Dung Ly lúc này hoảng sợ, liền nắm chặt lấy tay áo của Đông Cung, nàng nói:
- Ngươi... ngươi nhìn xem. Ghê quá đi mất. Chúng ta mau quay lại thôi!
Dung Ly liền quay người định trở lại, nhưng con đường giờ đây không còn thấy nữa. Những đám khí màu đen cứ như sương mù bao phủ hết cả lối đi. Nàng hoảng sợ:
- Thôi xong rồi... lối đi đã bị che mất. Làm sao bây giờ?!
Đông Cung lúc này bình tĩnh, cố trấn an Dung Ly:
- Cô đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Nói rồi Đông Cung dùng pháp lực, tạo ra một luồn khí kim quang xung quanh để bảo vệ cả hai khỏi những khối không khí đen kỳ lạ ấy. Nhưng điều kỳ lạ là ánh sáng từ kiếm Tử Thanh của Đông Cung đã dần dần mờ đi, dường như công lực của pháp bảo này không tương thích được với môi trường xung quanh. Nhưng Thanh Xà kiếm của Dung Ly lại phát sáng một cách kỳ diệu, còn sáng hơn cả lúc trước. Luồng ánh sáng xanh phát ra dần dần giúp hai người bọn họ có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh hơn, nhưng cũng là nguồn sáng thu hút những khí đen đó vây quanh bọn họ càng lúc càng nhiều. Đông Cung thấy thế bèn lên tiếng:
- Cô có cách nào làm cho ánh sáng từ pháp bảo của cô tắt đi không? Dường như khí đen đó vây chúng ta ngày càng nhiều đấy!
Dung Ly chợt bối rối, nàng không biết làm sao cả, vì vũ khí này cũng không phải là của nàng, ngay lúc này đây, nàng ước chi có Tuyết Chinh sư ca ở cạnh bên, như vậy là huynh ấy có thể tìm ra được cách giải quyết.
- Ta cũng không biết làm sao nữa! Ta nghĩ cách tốt nhất là hãy nhanh chóng tìm cách thoát ra khỏi chỗ quái quỷ này càng sớm càng tốt!
Nói rồi Dung Ly định kéo theo Đông Cung chạy đi, nhưng lại bị chàng cản lại:
- Không được, xung quanh chúng ta giờ đây chẳng thấy rõ thứ gì, di chuyển không đúng lại càng thêm nguy hiểm!
Đột nhiên lúc này, các khí đen ấy bay đến vây xung quanh bọn họ, phá vỡ khí kim quang bảo vệ, bay che hết cả tầm mắt. Do chuyện này xảy ra quá đột ngột nên chẳng ai kịp phản ứng. Chỉ nghe tiếng của Dung Ly la thất thanh:
- Á...
...
Một lúc sau...
Dung Ly mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh giờ đây đã thay đổi. Phía trước mặt nàng chính là thạch động ở Hàn Sơn, còn xung quanh thì bao phủ bởi tuyết trắng lạnh giá của mùa đông. Sau lưng nàng là hồ băng trong suốt. Nàng tự hỏi: "Ta đang ở đâu đây, sao... lại kỳ lạ thế này? Chẳng nhẽ ta đã quay về Hàn Sơn rồi sao? Nguy rồi...!"
Dung Ly chợt nhìn xung quanh, thoáng qua thì chẳng thấy bóng dáng của ai cả, nhưng nhìn kỹ thì thấy cạnh hồ băng có một người, người đó dáng người cao cao, nhưng xa quá, nàng không nhìn rõ.
Nàng do dự rồi nhẹ nhàng bước đến gần để xem rõ hơn, bóng hình ấy từ từ hiện ra, một hình bóng quen thuộc... Dung Ly chợt phát giác: "Ôi, đây chẳng phải ca ca sao?! Huynh ấy đã về rồi ư?" Thoạt đầu, nàng định chạy vội về phía huynh ấy, hỏi han nhiều thứ, nhưng rồi chợt suy nghĩ lại, liệu như người đó không phải là huynh ấy thì sao?
Người ấy khi này đột nhiên quay lại, nhìn về phía Dung Ly, rồi dang hai tay ra như đón chào, gọi:
- Dung Nhi! Muội còn định đứng đấy đến tận bao giờ? Mau đến đây với huynh! Lâu rồi không gặp, muội có khỏe không?
Dung Ly nghe vậy chợt sửng sờ, rồi trong lòng đột nhiên lại mừng vui khôn xiết, thật sự chính là Tuyết Chinh, chính là ca ca yêu quý của nàng, là giọng nói thân thuộc ấy. Nàng liền chạy một mạch đến, sà vào vòng tay ấm áp của ca ca, trong nước mắt vui mừng, nàng nói:
- Ca ca, muội nhớ huynh lắm...
Nhưng kỳ lạ thay, tay của huynh ấy... sao lạnh quá. Sao lại không còn ấm áp như trước kia...
Dung Ly định đẩy người ra, nhưng "phập" một tiếng. Nàng cuối đầu nhìn xuống, thì ra là tiếng thanh kiếm đâm vào bụng nàng, chợt ngẩng đầu nhìn lên, người đấy không còn là Tuyết Chinh ca nữa, mà chính là Giao Linh. Dung Ly quá ngỡ ngàng, không kịp nói gì, chỉ thốt ra hai tiếng:
- Tại... sao...
Giao Linh không nói gì, chỉ mỉm cười đầy vẻ đắc ý nhìn Dung Ly, rồi lạnh lùng nhanh tay rút kiếm ra, vết thương bắt đầu rỉ máu, nhưng giờ đây, nàng không vì vết thương ngoài da ấy mà thấy đau nhói, mà là vì cảm giác sự phản bội đã gặm nhấm trái tim nàng làm cho tâm hồn vụn vỡ.
Giao Linh sau khi rút kiếm ra, đẩy Dung Ly xuống hồ băng. Mặt hồ nứt dần rồi băng bắt đầu vỡ. Nhưng kỳ lạ thay, khung cảnh xung quang cũng vỡ theo. Cứ như là một chiếc gương, nàng rơi xuống đến đâu, thì những mảnh kiếng vỡ cũng rơi theo đó, mang theo nàng rơi vào mộng cảnh khác...
~Hết chapter 28~
- -------------
_Hẹn gặp lại các bạn vào chap tiếp theo. Nếu thích truyện, nhớ like, subscribe & comment để tạo động lực cho mình tiếp tục up truyện nhé! Xin cảm ơn 🥰_