Lê Hi quay trở về viện trạch của mình, chưa kịp ngồi xuống ghế đá trước sân thì Hoa Tụng tiến lên thông báo có người gửi thư cho hắn.
Lê Hi mở ra nhìn thoáng qua, đột nhiên nở nụ cười.
Tiện tay ném phong thư qua cho Hoa Tụng, hắn chỉ chỉ phong thư nói “Xem kìa, Tô đại mỹ nhân của chúng ta muốn sủng ái ta a!”
Thì ra biện pháp mà Tô Ức Cận nói chính là muốn quay về Tề quận vương phủ.
Ả đã nhìn ra dòng chính thất của Tề quận vương phủ đã khôi phục lại, địa vị của Lê Hi theo đó phất lên như diều gặp gió, mà ngay cả Thất hoàng tử cũng đối hắn muốn gì chiều nấy, vô cùng sủng ái.
Bởi vậy ả liền nghĩ ra biện pháp chỉ có núp dưới cánh của Lê Hi thì mới có thể thoát khỏi mũi tên mà Thất hoàng tử muốn ngắm vào ả. Hơn nữa, Lê Hi đối với ả vô cùng săn sóc, thậm chí thời điểm ả mới bước chân vào Tề quận vương phủ còn có chút ái mộ. Điều này làm ả tin chắc có thể câu dẫn được Lê Hi.
Phong thư mang đậm hương hoa cùng với câu chữ chứa chan tưởng niệm với Lê Hi. Tô Ức Cận bày tỏ sự bi thương của mình, từng câu từng chữ hướng hắn khẩn cầu giải thích, hy vọng hắn có thể tha thứ những việc làm trước đó của ả. Cuối thư còn ngượng ngùng bày tỏ cảm tình với Lê Hi gì mà sau khi trải qua chốn hồng trần, ả cảm thấy chỉ có Lê Hi mới là người thật tâm với ả nhất. (Ọe… Sến quá…)
Hoa Tụng tức giận xém chút nữa là xé nát phong thư rồi lập tức kéo Lê Hi tới trước mặt lão thái quân mách tội.
“Thế tử gia, biểu tiểu thư đúng là khinh người quá đáng! Người lúc nào thì cùng nàng ta thân mật chứ? Còn cố ý viết bức thư lăng loàn này làm nhục người! Bản thân nàng ta không biết xấu hổ thì thôi đi, đã vậy còn nghĩ người khác không biết xấu hổ giống mình sao?”
“Đây không phải là thời cơ tốt sao?” Lê Hi lấy lại phong thư trong tay Hoa Tụng, vuốt thẳng lại phong thư bị nàng làm nhăn, chậm rãi nói “Nàng ta nghĩ muốn bám vào ta thì ta sẽ để nàng ta toại nguyện. Chẳng qua liệu nàng ta có gánh nổi hậu quả này không.”
Lê Hi nói xong, cầm lấy giấy bút viết một phong thư khác rồi đặt vào cái hộp có chứa sẵn phong thư của Tô Ức Cận.
Cao giọng gọi một gã sai vặt đến, Lê Hi đem cái hộp giao cho gã ta nói “Tự mình đưa cho Thất hoàng tử, đưa xong nhớ trở lại.”
“Vâng.” Gã sai vặt gật đầu vâng một tiếng rồi cầm cái hộp xoay người rời đi.
“Thế tử gia, người làm vậy có hay không…” Hoa Tụng lo lắng nhìn Lê Hi. Dù sao Tô Ức Cận và Thất hoàng tử có quan hệ mờ ám, nếu Lê Hi làm vậy khiến Thất hoàng tử tức giận thì làm sao đây?
“Không sao đâu.” Lê Hi phất tay “Ta càng làm như vậy thì hắn sẽ càng luyến tiếc ta. Trước tiên giúp ta thay y phục, lát nữa sẽ có người tới đây.”
Quả nhiên mới qua thời gian hai tách trà nhỏ, liền có hạ nhân tới thông báo có Thất hoàng tử tới thăm, hiện giờ đã đến trước viện trạch của Thế tử.
Khóe miệng Lê Hi cong lên một độ cung đẹp đẽ, sau đó cùng Hoa Tụng khẽ liếc nhau một cái. Trong nháy mắt, hắn biến đổi thành bộ dáng vô cùng tức giận, hung hăng gạt hết những thứ trên bàn xuống đất.
Thất hoàng tử vừa bước vào phòng thì thấy đồ đạc vương vãi khắp nơi, một cái nghiên mực bay tới xẹt qua mặt gã.
“To gan!” Hạ nhân của Thất hoàng tử nhanh chóng bảo hộ gã phía sau mình rồi tức giận quát Lê Hi.
Giống như vừa mới nhận ra có người đứng ở cửa, Lê Hi ngừng động tác đập phá, thản nhiên hành lễ một cái. Sau đó hắn cầm bức họa chân dung vẽ Thất hoàng tử kề vai với mình hung hăng ném xuống đất.
Tâm của Thất hoàng tử vì hành động của Lê Hi mà co rút đau đớn.
Bức họa này được vẽ trong thời gian quan hệ hai người còn hòa hảo, bức họa vẽ hai người chỉ còn thiếu câu thơ lưu niệm nữa là hoàn thành. Lê Hi yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, hắn làm nũng với gã đợi đến khi hắn luyện chữ tốt xong rồi muốn tự tay viết nên. Ai ngờ bức họa được hắn xem như bảo bối đó có ngày bị hắn quăng xé tàn nhẫn xuống đất như vậy.
Phất tay bảo hạ nhân lui ra ngoài, Thất hoàng tử bình ổn lại tâm tình, đi đến bên cạnh Lê Hi, ôn nhu nắm tay hắn khuyên nhủ “Tô Ức Cận kia bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu ngươi không thích bổn vương liền trừ khử nàng, tội gì phải kích động đến nỗi ngay cả bức họa cũng xé. Lỡ như không cần thận làm mình bị thương thì sao đây?”
“Ha.” Lê Hi cười lạnh một tiếng rồi đẩy gã ra “Vương gia đừng lừa Cảnh Hành nữa. Cho tới bây giờ, chỉ sợ Cảnh Hành cũng là đồ chơi của người đi?”
Ngũ quan vốn xinh đẹp động lòng người của thiếu niên nay vì cơn giận dữ mà vặn vẹo hết cả lên khiến người ta khiếp sợ. Nhất là đôi mắt đá mèo tràn ngập hận ý cùng quyết tuyệt kia nhưng ngược lại trông rất giống bảo thạch được nước Ba Tư cống nạp, tràn đầy lưu quang, diễm lệ vô song. Trái tim của Thất hoàng tử nhịn không được đập nhanh hơn một nhịp, gã lo lắng giải thích “Cảnh Hành, bổn vương sao có thể như vậy được?”
“Sao có thể như vậy được?” Ngữ khí đông lạnh của Lê Hi tan vỡ “Lần trước người đối Tô Ức Cận có ý, Tề gia liền dốc lòng bồi dưỡng, tỷ tỷ lại lo lắng đủ thứ, nhiều lần căn dặn chúng ta phải hết lòng chăm sóc, không được để xảy ra bất kì sơ sót nào. Mà Tô Ức Cận thì sao? Nàng ta câu dẫn huynh trưởng, sau lưng hãm hại ta và tỷ tỷ, nhiều lần làm mất mặt Tề gia, ngay cả Thái hậu cũng tức giận, hạ lệnh trách phạt. Một nữ tử vong ân phụ nghĩa, đức hạnh bại hoại như thế mà người lại mang nàng ta đi, một chút cũng không thèm để ý đến việc Tề gia phải giải quyết hậu quả ra sao, không biết hướng Thái hậu giải thích thế nào về việc nàng ta đang bị cấm túc mà bỗng dưng biến mất. Người thích Tô Ức Cận, đem nàng ta tới biệt viện nuông chiều, nhưng người cũng phải nghĩ tới tỷ tỷ vừa mới hạ sinh cho người một hài tử chứ? Chắc người cũng biết khắp nơi trong kinh thành đang đồn thổi việc này đi? Huống chi hiện tại Tô Ức Cận coi như là cơ thiếp của người, vậy mà người lại mặc nàng ta viết phong thư tràn đầy lời lẽ dâm uế đến vũ nhục ta, vu hại ta mang tiếng bất trung bất nghĩa. Ta hỏi người một câu, nếu như phong thư này rơi vào tay quan Ngự sử thì sẽ ra sao đây? Kẻ có ác tâm viết một phong thư thì câu chữ trong đó cũng đủ biến thành dao nhọn đâm chết người. Chỉ cần để phong thư này lộ ra dù chỉ một chút thì có thể kéo Tề gia vào vạn kiếp bất phục. Vương gia, tỷ tỷ và Tề gia vì Túc vương phủ sớm đã không màng đến danh lợi, địa vị cao sang, tự nguyện trải qua cuộc sống tầm thường. Chẳng lẽ những điều đó chưa đủ thỏa mãn người sao? Chẳng lẽ người phải bức ép mấy trăm miệng ăn của Tề gia mới chịu bỏ qua?”
Lê Hi đứng trước mặt Thất hoàng tử, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của gã gằn từng câu từng chữ tựa như một cây búa nện vô số lần vào tim Thất hoàng tử, khiến gã đau đến không thể hô hấp nổi.
“Cảnh Hành…” Thất hoàng tử ngơ ngác nhìn hắn, không biết nói thế nào. Lê Hi nói hoàn toàn đúng sự thật khiến gã không thể phản bác được câu nào. Hiện tại gã thật sự muốn diệt trừ Tô Ức Cận, nhưng bản vẽ chế tác Hồng Y đại pháo sắp được hoàn thành, gã luyến tiếc không muốn buông tha.
Lê Hi nhìn ra sự do dự trong mắt gã liền quỳ gối trên đống mãnh vỡ vương vãi trên đất “Vương gia, Cảnh Hành biết người có nỗi khổ khó nói, không thể làm được. Nhưng Cảnh Hành to gan quỳ xuống cầu xin người một ân điển. Cảnh Hành dùng cả tính mạng của mình cầu xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta cùng với toàn gia Tề quận vương phủ!”
“Cảnh Hành!” Thất hoàng tử túm Lê Hi đứng dậy ôm hắn vào lòng “Sao ngươi lại ép bổn vương như vậy chứ?”
“Sao ta có thể ép người được?” Lê Hi lui về phía sau từng bước tránh khỏi ngực gã, ánh mắt tuyệt vọng đau thương “Túc vương điện hạ, từ bao đời nay của Tề quận vương phủ luôn nguyện một lòng trung thành với Hoàng thượng.”
“Ngươi… có ý gì?”
Lê Hi hít sâu một hơi, đem hết nhưng lời trong lòng phun ra hết “Tô Ức Cận đã không còn quan hệ gì với Tề gia, mà Cảnh Hành cũng sắp tới tuổi trưởng thành, có thể vào triều nghị sự. Để tránh tị hiềm, về sau người nên ít tới Tề gia đi. Một khi long nhan phẫn nộ, hiểu lầm Túc vương phủ và Tề gia kéo bè kết cánh, có mưu đồ, hậu quả như vậy chúng ta ai cũng không thể gánh vác nổi. Xin vương gia hãy suy xét.”
Lời nói của Lê Hi khiến Thất hoàng tử không biết đáp lại thế nào, gã chỉ có thể đứng đối diện ngơ ngác nhìn hắn.
Trên mặt đất toàn là mảnh vụn của đồ sứ, thiếu niên kiên quyết quỳ gối trên đó khiến đầu gối của hắn nhuộm đỏ một mảng rồi lan sang vạt áo, ống tay áo. Mà lời nói của hắn tựa như một lưỡi đao sắc bén hung hăng đục khoét, cào cấu tim gã đến nát bấy mới chịu cam tâm.
Thất hoàng tử không biết mình rời khỏi Tề quận vương phủ thế nào, đầu óc gã trống rỗng suốt một quãng đường về đến Túc vương phủ, bước vào thư phòng ngồi ngẩn người một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
“Tô Ức Cận!” Thất hoàng tử nghiến răng nghiến lợi gọi tên ả. Ngũ quan tuấn tú trở nên dữ tợn như ác quỷ bước ra từ địa ngục, mất sạch hết phong thái quân tử nho nhã ngày thường.
Gã phất tay gọi thị vệ đứng canh bên ngoài vào, từ trong một chiếc hộp nhỏ lấy ra một viên thuốc “Cầm lấy cái này bức Tô Ức Cận khai ra bản vẽ còn lại của Hồng Y đại pháo… Xong việc liền chấm dứt nàng ta!”
“Vâng.” Thị vệ tiếp nhận viên thuốc rồi xoay người rời đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại mình Thất hoàng tử, gã đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve bức họa vẽ Lê Hi được treo chỗ đó. Ánh mắt gã si mê “Cảnh Hành, ngươi hãy đợi ta, chờ ta thu phục toàn bộ Đại Chu xong rồi thì sẽ chẳng có ai có thể cản trở chúng ta nữa!”
Nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Lê Hi, Thất hoàng tử cảm thấy gã chưa bao giờ tràn ngập chấp niệm với ngôi vị hoàng đế đến như vậy. Tề quận vương phủ bao đời trung thành với hoàng thất, chỉ cần gã trở thành Hoàng đế thì Lê Hi chắc chắn sẽ thuộc về gã!
Một tiểu thị nữ thừa dịp gã không để ý lén lút từ cửa sau của thư phòng chạy đến Đan Hi viện, báo cáo những gì nàng thấy với Tề Nguyệt Như.
Tề Nguyệt Như nghe xong thở dài một hơi.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng đuổi tất cả thị nữ và hạ nhân ra ngoài, ngay cả thị nữ thân tín đi theo nàng từ nhỏ cũng đuổi ra nốt.
Nhìn nhi tử vô tư lự nằm trong lòng, hốc mắt của nàng đỏ lên. Kỳ thật nàng đã sớm biết Thất hoàng tử đối đãi với đệ đệ có điểm khác thường, không ngờ rằng lại chính là tâm tư như vậy
Thần sắc Tề Nguyệt Như biến hóa vi diệu một lúc lâu, sau đó nàng khôi phục lại sắc mặt, coi như không có chuyện gì cả. Nàng đứng dậy tới bàn trang điểm lấy ra một cái còi được chế tác vô cùng tinh xảo, nàng dùng sức thổi một cái nhưng cái còi lại chẳng phát ra âm thanh gì mà nàng cũng chẳng bận tâm về điều đó.
Nàng sửa sang lại y phục rồi ôm đứa con quỳ xuống, đối với khoảng không vắng lặng trước mặt không một bóng người thấp giọng nói “Thái tử điện hạ, Tề Nguyệt sẽ giải quyết mọi chuyện thỏa đáng theo ý người, nhưng cầu xin người hãy tha cho Lân nhi một mạng, dù sao hài tử là vô tội a.”
Một ngọn gió thổi quét qua khiến cánh cửa sổ khẽ nhúc nhích, chiếc còi trong tay Tề Nguyệt Như không biết lúc nào đã biến mất.
Nàng ôm nhi tử đứng dậy rồi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, thật lâu sau từ khóe mắt của nàng lặng lẽ chảy xuống dòng lệ trong suốt thấm ướt y phục tinh xảo của nàng.
Ở biệt viện, Tô Ức Cận chải đầu gọn gàng đâu vào đấy rồi lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.
Ả sửa sang lại y phục trắng tuyết của mình, cầm một cây trâm nhìn vào gương nói “Đều nói nữ tử phải xinh đẹp, phải đức hạnh và hiếu kính nhưng mặc đồ tang lại khiến ta trở nên kém sắc. Ngươi xem tối nay ta mặc như vậy trông thế nào?”
“Tựa như thiên tiên hạ phàm, xinh đẹp không ai sánh bằng.” Thị nữ nịnh nọt tán dương.
“Dẻo miệng! Thưởng cho ngươi!” Tô Ức Cận lấy một cây trâm hoa mẫu đơn được mạ vàng trên bàn trang điểm ném cho nàng ta.
Thị nữ tiếp được quỳ xuống dập đầu tạ ơn, mà đáy mắt lại dâng lên trào phúng và khinh thường.
Ngay trong lúc Tô Ức Cận vừa mới ném phần thưởng cho thị nữ thì một tốp thị vệ xông vào bắt trói ả lại.
“To gan! Ta là trắc phi của Thất hoàng tử, là biểu tiểu thư của Tề quận vương phủ! Sao các ngươi dám to gan bắt trói ta!”
Tô Ức Cận liều mạng giãy giụa nhưng thị vệ không cho ả nhiều lời liền đánh ngất ả rồi khiêng tới xe ngựa chuẩn bị sẵn ngoài kia.
“Biết làm gì rồi chứ?” Thị nữ gật đầu lui vào phía sau bình phong. Lúc nàng ta đi ra thì trên gương mặt của nàng ta giống y đúc Tô Ức Cận.
Thị vệ đánh giá trên dưới một lượt rồi hài lòng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thời điểm Tô Ức Cận tỉnh táo lại thì phát hiện ả đang ở trong ám lao của Thất hoàng tử. Không gian bên trong ám lao vô cùng tối tăm và tràn ngập mùi máu tanh tưởi, bên cạnh còn treo một đống dụng cụ dùng để tra tấn chưa được rửa sạch, nhìn vào có thể tưởng tượng ra hình ảnh tàn khốc đầy máu me của những phạm nhân trước đó.
“A!” Tô Ức Cận bị một thùng nước lạnh như băng xối thẳng lên người khiến ả nhịn không nổi thét chói tai.
Tên trưởng thị vệ cầm roi da có xước mang rô hung hăng đánh vào trong không khí, Tô Ức Cận thức thời câm miệng lại gắt gao theo dõi hành động của gã ta.
“Chủ tử có lệnh yêu cầu ngươi giao ra bản vẽ.” Tên trưởng thị vệ tới trước mặt ả, con ngươi lạnh lẽo không một tia tình cảm nhìn ả.
“Cho ta gặp mặt vương gia, nếu không thì có chết ta cũng không đưa ra!” Tô Ức Cận cắn răng, dùng âm thanh run lẩy bẩy nói.
Tên trưởng thị vệ trầm mặc một hồi rồi lấy trong ngực ra một viên thuốc “Mau ngoan ngoãn đưa ra thì có thể giữ lại một cái mạng. Nếu không đưa ra thì trực tiếp chết đi!”
Tô Ức Cận trợn to mắt nhìn gã ta, hoàn toàn không thể tin được Thất hoàng tử lại tuyệt tình với ả đến như vậy.
Tô Ức Cận nhìn tên trưởng thị vệ hung hăng bóp miệng ả muốn nhét viên thuốc vào, trong lòng ả dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, lý trí mất sạch.
Thời điểm sinh mệnh bị uy hiếp nghiêm trọng, ả rốt cuộc không nhịn được nữa, không thèm che dấu con át chủ bài cuối cùng mở miệng niệm một câu ‘Ta muốn đi vào’. Trong nháy mắt ả tiến vào không gian linh tuyền.
Tên trưởng thị vệ trợn to mắt nhìn người trước mặt đột nhiên biến mất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Phạm nhân bỏ trốn, sai người bao vây chặt chẽ các thông đạo, ngoại bất xuất nội bất nhập!” Nói xong gã ta liền nhanh chóng chạy về Túc vương phủ hồi báo sự việc.
Thất hoàng tử nghe tin thì giận tím mặt mày.
Tô Ức Cận chẳng qua chỉ là một quân cờ của gã, không ngờ con cờ này cũng dám công khai phản bội, chuyện này làm gã không thể nào chấp nhận được.
“Truy! Đào ba thước đất cũng phải lôi cổ Tô Ức Cận về đây cho ta!”
Trong lúc này Tô Ức Cận đang ở trong không gian linh tuyền, cừu hận của ả đối với Thất hoàng tử đã đạt tới đỉnh điểm, ả nghĩ rằng tất cả những bi kịch mà ả phải gánh chịu đều do chính Thất hoàng tử gây ra. Nhìn linh tuyền chảy hiền hòa trong không gian, ả miễn cưỡng đè xuống hận ý.
Vuốt ve lọ ‘Mỹ nhan đan’ (nhan: dung mạo, đan: thuốc dạng viên), trong lòng Tô Ức Cận bắt đầu có tính toán mới. Thất hoàng tử đã bất nhân thì đừng trách Tô Ức Cận ả bất nghĩa. Gã có thể qua cầu rút ván muốn giết ả thì ả cũng có thể hủy hoại tiền đồ của gã. Dù sao tất cả những gì gã có được đều do chính ả ban cho.
Mở lọ Mỹ nhan đan ra, Tô Ức Cận hít sâu một hơi rồi trút tất cả vào trong miệng. Một trận đau đớn từ bụng dưới xộc thẳng lên não, cả người Tô Ức Cận chìm trong linh tuyền, trong miệng phát ra từng trận rên rỉ khó nhịn được.
“Mục Miện Chi, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!” Âm thanh trách mắng của Tô Ức Cận vang vọng khắp không gian mang theo hận ý khắc sâu tột bậc. (Giờ mới đc biết tên thật của Thất hoàng tử)
Dần dần bên trong linh tuyền nhiễm đỏ một mảnh, đồng thời tỏa ra mùi hương khiến người ta say mê không dứt. Cả người Tô Ức Cận trần trụi như hồ điệp phá kén chậm rãi bước ra khỏi linh tuyền, ả niệm một câu ‘Hỏa Khí Doanh’, sau đó mặc y phục vào rồi ngồi xuống chờ đợi.
Không gian linh tuyền của Tô Ức Cận tổng cộng có ba lượt thuấn di. Trên đường tới kinh thành, ả vì muốn tránh né cường đạo nên đã dùng một lần, bây giờ ả quyết định dùng lần thứ hai. Ả muốn đích thân động thủ, lấy lại tất cả những gì ả đã đưa cho Thất hoàng tử.
Vuốt ve khuôn mặt mới toanh của mình, khóe môi Tô Ức Cận cong lên một độ cung ác độc.
Đảo mắt một cái liền tới năm mới, Lê Hi đã mười sáu tuổi. Dựa theo luật pháp Đại Chu, con cháu thế gia khi đủ tuổi sẽ được vào triều.
Sự nhạy bén và mẫn cảm của Lê Hi lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, hắn được lão ban tặng ngự bút và còn được lão thường xuyên mang theo bên người.
Thất hoàng tử mỗi khi vào triều đều thấy Lê Hi đi phía sau Hoàng thượng với thần sắc kính cẩn, trong lòng không khỏi đau đớn một trận, gã hận không thể tiến lên đoạt người.
Thái tử lạnh mắt nhìn cũng không có hành động gì. Mấy ngày nay y tiến cung thỉnh an Hoàng thượng rất nhiều lần nên cũng dần quen thuộc với Lê Hi.
Hoàng thượng thấy nhi tử của mình cùng với thần tử lão thưởng thức ở chung rất tốt nên rất vui mừng, thậm chí còn thẳng thắn tuyên bố muốn bồi dưỡng Lê Hi thành trợ thủ đắc lực của Thái tử.
Nhìn Lê Hi và Thái tử càng ngày càng thân thiết, lòng kiên nhẫn của Thất hoàng tử ngày càng ít đi. Rốt cuộc gã buông tha cho việc tìm kiếm Tô Ức Cận cùng với chế tạo Hồng Y đại pháo, quyết định trước tiên bức vua thoái vị. Dù sao gã còn có Hỏa Khí Doanh trong tay, vũ lực tuyệt đối sẽ không kém, vô luận bất cứ cái gì cũng không thể cản được.
Ngay tại thời điểm Thất hoàng tử đã chuẩn bị tốt tất cả, chỉ còn chờ đợi thời cơ ra tay thì đột nhiên phía ngoại thành truyền đến tin dữ báo rằng tất cả hỏa dược trong Hỏa Khí Doanh đều bị tẩm ướt. Thất hoàng tử nghe xong thì sợ hãi tột độ, lập tức sai người chuẩn bị ngựa tới xem coi đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả những chuyện này đều do Tô Ức Cận gây nên. Ả hiện tại vô cùng hận Thất hoàng tử đến thấu xương. Chỉ có thể giết chết rồi lột da rút gân gã mới khiến Tô Ức Cận hả dạ.
Ả lợi dụng không gian linh tuyền lẻn vào Hỏa Khí Doanh. Âm thầm quan sát thời gian thay ca của thị vệ rồi chọn thời điểm thích hợp tẩm ướt toàn bộ hỏa dược, sau đó đợi Thất hoàng tử đến.
Ngồi bên cạnh linh tuyền, Tô Ức Cận gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng hoảng hốt của Thất hoàng tử rồi cười to “Mục Miện Chi, ngươi đừng quá lo lắng, trong tay ngươi còn rất nhiều bảo bối. Ta sẽ từ từ tiễn chúng lên đường cùng với ngươi!”
Thất hoàng tử hoàn toàn không biết được tính toán của Tô Ức Cận, trong đầu gã hiện giờ chỉ có lo lắng và hoảng loạn đến nỗi đi vào trong kho hỏa dược mà không hay biết.
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp cả ngoại thành, khói bụi bao phủ đầy Hỏa Doanh Khí, lửa lớn bừng cháy. Thất hoàng tử nghe tiếng nổ mạnh nháy mắt liền phát hiện ra Tô Ức Cận, tuy rằng bề ngoài của ả đã thay đổi nhưng Thất hoàng tử liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Gã vươn tay gắt gao siết chặt cánh tay của ả khiến ả làm thế nào cũng không giãy ra được. Trên đỉnh đầu bọn họ có một cái xà ngang bị cháy lung lay rớt xuống đè bẹp hai người.