Lương Duyên Trời Định

Chương 2: Tá túc




Lá gan A Du cũng không lớn, lúc này bị một lãnh mỹ nhân cao hơn nàng cả cái đầu hung ác nhìn chằm chằm, nàng không tự chủ được cúi đầu, lui ra phía sau hai bước nói: “Hai vị thí chủ tới dâng hương sao? Nếu đúng thì xin mời đi theo tôi.” Nhấc tay nắm lấy chổi, một tay để thành chưởng đưa đến trước ngực, thùy mâu liễm mục.
Trong chùa thanh u, thanh âm tiểu ni cô dịu dàng êm tai, lúc nói chuyện thì hai người ở cửa chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài nhỏ của nàng chớp động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng như quả đào chín.
Tiêu Nhân dùng cây quạt che nửa khuôn mặt, vai nghiêng sang bên, tiến đến bên tai Triển Hoài Xuân nói: “Không ngờ trong một tòa am hẻo lánh thế này còn có đóa hoa tuyệt sắc, nửa tháng tới cậu không phải lo là sẽ buồn chán rồi nhá.”
Triển Hoài Xuân không nói chuyện quét mắt liếc hắn, ánh mắt chuyển hướng sang am ni cô phía trước. Đã mặc thành như vậy, là nam hay nữ hắn cũng đều không có tâm tư xem.
Tiêu Nhân biết trong lòng hắn không thoải mái, nhưng Triển Hoài Xuân càng không thoải mái, hắn lại càng khoái trá, vờ vịt hỏi: “Nương tử trực tiếp đến khách phòng nghỉ ngơi, hay là trước dâng nén hương? Nên dâng hương trước đi, hai ta thành thân ba năm nhưng bụng em cũng không có động tĩnh, hôm nay hãy cầu Phật tổ ban cho chúng ta một đứa bé, chờ em có cốt nhục của tôi, tôi sẽ mang em về nhà ngay. Đến lúc đó dù cho cha mẹ có ghét bỏ việc em có chân to lại còn bị câm, xem mặt mũi cháu trai, bọn họ cũng sẽ nhận em làm con dâu.”
Nói xong Tiêu Nhân yếu ớt thở dài, giơ tay khoát lên vai Triển Hoài Xuân, làm ra bộ dáng muốn dìu hắn đi vào trong. Triển Hoài Xuân cương mình không muốn đi, Tiêu Nhân nhìn thấy tiểu ni cô bên kia bởi vì lời hắn nói mà trợn mắt hốc mồm, lại dùng cây quạt che mặt, nhỏ giọng nói với hắn: “Con gái đều thích dâng hương, nếu cậu đã giả gái, nên giả bộ giống một chút, nếu bị bọn họ đoán ra cậu giả gái, ngay mặt vạch trần, lúc đó lại càng mất mặt.”
“Bớt nói nhảm đi!” Triển Hoài Xuân nhòm hắn, phát âm bằng khẩu hình.
“Nguyện đổ nguyện thua.” Tiêu Nhân nhướn mi, không tiếng động đáp trả hắn, khóe môi nhếch lên cười đắc ý.
Sắc mặt Triển Hoài Xuân xanh mét.
Hai người xì xào bàn tán, người nam bị cây quạt che nửa mặt, A Du chỉ có thể nhìn thấy vị thiếu phụ xinh đẹp kia, thấy nàng mặt sa sầm, người nam ôm bả vai nàng rõ ràng cho thấy đang dỗ nàng, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn thay nữ thí chủ. Tuy trên người nàng mang nhiều bệnh, nhưng tướng công vẫn ôn nhu săn sóc, khắp nơi nhường nhịn nàng, chỉ cần tương lai sinh được con, ngày sau nhất định sẽ càng tốt hơn?
Nàng kiên nhẫn chờ hai người thương lượng ra kết quả sau cùng, quét vài miếng lá cây dưới chân sang núi lá bên kia. Quét xong thấy hai người còn đang giằng co, A Du có chút không hiểu, “Hai vị thí chủ, hai vị có muốn đi dâng hương không?” Có lên hay không, một câu thôi mà, có cần phải thương lượng lâu vậy không?
Tiêu Nhân vỗ vỗ vai Triển Hoài Xuân, lắc lư cây quạt đáp: “Trước dâng hương, sau đó làm phiền tiểu sư phụ mời chủ trì sư thái của các cô ra, tôi có việc muốn thương lượng với người.”
A Du gật đầu, chạy tới dựng chổi tựa vào tường, xoay người dẫn hai người đi vào trong. Bởi vì bình thường có rất ít người tới dâng hương, ni cô trong am lại ít, trong hương đường cũng không có ni cô phụ trách chiêu đãi khách hành hương, cũng may tất cả mọi vật đều đầy đủ hết. Đang muốn rút nhang, A Du chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi hai người đứng cạnh bên, “Nhị vị thí chủ cùng dâng hương, hay là…”
“Cùng nhau, vợ chồng chúng tôi cùng nhau cầu tài tử có sẽ có vẻ thành tâm.” Tiêu Nhân cười đáp.
A Du có không rành thế sự cũng biết trong nhà do người nam định đoạt, liền không hỏi nữ thí chủ, châm sáu cây nhang, đi tới đưa cho bọn họ.
Tiêu Nhân tiêu sái khép quạt vắt tại thắt thưng, nhận nhang, nghiêm trang quỳ trên bồ đoàn. Quỳ một hồi không thấy Triển Hoài Xuân bước tới, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người nọ chẳng biết từ lúc nào đã đi tới cửa, bóng đỏ chói lòa đứng ngay trước cửa, nắng sớm xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào, rọi soi lên tấm eo nhỏ cố ý được thít chặt nom thật là mê người. Đại khái là nhận thấy được tầm mắt chuyên chú của hắn, Triển Hoài Xuân nghiêng người nhìn lại hắn, vì vậy hai cái bánh bao lớn bị hắn cố ý dặn hạ nhân chuẩn bị lại có dịp hiển hiện đường cong rõ ràng hơn…
Tiêu Nhân không đành lòng xem tiếp, nín cười dập đầu dâng hương, sau đó đứng dậy cầm ba nén nhang còn lại từ tay A Du, ngoài miệng giải thích: “Nương tử của tôi tính tình không tốt, về sau còn phải ở am của các cô quấy rầy nửa tháng, lúc tôi không có mặt, xin tiểu sư phụ hãy thay tôi chiếu cố nương tử một chút. Cô cũng thấy đấy, cô ấy như vậy, phụ mẫu tôi không thích cô ấy, chỉ cho cô ấy ở bên ngoài, trong lòng cô ấy rất khổ sở.”
Hắn mày kiếm mắt sáng, lại làm ra bộ dáng thâm tình nên khiến người ta cảm động, A Du căn bản không có nửa điểm hoài nghi, vỗ tay cảm khái nói: “Thí chủ không cần lo lắng, cậu tốt với vợ như vậy, Phật tổ mà biết, nhất định sẽ thành toàn cho hai người.”
“Chỉ mong thế.” Tiêu Nhân thở dài, lại quỳ xuống bồ đoàn, thay “nương tử” dâng hương, miệng lẩm bà lẩm bẩm.
Triển Hoài Xuân đứng ở cửa đưa lưng về phía hương đường, nghe bạn tốt diễn trò cứ y như thật, vô cùng hối hận trước đây vì sao lại cùng Tiêu Nhân đánh cược cái trò quỷ quái kia. May là đại ca đã ra ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, nếu bị đại ca biết hắn chạy đến đây làm bậy, còn không lột da hắn sao.
Dâng hương xong, A Du thỉnh hai người đến thiên phòng ngồi trong chốc lát, nàng đi ra sau thỉnh Tĩnh Từ sư thái.
Tĩnh Từ hơn ba mươi, da dẻ lại mềm mịn, không chút phấn son cũng coi như là người đẹp hết thời. Bà ta vốn là hồng bài của thanh lâu, được một quan gia mua về nhà làm tiểu thiếp, quả thật đã nhận được hai năm sủng ái, đáng tiếc sau lại bị chủ mẫu lợi dụng sơ hở bán ra ngoài, hao phí thật lớn khí lực mới trốn thoát khỏi tay của kẻ mua hung ác kia, tránh đến đây. Lúc đó am Ngọc Tuyền chỉ có hai lão ni cô, Tĩnh Từ thông đồng tên cầm đầu đám du côn dưới chân núi là Cao Xương, bắt tay hại chết hai vị ni cô, từ đó bà ta chiếm lấy am ni cô, chậm rãi quay lại nghề cũ.
Xuất thân từ thanh lâu, quá quen với việc gặp dịp thì chơi, nên bà ta giả bộ nghiêm trang đứng đắn cũng khá có vài phần khí độ thanh cao.
“Là Minh Tâm đấy à, tìm sư tổ có việc gì?” Mở cửa, thấy đứng trước cửa là tiểu ni cô có tướng mạo tốt nhất trong am, Tĩnh Từ hiền hoà cười nói. Mang cái danh chủ trì sư thái của am ni cô, làm cái chuyện đáng hổ thẹn với Phật tổ, muốn tiếp khách thì tiếp khách, không muốn thì liền dưỡng hoa, trêu chọc các tiểu ni cô, thỉnh thoảng ứng phó tình nhân cũ, cuộc sống này quá thật là tuyệt vời, tốt hơn nhiều so với hồng bài thân bất do kỷ.
A Du cung kính truyền đạt lại sự việc kia.
Tĩnh Từ tỉ mỉ nghe quần áo trang phục của hai người kia, sau đó quay về phòng chỉnh lý áo bào, cầm trong tay tràng hạt đi ra, mệnh A Du dẫn đường.
Đến thiên phòng, A Du đẩy cửa bước vào, giới thiệu với hai người trong phòng: “Hai vị thí chủ, đây là chủ trì của tệ am, sư tổ tôi Tĩnh Từ sư thái.”
Tĩnh Từ mặt mày bình thản, ánh mắt bình tĩnh hướng hai người gật đầu hành lễ, bình bình đạm đạm, làm giống y các sư thái của các am ni cô khác, nhưng trong lòng thì âm thầm oán thầm. Bạch sam nam tử không cần phải nói, cái người đồ đỏ kia rõ ràng là trai giả gái, người bên ngoài có thể không nhìn ra, nhưng bà ta lăn lộn trong nghề nhiều năm, nhận ra rất dễ dàng, chỉ là chẳng biết mục đích hai người này đến đây là gì.
Tiểu ni cô ngốc đến thú vị, Tiêu Nhân nhịn không được trêu ghẹo nàng, nhưng với đại ni cô, Tiêu Nhân thấy rõ tướng mạo sau liền quy củ liễm mâu nói: “Sư thái, tệ nhân họ Phương, đây là nương tử tôi. Nương tử bởi vì thân hình khác hẳn với thường nhân nên không được gia mẫu yêu thích, gần đây tâm tình hậm hực, muốn tìm một nơi yên tĩnh an tâm dưỡng tính. Mới vừa rồi hai vợ chồng tôi đi ngang qua nơi này, thấy núi Ngọc Tuyền phong cảnh tú lệ, quý am thanh u lịch sự tao nhã, lòng liền vui mừng, liền mạo muội đến đây thăm hỏi, chẳng biết sư thái có thể thu lưu nương tử tôi nửa tháng được không?”
“Phương thí chủ khách khí, có thể giải mối tích tụ của tôn phu nhân là vinh hạnh cho tệ am, chỉ là tệ am nóc vách đơn sơ, chẳng biết phu nhân có thể quen hay không?” Tĩnh Từ tâm bình khí hòa nói.
Tiêu Nhân và Triển Hoài Xuân trao đổi ánh mắt, cười nói: “Sư thái không cần khiêm tốn, điều nương tử thích chính là cái chân chất trong am. Chỉ là, nương tử của tôi bị câm, một mình sinh hoạt có nhiều bất tiện, chẳng hay sư thái có thể an bài cho cô ấy một tiểu sư phụ, chiếu cố sinh hoạt hàng ngày hay không? Đây là năm mươi lượng bạc, coi như là vợ chồng chúng tôi tạ lễ. Nửa tháng sau tôi sẽ tới đón nương tử, nếu nương tử giải được khúc mắc, Phương mỗ nguyện thêm một phần tiền dầu vừng.”
Nghe đối phương muốn thỉnh tiểu ni cô hầu hạ, Tĩnh Từ trong lòng đã định, chắc là đối phương ở đâu đó nghe được hoạt động ở trong am, nên cố ý đến đây tìm vui. Về phần giả thành phụ nhân, có lẽ đối phương yêu thích đùa bỡn, mà sợ mất mặt đây mà. Suy nghĩ một chút, Tĩnh Từ không có vạch trần đối phương, giả ý khước từ hai lần liền bảo A Du tiếp nhận ngân lượng, nói tiếp: “Bần ni có hai người đệ tử đã hầu hạ qua khách nhân, tay chân coi như mau lẹ, hiện tại bần ni kêu hai người đấy đến, phu nhân chọn xem ai hợp nhãn?”
Bà ta nói tiếng lóng, là người trong đồng đạo thì tự nhiên sẽ hiểu.
Tiêu Nhân nhìn về phía Triển Hoài Xuân. Nếu để hắn chọn, thì để tiểu ni cô trước mặt này hầu hạ là được, ba phần mềm mại ba phần khờ khạo bốn phần ngoan ngoãn, trêu chọc khẳng định sẽ rất vui.
Triển Hoài Xuân liếc liếc A Du, lòng còn nhớ kỹ nàng nói mình chân to, không lên tiếng, thầm chấp nhận lời chủ trì sư thái nói. Nếu là trang phục nam nhi, hắn, hắn căn bản sẽ không đến cái nơi này, lại càng không dùng một tiểu ni cô hầu hạ, nhưng hắn phải giả nữ nửa tháng, không nói cái khác, riêng nói đến việc chải đầu thì cũng phải cần người hỗ trợ. Tiêu Nhân còn bảo hắn đi học cách búi tóc của phụ nhân, hắn có điên mới nghe theo!
Tĩnh Từ đạm đạm nhất tiếu, phân phó A Du đi kêu hai đệ tử của Thanh Họa đến. Minh Dung mười tám, Minh Hoa mười bảy, đều sớm phá trinh, đáng tiếc núi Ngọc Tuyền hẻo lánh, khách đến đây ít phải là người đại phú đại quý, bình thường hai nha đầu kia chỉ kiềm từ hai đến mười lượng bạc. Hôm nay có vị khách nhân này, cho dù lúc đi không để lại tiền dầu vừng, nửa tháng năm mươi lượng cũng đủ rồi, luận về một đêm đương nhiên không tính là phóng khoáng, nhưng một khách nhân ở nửa tháng, một năm cũng không có mấy người, đại đa số đều đến một hai đêm liền đi.
A Du lĩnh mệnh đi, rất nhanh liền dẫn hai sư tỷ đến.
Minh Dung, Minh Hoa là tiểu ni cô Tĩnh Từ mua sau này, lúc ban đầu cũng không biết đây là ổ sói, năm mười lăm tuổi bị hại sau mới biết mình rơi vào địa phương nào. Đáng tiếc các nàng bị cha mẹ bán vào đây, khế ước bán thân ở trong tay Tĩnh Từ, sau lưng Tĩnh Từ còn có Cao Xương làm chỗ dựa, nên hai người không dám chạy trốn, dưới một phen khuyên bảo của Tĩnh Từ mất đi ý niệm tìm chết, chậm rãi tập quen dần. Chỉ là Tĩnh Từ lười chỉ dạy các nàng, ngược lại những nam nhân đến am tìm vui là để thử cảm giác kích thích, cho nên hai người không có lão luyện như Tĩnh Từ, sau khi đi vào thấy bên trong có hai vị khách là một nam một nữ, ánh mắt tự nhiên đều rơi xuống người Tiêu Nhân, lại thấy Tiêu Nhân cao to tuấn lãng, không khỏi đều động xuân tâm. Nếu không phải bị Tĩnh Từ đúng lúc phóng mắt tới, sợ rằng sẽ trắng trợn tiến lên quyến rũ.
Nhưng Triển Hoài Xuân đã thu biểu cảm si mê của hai nữ vào mắt, mày không khỏi nhíu, nghĩ thầm am Ngọc Tuyền chung quy cũng là tiểu am là vô danh, ni cô bên trong đều tu hành chưa đến nơi đến chốn, rõ như ban ngày lại động phàm tâm. Triển Hoài Xuân từ trước đến nay không làm việc gì khiến bản thân chịu thiệt, người thấy không vừa mắt thì không liếc đến nữa, trực tiếp đưa cho Tiêu Nhân một ánh mắt, ý bảo thay đổi người.
Tiêu Nhân biết tính tình của hắn, bất đắc dĩ đành phải đạt ý tứ thay hắn.
Tĩnh Từ u sầu. Hai đứa này cũng bất mãn, lại chỉ ra muốn tiểu ni cô, vậy chỉ có hai người là còn chưa khai bao.
Đối phương hành sự mịt mờ, Tĩnh Từ đành phải tiếp tục dùng tiếng lóng: “Phu nhân, hai người bọn họ không được, trong am cũng chỉ còn Minh Tâm và sư tỷ của nó. Hai người tuổi còn nhỏ, trước đây chưa từng hầu hạ qua ai, đặc biệt là chuyện gác đêm, sợ rằng làm không được.” Muốn mua đêm đầu tiên, không đề cập tới A Du, Minh An ít hơn một trăm lượng bà ta sẽ không đáp ứng, bà ta chuyên môn mua những mặt hàng tốt từ các gia đình đàng hoàng mà.
Gác đêm?
Tiêu Nhân nhìn cũng không nhìn Triển Hoài Xuân, trực tiếp cười nói: “Sư thái hiểu lầm, không cần gác đêm, chỉ cần các cô ấy hầu hạ nương tử tôi rửa mặt chải đầu, ban ngày theo giúp cô ấy nói chuyện giải buồn một chút là được.” Hắn và Triển Hoài Xuân tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng nơi bướm hoa thì lại không đi. Gia đình hắn có phụ mẫu quản, Triển Hoài Xuân phía trên có uy nghiêm đại ca, hai người ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, nên lại càng không biết đến việc để tiểu ni cô gác đêm.
Chỉ nói chuyện, chải đầu? Tĩnh Từ sư thái không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Triển Hoài Xuân, người này rốt cuộc có đam mê quái gở gì nhỉ?
Quên đi, như vậy bạc kiếm được sẽ thoải mái hơn, lát nữa bà ta dặn hai đệ tử vô luận như thế nào cũng đừng để người ta kéo lên giường là được.
Có quyết định, Tĩnh Từ ý bảo tỷ muội Minh Dung đi ra ngoài, thuận tiện gọi Minh An tới. Về phần A Du, người sờ sờ ra đây mà đối phương lại chưa từng đề cập, đoán chừng là nhìn ra con bé ngốc nên không muốn đây mà, vậy lưu lại ở đây góp cho đủ số, cũng tốt làm nổi bật lên Minh An thông minh.
A Du tâm tư đơn thuần, trước giờ sư tổ bảo nàng làm gì nàng liền làm đó, cũng không biết mình sớm đã bị người ta ghét bỏ. Lúc chờ Minh An, nàng lặng yên đứng ở đó, bởi vì trong phòng có hai người xa lạ, nên đầu nàng cúi hơi thấp, chỉ có một đôi mắt to trong suốt tinh thuần tò mò đổi tới đổi lui, ánh mắt nhiều lần xẹt qua đôi chân to của mỹ nương tử mặt lạnh, chỉ dừng chốc lát, mặt lộ vẻ tiếc hận.
Nhiều lần, Triển Hoài Xuân phát giác, không vui mím môi, túm váy xuống, che khuất đôi giầy thêu cực lớn trên cặp chân mà Tiêu Nhân cố ý chuẩn bị cho hắn.
A Du ngơ ngác nhìn chằm chằm làn váy hoa lệ của đối phương, sau một lát mới hiểu được, nữ thí chủ là đang ngượng ngùng đây mà…
Lỗi lỗi, sao nàng có thể nhìn chằm chằm vào chỗ đau của người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.