Kiến An năm thứ mười ba, thời cuộc rối loạn.
Lưu Biểu chết. Lỗ Túc còn đang tưởng niệm thì con của
hắn, Lưu Tông đã mang theo toàn bộ quân Kinh Châu đầu hàng quân Tào Tháo đang
nam hạ. Giang Đông tựa như khối thịt béo bên miệng Tào Tháo, dường như chỉ cần
há miệng là có thể nuốt vào.
“Cô thừa đế mệnh, phụng từ phạt tội. Mang quân nam
tiến, Lưu Tông thúc thủ, dân chúng Kinh Tương đồng lòng quy thuận. Nay thống
lĩnh hùng quân trăm vạn, thượng tướng nghìn người, cùng tướng quân đem quân
tiến Giang Hạ, cùng trừng phạt Lưu Bị, cùng phân chia lãnh thổ, vĩnh kết minh
hảo. May mắn không chờ đợi ai, thỉnh nhanh chóng hồi âm.”
Tôn Quyền dừng quân ở Sài Tang, nhìn thư của Tào Tháo
đưa tới mà sắc mặt có chút trắng bệch.
Mưu sĩ bên cạnh nhìn hắn cũng không nói lời nào, thời
điểm đó, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe tiếng.
Tôn Quyền bước chân trầm trọng, nhìn thanh kiếm treo
trên sảnh đường, nặng nề thở dài.
Hắn nói: “Cô cho rằng, bình Hoàng Tổ, phạt Lưu Biểu,
thiên hạ đã định rồi. Nhưng hôm nay, chẳng lẽ không phải, chẳng lẽ không phải…
Đây là ý trời sao ?”
Rốt cuộc vẫn là Trương Chiêu nói đầu tiên: “Nếu là ý
trời, không bằng chấp nhận đầu hàng, đây cũng là kế sách vạn an.”
Mọi người liền phụ họa.
Tôi nhìn Lỗ Túc, hắn cũng nhìn tôi, không nói gì. Làn
sóng ủng hộ đầu hàng như thuỷ triều, bắt đầu dâng lên vây quanh chúng tôi.
Lúc này đột nhiên có một người vọt tiến vào, là Hoàng
Cái còn chưa cởi bỏ vũ khí, râu tóc lay động, bàn tay đã già run run, lớn tiếng
nói :”Phá Lỗ, Thảo Nghịch* tướng quân mười mấy năm qua chiến đấu hăng hái đẫm
máu, vậy mà hôm nay chỉ có một mảnh đất nhỏ bé lại không chiến mà hàng, chắp
tay dâng cho người ta sao?”
*Phá
Lỗ tướng quân : Tôn Kiên (cha Tôn Quyền, Tôn Sách), Thảo Nghịch tướng quân :
Tôn Sách
Lập tức có người quát lớn : “Hoàng Cái ngươi thật to
gan, dám cầm vũ khí vào đây. Nơi này là nơi ngươi có thể nói chuyện sao?”
Lát sau trong doanh trại bắt đầu hỗn loạn.
“Đừng ầm ĩ.” Tôn Quyền có chút suy yếu mở miệng nói,
mọi người liền yên tĩnh nhìn hắn.
“Các người đi ra ngoài trước, Cô muốn được một mình
yên lặng một lát.”
Tôi cùng Lỗ Túc theo đám đông ra cửa, không hẹn mà
cùng dừng bước lại. Tôi nhìn hắn, mà hắn cũng nhìn tôi với gương mặt ưu tư.
“Tử Kính chẳng lẽ không muốn khuyên tướng quân quyết
chiến một trận sao?” Tôi hỏi hắn.
Hắn thế nhưng lại thở dài, đôi mắt thành thực cũng
không có chút tự tin nào. Hắn chậm rãi nói: “Tôi thì cho rằng không nên hàng,
chính là, lời của tôi mỏng manh…”
Tôi không khỏi im lặng. Nhớ rõ trong truyện diễn
nghĩa, Lỗ Túc vô cùng kiên định tự tin kêu gọi Tôn Quyền không nên hàng Tào.
Xem ra diễn nghĩa chung quy chỉ là diễn nghĩa.
“Nếu có Công Cẩn ở đây thì tốt rồi” Hắn nhìn trời, nhẹ
nhàng nói.
“Đã truyền tin cho hắn chưa?” Tôi hỏi.
“Hôm kia vừa gửi đi. Nếu nhanh, năm ba ngày nữa sẽ
đến. Nếu như___trên đường không có đường rẽ khác” Hắn nhẹ nhàng nói.
Hoàng hôn giống một cái lưới lớn, vây quanh chúng tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy đè nén, nếu ngay cả tôi cũng cảm thấy đè nén, bọn họ thì
sao?
Nỗi bất an cùng bàng hoàng nhanh chóng lan tràn.
Tôn Quyền đóng cửa ba ngày, cự tuyệt gặp bất cứ kẻ
nào. Mà trong quân doanh đủ loại lời đồn nhanh chóng lan truyền. Thậm chí có
binh lính vụng trộm thu thập hành lý, chuẩn bị trốn trở về hoặc an bài tốt nếu
bị bắt giữ.
Chiến hay hàng, hai phe ý kiến đều đang kịch liệt
tranh cãi. Nhưng mà cho dù là các tướng quân chủ chiến, nội tâm cũng không phải
không sợ hãi.
Lã Mông có tới gặp tôi một lần, hắn vỗ cái bàn hô to,
phải đem mấy kẻ chủ hàng kia giết từng người một.
Tôi nói: “Đừng tức giận họ như vậy, bọn họ cũng xuất
phát từ chân tâm lo lắng cho Giang Đông thôi.”
Tôi thật lòng nói, tôi không tin bọn họ đều là những
kẻ tham sống sợ chết. Trong những mưu sĩ chủ hàng, có bao nhiêu người ngày sau
đăng đường bái tướng, trở thành trụ cột của Đông Ngô. Trương Chiêu, Cố Ung,
Trương Hoàng, Bộ Chất, bọn họ chẳng lẽ đều thật sự sợ chết sao? Bọn họ chính là
nhìn không thấy hi vọng thắng lợi, một chút hi vọng đều không thấy.
Lã Mông nói: “Tỷ tỷ không cần nói hộ cho bọn họ. Đại
trượng phu xử thế, phải hiểu được cái gì gọi là anh hùng. Nếu thua, bất quá chỉ
là một cái mạng. Nhưng bọn họ chắp tay đem Giang Đông cho người ta, so với Lưu
Tông bị bọn họ cười nhạo có gì khác nhau?”
Ngừng một chút hắn lại nhẹ nhàng nói: “Nếu lần này ta
chết trận, tỷ tỷ có lẽ sẽ vì ta mà khóc. Người đời sau có lẽ cũng sẽ nhận thức
ta như một anh hùng đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, nói: “Ngươi không lẽ
cũng không cho là chúng ta sẽ thắng sao?”
Hắn nhìn tôi, muốn cười nhưng cười không được, hé
miệng lại nói không ra một chữ.
Năm ngày trôi qua, Chu Du vẫn chưa trở về.
Mỗi một người ở Giang Đông đều bị giam cầm trong nỗi
bàng hoàng. Cho dù là tôi, cũng không tránh được có chút cảm giác bàng hoàng.
Tôi thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ: nếu sách sử sai lầm thì sao? Nếu Chu Du
thật sự không trở về thì sao?
Chạng vạng ngày thứ sáu, tôi ở trong phòng đè nén hốt
hoảng, quyết định bước ra đường một chút. Khi đó trong thành Sài Tang đã bắt
đầu xuất hiện náo động, Lã Mông lo lắng cho tôi, liền phái vài tiểu binh đi
theo.
Sài Tang phồn hoa lúc này trở nên dị thường tiêu điều.
Trên đường vắng lặng không một bóng người. Vất vả đi một lúc lâu mới gặp được
một đoàn người từ dịch quán đi ra. Mà giữa ban ngày, một nam tử mặc y phục tối
màu, thân cao gầy như cây tùng trong gió, đôi mắt hẹp dài hết sức có thần, nhìn
hắn ta rất quen, tôi khẳng định đã gặp qua rồi. Hắn là, hắn là___
“Kia không phải là Đường Quốc Cường* sao?” Tôi thốt
ra.
*Tên
diễn viên đóng vai Gia Cát Lượng ý mà @@
Thanh âm này trên đường vắng tiêu điều có vẻ đặc biệt
vang dội. Hắn nghe thấy được tiếng của tôi, liền quay đầu, có chút kinh ngạc
nhìn tôi. Tiểu binh bên cạnh đỏ mặt, có chút xấu hổ nói với tôi:
“Đó là Gia Cát Lượng tiên sinh.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, sau đó kích động như phát hiện
ra đại lục mới. Quá giống, thật sự quá giống, nếu còn có thể trở về cái thời
đại kia, tôi nhất định phải tự tay viết phong thư khen ngợi CCTV*.
*Đài
truyền hình TQ (=.=”)
Mà Gia Cát Lượng đứng đó nhìn tôi, người bên cạnh thầm
thì với hắn vài câu. Sau đó hắn mỉm cười đi về phía tôi.
“Lượng tham kiến phu nhân.”
Tôi có chút xấu hổ nói: “Thất lễ rồi.”
“Phu nhân chưa từng gặp qua Lượng, nhận sai cũng là
chuyện bình thường” hắn thiện giải nhân ý* cười.
*Thông
cảm, thấu hiểu lòng người
Tôi nói: “Gia Cát tiên sinh hôm nay vừa đến sao?”
Hắn nói: “Tối hôm qua vừa đến, muốn gặp tướng quân
nhưng vẫn chưa được gặp. Tướng quân có phải là đang mang bệnh nhẹ trong người
không?”
Hắn ta mang theo biểu tình ôn hòa nhìn tôi, trong đôi
mắt hẹp dài có ẩn chứa tinh quang sắc bén. Hắn là người tùy thời tùy chỗ đều có
thể nhìn thấu lòng người.
Tim tôi nhẹ nhàng run rẩy.
“Tướng quân vẫn khoẻ, chỉ là chính sự bận rộn. Ta sẽ
nhắc tướng quân nhanh chóng tiếp kiến tiên sinh.” Tôi nhướng mi, lời nói ẩn
chứa dao sắc, “Không biết hoàng thúc thế nào?”
Hắn khẽ giật mình, sau đó như trước bình tĩnh cười
nói: “Hoàng thúc dẫn quân ở Hạ Khẩu, chờ đợi tùy thời cùng tướng quân hội
quân.”
“Nói là hội quân, kỳ thực chỉ là muốn đem Giang Đông
cuốn vào ngọn lửa chiến tranh để tự bảo vệ mình.” Tôi cười lạnh nói.
Hắn vẫn như trước không chút sợ hãi nói: “Hoàng thúc
cũng không ký thác kỳ vọng quá cao vào nơi này. Nếu Tôn Quyền tướng quân muốn
hàng, hoàng thúc cũng đủ khả năng độc khuông Hán thất.”
Tôi nhếch mày nhìn hắn, trên mặt hắn không đọc ra được
biểu tình gì. Nam tử này không thể bị dao động trước thái độ không tốt cùng lời
khiển trách. Hắn muốn đến lợi dụng chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ, nhưng chỉ có
thể mặc cho hắn lợi dụng. Trong lòng tôi khẽ thở dài.
“Chúng tôi đang chuẩn bị hàng, cho nên xin Gia Cát
tiên sinh không cần lo lắng.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm, Trương
Chiêu không biết từ khi nào đã đến bên cạnh tôi.
“Xem ra hoàng thúc cũng không đánh giá cao tướng sĩ
Giang Đông.” Trên mặt hắn hiện lên biểu tình trào phúng.
Là phép khích tướng, nhất định là phép khích tướng.
Tôi nói với chính mình như thế, nhưng lại nhịn không được mà nổi giận.
Chúng tôi có thể chiến, có thể hàng, đây là quyết định
của chính chúng tôi. Nhưng vì sao —— vì sao hắn lại xem thường chúng tôi, cho
rằng Giang Đông không người?
“Trương Chiêu lão tặc, ngươi nhận trọng ân Ngô hầu,
giờ lại bán mình cầu vinh, ngươi có mặt mũi nào xuống dưới gặp Ngô hầu hả?”
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, là Hoàng Cái.
“Tướng quân thỉnh các vị tới phòng nghị sự! Cũng thỉnh
Gia Cát tiên sinh cùng đi.” Lại một thanh âm tiêm tế vang lên, là tiểu binh
truyền lệnh.
Tôi nhìn Gia Cát Lượng, mà hắn chỉ cười nhạt nhìn mọi
việc.
“Hoàn cảnh này, Lượng tôi đi___ chỉ sợ là có chút
không tiện ?” Hắn nhàn nhạt nói, “Vẫn là tìm cơ hội khác tái kiến tướng quân
thì hơn.”
Có lẽ mọi người đều cảm thấy hắn nói đúng, bởi vậy
cũng không nói gì. Hắn xoay người cáo từ, tôi vội vàng kéo hắn lại, nói:
“Có gì không tiện chứ. Gia Cát tiên sinh đi cũng
được.”
Tôi không để hắn nói chuyện, liền lôi kéo hắn đi. Tôi
trong lòng nói với, chúng tôi sẽ không bị huỷ diệt, chúng tôi muốn để ngươi
biết Giang Đông không phải không có người.
Nhưng quang cảnh phòng nghị sự cũng không tiến hành
như tôi đã hy vọng.
Văn võ tướng lĩnh ầm ĩ một đoàn. Hoàng Cái vỗ bàn nói muốn móc mắt Trương
Chiêu, mà
Trương Chiêu khàn giọng khóc rống lên nói, cuộc chiến này không hàng không
được.
Tôn Quyền sắc mặt tái nhợt ngồi một hồi, đơn giản phất
tay áo đi vào trong. Lỗ Túc khuyên can chung quanh, nhưng khuyên người này thì
người kia rống lên, hắn nhất thời rối ren không biết làm sao.
Rối loạn, toàn bộ rối loạn.
Gia Cát Lượng thủy chung bình yên ngồi ở vị trí của
hắn, trên mặt có nét cười lạnh lùng.
Tôi lần đầu tiên cảm thấy thất bại, ngay cả thanh âm
tôi cũng bị chôn vùi trong thanh âm hỗn loạn của mọi người. Cuối cùng tôi phát
hiện bản thân rất dư thừa. Dưới ánh mắt mang ý cười trào phúng của Gia Cát
Lượng, tôi xấu hổ vô cùng.
Tôi bắt đầu chuẩn bị lặng lẽ trốn đi. Bỗng từ phía
sau, tôi nghe thấy được thanh âm hay nhất mà đời này tôi được nghe___
“Du đến chậm.” (Ối, thần tượng của ta ~~~~~)
Là chàng. Chàng đứng trước phòng nghị sự, một thân
bạch y trầm tĩnh giống như ánh trăng trên mặt sông, mái tóc có chút rối do
đường đi mệt nhọc cũng không có chút ảnh hưởng đến thần thái của chàng. Thanh
âm chàng không lớn, nhưng chỉ một câu này đủ dừng lại mọi ồn ào náo động trên
sảnh đường. Tất cả mọi người đều dừng lại, ánh mắt tập trung trên người chàng,
bao gồm cả Gia Cát Lượng thuỷ chung không chút sợ hãi kia, lúc này cũng kinh
ngạc.
Có lẽ hắn nghĩ rằng, thì ra Giang Đông vẫn có nhân vật
bậc này. Đúng vậy, hắn nhất định chính là đang nghĩ như thế.
Chàng chậm rãi đi vào, chậm rãi đến trước sảnh đường,
chàng hơi hơi cười, thậm chí lấy tay vuốt xuống tóc rối, chàng nói: “Chư công
vì sao không chuẩn bị chiến tranh, lại đang ở đây làm gì?”
Hoàng Cái là kẻ thứ nhất nhảy lên, hắn nói: “Ý Hộ Quân
tướng quân là muốn chiến sao?”
Chu Du thực kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Người khác tới
tấn công, chúng ta đương nhiên phải nghênh chiến.”
Ngữ khí kiên định giống như đang trả lời một cộng một
bằng hai.
Sau đó Trương Chiêu cũng nhảy lên, đau đớn phân tích
thực lực quân Tào cùng quân ta, sau đó khóc rống lên nói cuộc chiến này không
có phần thắng, không bằng sớm nên hàng.
Chu Du cười cười nói: “Đương nhiên có thể thắng.”
“Công Cẩn vì sao nghĩ như thế?” Thanh âm Tôn Quyền
truyền đến. Không biết hắn đã bước ra từ lúc nào, đứng ở phía sau Chu Du, nghi
hoặc nhìn chàng.
Chu Du xoay người, sau đó chậm rãi nói ra lời nói được
các học giả lịch sử trích dẫn không biết bao nhiêu lần:
“Tào Tháo mặc dù giả danh Hán tướng, kỳ thực là Hán
tặc……. Điều thứ tư, đó là dụng binh đại hoạ, nhưng Tào Tháo lại mạo hiểm tiến
hành… Tướng quân có thể diệt Tào, chính là lúc này.”
Tôi nhìn thấy ánh mắt Tôn Quyền từ nghi hoặc biến
thành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành kích động, cuối cùng trở nên cuồng
nhiệt. Hắn nhảy lên, hắn khoác vai Chu Du, hắn rút xuống bội kiếm chém đứt cạnh
án (bàn), nói:
“Ai còn bàn đến chuyện hàng Tào, sẽ như cái án này !”
“Nhưng mà Hộ Quân tướng quân ——” còn có người nào đó
không hiểu chuyện vẫn muốn nói tiếp.
“Đừng gọi hắn là Hộ Quân tướng quân, ” Tôn Quyền mỉm
cười đón ánh mắt người nọ, “Từ khoảnh khắc này, hắn là đại đô đốc.”
Khi gió Bắc thổi đến, trước đầu thuyền hướng về Xích
Bích, Chu Du đi đến bên cạnh tôi.
“Suy nghĩ gì đấy?” Chàng hỏi tôi như vậy.
“Ta suy nghĩ, là cái gì làm cho ngài tự tin như thế.”
Chàng nở nụ cười như một đứa trẻ, nói : “Nàng quên rồi
à ?”
Tôi kinh ngạc nhìn ánh mắt chàng.
“Sáu năm trước ở Ngô, nàng cho ta mục tiêu muốn đánh
bại, nàng hứa hẹn có thể thực hiện nguyện vọng của ta. Thời điểm đó, ta đã nói
chính là Tào Tháo.”
Tôi cũng bật cười, tôi nói, nếu ta chỉ là tuỳ tiện
nói, lừa ngài thì sao.
“Ta đây sẽ thắng. Ta phải thắng.” Ánh mắt chàng nhìn
về phía trước, kiên định nói.
Tôi cũng không nhắc lại, chỉ là theo ánh mắt chàng
nhìn về phía tiền phương.
Ánh mặt trời chiếu trên mặt sông lấp lánh ánh vàng,
sóng cuồn cuộn điểm điểm lan đến chiến thuyền phía chân trời kia, giống như
theo nước sông cấp tốc đi trước, như mũi tên đã rời cung.