vẫn cầm chuỗi Phật châu làm từ bảo thạch trong tay. Thật lâu sau, bà chỉ ngẩng mặt lên thở dài: "Trường Ninh ai gia đồng ý đem ngươi gả cho Thẩm Huyền không phải vì lợi ích của bản thân ai gia mà là vì tiên đế, vì hoàng thượng, vì không để giang sơn của Đại Ngu bị hủy trong tay một hoạn quan! Thẩm Huyền cùng hoàng thất kết quan hệ thông gia thì Đông Xưởng sẽ trung thành với hoàng thượng..."
Cho nên nàng xứng đáng phải hy sinh sao?
Cả người Tiêu Trường Ninh run rẩy, bỗng nhiên nàng lấy cây trâm từ trên đầu xuống đặt ngay cổ, kiên quyết nói: "Nếu Thái hậu không thu hồi ý chỉ ta đành thàc chết chứ không gả."
Nàng lấy tính mạng chính mình ra uy hiếp nhưng Lương Thái Hậu chỉ cười lạnh một tiếng hờ hững nhìn nàng làm trò.
Giọng nói Lương Thái Hậu bỗng chốc trở nên nặng nề: "Trường Ninh ai gia nói thật với ngươi, hôm nay nếu ngươi chết trước mặt ai gia thì thi thể vẫn sẽ mặc áo cưới nâng đến phần mộ tổ tiên của Thẩm gia. Ngươi từ trước đến giờ vẫn luôn thông minh hiển nhiên cũng sẽ hiểu cái gì gọi là 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'."
Dừng một chút, bà bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đảo ánh mắt thanh lãnh qua khuôn mặt của Tiêu Trường Ninh: "Huống chi Thẩm Đề Đốc là người có thù tất báo, nếu ngươi không làm gì hắn thì sao hắn lại không vừa mắt các công chúa khác cố tình lại đòi cưới ngươi?"
Một câu này đã chọc trúng điểm yếu của Tiêu Trường Ninh. Năm đó câu 'Bổn cung ghét nhất loại người dối trên gạt dưới ẻo lả như hắn' làm cho Tiêu Trường Ninh như bị bóng đè, nó vẫn luôn ở bên tai vứt đi không được....
Tiêu Trường Ninh sao có thể nghĩ đến, người quyền khuynh thiên hạ có thể triệu thiên tử lấy lệnh chư hầu hiện nay, Đông Xưởng đề đốc Thẩm Huyền lại chính là thái giám nghèo túng Thẩm Thất năm đó! Mà nàng cũng không thể ngờ rằng bởi vì một câu nói mà hắn ghi hận suốt 6 năm.
Thấy Tiêu Trường Ninh kế bến sắp hỏng mất, Lương Thái Hậu mới nhẹ nhàng nói: "Trường Ninh, người làm đại sự sẽ không quan tâm đến tiểu tiết. Nếu hôm nay ngươi không gả cho hắn thì sợ rằng vạn dặm non sông này tương lai sẽ đổi thành họ Thẩm. Nhưng nếu ngươi thuận lợi gả cho hắn thì ít nhất ngươi vẫn là công chúa, vẫn là đề đốc phu nhân. Hắn sẽ không dám giết ngươi càng không sợ sẽ bị hắn làm bẩn, vài năm sau ngươi sẽ có thể hồi cung."
Tiêu Trường Ninh nhìn ánh mắt tính kế của Lương Thái Hậu thầm nghĩ: Chỉ có đứa ngốc mới tin cái chuyện quỷ quái đó! Một công chúa gả cho hoạn quan làm sao còn có ngày được hồi cung?
Thấy Tiêu Trường Ninh không nói gì, Lương Thái Hậu đứng dậy nắm bàn tay đang run rẩy của nàng rồi cầm lấy cây trâm. Nữ nhân dã tâm bừng bừng nhìn thẳng đôi mắt của Tiêu Trường Ninh, lời nói mang theo chút dụ hoặc: "Tiêu Hoàn là đệ đệ ruột của ngươi nếu ai gia không làm gì thì hắn nhất định chết trên tay Thẩm Huyền. Trường Ninh ngươi sẽ không thấy chết mà lại không cứu chứ?"
"Thái hậu cho rằng gả ta qua thì có thể thay đổi được gì?"
"Ít nhất chúng ta sẽ có một cơ hội"
"Ý thái hậu là gì?"
"Giúp ai gia cùng hoàng đế giết chết Thẩm Huyền."
Con ngươi của Tiêu Trường Ninh co lại, rút tay ra, lui về phía sau một bước.
Lương Thái Hậu híp mắt nói: "Đông Xưởng lòng muôn dạ thú rõ như ban ngày, chỉ có diệt trừ hắn thì Tiêu gia mới có thể bảo toàn được tính mạng. Sau khi Thẩm Huyền chết ai gia sẽ làm đại lễ đưa ngươi hồi cung, ban cho một mảnh đất. Ý ngươi thế nào?"
__________
Tác giả có lời muốn nói: cái hố này đào đã lâu rốt cuộc cũng bắt đầu viết~