Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Chương 109: Episode 109 - [13.1] Tạo Phản




Chương 13: HỒI SINH
Tập 109 - [13.1] Tạo Phản
Sau trận chiến hôm ấy, cả quân triều đình và yêu phái đều thiệt hại nặng nề, tồn vong quá nửa. Riêng U Minh Hỏa Phụng, mất đi Dung Ly cũng đồng nghĩa xác suất chiến thắng cũng giảm đi đáng kể. Tuy nhiên mọi người đều thấy rõ kiếm trận hôm ấy quả thật có vấn đề. Hơn thế nữa, chủ soái bên loài người lại có giao tình thân thiết với truyền nhân hỏa phượng phe đối diện, nên lòng binh có phần lung lay. Hiện tại, ai ai cũng mong trận chiến này nhanh chóng kết thúc, vì cả ngàn năm nay cứ liên tiếp đối đấu, chém chém giết giết thế này cũng khiến cả hai bên dần mỏi mệt chán nản.

Trong gió bão ngự kiếm bay về quân trại, tuy Đông Cung đã trãi qua cuộc mất mát lớn nhưng phong thái uy nghiêm vốn có vẫn không hề thay đổi. Đương nhiên lính tham chiến đều đã chứng kiến cảnh tượng khi nãy chàng ra sức bảo vệ cho Dung Ly, nên liên hồi thay phiên nhau thì thầm bàn tán to nhỏ. Chỉ đến lúc thấy chàng tay cầm hai thanh kiếm linh còn loang máu đỏ mới e dè sợ sệt không dám nói thêm nữa. Tuy bề ngoài ra vẻ cung kính nhưng trong lòng lại dùng ánh mắt khác nhìn chàng. Thiết nghĩ chủ soái công tư phân minh của họ hôm nay lại vì một yêu nữ mà gây ra chuyện động trời như vậy, chẳng lẽ không sợ bị binh pháp trừng trị ư?
Thoạt nhìn, Đông Cung đã hiểu trong lòng họ nghĩ gì, nhưng miệng đời lắm chuyện thị phi, để tâm đến càng thêm nhọc lòng. Sải bước dài oai phong tiến qua hàng ngũ lính đang dạt ra hai phía nghênh đón, ánh mắt lạnh lùng lướt đến đâu càng làm cấp dưới thêm phần nhún nhường co rúm.
Một mạch thẳng tiến đến lều nghị sự, không ngờ rằng các tướng lĩnh khác lại tập họp đông đúc đủ cả bên trong. Vén bức mành bước vào trong lều khiến ai ai cũng kinh ngạc. Bộ giáp phục và thanh kiếm còn lấm lem máu đỏ, vừa thấy chàng, cả lều nghị sự đều lặng im phăng phắc không một tiếng động. Bước nhanh về chiếc ghế nguyên soái còn trống chỗ dành riêng cho mình, Đông Cung nghĩ thầm trong đầu: “Được lắm! Lúc nãy đánh trận chẳng thấy kẻ nào xuất hiện. Ai ngờ lại nhàn rỗi trốn hết ở đây bàn chuyện ‘đại sự’. Để ta xem các người còn định giở trò gì!”
Sau khi đã ngồi an tọa, có vẻ như họ không có ý định lên tiếng trước, mặt ai cũng bí xị đăm chiêu nhìn đối phương. Như vậy càng tốt, Đông Cung sẽ vào thẳng vấn đề luôn một thể. Chất giọng trầm ổn mang phong thái quả quyết, chàng vực tỉnh đám người này khỏi những suy nghĩ mông lung kia:
- Như các vị đã thấy, hôm nay đám yêu phái đó không còn như trước nữa, đã mạnh lên rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục mãi như vậy không phải là cách hay cho lắm. Còn ai có cao kiến gì khác không?
Mọi người quay sang nhìn nhau bằng ánh mắt trống rỗng. Thế thôi cũng đoán được bọn họ chẳng có phương sách nào toàn diện rồi. Sau một hồi vẫn không có ai mở lời đưa ra được ý kiến tốt, Đông Cung đành tiếp lời:
- Nếu các vị không ai lên tiếng. Ta nghĩ hay là ký hiệp ước tạm thời với bọn chúng, thế nào?
Chỉ vừa nghe đến ba chữ “ký hiệp ước” thôi mà bọn họ đã nháo nhào lên không đồng tình. Một người trong số đó đứng phắt dậy lên tiếng:
- Không được! Xưa nay giữa chúng ta và đám yêu nhân đó vốn dĩ không đội trời chung! Chuyện này nhất quyết không thể xảy ra!
Một người khác lại tiếp lời:
- Đúng thế! Chẳng phải một ả thủ lĩnh yêu nữ vừa mới chết đi sao? Nếu ngày mai chúng ta công đánh nhất định sẽ thắng lợi.
Rồi đến người thứ ba, thứ tư,... đứng hết cả lên đồng thanh phản đối hệt như cái chợ. Vốn không thích tiếng ồn, Đông Cung đau đầu đưa tay chạm nhẹ vào huyệt thái dương mà có vẻ bất lực khẻ lắc đầu ngao ngán suy ngẫm: “Nói thì hay lắm. Bên ta hiện tại cũng thương vong không kém, ngày mai tiến đánh bên nào thắng bên nào thua còn chưa biết. Huống hồ…”
Chợt một lời cáo buộc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đó của chàng:
- Ta thấy nguyên soái vốn có giao tình với đám yêu phái đó, nên không muốn tiến đánh nữa! Các vị mau dừng lại đi, có phản đối cũng vô dụng thôi!
Quá đáng lắm rồi, thấy Đông Cung không nói gì lại được nước làm tới. Chàng không muốn nhịn nữa bèn đứng phắt dậy đập mạnh xuống bàn.
RẦM!
Tiếng gỗ va đập mạnh khiến mọi người trong giây lát giật mình im thin thít quay lại nhìn Đông Cung. Trông biểu hiện cũng biết chàng rất tức giận.
- Đừng tưởng ta không biết chuyện các người đứng sau lén lút kích hoạt trận pháp hội tụ linh kiếm nhằm lấy mạng ta!
Vừa nói, chàng vừa dùng ánh mắt đằng đằng sát khí đó lườm từng kẻ một đang có mặt tại đây. Bọn họ không ngờ rằng chuyện này lại nhanh chóng bị bại lộ đến thế. Thấy trong tay Đông Cung đang cầm chắc hai thanh bảo kiếm phát quang ngời ngời, lưỡi kiếm đã nhuốm máu, chắc chắn sẽ không ngần ngại tước đi vài cái mạng cỏn con nữa. Ai nấy đều rúm người yên lặng, khi nãy còn hùng hồn mạnh miệng, bây giờ cái sĩ khí ấy không biết đã tiêu tan đi đâu mất hết rồi.
Thấy bọn họ có phần kiêng dè uy của mình, chàng lại tiếp tục:
- Nếu vài ngày sau không ai đưa ra được thượng sách nào khác. Thì mau chóng chuẩn bị sứ giả đi là vừa!
Nói rồi Đông Cung cất bước tiến thẳng ra khỏi lều nghị sự. Sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, nên ai nhìn thấy cũng nhanh chóng tránh sang một bên nhường đường. Chẳng mấy chốc đã bỏ lại phía sau ánh nhìn kinh hãi của đám tướng lĩnh đó.
_______________
Vài hôm sau, thể theo lời của Đông Cung, bên phía quân triều đình nhanh chóng chọn ra một sứ giả để qua lãnh địa của yêu phái kia thương lượng chuyện ký kết hiệp ước xóa bỏ chiến tranh hận thù giữa hai tộc. Tuy luật xưa nay định rõ rằng không được giết sứ giả từ phe đối diện gửi đến, nhưng ai biết được đám yêu ma sẽ làm gì chứ? Thoạt đầu không ai chịu đi, nhưng cuối cùng cũng có người tình nguyện đứng ra, vì người đó nghĩ rằng dù sao đây cũng là cơ hội mong manh để cứu rỗi vô số sinh linh sắp tới sẽ bị giết nếu cứ tiếp tục giao chiến.
Ai ngờ Thiên Yêu Chủ lại dễ dàng chấp nhận thỏa hiệp đó. Buổi gặp mặt nhanh chóng được sắp xếp. Cái hôm mà Đông Cung thay mặt hoàng thượng cùng Thiên Lưu Tử mặt đối mặt với nhau, chẳng ai nói với ai câu nào, cứ lẳng lặng dùng máu tuyên thệ chấp nhận những điều kiện được đặt ra. Đái khái nội dung bao gồm chuyện hai tộc không được gây hấn với nhau nữa, ngừng việc chém giết lại, phân chia vùng riêng thống trị một phương. Cứ như năm xưa, không ai đá động chèn ép đến ai chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nếu kẻ nào phạm luật, bị bên nào bắt được cứ thể theo điều kiện mà nghiêm khắc trừng phạt.
Tuy những người chứng kiến xung quanh không nói gì, nhưng trong lòng ai cũng như mở cờ trong bụng. Không ngờ lần này cuộc chiến lại kết thúc sớm đến vậy, nếu từ trước đề nghị ra chủ sách này có phải sẽ tốt hơn không? Duy chỉ có vài tên phản đối lẻ tẻ là cúi gầm mặt tụ họp lại một chỗ định bày mưu tính kế cho sự việc tiếp theo.
Nghe nói, sau khi thỏa hiệp được thành lập, Đông Cung có cùng Thiên Lưu Tử gặp riêng nhau. Nhưng bọn họ nói gì thì không ai biết được. Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này…
__________________
10 ngày sau…
Quân triều đình đang trên cuộc hành trình trở về đại đô, trên đường đi phải băng qua khu vực rừng núi địa hình hiểm trở. Trời sụp tối, buộc lòng phải cho hạ trại nghỉ ngơi ở khoảng đất trống gần ngoài bìa rừng.
Trời đêm khuya khoắt, trăng non đầu tháng bị che khuất quá nửa, ánh sáng yếu ớt mập mờ trên bầu trời khẽ luồn lách vầng mây trời lơ lửng. Do cuộc hành trình dài đằng đẵng khiến mọi binh lính giờ đây đã thấm mệt, nên ai cũng chìm vào giấc ngủ say. Ngoại trừ những người đang đến phiên gác thì rảo bước đi vòng vòng đảm bảo an toàn cho quân trại. Thật ra không chỉ có lính gác còn thức, mà cả những kẻ không biết tự lượng sức mình mưu đồ trong bóng tối lẩn quẩn xung quanh chực chờ cơ hội để thực hiện kế hoạch.
….
Trước lều của Đông Cung có một đám người đang đứng bên ngoài. Hình như là người có uy quyền trong quân nên đám lính gác chẳng nói chẳng rằng không dám bén mảng đến khu vực đó. Trên tay chúng cầm chắc vũ khí, cẩn thận từng bước di chuyển chẳng gây ra tiếng động nào.
Tuy bọn họ không che mặt, nhưng trời khá tối khiến cho người xung quanh không rõ rốt cuộc là ai với ai. Một kẻ trong số đó khẽ vén bức mành lên nhìn vào bên trong. Thấy trên chiếc giường tạm bợ có bóng người đang chìm vào giấc ngủ say không hay biết, nên đưa một tay lên ra hiệu. Tay hắn dần hạ xuống cũng là lúc từng người một nối đuôi rón rén tiến vào bên trong.
Tiến đến gần giường, vì tiết trời bên ngoài về đêm có phần se se lạnh nên đã đắp chăn che kín tận phần cổ, chỉ lộ đầu ra chừa chỗ để thở. Mái tóc dài xõa khuất cả gương mặt, đám người đó khá vui mừng thầm nghĩ trong bụng: “Hehe, thuốc mê hồi chiều quả thật có tác dụng!”
Trong thoáng chốc, tay đồng loạt vung lên lưỡi kiếm sáng loáng, đâm thẳng vào người đang nằm trên giường, rồi lớn tiếng cười sang sảng cất giọng hả hê:
- Mạc Đông Cung! Ngươi mau chết đi!
Bọn chúng chặt nhiều nhát liền vào cơ thể đang bất động ấy, máu từ trong đó cũng phún ra tứ phía văng tung tóe, chẳng mấy chốc đã ướt cả bộ y phục trên người của chúng. Thế vẫn chưa đủ, đám người ấy còn mạnh tay chém nhiều đường trên thi thể ấy nhằm trút mối hận lâu năm của mình, miệng liên hồi lẩm bẩm buông lời nguyền rủa: “Chết đi! Xuống địa ngục đi là vừa!”
Chợt từ đâu trong bóng tối lại vang lên một chất âm quá đỗi quen thuộc, càng mang phần điềm tĩnh có ý ngạo nghễ:
- Hây da… công nhận các vị đêm khuya rảnh rỗi thật. Không chịu ngủ lại kéo đến lều của nguyên soái ta luyện kiếm.
Cả đám người thất kinh hồn vía giật mình quay đầu lại. Hóa ra họ không ai khác chính là những viên tướng chống đối với Đông Cung hôm nọ, từ lâu đã canh cánh trong lòng nỗi ganh ghét với địa vị và tài năng của chàng nên lên kế hoạch ra tay diệt trừ càng sớm càng tốt.
Nghe thanh âm có thể đoán được ngay đó chính là của Đông Cung, nhưng chẳng phải chàng từ nãy đến giờ đã bị bọn chúng đâm nhiều nhát, phanh thây đến không còn nhận ra ư? Không lẽ lại hóa thành ma sớm đến thế? Thoạt nhìn về hướng cửa lều, thấy có bóng người đứng thản nhiên tựa vào cột trụ, hai tay khoanh lại cầm chắc thanh kiếm chắn ngang trước lối đi.
~ Hết Tập 109 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.