Bởi vì Tào Tháo xâm nhập Hán Trung, Lưu Bị sợ hãi mất
đi Ích Châu nên mới phái Gia Cát Lượng đến xin hòa. Lấy Tương Thủy làm giới
tuyến, từ phía đông Tương Thủy đều thuộc quyền sở hữu của Tôn Quyền.
Đây cũng chẳng phải là kết quả làm cho Tôn Quyền vừa
lòng, nhưng dưới tài năng hùng biện của Gia Cát Lượng, hắn cũng miễn cưỡng đồng
ý.
Hắn vẫn xem lần xuất chinh này như một thắng lợi, cho
khao thưởng ba quân, lại thăng chức quan quân đã lập công.
Nhưng cũng không phải từng người tham gia trận chiến
đều được ban thưởng.
Hai tháng sau, tôi cùng Lỗ Túc nhàm chán ở trong một
quán rượu nhỏ ở Ngô giết thời gian.
Chúng tôi bị đình chỉ mọi quyền lợi tham dự chính vụ
quân sự, nếu không có mệnh lệnh Tôn Quyền thì không được tiến vào Kiến Nghiệp.
Trừng phạt này cũng không giới hạn đến lúc nào.
“Liên lụy phu nhân rồi.” Lỗ Túc cười khổ nói.
“Có gì mà liên lụy hay không liên lụy chứ? Nhưng ta đã
không thể vì Tử Kính mà giành lấy chút đãi ngộ công bằng, trong lòng ta thật sự
áy náy.”
“Đây là đã đãi ngộ công bằng rồi.”
“Ngài đừng nói tốt cho Tôn Quyền. Hắn là kẻ không biết
tốt xấu mà.” Tôi nhân lúc say mà nói.
Hắn cười rộ lên, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời
phương bắc : “Tôi ngược lại thích ngài ấy như thế, thích ngài ấy cho dù bất kỳ
lúc nào cũng không chịu người khác chi phối. Lần đầu tiên nhìn thấy ngài, tôi
chỉ biết đây là người lạnh lùng, nhưng lúc ấy tôi đã nghĩ đây là người mà tôi
muốn phò tá.”
Tôi không nói gì, phát hiện bản thân mình cũng đồng ý
với lời hắn nói.
“Có một ngày ngài ấy sẽ làm hoàng đế.” Hắn đột nhiên
nói như vậy.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn.
“Thật muốn nhìn bộ dáng ngài ấy lên làm hoàng đế.” Hắn
lại nhẹ nhàng nói.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn không nhìn thấy được hình ảnh
Tôn Quyền lên làm hoàng đế.
Hai năm sau, Lỗ Túc qua đời.
Hắn chết ở Ngô, trên giường trong nhà mình. Khi hắn
chết, tình cảnh cũng thê lương. Cho dù tôi cho người đưa tin hắn bệnh tình nguy
kịch ra ngoài, nhưng cũng không có ai tìm đến hắn. Có lẽ người truyền tin trên
đường lại rẽ sang hướng khác, có lẽ mọi người đều bận quá, lại có lẽ là mọi
người cho rằng cũng không cần đến thăm một người sắp chết lại không có thân
phận gì.
Hắn đi rất bình thản, không có thống khổ, không có
giãy giụa. Đầu óc hắn cũng không suy kiệt nhanh như thân thể, cho nên khi hấp
hối, Lỗ Túc vẫn rất thanh tỉnh. Lúc hồi quang phản chiếu*, vẻ mặt hắn thậm chí
rất tươi tỉnh. Tôi mang giấy bút qua, hỏi hắn còn có lời nào muốn lưu lại cho
Tôn Quyền hay không.
*Khi
một người sắp từ giã cõi đời, giây phút hồi quang phản chiếu là giây phút mà cơ
thể hội tụ toàn bộ năng lượng, lúc ấy người đó sẽ trông như rất tỉnh táo khỏe
mạnh, cũng giống như ngọn đèn cạn dầu sẽ vụt sáng một lần rồi tắt hẳn.
Hắn cố suy nghĩ rồi nói: “Nói cho ngài ấy, ý tưởng
muốn tiêu diệt Lưu Bị là sai lầm.”
Tôi cười ha hả, làm cho mực văng tung tóe trên bàn,
tôi nói: “Lỗ Tử Kính, ta tưởng rằng Tôn Quyền đã đủ cố chấp, không ngờ được
ngài còn cố chấp hơn chúa công một trăm lần. Lúc này còn muốn chọc giận hắn.”
Không ngờ hắn lại nói: “Tôi cố ý.”
“Cố ý cái gì?”
“Muốn chọc ngài ấy giận. Như vậy, khi biết được tôi đã
chết ngài ấy cũng không buồn lòng. Ngài còn nhiều chuyện khác phải làm.” Hắn
nhẹ nhàng nói như vậy.
Tôi sững sờ.
Tôi cẩn thận nhìn hắn, hắn già đi, trên vầng trán rộng
đã có nếp nhăn hiện ra vẻ mỏi mệt. Nhưng ánh mắt hắn vẫn như lúc ban đầu tôi
gặp, ôn hòa trầm tĩnh làm cho người ta tin tưởng. Hắn vốn nên là một người sáng
lạn như yên hoa, hắn có tiền bạc dùng không hết, vừa hai mươi tuổi đã được
người Giang Đông tôn xưng làm « Túc lão đại », hắn có thể không lo phiền mà
sống cả đời, nhưng hắn lại chọn con đường khác, vì vị quân vương trong cảm nhận
của hắn mà chịu cam tâm tình nguyện làm tảng đá đặt nền móng cho cái đài cao
kia.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải như thế, ” tôi kéo lấy ống tay áo hắn, vội
vàng nói, “Tôn Quyền hắn — mặc dù không phải như ta nghĩ, nhưng cũng không phải
như ngài nghĩ như vậy. Ngài cho dù có nói gì, làm gì, nhưng nếu chúa công biết
ngài chết, hắn nhất định sẽ thương tâm, chúa công sẽ không quên ngài như vậy
đâu.”
Hắn nghiêm cẩn nhìn tôi, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
“Vậy thôi.” Hắn như vậy nói.
“Để lại câu khác nói cho ngài ấy, được không?”
“Ừm, ” hắn chậm rãi nói, “Chỉ nói, có một ngày, ngài
sẽ làm hoàng đế.”
Nét mực trên giấy dần dần khô đi, cửa bị ai đó vội
vàng đẩy ra, Cam Ninh vọt tiến vào, mang theo một trận gió.
Hắn thấy chúng tôi, thở một hơi nhẹ nhõm, bước đến nói
với tôi: “Phu nhân phái người truyền tin tốt thật đấy, trên đường đi say rượu
ngã xuống sông, may mắn được binh sĩ của tôi cứu lên.”
Tôi cười khổ nói: “Bây giờ giậu đổ bìm leo, có thể có
người truyền tin cho ta đã là tốt lắm rồi.”
Hắn cũng không tranh cãi, quay đầu lại nhìn Lỗ Túc,
trên mặt rõ ràng hiện lên một tia đau đớn nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra vẻ
thoải mái.
“Tử Kính, ngài như vậy là không được rồi, ” hắn cười
nói, “Ta còn chờ ngài lại cùng ta cùng đi đánh giặc đây.”
“Kiếp sau đi.” Lỗ Túc nhẹ nhàng nói.
Cam Ninh phun, oán hận nói: “Ngày đó uống rượu thiếu
ta năm trăm tiền đâu? Lúc nào trả đây?”
“Lát nữa ta đi, ngươi thấy trong phòng này có gì đáng
giá thì lấy đi, đủ cả vốn lẫn lời luôn.”
“Ngài nghĩ hay nhỉ!” Cam Ninh cả giận nói, “Rất không
có trách nhiệm. Lần trước còn đồng ý mang ta đến Đông thành thì sao?”
“Chuyện đó…, ” Lỗ Túc nhỏ giọng, “Chỉ có thể xin lỗi
ngươi thôi.”
“Ta mới không cần xin lỗi! Ta còn chuyện chờ ngài hết
bệnh thực hiện giúp ta nha.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Không ngờ hai người cùng quay đầu lại, trăm miệng một
lời nói với tôi:
“Chuyện nam nhân, nữ nhân đừng hỏi lung tung.”
Thật quá ăn ý, sau khi nói xong, Lỗ Túc liền quay đầu
lại, nhẹ nhàng cười rộ lên. Cười làm cho hắn hô hấp trở nên lúc nhanh lúc chậm
không có quy luật. Điều đó cho thấy hắn đang cố gắng khắc chế đau đớn, sau đó
hắn nói với Cam Ninh :
“Cho dù ta đi rồi, cô nương Đông Thành vẫn ở đó chờ
ngươi mà.”
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ngài dẫn ta đi. Chờ ngài ngày
mai hết bệnh rồi thì mang ta đi. Đem rượu tốt nhất của Đông thành các người
đến, gọi cô nương đẹp nhất ra. Đây đều là việc ngài đã từng đáp ứng ta. Lỗ Tử
Kính ngài là người đã hứa với bằng hữu lại không tính thực hiện sao?”
Câu hỏi đó lại không có được câu trả lời.Lỗ Túc nhắm
hai mắt lại nằm ở nơi đó, giống như đang ngủ.
“Tử Kính?” Cam Ninh vươn tay lay nhẹ hắn, hắn không
động đậy cũng không nói được gì nữa.
Chúng tôi cuối cùng cũng không gọi hắn dậy được. Ánh
trăng từ cửa sổ chiếu vào đến trên người hắn, hiện rõ gương mặt điềm đạm, cũng
chiếu rõ áo liệm màu trắng trên người hắn.
“Được rồi, ” Cam Ninh thở dài, quay mặt qua chỗ khác,
cúi đầu nói, “Đến bên kia lại tính toán sổ sách.”
Tôi cũng không nhìn lầm Tôn Quyền. Đối với người sống,
hắn có thể vong ân phụ nghĩa, hắn có thể quyết tuyệt vô tình, nhưng khi người
chết lại lấy đi chiếc mạng ích kỷ lạnh lùng che mặt hắn. Hắn có lẽ cũng không
hối hận, nhưng đến thời điểm thương tâm, hắn cũng thật sự thương tâm.
Hắn khôi phục hết thảy chức vị của Lỗ Túc, lại bỏ hết
mọi xử phạt đối với Lỗ Túc, tổ chức lễ tang long trọng, khi đến trước mộ Lỗ Túc
hắn lại không kiềm được mà khóc.
Cũng không phải chỉ một mình hắn thương tâm. Hai năm
cuối đời của Lỗ Túc thật sự quá uất ức, nhưng sau khi hắn chết, trong hồi tưởng
của mọi người hắn lại như một vị vua không ngai. Không chỉ tướng sĩ ở Ngô, khóc
tang cho hắn cũng có giặc cỏ bốn phương, hào khách giang hồ, tiểu thương lang
thang, thậm chí cả các cô nương trong thanh lâu.
Sau đó lại có tin tức từ Thục truyền đến, nghe nói khi
biết tin Lỗ Túc chết, Gia Cát Lượng đã khóc tang hắn ở Thành Đô. Tôi chưa bao
giờ thích qua Gia Cát Lượng, nhưng bởi vì sự tôn trọng và tưởng niệm cùng một
người kia, lần đầu tiên tôi cảm thấy có chỗ tương liên với hắn.
Sau lễ tang vài ngày, Tôn Quyền triệu hồi tôi về Kiến
Nghiệp. Từ khi bị tội phạt ở Ba Khâu, đây là lần đầu tiên tôi một mình bên cạnh
hắn. Hắn mặc đồ tang trắng, hỏi tôi Lỗ Túc lúc lâm chung có lưu lại lời nào
không.
Tôi nói: “Có.”
Hắn vội vàng nói: “Nói cho Cô biết.”
“Tử Kính nói, một ngày nào đó, chúa công sẽ làm hoàng
đế.”
Hắn ngạc nhiên, ngoảnh mặt sang chỗ khác nửa ngày, rồi
cúi đầu nói: “Nếu quả có một ngày như vậy, hắn có thể thấy không?”
“Sẽ, hắn sẽ thấy.” Tôi kiên định đáp.
Hắn cười thảm đạm, ánh mắt thê lương nhìn mặt tôi hồi
lâu, tôi nghe thấy thanh âm run run của hắn: “Vậy còn nàng thì sao ? Nàng cũng
sẽ nhìn thấy sao?”
“Chỉ cần ngài nguyện ý.” Tôi cố gắng nhẹ nhàng nói với
hắn.
Hắn cũng không nói nữa, chỉ là cầm tay của tôi lên,
chậm rãi vuốt ve. Tôi quay đầu đi chỗ khác, lại nghe thấy giọng nói thương
tiếc:
“Hai năm nay nàng gầy đi.”
“Ta trước giờ vẫn gầy.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Ta nợ nàng nhiều lắm.”
“Không, ngài không nợ ta gì cả.”
“Ta có một chủ ý.” Hắn đột nhiên nói như vậy, tôi cũng
không nói gì, chờ hắn nói tiếp.
“Hai năm nay, ta lại cưới hai vị phu nhân —— “
“Đây là chuyện tốt.” Tôi vẫn như trước nhàn nhạt nói.
“Không, nàng hãy nghe ta nói xong, ” hắn vội vàng nói,
“Trong nhà có rất nhiều nữ quyến, nhưng ta còn chưa xác lập tôn ti trật tự cho
các nàng. Ta nghĩ, nhiều năm như vậy, nàng luôn luôn xuất đầu lộ diện bên ngoài,
ta làm nàng vất vả rồi. Nàng hoàn toàn có thể ở trong nhà, ở cùng Thượng Hương,
học nữ công cùng các vị phu nhân khác, dạy Đăng Nhi biết chữ…”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, cảm giác khó tin tràn ngập
trong lòng.
“Ta muốn nàng làm nữ chủ nhân nhà này. Ta cần một vị
chính thê, mà ta hi vọng người kia là nàng.” Hắn rõ ràng mà kiên định nói cho
tôi biết.
Mà tôi lắc đầu, nói: “Không.”
“Vì sao không?” Hắn kinh ngạc hỏi, “Ngày sau nếu ta
trở thành hoàng đế, nàng chính là hoàng hậu của ta.”
Nhưng tôi vẫn là nói: “Không.”
“Ta lại nói cho nàng một chuyện, ” hắn vội vàng nói,
“Hai năm nàng không ở đây, các nàng đều ở bên tai ta nói lời xằng bậy không ít.
Các nàng đều nói nàng không có xuất thân, nhiều nhất chỉ có thể làm thiếp. Ta
nếu muốn bảo vệ danh phận cho nàng, chỉ có thể cho nàng địa vị càng cao hơn các
nàng ấy.”
“Không có vấn đề gì, ” tôi lắc đầu nói, “Danh phận gì
cũng không sao.”
“Cho dù làm không hoàng hậu cũng không sao ư?” Hắn khó
tin hỏi.
“Không sao cả.”
“Cho dù tên của nàng không vào được tông miếu, tương
lai dưới ngòi bút sử quan, lịch sử không có tên của nàng cũng không sao ư?”
“Không quan hệ, ta không cần.”
“Ta biết nàng không cần, ” hắn run run, trong giọng
nói có kiềm nén tức giận, “Ta muốn cho nàng cái gì, nàng cũng luôn luôn không
cần.”
Tôi yên tĩnh nhìn hắn, đợi bão táp sắp đến. Nhưng hắn
cố gắng đè nén bản thân lại, lắc lắc đầu.
“Không, ” hắn nhẹ nhàng nói, “Ta không phải giận nàng.
Ta đã không còn giận nàng lâu rồi, đừng tiếp tục chọc giận ta, ta mệt mỏi rồi.”
“Thực xin lỗi.”
Hắn lắc đầu, đứng dậy như kẻ mộng du, “Nàng không cần
thì là không cần, Cô không tức giận, ” hắn vừa nói, vừa bước ra cửa, “Danh phận
nào tùy ý nàng muốn, nhưng Cô không cho phép nàng lại rời đi Cô, sau này nàng
phải ở nhà, học nữ công, dạy Đăng Nhi biết chữ… Cô không cho phép nàng ra khỏi
cánh cửa này.”
“Không!” Tôi thê lương kêu lên, nhưng hắn đã rời đi.
Tôi đuổi theo ra ngoài, thân ảnh hắn đã biến mất trong
bóng đêm. Tôi lập tức chạy về hướng cổng lớn, trong bóng tối mờ mịt, tôi chạm
được ổ khóa lạnh lẽo nơi đó.
Hắn đã khóa chặt mọi cánh cổng.