Lưỡng Mang Mang

Chương 4:




Buổi tảo triều như một cơn cực hình, Liễu Yển Húc giờ mới biết, thì ra câu “ Thoái triều “ của vị thái giám kia nghe mới êm tai làm sao.
Liễu Yển Húc chưa được thong thả bao lâu, thì lại nghe vị thái giám kia tuyên một câu: “ Hoàng thượng có chỉ tuyên Liễu đại nhân vào cung kiến giá.” mời đến thư phòng, Liễu Yển Húc cũng biết rất rõ, chờ mình vì việc gì, sợ là lại hành hạ mình như đêm qua, cười khổ một cái, cố tình bước chậm rãi đi theo viên thái giám đi đến văn phòng.
Đã đến thư phòng, vị thái giám ở phía trước hô lớn.
“Liễu đại nhân kiến giá.”
Lại nghe thấy tiếng của một thái giám khác nói vọng.
“Vạn tuế có chỉ, tuyên.”
Liễu Yển Húc hít một hơi sâu, cùng thái giám đi vào trong ngự thư phòng.
Bên trong ngự thư phòng đương kim thiên tử Mộ Dung Hoài Tần đang nhàn nhã ngồi trên long ỷ xem tấu chương. Liếc nhìn Liễu Yển Húc một cái, rồi khẽ cười hì hì khi hắn tiến vào, sau đó lại đưa mắt nhìn vào đống tấu chương.
“Thần, hình bộ thượng thư Liễu Yển Húc khấu kiến ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Liễu Yển Húc trong miệng tuân lệnh, thân hình cũng quì rạp xuống đất.
Mộ Dung Hoài Tần không thèm để ý, chỉ phẩy tay một cái, lệnh cho các cung nữ thái giám lui ra, cũng không hề lên tiếng cho Liễu Yển Húc đứng lên, vẫn để cho hắn quì như vậy, Liễu Yển Húc cố nén nhẫn nhịn cơ thể đang rất mệt nhọc, hai tay liều mạng chế trụ ở khe, không muốn để phát ra bất cứ âm thanh rên rỉ nào.
Thời gian từng lúc từng lúc trôi qua, cuối cùng, Mộ Dung Hoài Tần buông tấu chương trên tay xuống, nhìn thoáng qua Liễu Yển Húc đang yếu ớt quì dưới đất.
“Ái khanh bình thân.”
Liễu Yển Húc cắn chặt răng, tạ ân xong liền nhấc thân hình mềm nhũn đứng lên, chỉ là hơi thở từ miệng càng lúc hổn hển.
“Thấy ái khanh sắc mặt không tốt, phải chăng thân thể có điều không khoẻ.”
Mộ Dung Hoài Tần ngữ khí ôn hoà quan tâm hỏi, Liễu Yển Húc cũng biết người này không thể tốt bụng như vậy, liền chắp tay trả lời.
“Tạ thánh thượng quan tâm, sức khoẻ thần không quan trọng.”
“Ha ha … Ái khanh là trụ cột nước nhà, phải vì xã tắc mà bảo trọng thân thể a! “
Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên đứng lên khỏi long ỷ, đi đến trước mặt Liễu Yển Húc, Liễu Yển Húc hoảng sợ, liền lùi mấy bước muốn giữ khoảng cách với hoàng đế, không ngờ hoàng đế lại tiến thêm mấy bước, ôm chặt người hắn lại.
“Ái khanh có phải chỗ này không khoẻ không?? “
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên mông Liễu Yển Húc, trượt nhẹ vào giữa hai rãnh chân, ngón tay lượn lờ vòng vòng quanh thanh ngọc căn đó, Liễu Yển Húc kêu lên một tiếng, thân thể đông cứng lại, nhưng lại không dám đẩy người này ra mặc cho hắn muốn làm gì thì làm,  để cho hắn khơi lên dục hoả trong người, hơi thở cũng dần dần gấp gáp lên.
“Ái khanh thật nghe lời.”
Hơi thở nồng ấm bên tai Liễu Yển Húc, tay phải vòng qua eo liền cảm nhận được cơ thể Liễu Yển Húc run lên một cơn, phản ứng thật là dễ thương mà! Mộ Dung Hoài Tần tâm tình rất vui, cũng chỉ lúc này đây hình bộ thượng thư mới tỏ ra chân thật nhất, rất thú vị a.
“Trẻ ngoan … ha ha … ta thưởng cho ngươi, qua đây.”
Mộ Dung Hoài Tần thu hồi ngón tay, lôi Liễu Yển Húc đến bàn sách nơi để tấu chương, gạt tay một cái, tấu chương và nghiêng mực trên bàn đều rơi xuống hết, Mộ Dung Hoài Tần liền đem Liễu Yển Húc áp sấp xuống mặt bàn.
“Hoàng thượng … “
Liễu Yển Húc xoay đầu khó khăn muốn kháng cự, nhưng đột nhiên hạ thân truyền đến một luồng khí lạnh, động cũng không dám động, chỉ đợi nó qua đi, quay đầu nhìn xem, mới phát hiện, thì ra hoàng đế đã vén vạt dưới quan phục của mình lên, lại cởi cả khố tử xuống, phần hạ thân lộ ra ngoài làm Liễu Yển Húc xấu hổ hai gò má đỏ ửng lên, nhìn thấy màu đỏ ửng trên gò má khiến Mộ Dung Hoài Tần cảm thấy rất đáng yêu.
Mộ Dung Hoài Tần ngồi lên long ỷ ở phía sau Liễu Yển Húc, hai tay bài khai mông Liễu Yển Húc ra, lộ ra thanh ngọc căn đã nằm sâu trong hậu huyệt làm hậu huyệt đang sưng lên.
Chỉ thấy cúc huyệt lúc khép lúc mở, đốt cháy nhãn thần người ở phía sau hạ thân liền dựng đứng lên, thanh ngọc căn ở trong cũng trở nên trong suốt, để người ta vừa nhìn thì đã thấy cảnh xuân quang trong hậu huyệt.
Mộ Dung Hoài Tần cười tà một tiếng, liền thổi một hơi vào bên trong bờ mông đáng thương đó, Liễu Yển Húc ở dưới liền run lên, bỏ hết uy nghiêm của ngày thường bất tự giác mà bật khóc nức nở.
“Hoàng … hoàng thượng … đừng  … “
“Đừng? Đừng cái gì hả? “
Mộ Dung Hoài Tần cười nhếch lên.
“Trẫm vẫn chưa làm gì mà!!”
Vươn ngón tay, xoa xoa xung quanh khẩu huyệt đang khép khép mở mở kia, hạ thân mẫn cảm của Liễu Yển Húc không ngừng du động, cơ thể càng lúc càng nóng, dục hoả bất tri bất giác bị Mộ Dung Hoài Tần làm trào dâng lên đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.