Lười Thê Của Tổng Giám Đốc

Chương 2:




Điều này thực ra còn bởi mối quan hệ xã hội của tôi trong ba năm ở đại học.
A, khoan khoan, không phải đã bảo là Y Thượng Tĩnh không thích tham gia các hoạt động cũng như nơi tụ tập đông người sao? Vậy làm sao có thể có mối quan hệ xã hội?
Ha ha,không cần phải sợ, thực ra sự tình là thế này:
Mùa đông năm đại học thứ ba ấy, vẫn như những buổi chiều khác, Y Thượng Tĩnh lười nhác một mình trong phòng lăn quay ra ngủ trong chăn ấm sung sướng, mơ màng trên chín tầng mây thì đột nhiên bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức: “Ê! Họ Y lười biếng kia, mở cửa nhanh lên, đây quên mang chìa khóa rồi!”
Y Thượng Tĩnh tức giận mở mắt, thò đầu ra khỏi chăn, lớn tiếng mắng kẻ ngoài cửa: “Đại tỷ! Con lười còn đang bận ngủ trên giường, tự mà tìm cách mở cửa đi!”
“Họ Y kia,hôm nay mà không mở cửa cho ta, từ nay về sau đừng hòng có người lấy nước ấm cho ngươi!”
Y Thượng Tĩnh nghe vậy, băn khoăn cân nhắc một lúc lâu, bây giờ đang là mùa đông, nếu buổi tối không có nước ấm mà ngâm chân thì khó mà ngủ; mà nếu phải tự đi lấy nước ấm ở phòng đội ngũ thì quá ư là xa, thế là liền đứng dậy, xuống giường, đầu óc bù xù đi ra mở cửa.
“Đại tỷ, hôm nay là lần thứ mấy ngươi lôi ta ra khỏi chăn ấm nệm êm rồi?!”Y Thượng Tĩnh vừa mở cửa liền híp mắt lại,lèo nhèo “Thật ư là vất vả hôm nay mới không có lớp, hai người thì đi hẹn hò, ta liền nghĩ mình sẽ có một giấc ngũ ngon, vậy mà ngươi lại còn nhanh nhẩu đoảng, chả thèm mang chìa khóa hại ta mất một giấc ngủ ngon. Ngươi rốt cuộc làm gì mà sao cứ đi ra đi vào hả?”
Y Thượng Tĩnh luôn miệng gọi người kia là đại tỷ, bởi cô ấy tuy ở chung phòng với Y Thượng Tịnh, nhưng cô ta từng là phó chủ tịch hội học sinh, lại là trưởng phòng, cũng giống như “trùm” vậy, nên thống nhất gọi là đại tỷ–chứ thực ra không phải là lớn tuổi nhất.
Phương Nhứ không để ý đến Y Thượng Tĩnh, đi vào trong phòng, tiện tay vứt cái bao đang cầm xuống bàn, ôn nhu mỉm cười với Y Thượng Tĩnh, vuốt vuốt lại mái tóc rối của cô. Y Thượng Tĩnh gạt tay ra, lạnh lùng “Phương đại mĩ nhân, thỉnh thu hồi ngay nụ cười ghê tởm kia, ta không muốn chút nữa gặp ác mộng!”
“ Lười nữ Họ Y kia, không nên nói thế!” Phương Nhứ vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lóe lên cái nhìn gian xảo “Ta tuy không phải là tuyệt đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như Tây Thi, nhưng cũng là đệ nhất thanh tú tiểu mĩ nữ , có ai thấy nụ cười duyên dáng cùa ta mà không choáng váng, ngất ngứ?!”
“Thật không?” Y Thượng Tĩnh nghe Phương Nhứ nói vậy, liền bước nhanh về giường mình, vừa đi vừa nhạo “Vậy để chứng tỏ sự quyến rũ của ngươi, trước tiên ngươi hãy đi mà dụ dỗ cho được Hội trưởng hội học sinh Dịch Thiếu Ương đã, rồi hãy về mà nói chuyện với ta!”
Dịch Thiếu Ương, cùng Phương Nhứ là bạn học cùng lớp, cùng khoa, cùng làm chung trong hội học sinh. Bình thường thì làm chung với nhau thì phải “yêu thương giúp đỡ nhau”…, đáng tiếc, sự thật đau lòng là hai người này như chó với mèo, không hề có chút tình thương mến thương. Thực lòng mà nói hai người này gặp nhau là chắc chắn có chiến tranh thế giới lần thứ ba! A, thực là gây nguy hiểm cho nền hòa bình thế giới!
“ Hừ! Y Thượng Tĩnh! Ta nói rồi, trước mặt ta đừng có nhắc đến tên họ Dịch ngụy quân tử kia!” Sắc mặt Phương Nhứ lập tức lạnh lùng băng tuyết, gầm gừ hận không thể tươi nuôt sống ai kia.
Y Thượng Tĩnh lặng lẽ bò lên giường, kéo chăn cười: “Người ta là Dịch đại soái ca sao ngươi lại bảo là ngụy quân tử? Người ta cư xử thì nho nhã lễ độ, học tập thì xuất sắc, hàng năm đều lấy được học bổng hạng nhất, tiết kiệm được bao nhiêu tiền đóng học, chưa kể là học bổng quốc gia đang chờ đợi Dịch thiếu gia; lại có biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ, tranh giành được làm chính thê như chó thèm xương. Trong trường này người ta không đứng đầu bảng soái ca thì còn ai dám ngồi lên đó nữa? Còn đại tỷ ngươi á, mặc dù suốt ngày ngược chạy xuôi, nhoi nhoi như con dòi, nhưng mà chẳng thấy huân chương bằng cấp gì, nhưng chẳng thấy ai hâm mộ không có ai muốn!”
“Y Thượng Tĩnh, ngươi bênh vực cho hắn ta!” Phương Nhứ nhảy dựng lên, chỉ tay vào Y Thượng Tĩnh, chống nạng, mặt đỏ ửng “Nói, tên đó tốt chỗ nào? Lại còn dám bảo ta không ai muốn!”
“Không ai muốn?!” Y Thượng Tĩnh nhíu lông mày, khó hiểu nhìn Phương Nhứ. Ngày thường trong phòng ngủ mọi người vẫn hay lấy Dịch Thiếu Ương ra để trêu chọc Phương Nhứ, cô ấy cũng chỉ cười nụ, hay im lặng không nói gì, chưa từng thấy Phương Nhứ nổi cơn tam bành thế. Hôm nay đại tỷ tâm tình không tốt mà chẳng lẽ mình nói trúng tim đen cô ấy rồi?
“Ta nào có nói đại tỷ ta không ai muốn!” Y Thượng Tĩnh cười to “Đại tỷ nhà ta người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nam sinh xếp hàng theo đuổi từ đây ra đến cổng trường, dùng cần cẩu xúc đi không hết! Đại tỷ, kẻ nào làm ngứa tai gai mắt, nói đi, chốc nữa ta ngủ nằm mơ thấy hắn sẽ đem đi cẩu đầu đao!”
“Ngươi! Con nhỏ chết tiệt này, cả ngày chỉ biết ngủ!” Phương Nhứ tức giận phẩy tay “Ta sẽ chở xem ngày mà ngươi chết vì ngủ! Mà ngươi á, đêm thì thức, ngày ngủ, đúng là đọng vật ăn đêm như mấy con cú đi bắt chuột đêm!”
“Đại tỷ, người nói hết rồi thì thôi!” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng híp mắt, nằm xuống giường “Ta đi ngủ trước đây!”
Phương Nhứ thấy Y Thượng Tĩnh nằm yên lặng, mới chợt nhớ ra mục đích mình trở về, vận hết công lực la lớn, thanh âm cũng phải tới mấy chục đề-xi-ben, kính có khi cũng phải vỡ “Ê! Đừng ngủ! Ta có việc cần ngươi giúp! Không được ngủ, ngươi hôm nay nếu không giúp ta, ta….ta sẽ không để yên cho ngươi ngủ, bất kể lúc nào ngươi ngủ, ta cũng sẽ làm phiền ngươi khiến ngươi không thể ngủ!”
“Ê!Họ Phương kia, ngươi đừng có mà quá đáng!” Y Thượng Tĩnh tức giận mở mắt, mặt cười nhưng tâm không cười “Là ngươi nhờ vả ta hay là đang uy hiếp ta? Sao lại có kiểu nhờ vả như vậy? Nếu ta không giúp, ngươi tính làm gì ta hả?” Ghét nhất là bị người khác lấy việc ngủ ra uy hiếp!
Phương Nhứ thấy Y Thượng Tĩnh có ý không muốn giúp mình, nhưng rồi phát hiện là cô đang tức giận, liền nở nụ cười nịnh nọt “Y Thượng Tĩnh, ta biết là ngươi là người tốt nhất mà, mà sẽ không nhẫn tâm thấy ta chết mà không cứu đâu, giúp ta đi nha, nha! Mau, mau rời giường, thay quần áo đêm nay có người mời chúng ta sang phòng ngủ Tứ Đại Thiên Vương ăn cơm!”
Đại tỷ, ta có nói quá ta sẽ quản ngươi sao? Bất quá, nhắc tới có người mời ăn cơm, lại là một chuyện khác rồi, Y Thượng Tĩnh cố nhịn cười, vui tươi hớn hở mà nghĩ. “Nga? Ai a, ai mời ăn cơm? Ai, bất kể, chỉ cần có thể ăn cơm chiều miễn phí chính là chuyện tốt!” Y Thượng Tĩnh vén chăn lên, ngồi dậy “Đại tỷ, tỷ đợi chút ta lập tức thay quần áo! Đúng rồi, Bạch lão nhị và Hoàng lão tam, tỷ có kêu chưa?” Bạch lão nhị là Bạch Thủy Tâm, Hoàng lão yêu* là Hoàng Tử Linh.
(A Tử: Yêu ở đâu là chỉ số thứ tự, Yêu= nhỏ nhất.)
“Họ đã biết cả rồi!” Phương Nhứ vừa nói vừa mở tủ quần áo tìm kiếm “Tất nhiên họ phải biết –bởi vì người mời cơm là bạn trai của hai người bọn họ mà.”
“Nga! Di, đúng rồi, bọn họ nghĩ như thế nào đến muốn mời chúng ta ăn cơm?”
“Cái gì? !”
“Không có gì, nhanh chút mặc y phục của ngươi đi!”
Bạn trai Bạch Thủy Tâm cùng Hoàng Tử Linh ngủ chung phòng, nhưng không cùng khoa, liền giống như bọn Y thượng Tĩnh, bởi vì là tân sinh viên hôm khai giảng đến chậm, liền vào ở phòng ngủ hỗn hợp. Nga, mà đã quên giới thiệu, thành viên phòng ngủ Y Thượng Tĩnh: lão đại phương Nhứ, khoa vật lý; lão Nhị Bạch Thủy tâm, hoá sinh ; lão Tam Y Thượng Tĩnh, Trung văn ; lão Tứ Hoàng Tử Linh, khoa chính trị và pháp luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.