Lui Lui Lui Lui Ra!

Chương 20: Ấm Áp




Tiêu Trường Ninh tỉnh lại trong ngực Thẩm Huyền.
Nàng mở mắt ra thì thấy vách tường màu đỏ của cung điện, phía trên là bầu trời xám xịt. Chớp mắt một cái lại nhìn thấy Hạ Lục cùng Đông Tuệ khóc sướt mướt đi theo kế bên, giống như nàng sắp tạ thế vậy.
Hai tay Thẩm Huyền rắn chắc mạnh mẽ ôm nàng, lồng ngực ấm áp rộng lớn lại mang theo hương gỗ lạnh lẽo, ngay cả đường đi xóc nảy cũng có thể khiến trong lòng cảm thấy an tâm. Trường Ninh ngẩn người trong chốc lát, nàng lo lắng cử động trong ngực Thẩm Huyền: "Để bổn cung....xuống......"
"Nàng đừng nhúc nhích." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Huyền trên đỉnh đầu truyền xuống: "Nàng bị nhiễm phong hàn rồi nên cần phải về phủ chữa trị."
Lúc này vẫn còn ở trong cung, cung nữ cùng thái giám tới lui không ít, Tiêu Trường Ninh thật sự ngượng ngùng khi công khai nằm trong ngực thái giám liền khàn giọng nói: "Bổn cung có thể tự đi."
Nàng nói có hơi nhanh nên yết hầu lại cảm thấy ngứa, đành ho một tiếng.
Thẩm Huyền bước nhanh hơn một chút, nhíu mày nhìn sắc mặt nàng nói: "Nếu bị bệnh thì nên nói ít đi hai câu, hiện tại không phải lúc nàng cậy mạnh."
Tuy vậy ngữ khí lại khó có được ôn hòa hơn thường ngày.
Tiêu Trường Ninh mở to đôi mắt đã khô khốc, nhìn cái cằm sạch sẽ của Thẩm Huyền cảm nhận tim hắn đập bình bịch, không biết vì sao trong lòng nàng lại dâng lên một chút ấm áp.
Từ khi tiên đế băng hà tới nay, ngoài mặt mọi thứ đều tốt nhưng kỳ thật nàng đã nếm trải hết ly biệt tính kế của thế gian, cũng không nghĩ tới một tia ấm áp duy nhất trong năm nay lại tới từ một tên thái giám độc ác..... Thật không biết nên nói chính mình may mắn hay đáng thương đây.
Trong lúc hôn mê sâu ký ức trở nên hỗn loạn, nàng bỗng nhiên nhớ tới bản thân khi còn nhỏ từng hỏi mẫu thân một vấn đề.
Khi đó nàng còn nhỏ, giọng nói thanh thúy hỏi Dư Quý Phi: "Con nghe nói mẫu phi thời niên thiếu là đại mỹ nhân nổi tiếng nhất kinh thành, vô số quý tộc ngưỡng mộ học thức uyên thâm của ngài nhưng vì sao ngài lại cố tình chọn phụ hoàng?"
Dư Quý Phi bóp khuôn mặt nàng, mỉm cười trả lời: "Vì phụ hoàng con khá tốt."
Tiêu Trường Ninh chống cằm, nghiêng đầu nói: "Tuy rằng phụ hoàng tôn quý nhất thiên hạ nhưng ông gặp được mẫu phi khi đã có hoàng hậu. Chẳng sợ phụ hoàng thêm sủng ái ngài nhưng ngài vào cung chỉ có thể làm phi, rõ ràng vẫn thấp hơn một bậc."
"Con nhóc này, năm ấy bệ hạ thành hôn chỉ mới mười ba tuổi mà hắn ngay cả chính mình là ai cũng không rõ ràng chỉ biết nghe lời cha mẹ cùng đủ loại lời nói của quan lại, mơ hồ cưới một nữ nhi của quyền thần chưa từng gặp mặt làm vợ, lúc ấy làm sao có thể biết được cái gì là thích cái gì là không thích?"
Ánh mắt Dư Quý Phi ôn nhu, tha thiết nói: "Trường Ninh, con phải nhớ kĩ chân ái là không phân biệt đắt rẻ hay giàu nghèo, mặc dù ta không có mệnh đội mũ phượng nhưng cũng không tiếc nuối vì ta đã có được đồ vật trân quý nhất thiên hạ, đó là trái tim chân thành của bệ hạ."
"Sao ngài có thể nhìn ra phụ hoàng đối xử với ngài thật lòng?"
"Nói ra thì có hơi dài. Năm ta mười sáu tuổi, ông ngoại con phụng mệnh tiên đế là thái tử bệ hạ lúc bấy giờ xuất cung đi săn, ta cũng được mời đi cùng. Trong lúc săn thú ta bất cẩn ngã từ trên lưng ngựa xuống nên chân bị thương. Lúc ấy bên người ta có rất nhiều con cháu quý tộc nhưng họ đều cố kỵ 'nam nữ thụ thụ bất thân', không ai muốn đụng vào ta vì sợ sẽ mất lễ nghi bị người khác lên án. Chỉ có phụ hoàng con không nói hai lời liền ném cung tiễn khom người xem xét thương thế của ta. Vết thương của ta có chút nghiêm trọng, không thể cưỡi ngựa, hắn liền cõng ta đi nửa canh giờ mới tìm được quân y trong doanh trướng."
Tiêu Trường Ninh vẫn nhớ rõ lúc mẫu thân kể lại chuyện cũ này, đáy mắt nàng cũng không che dấu được ý cười ngọt ngào. Nàng nói: "Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa từng mở miệng nói chuyện với ta nhưng ta có thể cảm nhận được tim hắn đập rất nhanh, mồ hôi hắn dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng từng hạt rơi trên mu bàn tay của ta. Khi đó ta liền nghĩ, chính là hắn, hắn chính là người ta vẫn luôn đợi."
Nói đến đây Dư Quý Phi lại cười, nàng thở dài: "Nếu nói điều duy nhất không tốt của phụ hoàng con đó là gặp ta chậm mấy năm, nhưng lỗi sai cũng không phải do hắn."
Tiêu Trường Ninh mê mang. Lúc trước nàng vẫn luôn cho rằng phụ hoàng là người nghiêm khắc rất ít khi cười lại không ngờ ông đối xử ôn nhu như thế với mẫu thân, hình như từ lúc có mẫu thân phụ hoàng cũng chưa nạp thêm bất kì tần thiếp nào.
Khi đó thắc mắc trong lòng nàng cũng biến mất chỉ còn lại hâm mộ nói: "Con cũng hy vọng được như mẫu thân, gặp được chân mệnh thiên tử giống như phụ hoàng vậy."
"Đứa nhỏ ngốc, nếu con tốt tự nhiên sẽ gặp được người nam nhân tốt cần gì phải muốn một người giống phụ hoàng?" Dư Quý Phi hôn trán nàng, cười ôn nhu nói: "Chờ con trưởng thành thì sẽ hiểu, gặp được một người mà sau này con không cần phải lo gì cả, dựa vào ngực hắn để che mưa chắn gió, khi cùng người đó ở bên nhau con sẽ cảm thấy chính mình giống như công chúa, nếu vậy thì con đã chọn đúng người rồi."
Hôm nay nằm trong ngực Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh tự nhiên lại nhớ đến lời này nghĩ nghĩ lại không ngăn được cảm giác chua xót trong lòng.
Có lẽ là do lâu rồi nàng không hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm nên khi Thẩm Huyền đối tốt với nàng một chút nàng liền quên đi sự sợ hãi cùng chán ghét của bản thân, quên hắn là đề đốc Đông Xưởng, tay đã dính đầy máu tươi.
Nàng một bên chán ghét bản thân không có tiền đồ một bên lại lưu luyến sự ấm áp của Thẩm Huyền, thần kinh căng chặt từ trước tới giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng mơ màng thổ lộ lời nói thật lòng: "Thẩm đề đốc hôm nay......cũng không hoàn toàn đáng ghét cho lắm."
Thẩm Huyền nghe được, bước chân hơi chậm lại nhưng thực nhanh đã khôi phục như bình thường.
Tiêu Trường Ninh nặng nề ngủ thiếp đi trong ngực Thẩm Huyền nên không thấy được khóe miệng hắn hơi cong.
Tiêu Trường Ninh tỉnh lại lần nữa thì đã về tới Nam Các ở Đông Xưởng.
Nàng nằm trên giường đắp thêm một cái chăn mềm mại sạch sẽ mà Thẩm Huyền cũng không có ở đây.
Hạ Lục nói Thẩm đề đốc còn có việc nên sau khi kêu thái y tới chữa trị liền tập hợp thái giám lại đi rồi.
Tiêu Trường Ninh được Hạ Lục cùng Đông Tuệ hầu hạ uống thuốc, nàng nhìn xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Thu Hồng, cũng không biết Thẩm Huyền cuối cùng sẽ xử lý nàng như thế nào, mọi người đối với chuyện này đều giữ kín miệng giống như trong Đông Xưởng biến mất một người là chuyện bình thường, tập mãi sẽ thành thói quen.
Tâm tình Tiêu Trường Ninh rất phức tạp, nàng trở mình chôn mặt chính mình trong chăn: Thẩm đề đốc vẫn là cái người chỉ cần người khác nghe thấy tiếng là sẽ sợ vỡ mật Thẩm đề đốc, thứ thay đổi chỉ có tâm trạng nàng mà thôi.
Tiêu Trường Ninh ngủ một giấc đến hoàng hôn cuối cùng cũng khỏe lại, cơn sốt đã hạ chỉ có giọng nói vẫn còn chút không thoải mái như cũ.
Nàng tắm gội thay quần áo xong thì cả người đã thoái mái hơn liền quay lại phòng, vừa đẩy cửa vào lại không khỏi ngơ ngẩn.
Thẩm Huyền vẫn mặc mãng bào thêu chỉ vàng, đầu đội mũ tam sơn*, hiển nhiên là vừa mới xong việc trở về, cả người hắn còn mang theo không khí lạnh lẽo của trời đông. Chỉ khi nàng nhìn tới thì lạnh lẽo dưới đáy mắt mới tan đi một chút hóa thành ý cười không dễ phát hiện.
*Mũ tam sơn: loại mũ có những múi hình mây uốn cong ở chóp mũ, ngọc châu đính dọc các viền lương.
"Điện hạ còn đứng ngoài cửa chịu lạnh không sợ phong hàn lại nặng thêm sao." Thẩm Huyền ngồi sau bàn trà, tay chống đầu gối, hơi nâng cằm nhìn nàng: "Nàng mau vào đi."
Lần này Tiêu Trường Ninh lại không có nhiều do dự nghe lời đi vào, nàng ngồi đối diện Thẩm Huyền, nhịn không được ho hai tiếng.
Ngay sau đó Thẩm Huyền cởi áo choàng màu đen của mình tiện tay khoác lên vai Tiêu Trường Ninh.
"....." Tâm tư Tiêu Trường Ninh đã bay đi mất, nàng nghĩ thầm trong lòng: Áo choàng này sạch sẽ sao? Có khi nào lại dính máu của người nào khác không?
Tuy ngoài mặt nàng không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích nên cũng không đành lòng gạt bỏ thành ý của hắn, nàng chỉ lặng lẽ kéo áo choàng sát lại một chút.
Thẩm Huyền nhìn chóp mũi ửng đỏ vì phong hàn của nàng lại cảm thấy nàng khó có khi ngoan ngoãn yếu ớt như vậy nên lệ khí trong lòng cũng tan đi không ít, hắn nhịn không được trêu đùa: "Trưởng công chúa điện hạ không có gì muốn nói với bản đốc sao?"
Tiêu Trường Ninh có rất nhiều lời muốn nói trong bụng nhưng nàng chỉ mím môi, một lúc lâu sau mới nâng đôi mắt long lanh nước lên, mang theo giọng mũi khản đặc nghẹn ra được một câu: "Thu Hồng....đi đâu rồi?"
Thẩm Huyền không ngờ lúc nàng mở miệng ra lại là câu này nên mày hơi nhăn lại, giả bộ như không vui hờ hững nói: "Cung tì này lòng dạ khó lường, dụ dỗ bản đốc không có kết quả còn bị thương nặng nên đã nhốt trong ngục của Đông Xưởng, điện hạ muốn xử lý như thế nào?"
"Vậy à, tùy ngươi." Thứ Tiêu Trường Ninh muốn hỏi không phải cái này, nàng trả lời có chút thất thần: "Dù sao nàng cũng là người của thái hậu. Lại nói tiếp, bổn cung còn phải cảm tạ ngươi đã thay bổn cung trừ bỏ tai mắt này."
Thẩm Huyền lại hỏi: "Điện hạ chỉ muốn cảm tạ việc này thôi sao?"
Tiêu Trường Ninh há miệng thở dốc nói tiếp: "Cảm tạ áo choàng của ngươi."
Thẩm Huyền cười. Lúc hắn cười ngũ quan anh tuấn lại sinh động hơn không ít, lộ ra vài phần phóng khoáng: "Muốn điện hạ nói một lời thật tình cũng thật gian nan."
Cười xong hắn lại nghiêm túc lên bình tĩnh nhìn Tiêu Trường Ninh nói: "Thời tiết đang lạnh nên rất dễ nhiễm phong hàn, sao điện hạ lại....."
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Trường Ninh liền tự hiểu, tiếp tục: "Sao lại yếu đuối như vậy, bổn cung biết rồi."
Thẩm Huyền không nói gì chỉ trầm mặc trong chốc lát, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Sao lại không nói cho bản đốc một tiếng?"
Một lời này làm Tiêu Trường Ninh ngơ ngác.
Thẩm Huyền tiếp tục nói: "Nàng đừng hy vọng có thể dùng khổ nhục kế."
"Bổn cung không có." Tiêu Trường Ninh vội phản bác: "Chỉ là đột nhiên bị bệnh thôi." Giọng nói của nàng vô cùng mềm mại, giống như có cọng lông chim xẹt qua.
Thẩm Huyền cảm thấy bộ dạng ủy khuất của nàng rất thú vị. Tuy biểu tình của hắn không có gì biến hóa nhưng trong lòng lại như nở hoa.
Nhưng bàn tay giơ ra giữa không trung lại thoáng dừng lại, hắn nắm thành quyền đặt trên chóp mũi thấp giọng nói: "Bộ dạng trưởng công chúa bị bệnh một chút cũng không làm người khác yêu mến được, vậy nên nàng mau tốt lên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.