"Tỷ tỷ thật sự đồng ý gả tới Đông Xưởng sao?" Trong Tẩy Bích Cung, hai mắt Tiêu Hoàn đẫm lệ nức nở nói: "Là trẫm liên lụy ngươi. Tỷ tỷ cùng đệ không có quan hệ, không cần phải làm việc này. Nếu Thẩm Huyền thật sự muốn ngôi vị hoàng đế thì để hắn cầm đi..."
"Im miệng! Nếu để thái hậu nghe được lời này thì đệ nhất định sẽ chết."
Tiêu Trường Ninh cầm miếng lê nhét vào miệng tiểu hoàng đế, ngăn lại những lời đại nghịch bất đạo của hắn. Nàng chống cằm thở dài: "Hoàng thượng đệ còn không rõ sao? Cuộc hôn sự này không phải là thứ tỷ có thể tự quyết định. Ngày ấy ở Từ Ninh Cung tỷ lấy cái chết ra uy hiếp là để đánh cược địa vị của tiên đế trong lòng thái hậu một phen nhưng tỷ đã thua. Nếu thua cuộc thì phải chịu thua.... Nếu không tỷ có lẽ sẽ không thể sống sót để bước ra cửa Từ Ninh Cung."
Tiểu hoàng đế sợ tới mức rụt cổ lại, đem miếng lê trong miệng nuốt xuống nhỏ giọng hỏi: "Thái hậu sẽ thật sự động thủ với tỷ sao? Dù gì thì tỷ cũng là trưởng công chúa mà."
"Đừng nói là tỷ. Cho dù Thẩm Huyền chỉ tên muốn nữ nhi ruột của thái hậu thì bà cũng sẽ không do dự mà đáp ứng. Ở trong mắt bà vĩnh viễn chỉ có lợi ích sẽ không bao giờ có tình thân."
Một câu cuối cùng Tiêu Trường Ninh đem giọng nói áp tới cực thấp như sợ bị kẻ khác nghe được: "Ở lại trong cung thì chỉ có thể lăn lộn ngày qua ngày, sống không bằng chết. Còn gả tới Đông Xưởng thì cũng là chết. Cả hai bên đều khó thoát khỏi cái chết, lấy nhẹ tránh nặng. Tỷ đã nghĩ kĩ, chết bên nào cũng đều giống nhau nhưng ít nhất gả cho Thẩm Huyền tỷ sẽ còn có đường sống."
Huống chi làm vị công chúa đầu tiên gả cho thái giám làm thê tử thì tiếng xấu của nàng cũng đã lưu danh sử sách rồi.
Trong những tia nắng diệu nhẹ của mùa thu, Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn xuất giá.
Bên ngoài tiếng nhạc réo rắc mà trong phòng lại là từng đợt tiếng rên. Mấy cung tì đi cùng công chúa xuất giá nhìn phần của hồi môn được phủ lụa đỏ mà cảm thấy tuyệt vọng, ở góc tường ôm đầu khóc rống. Rõ ràng chính là hỉ sự mà so với tang sự còn đau thương gấp bội.
Tiểu hoàng đế một thân y phục đen trang nghiêm mới vừa vào Tẩy Bích Cung liền thấy Tiêu Trường Ninh đang mặc y phục màu trắng bên trong. Hắn hít cái mũi, mắt hồng hồng: "Tỷ tỷ hôm nay là ngày hỉ sự của tỷ, đáng lẽ tỷ phải đội mũ phượng và khăn hỉ chứ sao lại mặc y phục màu trắng này vậy?"
Tiêu Trường Ninh tính toán, than một tiếng, phảng phất như người sắp chết: "Tỷ mặc y phục màu trắng bên trong còn bên ngoài thì mặc hôn phục. Vào đến Đông Xưởng thì chỉ cần cởi hôn phục bên ngoài ra là có thể trực tiếp chôn cất, đỡ phải phiền toái thay quần áo."
Tiêu Hoàn bị nàng làm cho sợ tới mức không nhẹ lập tức nắm lấy tay áo của nàng khụt khịt nói: "Tỷ tỷ số khổ của đệ...."
Tiêu Trường Ninh bộ dáng không sợ chết, vỗ vai tiểu hoàng đế trấn an: "Đừng khóc người vốn là phải chết. Nếu tỷ thật sự gặp bất trắc thì ngày này mỗi năm nhớ đốt cho tỷ tỷ nhiều nhiều tiền giấy."
Tiểu hoàng đế không những không được an ủi mà còn khóc nhiều hơn.
Dường như âm thanh trong Tẩy Bích Cung đang thi đấu nhau, một tiếng so với một tiếng còn muốn lớn hơn. Tiêu Trường Ninh vẫn đang mặc y phục màu trắng bên trong liền khoác bộ hôn phục đỏ rực vào, đầu đội mũ phượng, trên trán một loạt kim tua rũ xuống, đem tầm mắt che đậy.
Chỉ một lát sau, thái giám của Tư Lễ giám cầm phất trần bước vào: "Trưởng công chúa điện hạ nhóm công công từ Đông Xưởng đã tới, nếu ngài đã chuẩn bị xong liền có thể theo ta lên kiệu xuất cung."
Vừa dứt lời nàng liền thấy hơn hai mươi thái giám của Đông Xưởng nối đuôi nhau bước vào, chia ra hai bên đứng. Tất cả đều mặc quần áo nâu, đầu đội mũ quan, chân mang ủng, bên hông là bội đao, trông vừa điềm tĩnh lại còn rất oai phong.
Đi đầu chính là hai đại thái giám, quần áo như được mạ vàng không những vậy còn được thêu chỉ bạc. Vừa nhìn đã thấy thân phận không tầm thường. Cũng không biết trong hai người ai mới là Đông Xưởng đề đốc.
Gần đến giờ, Tiêu Trường Ninh so với tưởng tượng của chính mình còn muốn khẩn trương hơn nhiều. Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, mười ngón tay siết chặt như muốn đem tay áo xé nát.
Nàng lén liếc mắt qua màn kim tua rũ xuống khẩn trương nhìn người đang đi đến.
Chỉ thấy vị thái giám đứng đầu phía bên phải có da trắng như nữ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự mềm mại. Lúc này tay hắn đang vân vê một cành lan, giữ lại bằng ngón giữa rồi dùng một thanh đao nhỏ chơi đùa. Hắn không chút để ý chỉ lạnh lùng kéo dài âm điệu: "Hôm nay là ngày vui, tại sao các ngươi lại khóc sướt mướt?"
Âm thanh bén nhọn ẩn chứa sát khí đằng đằng. Trái tim Tiêu Trường Ninh trùng xuống, nàng thầm nghĩ: Xong rồi người này chính là Thẩm Huyền!
Người của Đông Xưởng khí thế hùng hồn, toàn bộ người trong Tẩy Bích Cung đều bị dọa sợ đến ngây ngốc. Tiểu hoàng đế khẽ nhấp môi, một giọt nước mắt còn đọng lại trên lông mi. Tiêu Trường Ninh thoạt nhìn cũng không tốt hơn, tay chân run rẩy nhìn thái giám thanh tú trước mặt lắp bắp nói: "Thẩm, Thẩm, Thẩm..."
Thái giám tay cầm cành lan, mắt trợn trắng, lười biếng cúi đầu hành lễ với hai tỷ đệ nói: "Trưởng công chúa gọi ai là thẩm thẩm*? Tại hạ là Thanh Long ở Đông Xưởng, tên Phương Vô Kính, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, thật không dám để trưởng công chúa người gọi ta một tiếng thẩm thẩm đâu."
*Thẩm thẩm: bà dì, bà cô
Tiểu hoàng đế lôi kéo ống tay áo của Tiêu Trường Ninh, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ đoán sai rồi, người này không phải Thẩm Huyền."
Tiêu Trường Ninh khẽ thở phào, còn tốt còn tốt, tên ẻo lả này không phải Thẩm Huyền.
"Hỏi các ngươi tại sao lại không trả lời? Ngày vui tốt như vậy, sao tất cả lại khóc?" Phương Vô Kính xoay thanh đao giữa ngón tay, trừng mắt nhìn: "Đem nước mắt nuốt trở về!"
Mọi người bỗng chốc trợn to mắt, nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống.
"Phương công công đừng giận, mọi người khóc vì công chúa sắp phải xuất giá rồi."
Tiêu Trường Ninh nỗ lực giơ cao khóe miệng, run rẩy một phen nhưng chung quy là vẫn không thể cười được, đành đem ánh mắt chuyển đến trên người vị thái giám đứng đầu phía bên trái....
Sau đó cả người nàng cứng đờ.
Tên thái giám này thì tay chân thon dài, khuôn mặt đoan chính, anh tuấn, tay cầm cung tên, trên lưng đeo một ống đựng tên bằng đồng, khí chất oai hùng, chỉ là lại mang một biểu tình lạnh lẽo, cả người tỏa ra một loại khí lạnh giống như là 'người sống chớ tới gần'....Chẳng lẽ hắn là Thẩm Huyền?
"Trưởng công chúa điện hạ không cần kiếm, đề đốc đại nhân có việc gấp cần xử lý nên hôm nay sẽ không đến, ta sẽ là người đón dâu giùm." Dường như nhìn ra được sự thấp thỏm của Tiêu Trường Ninh, Phương Vô Kính thu lại thanh đao kẹp giữa ngón tay vào tay áo, chỉ thanh niên mặt lạnh kia giới thiệu: "Đây là Chu Tước, Tưởng Xạ."
Hai người cùng ôm quyền hành lễ, quỳ một chân xuống đất nói: "Thuộc hạ thỉnh an đề đốc phu nhân."
Những thái giám đang xếp hàng dài từ cửa đến đình viện cũng quỳ xuống, giọng the thé đồng thanh nói: "Thỉnh an đề đốc phu nhân."
Tiểu hoàng đế Tiêu Hoàn hít cái mũi, nhỏ giọng nói: "Phương Vô Kính cùng Tưởng Xạ, một người dẫn đầu mấy trăm sát thủ cùng thích khách của Đông Xưởng, một người là xạ thủ bách phát bách trúng, cả hai đều là cánh tay đắc lực của Thẩm Huyền, tùy tiện lấy một người ra cũng có thể làm cho triều thần trên dưới run rẩy."
Chỉ là mấy tên thuộc hạ được phái đến đã đem Tẩy Bích Cung từ trên xuống dưới sợ đến mức tim muốn vỡ ra. Nếu Thẩm Huyền đích thân tới không chừng lại là một hồi tinh phong huyết vũ*!
*Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Tiêu Trường Ninh cảm giác bản thân chắc sẽ không sống được bao lâu!
"Thái hậu nương nương giá đáo —"
Theo tiếng hô 'giá đáo', Lương Thái Hậu bước vào, xung quanh là các cung tỳ đang nâng ống tay áo màu đen tuyền cho bà. Cuối cùng bầu không khí quỷ dị, bế tắc trong Tẩy Bích Cũng bị phá vỡ.
"Thỉnh an thái hậu nương nương"
Phương Vô Kính hành lễ rồi lập tức phất tay nói: "Giờ lành đã đến, mời công chúa điện hạ lên kiệu, đề đốc đại nhân đang ở Đông Xưởng chờ người đến động phòng."
Tiêu Trường Ninh vừa nghe thấy hai chữ 'động phòng' thì cả người liền run rẩy, khẩn trương nắm chặt tay Tiêu Hoàn, ánh mắt cầu cứu nhìn hắn: Động phòng? Ai có thể nói cho nàng thái giám động phòng như thế nào không!?
Chẳng lẽ sẽ giết nàng rồi chôn cùng cái 'bảo bối' kia của Thẩm Huyền kết minh hôn?
Tự tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Tiêu Trường Ninh càng nghĩ càng sợ, khớp hàm run rẩy.
"Đợi đã" Lương Thái Hậu nặng nề nói: "Tiên đế nhân hậu, tuy cho phép Thẩm Huyền đứng trong hàng 'Cửu thiên tuế', nhưng hắn là phò mã của Đại Ngu vì sao lại không tự mình đến cưới Tiêu Trường Ninh?"
"Mong thái hậu nương nương đừng trách, đề đốc đại nhân bận trăm công nghìn việc nên không thể phân thân được." Đối mặt với ánh mắt âm trầm của Lương Thái Hậu, Phương Vô Kính càng cười đến phong tình vạn chủng*
*Phong tình vạn chủng là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ.
"Còn chưa nói nếu không có đề đốc đại nhân làm việc vất vả ngày đêm thì làm sao thái hậu nương nương còn có thể thanh nhàn được như vậy?"
"Ngươi!"
Năm ngón tay Lương Thái Hậu nắm chặt lai, sau một lúc mới nghẹn ra được, tức giận nói: "Trường Ninh tốt xấu gì cũng là huyết mạch của hoàng gia, lần này gả nàng đến Đông Xưởng cũng đừng quên những điều ngươi đã đáp ứng với ai gia."
"Thái hậu yên tâm, chỉ cần người không gây chuyện với Cẩm Y Vệ thì ngôi vị hoàng đế của Tiêu gia vẫn sẽ ngồi yên ổn." Nói xong Phương Vô Kính nhìn đến Tiêu Trường Ninh đang một thân trang phục đỏ rực, lộng lẫy, hắn duỗi tay làm cái thủ thế mời: "Trưởng công chúa điện hạ, mời ngài lên kiệu."
Môi đỏ của Tiêu Trường Ninh khẽ nhếch, sau một lúc mới trấn định lại, hô hấp run rẩy nói: "Đông Tuệ, đem Hổ Phách đến đây."
Hổ Phách là một con mèo màu nâu, năm trước hoàng đế đã tặng nàng vào ngày sinh thần. Trong chốn thâm cung, một người một mèo làm bạn cũng đã hai năm, nuôi dưỡng tình cảm. Bây giờ phải xuất giá, nàng cũng muốn đem con mèo này theo cùng, cho dù tương lai có xuống hoàng tuyền cũng có nó đi theo chiếu cố lẫn nhau.
Cung tì Đông Tuệ lau nước mắt ôm mèo tới. Con mèo màu nâu này tính tình cực kì kiêu ngạo, không thích lại gần người lạ, nó giơ móng vuốt cào Đông Tuệ một cái rồi nhảy vào người Tiêu Trường Ninh.
Tiêu Trường Ninh nhìn con mèo lười biếng trong ngực thì không tránh khỏi đau thương: Hổ Phách à ngươi có biết những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp kết thúc rồi không?
Hổ Phách không hiểu, chỉ kêu 'meo' một tiếng rồi nhắp mắt ngủ gật.
Đến lúc xuất giá, Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn không cầm được nước mắt, tỷ đệ hai người lưu luyến chia tay, trông giống như đang trình diễn một vở kịch sinh ly tử biệt. Một lúc lâu sau kiệu đón dâu mới bắt đầu xuất cung.
Đoàn người từ Huyền Vũ Môn ra, dọc theo vách tường cung cấm đi đến Đông Hoa Môn, ven theo bờ sông thẳng đến Đông Xưởng.
Trên đường người xem náo nhiệt rất nhiều nhưng lại không có một ai hò hét chúc mừng. Tất cả họ đều mang vẻ mặt đồng tình, thậm chí còn có một đám công tử đang lặng lẽ cầm một miếng vải trắng trên tay để tưởng nhớ tới trưởng công chúa sắp tiêu hương ngọc vẫn*.
*Hương tiêu ngọc vẫn: chỉ người con gái đẹp nhưng chết sớm.
"Thật đáng thương, công chúa như hoa như ngọc mà lại phải gả cho một tên thái giám."
"Cuộc sống thật trớ trêu....."
"Đông Xưởng cũng thật kiêu ngạo, sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng."
"Suỵt! Khắp nơi đều là người của Đông Xưởng, nói chuyện cẩn thận một chút!"
Đáng tiếc, những tiếng bất bình nhỏ nhoi đó nhanh chóng bị tiếng kèn trống trong ngày đại hỉ nhấn chìm.
Đường đến Đông Xưởng rất ngắn mà mọi người đều có cảm giác dài như đằng đẵng.
Kiệu hoa dừng lại, Hạ Lục cùng Đông Tuệ tay cầm hộp trang điểm dặm lại phấn cho khuôn mặt đã thành mặt mèo của Tiêu Trường Ninh, dặm đi dặm lại, cuối cùng hai cung tỳ lại tiếp tục khóc: "Trưởng công chúa điện hạ, người xuống kiệu được rồi, Thẩm đề đốc đang chờ để đón ngài."
Âm thanh của đại cung nữ Thu Hồng từ ngoài vang lên, lo lắng nói: "Thẩm đề đốc thật sự tới nhưng bọn họ đều mang theo đao, ngài....."
Thu Hồng còn chưa nói xong thì Tiêu Trường Ninh liền nghe thấy tất cả thái giám của Đông Xưởng đều đồng loạt quỳ xuống, âm thanh bén nhọn nói: "Thỉnh an đề đốc đại nhân!"
Trong xe, Tiêu Trường Ninh ngồi thẳng người dậy, ôm chặt mèo nâu trong lòng ngực nói: "Hổ Phách! Hắn tới rồi, làm sao bây giờ! Bổn cung chết mất!"
Hổ Phách bị đánh thức, nó duỗi thẳng người, bất mãn kêu 'meo' một tiếng.
Tiếng bước chân tới gần, sau đó, giọng nói trầm thấp, dễ nghe của nam nhân truyền đến: "Đến rồi."
"Đề đốc đại nhân, ta đã đón phu nhân tới cho ngài." Phương Vô Kính mềm mại cười, nói: "Chỉ là nàng có chút nhát gan, không dám gặp người."
Tiêu Trường Ninh như lâm đại địch, theo bản năng khẽ rụt vai, nín thở.
Thấy phía sau tấm màn không có động tính, âm thanh trầm thấp của Thẩm Huyền lại vang lên: "Trưởng công chúa muốn tự mình xuống xe hay là để bổn đốc mời nàng xuống?"
Âm thanh không ẻo lả giống những thái giám khác nhưng lại có cảm giác cực kì áp bức.
Thôi, đưa đầu vào cũng là một đao mà lui về sau cũng là một đao. Tiêu Trường Ninh hít sâu, cố gắng ổn định lại tâm trí, nhìn hai cung ty đang khóc lóc nói: "Lau nước mắt đi rồi đỡ bổn cung xuống xe."
Hoàng hôn gần tắt, gió thu từ đâu thổi tới giống như một ngọn lửa, tấm màn đỏ rực nhẹ nhàng hé mở, Trường Ninh trưởng công chúa mười bảy tuổi xinh đẹp, đôi môi diễm lệ lộ ra dưới kim tua, một đôi bàn tay trắng như ngọc lộ ra ở cổ tay áo.
Vừa xuống xe, thân thể mảnh mai của nàng không đứng vững, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại thăng bằng. Bên cạnh kiệu hoa là một nam nhân cũng mặc y phục đỏ rực giống hệt nàng.
Đó là một nam nhân cao lớn.
Bình tĩnh mà nhận xét thì Thẩm Huyền lớn lên cũng không có dữ tợn như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí có thể nói là tuấn mĩ phi phàm. Da hắn trắng, hàng lông mày dài, rậm rạp, bên dưới là đôi mắt phượng sâu sắc, cánh môi mỏng, hai gò má cao làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tăng thêm phần khí thế sắc bén.
Một mình Thẩm Huyền đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ còn có thêm một con chó mực hung dữ đang ngồi xổm kế bên hắn.
Tiêu Trường Ninh trước giờ chưa từng thấy con chó nào lớn như vậy! Toàn thân nó đều màu đen, móng vuốt sắc bén, ngoại hình đủ to lớn để so sánh với một con sói! Lúc này nó đang dùng đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm nàng, như đang dò xét nữ chủ nhân mới....
Thẩm Huyền sờ đầu chó mực, hắn thong thả nâng khóe môi, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa với Tiêu Trường Ninh.