Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 56:




“Tôi ở dưới nhà trọ của cô đấy, cô xuống đón tôi đi.” Trần Mĩ Nhạc nói trên điện thoại.
“cô lên đây không được à?” Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc thật kì diệu, quan hệ của các cô thân đến mức đấy rồi sao?
Trần Mĩ Nhạc nói nhỏ giọng: “Tôi bắt xe đến, trên người không mang tiền, cô giúp tôi trả tiền nhé, tôi sẽ trả cho cô sau.”
Hứa Lương Cầm lặng đi một chút, không nói gì xuống tầng, không thấy xe Tống Dật Hàng đâu, cô chạy nhanh đến cổng thì thấy Trần Mĩ Nhạc đang đứng bên cạnh xe taxi.
Đưa tiền cho lái xe, chờ taxi đi Hứa Lương Cầm mới phát hiện Trần Mĩ Nhạc vẫn mặc quần áo ở nhà, không khỏi giật mình: “Sao cô lại ăn mặc thế này, không lạnh à?”
“đi lên rồi nói.” Trần Mĩ Nhạc phát run cả người đi trước, Hứa Lương Cầm đành phải theo sau.
Vào phòng, Hứa Lương Cầm chạy nhanh rót cốc nước ấm cho Trần Mĩ Nhạc uống cho ấm người, sau đó ngồi đối diện cũng không nói chuyện, chờ Trần Mĩ Nhạc nói.
Trần Mĩ Nhạc uống vài hớp, sau mới bình thường, nhìn vẻ mặt ung dung của Hứa Lương Cầm cười khổ: “Lúc trước tôi làm vậy với cô, bây giờ báo ứng mới đến.”
Hứa Lương Cầm nhướng mày, không nói lời nào, nghĩ rằng hôm nay không phải nói chuyện phiếm về Tống Dật Hàng rồi.
Trần Mĩ Nhạc cũng không cần người trả lời, cúi đầu lầm bầm: “Sau hôn lễ bị Tống Dật Hàng nhục mạ, anh ta cảm thấy nhà tôi không để cho bố mẹ anh ta hay họ hàng thân thích ngóc đầu dậy được, không ngày nào cho tôi sắc mặt tốt cả, sau đó bố của Quách Mộng Thanh gặp chuyện không may nên tính anh ta trở nên nóng nảy. Hiệu trưởng của bọn họ còn nói nhờ Tống Dật Hàng giúp một tay, tôi cũng toàn tâm toàn ý hỏi han ân cần anh ta, nghĩ một ngày nào đó anh ta sẽ cảm động ý tốt của tôi, ai biết vì muốn bảo vệ công tác của anh ta khiến nhà chúng tôi phải bỏ tiền mà tạo dựng quan hệ, lúc xong hết rồi tôi chỉ thay mặt bố mẹ đòi lại tiền của họ thì không thấy anh ta có vẻ thất vọng hay gì cả, chẳng qua anh ta vong ân bội nghĩa, không có chút nào cảm thấy mang ơn, anh ta bắt đầu trách nhà chúng ta là nhà giàu mới nổi nên không có quan hệ rộng”
Trần Mĩ Nhạc hít một hơi sâu điều chỉnh tâm trạng của mình, dường như vậy mới có thể nói tiếp: “Tối hôm nay tôi có làm mấy món ăn, anh ta ở trên bàn ăn nói tôi rất quá đáng, còn nói tôi hàng ngày ở nhà nhàn rỗi không có việc gì mà nấu ăn cũng bỏ đi, sống để làm gì nữa! Tôi nghe xong thật sự rất tức giận, vất đũa đi không ăn nữa bởi vì chỉ một chiếc đũa rơi xuống đất thôi, kết quả cô cũng đoán được, anh ta tát tôi một cái, nói tôi là đồ xui xẻo của nhà họ Uông, đồ con quạ! Tôi không nhịn được nên khóc chạy ra khỏi nhà, sau đó phát hiện trong túi mình chỉ có di động chứ không có ví tiền. Gọi cho anh họ thì mới biết anh họ đang tránh nạn bởi vì Tống Dật Hàng, tôi suy nghĩ hồi lâu mới nhớ đến cô nhờ cô giúp, bởi vì nếu nói cho họ hàng thân thích hay bạn bè thì họ sẽ cười tôi mất. Hứa Lương Cầm, cô nên cảm thấy thật may mắn vì không làm vợ Uông Tân Dương, bằng không cô còn thảm hại hơn so với tôi, bởi vì nhà cô không nhiều tiền bằng nhà tôi.”
Hứa Lương Cầm không ngờ Uông Tân Dương lại là loại người như thế, xem ra trước kia cô đúng là người không có mắt, nếu không có Tống Dật Hàng thì chắc cô sẽ bị lừa đau.
“cô không phải đến đây là cám ơn tôi đâu nhỉ. Lát nữa tôi sẽ tìm quần áo cho cô, cô đồng ý thì đêm nay ngủ ở đây, nhưng tôi cũng không rõ bao giờ Hiểu Vũ về, lúc đó chỉ sợ không thể để cô ở đây.”
Trần Mĩ Nhạc lắc đầu: “Tôi không thể ở đây đâu, tôi sợ anh ta sẽ tìm đến đây, cô cho tôi mượn ít tiền để tôi ở khách sạn đi, nếu không cô tìm chỗ cho tôi nhé, tôi rất sợ anh ta.”
Hứa Lương Cầm buồn cười nhìn Trần Mĩ Nhạc, chuyện này đừng trách cô không đồng tình, cô gái này rất ác độc với cô đấy.
“cô cũng có lúc sợ hãi cơ à? cô thích thì ở đây đi, không thì không có chỗ nào đâu, tôi chẳng còn tiền cho cô mượn nữa, chẳng qua tôi khuyên cô một câu, đàn ông mà đã đánh vợ, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, nếu cô cảm thấy cô chịu được thì cứ tiếp tục, còn không thì cắt đứt luôn đi.”
Trần Mĩ Nhạc cười, chỉ là nụ cười này so với khóc còn thê thảm hơn: “Tôi đã chọn con đường này thì sẽ không quay đầu, tôi không thể để người khác biết chuyện của tôi được. Tôi đến chết cũng không ly hôn, Uông Tân Dương có đàn bà khác bên ngoài rồi, tôi trả giá nhiều như thế thì không để tiện nghi cho người khác đâu!”
“Làm sao cô biết anh ta có phụ nữ bên ngoài thế?”
“Ngay cả bao cao su anh ta cũng từ nhà cầm đi, cô nói tôi không biết sao?”
Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc đã bị đánh thảm hại rồi, không bao giờ nghĩ hai người đấy lại có kết cục như thế.
“Tôi có thể rời khỏi anh ta nhưng phải đáp lễ đã, bằng không tôi sẽ đi đến trường anh ta náo loạn một hồi, đến lúc đó anh thất nghiệp rồi xem con đàn bà đó đi theo kiểu gì! Nhà họ Uông không cho tôi sống thoải mái thì tôi cũng chẳng ngu mà bỏ qua cho họ, lần trước phá thai bác sĩ nói tử cung của tôi bị viêm, phải chữa bệnh, còn nói về sau tôi rất khó có con, bây giờ lại là chuyện tốt đấy, đứa nhỏ mà đến cái nhà này cũng tội nó, bọn họ Uông kia nên đoạn tử tuyệt tôn luôn đi!”
Hứa Lương Cầm nhìn Trần Mĩ Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói lời độc ác, trong mắt lộ ra ngàn điều bi thương, biết cô ấy đang đau lòng, cô chỉ có thể đồng tình cô ấy có một cuộc hôn nhân bất hạnh nhưng không bằng nổi nỗi đau mất đi tư cách làm mẹ được.
Đứng lên cầm quần áo và áo lông đưa cho Trần Mĩ Nhạc: “Mặc vào đi, tôi với cô đến khách sạn.”
Trần Mĩ Nhạc lau khô nước mắt rồi nhận quần áo: “Ngày mai lúc anh ta đi làm tôi sẽ về lấy tiền, lúc đó sẽ trả cô.”
“Tất nhiên là phải trả chứ, mau thay quần áo đi.”
Trần Mĩ Nhạc đi vào phòng Ngô Thừa Long thay quần áo xong, sau đó đi ra ngoài cùng Hứa Lương Cầm, hai người tìm khách sạn ở lại, Hứa Lương Cầm thấy việc này cũng tốt, tạm thời tránh mặt Tống Dật Hàng.
Ngày hôm sau, Trần Mĩ Nhạc về nhà lấy quần áo và ví tiền, Hứa Lương Cầm cũng về nhà lấy quần áo và laptop, trước tiên cô quan sát nhà một vòng, xác nhận không có xe của Tống Dật Hàng thì chạy nhanh vào nhà cầm quần áo đến khách sạn.
không lâu sau Trần Mĩ Nhạc cũng trở lại, đem tiền trả cho Hứa Lương Cầm rồi nằm xem tivi.
“cô cứ vẫn tiếp tục trọ như thế này sao?” Hứa Lương Cầm hỏi.
Trần Mĩ Nhạc hừ nhẹ: “Trở về thì phải vinh quang chứ, anh ta phải quỳ xuống xin lỗi tôi, bằng không tôi tìm người đổi khóa, phòng ở là của nhà tôi, xem anh ta với bố mẹ anh ta sẽ thế nào!”
Hứa Lương Cầm cảm thấy Trần Mĩ Nhạc nghĩ thật đơn giản, chỉ bằng dáng vẻ thương con trai của bố mẹ Uông Tân Dương, thà rằng để Uông Tân Dương ở nhà nuôi còn hơn phải đi xin lỗi con dâu, nhưng lời này cô không nói, cô nói ra người khác cũng chưa chắc đã nghe, cô nên lo cho mình trước.
Tống Dật Hàng bởi vì phải xử lý công tác của Hisako mà hai ngày nay không đến nhà trọ của Hứa Lương Cầm, thật ra trong lòng rất vội.
“Dật Hàng, anh thật sự vì Hứa Lương Cầm mà đuổi em về Mỹ sao?” Mắt Shibata Hisako đỏ ngầu, hiển nhiên là đã khóc, đây là lần đầu tiên Shibata Hisako ý thức được, Tống Dật Hàng thật sự bỏ cô rồi.
Tống Dật Hàng không kiên nhẫn: “Đúng thế, hơn nữa tôi hi vọng em trở về đừng quay lại nữa, sống cho thật tốt, chúng ta đều tự do.”
“Nhiều năm như vậy anh đều cho là em trói buộc anh sao, chúng ta có khoảng thời gian tốt đẹp anh không nhớ sao? anh từng hứa gì với Tina anh không nhớ sao? Chúng ta sẽ cùng nhau chiếu cố cô ta đến già mà, bây giờ vì sao anh có thể vì con đàn bà kia nói mấy câu mà quên hết tất cả thế!” Shibata Hisako nói xong rơi nước mắt.
Trong mắt Tống Dật Hàng không tia dao động: “Tôi và em ở cùng một chỗ với nhau đều có điều kiện cả, không phải sao? Quả thật chúng ta từng rất vui vẻ nhưng đó là đã từng thôi. Nhiều lần em can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi luôn tha thứ rất dễ dàng. Nhưng tôi nói rồi, Lương Cầm là giới hạn của tôi, cô ấy đối với tôi quan trọng nhất không gì sánh bằng nên em phải rời đi thôi, Hisako.”
“Em không tin anh sẽ tuyệt tình như thế, em có thể rời đi nhưng em sẽ về đây, chờ anh suy nghĩ kĩ rồi cùng cô ta chia tay, em lại về đây!” Shibata Hisako rất cố chấp.
“Có thể tôi với Lương Cầm chia tay, chẳng qua đó chỉ là thân thể thôi. Hisako, có lẽ suốt cuộc đời này không có Lương Cầm thứ hai bầu bạn bên tôi cả, tôi hi vọng em có thể tôn trọng lựa chọn của tôi, cũng như tôn trọng chính em, không làm việc bất chính gì.”
Shibata Hisako lau nước mắt cười: “ nh dồn em đến vách núi thì sao em có đường lui nữa? anh cảm thấy em sẽ để mình rơi xuống đó à? Suốt cuộc đời em sẽ không có người đàn ông nào ngoài anh cả. anh nói cô ấy là người bầu bạn với anh, vậy anh có hứa hẹn sẽ kết hôn với cô ấy không? Em tin chắc hôn nhân là điều kiện tiên quyết khiến cô ấy ở với anh, Tina sẽ không đồng ý anh với cô ấy ở cùng với nhau đâu!”
Tống Dật Hàng nghe xong cau mày không nói lời nào, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Em đi đi, những thứ khác tôi không thể nói.”
Shibata Hisako cũng không dây dưa nữa mà xoay người ra khỏi văn phòng Tống Dật Hàng, cô sẽ về Mỹ nhưng rất nhanh thôi cô sẽ quay về, chỉ cần Tống Dật Hàng ở trong tay Tina, cô vĩnh viễn không mất anh!
Sau khi xác nhận công tác của Shibata Hisako không có sai sót gì, Tống Dật Hàng cuối cùng có thời gian, anh lập tức lái xe đến nhà trọ, ở dưới lầu chờ một lát thì quyết định vẫn nên tìm Hứa Lương Cầm.
Gõ cửa một lúc lâu không thấy có người trả lời, Tống Dật Hàng cho rằng Hứa Lương Cầm cố ý lảng tránh nên không mở cửa, đành phải gõ cửa nói to: “Lương Cầm, anh biết em ở bên trong, em mở cửa ra rồi chúng ta nói chuyện, được không?”
Gõ đến 3 phút thì có người mở cửa, chẳng qua là cửa bên cạnh: “Tôi nói người anh em này, tôi làm việc ban đêm còn ban ngày ngủ, anh đừng gõ có được không, trong phòng kia không có người đâu.”
Tống Dật Hàng xoay người nhìn về người đàn ông đó: “Xin lỗi đã quấy rầy anh rồi nhưng trong phòng không có khả năng không có người, cô ấy vừa về mấy ngày hôm nay mà.”
“anh nói cô gái đeo kính ấy hả? cô ấy có trở về nhưng hai ngày trước khi tôi tan làm về thì thấy cô ấy xách túi du lịch đi ra ngoài rồi, sau đó không thấy cô ấy đâu cả, anh đừng gõ nữa, người đi rồi.” Người đàn ông cũng không mở mắt nổi, nói xong vào nhà đóng cửa lại.
Tống Dật Hàng lập tức lái xe đến nhà Hứa Lương Cầm, lúc này anh chẳng quan tâm gì hết, chỉ gõ cửa thôi.
“Ai thế?” Trình Lệ nhìn qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy không quen người đàn ông này.
“Chào dì, cháu là đồng nghiệp của Lương Cầm, cố ý đến đây gặp cô ấy.”
“Ôi, thật có lỗi với cháu quá, vào nhà ngồi đi.” Trình Lệ chạy ra mở cửa, vừa thấy dáng vẻ đẹp trai lịch sự của Tống Dật Hàng đã thấy thích rồi, theo bản năng muốn hỏi xem đã kết hôn hay có bạn gái chưa.
Tống Dật Hàng không đi vào mà đứng ở cửa hỏi: “Dì ơi Lương Cầm có nhà không ạ?”
“Thời gian trước Lương Cầm có về nhà ở vài ngày nhưng tuần trước đã quay về chỗ nhà trọ ở rồi, con muốn tìm nó thì nó ở đó, để dì đưa con qua nhé?” Trình Lệ rất nhiệt tình.
“Dạ không cần đâu ạ, con biết chỗ đó, nếu Lương Cầm không ở đây thì con không quấy rầy gia đình mình nữa, lần khác con sẽ chính thức đến ra mắt dì sau, con đi trước.”
Trình Lệ vừa nghe thấy ba chữ đến ra mắt thì lập tức sáng mắt, rõ ràng có ý với con gái bà rồi, vì thế liên tục đồng ý đi xuống lầu cùng với Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng đứng trong tiểu khu, cảm thấy đầu ong ong, ngoài việc tìm Hứa Lương Cầm ra thì anh không nghĩ được gì hết.
Liên tục hít sâu khống chế tâm trạng mình, cầm điện thoại gọi đi một cuộc, tìm công ty thám tử tư nhân có quan hệ thân thiết bảo họ tìm Hứa Lương Cầm.
“Trễ nhất là trong vòng 48 giờ tôi phải biết cô ấy ở đâu, có thể tìm được người thì tiền không thành vấn đề.”
“Dạ vâng.” Đối phương trả lời đơn giản đúng điểm chính.
Tống Dật Hàng để điện thoại xuống, có chút khó khăn về trong xe, lại hút mấy điếu thuốc mới rời đi.
Đối phương làm việc rất hiệu quả, chạng vạng ngày hôm sau đã đưa địa chỉ khách sạn mà Hứa Lương Cầm ra vào có kèm theo cả ảnh.
Tống Dật Hàng mở điện thoại xem ảnh, mím môi không hiểu sao Hứa Lương Cầm lại chạy tới khách sạn ở, nếu như vì tránh anh thì cái giá này hơi cao, không giống tác phong của cô.
Nghĩ nhiều cũng thế, không bằng chạy đến đó hỏi.
Hứa Lương Cầm đang ở trong siêu thị mua một đống đồ rồi trở về khách sạn, không ngừng nghĩ cô là mạng khỉ gì, dì cả của Trần Mĩ Nhạc đến khiến cô ấy đau đớn chỉ còn sức nhờ cô làm này làm kia thôi.
Bây giờ đối với cô gái này cô mới có cảm giác vui vẻ khi được trả thù, hoàn toàn nhìn kịch vui mới đi giúp cô ấy, dù sao có người bỏ tiền ra để cô có chỗ ăn ở tốt, lại tránh được Tống Dật Hàng, sao lại không vui được.
“Hứa Lương Cầm, em đứng lại đó cho anh!”
Nghe thấy giọng nói này, Hứa Lương Cầm thầm kêu chết mẹ rồi, muốn chạy nhưng không bằng người ta cho nên đành dừng bước chậm rãi xoay người cười như không cười chào hỏi: “Uông Tân Dương, lâu rồi không gặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.