Ở thế kỉ 21, tôi không chỉ một lần nghĩ đến, bầu trời
1800 năm trước có thể đặc biệt xanh hay không, bóng mây có thể đặc biệt rõ ràng
hơn hay không.
Nhưng khi tôi vượt qua 1800 năm thời không, mở mắt
nhìn ra, tôi chỉ thấy sắc trời màu vàng sẫm bị ánh chớp xé toạc, nước mưa lạnh
lẽo đập vào người. Càng đáng sợ hơn là, tôi cảm giác được chân mình đang ngâm
vào giữa dòng nước đang cuồn cuộn chảy, mà dòng nước này nhanh chóng từ mắt cá
chân tôi dâng cao lên.
Tôi đứng lên, phát hiện bốn bề đều là hồng thủy, trong
nước còn thỉnh thoảng nhìn thấy những thi thể chìm nổi bị ngâm đến sưng thũng.
Xa xa trên triền núi, có thể thấy những đám nhỏ năm ba người. Thế giới mà tôi
vẫn luôn mơ mộng đến, lại lấy một tư thái gần như là địa ngục đến đón tiếp tôi.
Thật may mắn tôi không chết đi trong cơn nước dữ. Hơn
ba ngày sau, nước rút dần đi, mà tôi cũng rõ ràng đây là năm thứ 3 Sơ Bình, tức
công nguyên năm 192, Từ Châu, cách Lư Giang 500 dặm. Có chút không giống như
trong tưởng tượng, cũng không sao, tôi có thể chờ đợi, có thể tìm kiếm, trước
khi tìm thấy chàng, tôi cam nguyện chịu lưu lạc.
Tôi đi thẳng một đường xuống phía Nam. Thoát khỏi hồng
thủy, tôi lại đối diện với vận mệnh phải chết đói. Thân không một xu đến thế
giới này, lại đến một địa phương tai nạn trùng trùng, hầu như tôi chỉ dựa vào
ăn xin mới có thể không bị chết đói. Nhưng cho dù là ăn xin cũng có hạn, những
người tôi gặp bên đường hầu hết là những nạn dân gương mặt xanh xao, hoặc có
gặp những người phía nam có điều kiện hơn một chút cũng là không thể đến gần
được.
Đúng vậy, cho dù không xem quần áo, không cần nhìn xe
ngựa, không cần xem hành lý mang theo, chỉ dựa vào bộ dáng nói chuyện của những
người đi cùng liền có thể phân biệt được xuất thân của họ. Thế giới này sang
hèn rõ ràng mà cấp bậc sâm nghiêm. Trong những tác phẩm xuyên không tôi biết,
nhân vật chính luôn ngay từ đầu đã rất may mắn, có thể gặp được người giúp họ
cơm áo không lo. Sự thật cũng không phải như vậy.
Tôi cũng thực may mắn, nhưng may mắn của tôi chỉ là
một túi lương khô có thể giúp tôi ăn trong nửa tháng. Đó là vật tôi tìm thấy
trong mấy thi thể mặc quần áo sang trọng bên đường, rõ ràng là chết vào tay sơn
tặc. Tôi thậm chí lấy một bộ quần áo trên một thi thể thay cho bộ trang phục
hiện đại làm cho người ta chú ý kia.
Thật vất vả tôi mới thoát khỏi chứng bệnh u buồn, mà
bây giờ tôi chỉ có thể thê lương cười tự giễu, ai mà nghĩ được, con gái của
trùm bất động sản lại phải trộm lương thực của người chết, mặc quần áo của
người chết chứ?
Càng thêm tiếc là túi lương khô đó tôi chỉ giữ được ba
ngày. Đó là vào một buổi chiều mưa tạnh, bên đường nhỏ thưa thớt người, tôi
ngồi bên một gốc cây lớn tận tình hưởng thụ bữa tối, dù không phong phú nhưng
cũng đủ làm người ta hâm mộ. Lúc tôi đang ăn, tôi phát hiện bên cạnh có thêm
một thiếu niên. Là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, trên nét mặt có vẻ
quật cường. Không biết từ đâu đến, dùng biểu tình như cầu xin nhìn tôi ăn. Hắn
rất gầy, gương mặt xanh xao, tôi nghĩ nhất định hắn đói đã lâu.
Tôi vốn muốn không để ý đến hắn, muốn ăn xong rồi tiếp
tục đi, nhưng nhìn ánh mắt hắn, tôi rốt cuộc nhịn không được đưa cho hắn một
khối bánh, bảo hắn ăn đi.
Hắn không kịp nói lời cảm ơn liền mở to miệng mà ăn,
chỉ trong nháy mắt, khối bánh kia biến mất trong miệng hắn. Giây lát sau hắn
lại dùng ánh mắt làm người ta vừa tội nghiệp vừa căm tức nhìn tôi. Tôi chịu
không nổi, đem cả gói to cho hắn, bảo hắn ăn đi, ăn cho no đi.
Hắn thật sự không khách khí mà ăn ngấu nghiến. Ăn đến
khối thứ bảy hay tám gì đó, hắn mới ăn từ từ chậm lại. “Ngươi đã bao lâu chưa
ăn rồi?” tôi nhịn không được hỏi hắn.
“Sáu ngày” Hắn vừa ăn vừa nói.
Tôi có chút thương hại nhìn hắn, em họ tôi cũng là
mười ba bốn tuổi, trừ bỏ đánh máy chơi game còn cái gì cũng không biết. Tôi hỏi
hắn: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Qua sông, ” hắn nói, “Đi tìm biểu thúc nương tựa.”
Lúc này hắn đột nhiên dừng lại, lấy một loại thần sắc
gần như trang nghiêm nói với tôi: “Ta muốn đi làm lính, đi lập quân công.”
Vẻ mặt thật quá trang trọng, không hề tương xứng với tuổi
của hắn. Tôi thấy hơi buồn cười, nhưng trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Ngươi tên là gì ?” tôi hỏi hắn.
“Lã Mông.” Hắn nói.
“Lã Mông tự Tử Minh.” Xem qua sách về Tam Quốc, gần
như hắn vừa dứt lời tôi liền thốt ra.
Hắn ngẩn ra, sau đột nhiên nở nụ cười. “Ta còn chưa
tới tuổi đặt tự đâu, ” hắn nói, “Nhưng tên tự tỷ tỷ nói thật tốt, nếu đến tuổi
đặt tên tự, ta sẽ dùng tên tự này.”
Trong khoảnh khắc đó tôi sợ hãi không nói ra lời,
trong đầu hỗn loạn. Có gì đó không đúng.
Nếu lịch sử là sớm đã phát sinh, vậy chuyện tôi làm
hôm nay thì sao ?
Lúc tôi kinh ngạc không nói ra lời, hắn đột nhiên
trịnh trọng quỳ xuống hành lễ, rồi chạy như bay về phía trước. Lúc tôi có thể
nói được, thân ảnh của hắn đã biến mất nơi cuối đường, cũng nhanh như khi hắn
xuất hiện.
Tôi chỉ biết cười khổ, lắc lắc túi lương khô, phát
hiện còn lại không bao nhiêu. Thở dài tiếp tục đi, lại phát hiện bên người có
thêm một ông già, tay cầm trượng, trên đầu trượng buộc một cái chuông vàng,
dùng một ánh mắt sâu sắc nhìn tôi.
Tôi tiếp tục thở dài, trong lòng nói nếu đã không làm
thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đem túi lương thực cùng tiền đưa cho ông
lão, trước khi lão kịp nói gì, tôi đã cất bước đi.
Lòng tốt cũng không phải đều có được báo đáp. Sáu ngày
sau, tôi lại dến cái ranh giới bị đói chết. Mà tệ hơn là tôi lạc đường, đi đến
một nơi hoang tàn vắng vẻ.
Một con sông lớn chặn trước mặt. Trên bờ sông đầy
những cây cối không biết tên. Tôi ở bờ sông tìm mọi cách, cảm giác đói khát làm
cho tôi gần như không nhấc nổi chân.
Tôi đột nhiên nhớ tới một chi tiết trong sách, dân đói
có đôi khi ăn vỏ cây đỡ đói. Tôi tìm một cái cây, bóc đi một chút vỏ cây, lại
nhét hai lá cây bỏ vào miệng, kết quả là mùi vị làm cho tôi phải ngồi xổm xuống
đất mà nôn. Lúc đó, trong lòng tôi chợt chua xót, nhưng tôi tự dặn mình không
được khóc. Tôi chỉ khóc khi tuyệt vọng không thể nhìn thấy chàng. Nhưng nếu đã
đến nơi này, tôi không cần phải rơi lệ.
Lúc nghĩ như vậy, tôi đột nhiên phát hiện một cái cây
mọc thấp trên mặt đất, có một ít trái cây màu đỏ. Tôi thử hái một trái ăn, vị
ngọt nhiều nước làm cho tôi thực vui mừng như đang ở thiên đường.
Tôi liều lĩnh hái ăn rất nhiều, cho đến khi tôi cảm
giác được nhiều thứ. Cảm giác gần như thay đổi, mây thật gần, tiếng con sông
cũng thật lớn. Nhưng quá đáng hơn là, tôi nhìn thấy chàng xuất hiện sau đám
mây. Tôi có chút buồn bực gọi chàng: “Chàng đang làm gì vậy? Chàng nhìn thấy em
sao lại không đến gặp em? Thật là…”
Nhưng chàng không để ý đến tôi, chàng tạo thêm một
tầng mây, biến mất vào trong đó, giống như thượng đế đóng cửa lại.
Đột nhiên sau đó là một mảnh tối tăm, thời gian dài
tối tăm, làm cho tôi cảm giác rằng bóng tối này không có tận cùng.
Sau đó tôi bị một thanh âm xa lạ làm tỉnh giấc, tôi mở
to mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường trong một khoang thuyền, trước mắt là
gương mặt một phụ nữ xa lạ.
Nàng nói: “Cô rốt cuộc tỉnh rồi à? Tôi còn nghĩ cô sẽ
chết chứ.”
Tôi có chút mờ mịt nhìn nàng. Nàng nói: “Cô không biết
sao? Cô ăn Thiếp ngạnh hải đường có độc, ngủ bảy ngày. Tôi chuẩn bị ném cô
xuống sông nếu cô không tỉnh lại đó.”
Tôi gật đầu hiểu ra một chút. Tôi mở miệng muốn nói
cảm ơn, lại phát hiện mình không thể thốt ra được tiếng nào.
Tôi đã mất đi giọng nói của mình.