Dung Ly ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt Đông Cung, có lẽ đây là lần thứ hai nàng nhìn vào đôi mắt ấy. Nhưng lần này đối với nàng lại khác, vì nàng không còn sợ đôi mắt lạnh lùng ấy nữa, có lẽ, nàng đã quen rồi. Dung Ly từ từ đưa tay ra, vươn đến chạm nhẹ vào gương mặt của chàng, nàng muốn cảm nhận được một tí hơi ấm từ gương mặt lạnh giá ấy. Miệng chợt nhẹ mỉm cười, giọng nàng có vẻ ấm áp:
- Muội đã từng muốn giết huynh, nhưng, là vì lúc ấy huynh muốn lấy mạng muội. Nếu trong tương lai, huynh muốn giết muội, thì muội sẽ không nghĩ như vậy nữa, vì muội biết, huynh làm vậy là có lí do.
Đông Cung nhìn vào đôi mắt chân thành của Dung Nhi, những tia sáng hy vọng ẩn chứa trong đôi mắt nhỏ mơ màng ấy. Dường như ánh mắt ấy đã cho chàng thấy rằng, người trước mặt chàng dù thế nào đi nữa, vẫn là một tiểu hồ ly đáng yêu.
Tay từ từ thả lỏng, không còn nắm chặt lấy thanh dao ấy nữa. Có lẽ lời nói và ánh mắt ấy đã làm chàng thay đổi ý định. Chàng quyết định sẽ tin muội ấy, sẽ không làm hại muội ấy. Chỉ đơn thuần là không muốn một tâm hồn trong sáng như thế lại bị chính tay mình tước đi sinh mạng.
Đông Cung đưa tay lên nắm lấy tay của Dung Ly, sau đó từ từ hạ tay của nàng xuống, Dung Ly cảm giác được đôi bàn tay ấy khá lành lạnh. Chàng đỡ nàng nằm xuống, rồi thở dài:
- Ta tạm tin muội vậy.
Trong lúc hạ nàng nằm xuống, Dung Ly ôm lấy eo của Đông Cung lại vì sợ mình sẽ bị mất đà. Dường như đây là lần đầu tiên nàng được ở gần Đông Cung đến như vậy, giờ đây nàng có thể cảm nhận được hơi thở của chàng từng nhịp từng nhịp một. Có vẻ khá lúng túng, hai má nàng thoáng ửng hồng, nàng không nhìn thẳng vào mắt của Đông Cung nữa, cố tình né tránh đi vì sợ chàng sẽ nhận ra được biểu hiện trên gương mặt của mình. Nhịp đập tim lúc này cũng nhanh hơn, đúng là làm người ta ngạt thở đến chết mất.
"Cốc, cốc, cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên phá tan đi bầu không khí yên tĩnh giữa hai người lúc này. Đông Cung nghe tiếng gõ cửa liền nhanh chóng đặt nàng xuống, và đứng dậy đi lại xem ai là người ở bên ngoài. Sau khi Đông Cung đã đi xa khỏi khu vực ấy rồi, Dung Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng phải đa tạ người đột nhiên gõ cửa khi nảy, chứ nếu không xém tí nữa là mặt mình đã nóng và đỏ lên hết rồi.
Cánh cửa mở ra, người đứng ngoài đấy không ai khác ngoài ông chủ tiệm, không biết là vì cớ gì mà hôm nay mới sáng sớm ông ấy lại đích thân chạy lên đến tận phòng. Nhìn ông ta bằng vẻ mặt nghiêm nghị, Đông Cung hỏi:
- Mới sáng sớm đã có chuyện gì mà ông phải đích thân đi đến đây. Tiện thể cho ta xin lỗi chuyện tối qua, là do ta quá nóng vội nên không kiềm chế được mình.
Ông chủ có vẻ tươi cười, với giọng niềm nở, ông ta cung kính nói:
- Đừng bận tâm chuyện đó, hôm nay tôi đến đây là thay mặt dân làng đa tạ thiếu hiệp đây đã giúp chúng tôi diệt trừ cả nhà tên ác bá họ Lương đó. Nếu không có người, không biết chúng tôi còn phải chịu bọn chúng ức hiếp đến khi nào.
Lúc này Đông Cung mới hiểu ra, nhưng có vẻ nghi ngờ, chàng mới hỏi:
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật rồi. Nếu thiếu hiệp cần gì cứ nói, xin đừng ngại, chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp cho người. Với lại mọi người cũng định sẽ mở một bữa tiệc khoản đãi đa tạ hai vị nữa.
Vốn không thích ồn ào đông người, Đông Cung vội khoác tay khước từ:
- Không cần đâu, hiện chúng ta đang có chuyện gấp, không ở được lâu, mọi người chỉ cần chuẩn bị cho bọn ta xe ngựa để đi là được.
- Ồ, không vấn đề gì. Vậy hai vị muốn khởi hành khi nào?
- Nếu được sáng mai thì tốt.
- Ta hiểu rồi, vậy ta sẽ cho chuẩn bị. Không làm phiền hai người nữa, ta xin cáo lui.
Nói rồi ông chủ lui ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sỡ dĩ Đông Cung chọn sáng mai là vì chàng muốn đảm bảo rằng sức khỏe của Dung Nhi sẽ được hồi phục tốt hơn.
___________Sáng hôm sau___________
Dung Ly hôm nay cũng đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, không còn đau nhứt như hôm qua nữa. Y phục cũng đã mua một bộ mới đàng hoàng, vì bộ cũ đã bị bẩn và rách rồi. Nàng cùng với Đông Cung ra khỏi quán trọ và đi lên xe ngựa. Có rất nhiều người đứng xung quanh cảm tạ hai người. Đông Cung sẽ điều khiển xe, còn nàng thì ngồi bên trong.
...
Bóng xe ngựa đi xa dần, nhưng tiếng hò reo cảm tạ của người dân vẫn còn vang vọng. Có lẽ ngày hôm ấy ai cũng vui, ngoại trừ những tên tay sai làm việc cho nhà họ Lương kia thì vác một vẻ mặt u sầu ảm đạm.
~ Hết tập 49 ~