Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 26: Hồi II:Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác*




*'Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác' - gà mái gáy vào sáng sớm như gà trống, ý nói việc của đàn ông (ở đây là trị quốc an dân) mà phụ nữ làm thay. Ngày xưa, quan niệm rằng 'tẫn kê tư thần' (phụ nữ làm chính trị), thì sẽ 'duy gia chi tác' (gia đình không êm ấm).
CHƯƠNG 26: BIẾN CỐ
Vĩnh Hưng quận vương
Hai năm sau, giữa hạ.
Hành cung ngoại ô Yến Kinh, Lãng Phong uyển.
Mùa hè oi bức, Hoàng đế di giá tới Lãng Phong uyển nghỉ dưỡng, Hoàng hậu, tông thất cận thần đều đi theo. Trong thành Yến Kinh còn có Yến vương và Tiêu Thận ở lại xử lý chính vụ trên triều, đại sự hệ trọng thì cho chuyển tấu chương tới đây, Hoàng đế đích thân cân nhắc phê duyệt. Năm ấy phong hào 'Yến', rõ ràng là coi trọng Yến vương, thế nhưng năm nay di giá Lãng Phong uyển lại đưa Lục điện hạ Đường Đại đi theo. Lục điện hạ, vừa năm ngoái cũng đã được Hoàng đế tấn phong Vĩnh Hưng quận vương. Còn về việc ngôi Trữ quân, đến tột cùng thì tâm ý của Hoàng đế ra sao, cũng chẳng ai có thể tường tận, càng lúc lời bàn tán nghị luận càng nhiều.
Tiên Hoàng hậu, khi xưa đã tạ thế tại Lãng Phong uyển này đây. Nhìn cảnh nhớ người, từ ấy Hoàng đế chưa từng ghé lại nơi này, ấy vậy mà năm nay nhất định muốn tới, chỉ e sẽ xảy ra sự không lành.
Khuôn viên Lãng Phong uyển, lưng dựa núi đồi nhấp nhô trập trùng, hồ suối bao bọc uốn lượn quanh co. Sáng sớm mưa một trận thật lớn, cây cỏ xanh tươi, không khí thoáng đãng mát mẻ, gợi cho người ta nhớ tới vùng Giang Nam sông nước. Mỹ cảnh nhàn nhã, tâm tư cũng bình thản, Đường Oanh ngồi bên cửa sổ, thẳng lưng luyện chữ, bỗng nhiên cánh cửa gỗ bị đẩy ra, có nội thị khẽ bước tiến vào, nhỏ giọng: "Thất điện hạ, đã giờ Ngọ rồi, nên nghỉ ngơi một lát."
Nội thị này, tên Trì Tái, hai năm trước khi đặc quyền tùy ý xuất nhập nội cung của Nhan Tốn bị tước bỏ, hắn đã điều người này đến Vị Ương cung làm nội ứng, có như thế hậu cung và tiền triều mới có thể có con đường liên lạc. Có điều, Trì Tái người này thông minh nhạy bén, hiểu rõ đạo lý thân là nô tài thì không thể thờ hai chủ, về lâu về dài cần có một chỗ dựa vững chắc cho an ổn. Hắn chọn Hoàng hậu.
Giờ Ngọ rồi? Nhanh như vậy? Đường Oanh ngẩng đầu, gác bút lên nghiên, Trì Tái liền cho người vào, dâng chậu đồng cho Thất điện hạ rửa tay. Đường Oanh không quên cầm theo tấm thiếp mình vừa viết, lúc ấy mới bước chân ra ngoài. Quang cảnh và cách bài trí của Lãng Phong Uyển phỏng theo lâm viên biệt viện Giang Nam, rất đẹp, nhưng Đường Oanh cũng không có tâm tư nhìn ngắm. Nàng vừa đi vừa hỏi Trì Tái: "Mẫu hậu đã dùng bữa chưa?"
Trì Tái đáp: "Điện hạ vẫn chưa dùng bữa, đang còn đợi tiểu điện hạ tới mới bày đồ lên."
Nghe thế bước chân Đường Oanh cũng bất giác tăng tốc, Trì Tái vội theo sát. Người chưa tới mà tiếng chuông trên lắc bạc đeo nơi cổ chân đã loáng thoáng vang lên, truyền vào trong chính điện. Hoàng hậu ngả người trên ghế dài, dáng người đoan trang duyên dáng, nghe tiếng chuông liền cho cung nga đứng quanh một ánh mắt, cung nga hiểu ý, lập tức dâng điểm tâm lên. Tuy là hành cung, quy chế không khác gì trong nội cung. Góc điện có đặt một khối đá lạnh vuông vức, xua đi cái oi bức ngày hè.
Đợi tới khi Đường Oanh vào, một bàn đầy đã được dọn lên sẵn, nhiệt độ nóng lạnh vừa ăn.
Đường Oanh ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu, theo thói quen, cả người dựa sát lại gần. Hoàng hậu đã nhắc nhở vài lần mà dường như những lời nàng nói đều không vào tai người này, đến cuối cùng, nàng cũng đành coi như bên cạnh nàng có một con mèo nhỏ không xa rời nổi chủ nhân. Hoàng hậu cũng không để ý tới người ngồi bên cạnh, cầm lấy tấm thiếp, đánh giá một lát, khóe môi cong cong: "Chăm chỉ cực khổ như thế, tiến bộ không nhỏ." Tuy nét bút chưa đủ mạnh mẽ nhưng đường nét rất chuẩn mực, rất có phong phạm, còn mạnh mẽ kia, có lẽ sau này lớn lên sẽ tự khắc có.
Đường Oanh ngả người nằm xuống, đầu gối trên đùi Hoàng hậu, lắc đầu: "Con còn phải cố gắng nhiều lắm."
Hai năm trước nàng đã bắt đầu cảm thấy Hoàng hậu có chuyện giấu mình, mà nàng chưa từng dò hỏi, cũng chưa từng quên đi. Giấy không gói được lửa, có thế nào thì rồi cũng sẽ phải lộ ra manh mối. Nay nàng cũng đã đoán ra được bí mật kia là cái gì. Lại nghĩ lại, khi xưa từ lúc nàng bắt đầu bút nghiên Hoàng hậu đã bắt đầu nhắc về Thế Tông hoàng đế, kỳ thực ý đồ rất rõ ràng, chỉ là ngày ấy nàng mới nhập cung, có nhiều chuyện ngây ngốc không tường tận, chẳng hề hay biết.
Thế cho nên, muốn đứng trên tất cả, cần phải chịu khổ nhọc. Hoàng hậu khen ngợi một câu, đương nhiên là nàng vui vẻ, lại tuyệt đối không có nửa phần kiêu ngạo tự mãn.
Hoàng hậu đặt thiếp xuống, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài điện, ngoài ấy ánh nắng rực rỡ tươi sáng, trời xanh không mây, cành lá xanh tươi, sau cơn mưa nền gạch xám vẫn còn đang ướt.
Hoàng hậu chợt lên tiếng: "Khổ nhàn đan xen mới có thể dài lâu. Hôm qua Lục ca ca của ngươi vừa săn được mấy con thỏ hoang, ước chừng hôm nay cũng muốn vào núi, nếu không ngại thì đi theo hắn thử xem." Đường Oanh đã học cưỡi ngựa, luyện cung trường được nửa năm nay, gần Lãng Phong uyển có trường săn của Hoàng thất, quanh ấy luôn có binh sĩ canh gác. Đường Đại xưa nay trân trọng yêu quý muội muội vô cùng, nàng đi theo hắn, chắc chắn sẽ an toàn.
Đường Oanh gật đầu đồng ý. Từ sau khi được gửi vào Báo Quốc tự, sức khỏe của nàng cũng tốt dần lên, nhưng vẫn là luôn chú ý rèn luyện thân thể.
Săn bắn, phải thay y phục. Có cung nga đi vào, bê một khay gỗ, trên ấy y trang xếp ngay ngắn, mà không ngờ tới có người đột ngột xông vào, vọt lên từ phía sau – Nhẫn Đông kích động, thần sắc lộ rõ vẻ hoảng sợ, bước chân gấp gáp, từ ngữ hỗn loạn: "Điện hạ... điện hạ, Vĩnh Hưng quận vương bị hạ độc, hoăng rồi!"
Lục... Lục ca ca? Hạ độc? Sao có thể...
Đường Oanh bật dậy, đầu óc một mảnh trống rỗng. Kiếp trước nàng đã quen với tình thân đạm bạc, kiếp này cũng luôn ý thức được thân ở gia tộc Đế vương, nguy cơ bủa vây bốn phía. Thế nhưng Vĩnh Hưng quận vương đối xử với nàng vô cùng tốt, nàng khắc ghi trong lòng, cũng là có mấy phần tình cảm thân cận. Đâu thể ngờ được đến một ngày chữ 'hoăng' kia vang lên, khiến cho nàng kinh hãi đến ngây người, tâm tư ngũ vị tạp trần, còn không kịp đau buồn.
Đường Oanh mới chỉ nghĩ đến thế, Hoàng hậu đã nghĩ tới chỗ sâu xa, lệnh cho Trì Tái theo sát Đường Oanh không rời nửa bước, hôm nay không cho phép nàng ra khỏi cửa điện. Y phục cũng không kịp thay, Hoàng hậu đứng dậy, mà vừa bước được một bước đã thấy tay áo mình bị níu lại, không cần quay đầu nhìn cũng biết được người ấy là ai.
Bình thản nói: "Lúc này không thích hợp, đợi chân tướng rõ ràng rồi tới cũng không muộn."
Hoàng hậu tưởng rằng Đường Oanh vướng bận huynh trưởng, kỳ thật, đúng là nàng vướng bận huynh trưởng, mà nàng còn càng lo cho Hoàng hậu. Hắn bị hạ độc, chắc chắn là do cung nhân hạ thủ, mà cung nhân, thế nào cũng có liên quan tới Hoàng hậu.
Đường Oanh không chịu lui bước, kiên định: "Con đi cùng ngài." Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cứng cỏi mà chân thành, chân thành và kiên định trong đôi mắt của một đứa trẻ, không hiểu vì sao lại khiến Hoàng hậu nhìn vào cảm thấy an lòng. Chỉ là tia an lòng này lướt qua rất nhanh, Hoàng hậu buông mi mà nhìn, cười nhạt một cái: "Ngươi tới cũng có thể làm gì? Ở đây đợi là được rồi."
Hoàng hậu nói lời này, vô tình đánh cho Đường Oanh tỉnh ra – đúng vậy, còn nhỏ, việc gì cũng không thể làm được. Ngay đến bầu bạn đồng hành bên mẫu hậu cũng không làm được, không thể cùng nàng lo nghĩ, thậm chí còn phiền nàng phải dặn dò. Nói rằng muốn báo đáp, muốn giúp mẫu hậu vượt qua sóng gió bão táp, rốt cuộc tới lúc nào mới có thể làm được? Lại tự nhủ, thì ra vì một người mà muốn trưởng thành cho thật nhanh lại là cảm giác như thế, giống như đang ngậm trong miệng một viên đường, viên đường này tan rất chậm, mà tan ra, chỉ thấy có vị chua chát mà thôi.
Đường Oanh ảm đạm cúi đầu, buông tay: "Vậy con ở đây đợi, sẽ không đi đâu cả, mẫu hậu yên tâm."
Thấy tâm tình đứa trẻ này đi xuống, Hoàng hậu cũng chẳng có thì giờ nói lời an ủi, vội vàng rời khỏi. Hoàng tử bị mưu sát là chuyện lớn, hơn nữa Vĩnh Hưng quận vương là người đang được đề cử cho Trữ vị. Nàng đã biết chuyện này do ai gây nên, vì thế cho nên nỗi lo lắng của nàng chính là ở chỗ của hắn. Vừa đi Nhẫn Đông vừa kể lại sự tình – Từ khi tới Lãng Phong uyển tới nay sáng nào Vĩnh Hưng quận vương cũng tới xử lý chính vụ với Hoàng đế, buổi chiều nghỉ ngơi trong tẩm điện. Kể từ sau ngày Trung vương tạ thế, hắn trở nên trầm ổn chín chắn hơn rất nhiều, ngủ rất ít, ngủ một hai canh giờ đã bắt đầu rời giường rồi. Sáng nay cung nhân đứng đợi ngoài cửa rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh, cảm thấy đáng ngờ, lúc ấy mới cả gan đẩy cửa đi vào, nào ngờ được thân thể của Vĩnh Hưng quận vương đã lạnh ngắt từ lúc nào, mặt mũi tái xám, đồng tử giãn nở, tử trạng giống như đúc với ba vị Hoàng tự năm xưa trúng độc bỏ mình.
Hoàng hậu âm thầm cười một nụ cười lạnh lẽo - Thủ đoạn vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.
Nhan Tốn ỷ vào di ngôn lúc lâm chung của Nhan Kỳ, quả thực ngang tàn không biết kiêng nể. Cho tới khi nhắm mắt xuôi tay Nhan Kỳ vẫn nhớ đến hắn, mà hắn, trước sau cũng đều chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nếu có ngày Nhan Tốn đoạt được Đế vị mà đăng ngôi cửu ngũ, ấy cũng là ngày bách tính lầm than, tuyệt không có ngày quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhan Kỳ đã mất được nhiều năm, những năm đầu Hoàng đế suy sụp trầm trọng, Nhan Tốn muốn thừa cơ soán ngôi đoạt vị, liên tiếp ra tay hại chết ba vị Trữ quân, thời gian sau đó sức khỏe của Hoàng đế có cải thiện, không tiện ra tay, lúc ấy hắn mới nghe theo lời Hoàng hậu, chọn Yến vương để nâng đỡ. Mà lúc này đây hắn đã sớm đứng ngồi không yên rồi, gấp không thể kiên nhẫn được nữa, lại lần nữa ra tay làm trò cũ, hạ độc Vĩnh Hưng quận vương, có như thế Hoàng đế mới lập Yến vương.
Tâm tư của Nhan Tốn, Hoàng hậu rõ hơn ai hết, nàng cũng đã dự liệu được rồi sẽ đến ngày này, cho nên năm xưa mới hợp mưu với Tiêu Thận, 'minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương'. Vĩnh Hưng quận vương, từ đầu tới cuối chỉ là một quân bài che mắt Nhan đảng. Nhan Tốn tưởng rằng Hoàng đế mất đi ái tử, dưới gối chỉ còn nhất tử nhất nữ, chắc chắn sẽ chọn tử bỏ nữ, như thế là con đường duy nhất. Đã qua hai đời nam Đế, hai ban Văn – Võ cả triều đều âm thầm coi thường Hoàng nữ, Nhan Tốn cũng không phải ngoại lệ, lại thêm thân phụ có tiền án mưu phản, hắn chưa từng đặt Thất điện hạ này vào trong mắt.
Nhưng mà, Hoàng đế há lại suy nghĩ như người thường?
Tuy Hoàng đế triền miên giường bệnh, chính sự trong triều vẫn là nhạy bén lắm. Hắn không diệt Nhan Tốn, không trừ Nhan đảng, chỉ là vì năm ấy đã hứa với Nhan Kỳ, hứa sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng. Như thế cũng không có nghĩa hắn thực sự coi trọng Yến vương. Ngay từ những ngày đầu tiên khi ba đứa trẻ nhập cung, Hoàng đế đã nhìn ra được tâm tư thâm trầm của Đường Diễm, nhìn ra rằng, bản tính của đứa trẻ này không lương thiện. Sau này lớn lên lại cấu kết với Nhan đảng, bị Nhan thị thao túng lợi dụng, nếu để lên ngôi, nghiệp Đế vương gia tộc nhà họ Đường tất sẽ sa vào vũng lầy, Tái Hữu đế hắn, vào sử sách sẽ thành tội nhân thiên cổ! Vĩnh Hưng quận vương hoăng rồi, cán cân trong lòng Hoàng đế, ngôi Trữ quân nên truyền cho Đường Diễm hay là Đường Oanh, hiện tại, hẳn là đã tự có kết luận.
Nay, Tiêu Thận ở lại Yến Kinh để cản tay Yến vương, nước xa không cứu được lửa gần, nơi này cũng chỉ còn có Hoàng hậu. Mọi việc đang xảy ra trước mắt đây nàng đã tính toán suy nghĩ vô số lần, cho nên không hoảng hốt lo lắng, chỉ có duy nhất một chuyện...
"Điện hạ!" Mội tiếng hô hoán, Hoàng hậu dừng bước, nhìn theo phía tiếng gọi vọng về, nhìn thấy cận thị của Hoàng đế, Từ Cửu Cửu đang đứng đó. Hắn chạy tới, thần sắc hoảng hốt, nhân lúc bốn phía không người mới dám tri hô Hoàng hậu. Nơi đây, nàng đang đứng trên cầu đá thông về phía tẩm điện của Vĩnh Hưng quận vương, nàng nheo mắt nhìn nội thị đang gấp gáp chạy về phía mình, dự cảm không lành dưới đáy lòng càng lúc càng rõ ràng.
Tới gần mới thấy vầng trán của Từ Cửu Cửu đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc: "Điện hạ, Bệ hạ nghe tin Quận vương hoăng, bất tỉnh ngay lập tức. Chỗ của Quận vương đã có Sở vương gia và mấy vị khác, còn chỗ của Bệ hạ..." Từ Cửu Cửu chần chờ, đưa mắt nhìn bốn phía mới thấp giọng: "Nô tài nhìn tình hình này, thực... không ổn!"
Hoàng hậu biến sắc, mặt tái dần đi. Chuyện nàng lo sợ nhất cuối cùng đã tới trước mắt.
Hoàng đế di giá nghỉ hè, Lưu Đạc suất lĩnh năm ngàn binh Thân Vệ quân theo hộ giá, Loan Nghi vệ của Bạc Ngọc, lúc này lại vừa vào rừng thao luyện theo lệ thường. Lãng Phong uyển và Yến Kinh cách nhau ba ngày đi đường, ba đại doanh chính của Thường Trực vệ đóng quân ngoài ngoại ô Đế kinh, tới được Lãng Phong uyển cũng cần tới hai ngày. Nếu như Hoàng đế có mệnh hệ gì vào lúc này, lại nghe nàng can gián mà truyền Đế vị cho Thất điện hạ, chỉ cần di chiếu phát ra thôi – Khi ấy năm ngàn binh Thân Vệ quân kia của Lưu Đạc, ở đây không phải là để hộ giá, mà chính là để bức tân Đế thoái vị!
—- Hết chương 26 —-
Editor mạn đàm:
Tái Hữu đế belike: "Cái ghế của anh không truyền cho con gái anh chẳng lẽ truyền cho chú? Dám bức con gái anh thoái vị, anh có chết rồi cũng sẽ hiện hồn về bức chết chú!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.