Lưỡng Thế Hoa

Chương 30:




Yến hội đúng hạn được tổ chức vào hai ngày hôm sau . Khi hoàng hôn vẫn chưa buông xuống, ngoài cửa phủ đã chật ních xe ngựa lớn nhỏ.
Tôi thay đổi phục trang trong phòng. Tùy tay lấy một chiếc váy lam nhạt mặc vào, dự định chỉ trang điểm sơ rồi ra đón khách. Nhưng khi tôi thay quần áo, có một người đi vào. Tôi giương mắt lên, nhìn thấy Tôn Quyền. Hắn đứng ở cửa, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá tôi. Sau đó hắn nói: “Đổi bộ khác đi, mặc đẹp một chút.”
Tôi lại cầm một bộ váy xanh biếc đến, hắn vẫn lắc đầu, nói: “Tìm cái đẹp hơn đi.”
Tôi mở tủ áo ra, chọn một cái váy trắng. Đó là khi vừa gả cho hắn không bao lâu, hắn đã đặc biệt phái người đến Tây Vực mua về tặng tôi. Nghe nói là dùng Băng Tàm Ti* loại tốt nhất dệt thành, mặt trên có thêu hoa rất đẹp bằng chỉ bạc.
*tàm ti : tơ tằm
Tôi mặc bộ váy kia vào, thoáng chốc không khí trong phòng dường như cũng sáng hẳn lên.
Hắn vừa lòng nhìn tôi, gật đầu nói: “Cứ mặc bộ này đi.”
Ngày thường hắn hình như cũng không thèm để ý tôi mặc gì, ngày hôm nay không biết vì sao lại soi mói như vậy. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoay người đi chải đầu. Mới cầm lấy lược, tay đột nhiên bị nắm lại. Hắn cầm chiếc lược trong tay tôi, thế nhưng lại chải tóc giúp tôi.
Đương nhiên hắn cũng không giỏi việc này, nhưng vẫn là dùng cẩn thận bù lại mới lạ. Hắn tinh tế chải tóc gọn gàng cho tôi, vấn búi tóc, lại cài một chiếc châu hoa lên. Khi cài châu hoa, hắn đột nhiên ghé sát vào tai tôi, dùng âm thanh mê mị nói:“Làm hoàng hậu của ta.”
“Ngài đã từng hỏi qua ta.”
Tôi bình tĩnh đáp. Cho dù hắn hỏi lại tôi một nghìn lần, đáp án vẫn giống như vậy.
Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi, nói: “Nàng ra ngoài đi.”
Tôi vẫn không nói gì, đứng lên nhìn hắn một cái rồi bước ra ngoài. Đi tới cửa, nhịn không được lại quay đầu liếc nhìn hắn. Hắn vẫn ngồi ở đó chăm chú nhìn tôi, trên mặt vẫn là vẻ cổ quái khó hiểu kia.
Tôi thở dài, tiếp tục đi ra ngoài. Có lẽ do bây giờ tôi quá không bình thường, nên mới cảm thấy hắn cũng không bình thường.
Yến hội cử hành thật sự thành công, vui vẻ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau. Đêm nay nhân vật chính là Lã Mông, hắn mặc áo choàng đỏ thẫm, thoả thuê mãn nguyện nhận lời chúc mừng của mọi người. Lục Nghị chỉ yên tĩnh ngồi trong một góc, cách nhiều người như vậy, tôi nhìn không rõ khuôn mặt chàng. Chỉ cảm thấy bạch y trên người chàng còn đẹp hơn nhiều so với xiêm y đang mặc trên người tôi.
Tôi không muốn nói với ai trong hai người đó , liền trà trộn vào đám phu nhân, nói chuyện với họ. Các nàng nói không ngừng, cả đầu tôi đều choáng váng, hoàn toàn không biết các nàng đang nói cái gì, chỉ có thể cười theo bọn họ. Sau đó tôi nghĩ, nếu có thể vẫn cười không có nguyên do gì như thế này cũng không tệ. Nếu yến hội này không có mục đích gì khác thì tốt rồi, tôi vẫn có thể tiếp tục cười như vậy.
Nhưng nghĩ vậy cũng vô dụng, tôi còn phải trở lại hiện thực. Rượu được nửa tuần, mọi người ở đây đều có chút say. Tôi nhìn thấy A Vinh bưng một chén rượu đặt ở trước mặt Lã Mông, nhìn tôi gật gật đầu. Trong lòng tôi liền trầm xuống.
Lã Mông lôi kéo Phan Chương đang nói chuyện, hoàn toàn không ý thức được âm mưu sắp thực hiện trên người mình. Tôi bi thương nhìn hắn, rất nhanh hắn sẽ chết.
Lúc này, Tôn Quyền bảo tôi đi qua.
Tôi vừa nhìn Lã Mông, vừa ngồi cạnh Tôn Quyền. Tôn Quyền không ngừng nói với tôi rất nhiều điều, tôi lại hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì. Ánh mắt tôi vẫn nhìn về phía Lã Mông. Hắn cùng Phan Chương vừa nói vừa cười, vài lần đặt tay lên chén rượu, lại lơ đãng dời đi. Tiếng tim tôi đập thình thịch vang lên, cứ thế che giấu đi những âm thanh nơi này.
“Vân Ảnh?” thanh âm kinh ngạc của Tôn Quyền kéo tôi lại từ trong muôn vàn suy nghĩ, tôi mờ mịt nhìn hắn.
“Những lời vừa rồi Cô nói với nàng, nàng đều nghe được chứ?” Hắn kỳ quái nhìn tôi.
Tôi mờ mịt nhẹ gật đầu.
“Nếu tha thứ Cô, vậy cùng Cô uống hết chén rượu này đi.” Hắn đem một chén rượu đưa tới trong tay tôi, tôi biết lúc này hẳn là nên mỉm cười với hắn, nâng chén. Nhưng khi bưng cái chén, tôi lại nhịn không được quay đầu nhìn về hướng Lã Mông.
Hắn đang ở kia cười lớn, hắn cũng không anh tuấn, nhưng bộ quần áo đỏ lại vừa đúng tôn lên sự cường tráng và oai hùng của hắn. Hắn đã là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, không còn dấu vết của những năm tháng tuổi trẻ. Nhưng ánh mắt kia vẫn là ánh mắt khi tôi mới gặp, vẫn quật cường như vậy, sáng lên một loại ánh sáng chỉ thuộc về thiếu niên.
Gặp quỷ rồi! Vì sao lúc này tôi còn nhớ những chuyện như vậy ?
Tôi biết giờ này tâm tôi vững như đá, nhưng vẫn không tự chủ được nhớ lại lời hắn từng nói với tôi :
—— ta muốn đi làm lính, đi lập quân công !
—— hết thảy đều sẽ tốt thôi!
—— nếu lần này ta chết trận, tỷ tỷ có lẽ sẽ khóc vì ta…
—— một chút, chỉ yêu một chút cũng không được sao?
Hắn cầm cái chén kia lên, lúc này Phan Chương cười nói với hắn câu gì đó, hắn lại cười buông cái chén, vỗ tay vào ngực Phan Chương một cái. Sau đó hắn lại cầm lên, lại buông, cầm lấy, rồi lại buông.
Hắn luôn phải uống chén rượu kia, hắn luôn phải chết. Nhưng vì sao tôi nhất định phải để hắn chết? Chẳng lẽ trừ bỏ chết, không có phương pháp nào khác giải quyết sao?
“Vân Ảnh!”
Tôn Quyền có chút tức giận gọi tôi, tôi quay đầu lại, thấy cái miệng của hắn cử động vài cái, hình như là đang nói cái gì. Sau đó hắn cầm chén rượu trong tay giơ lên trước mặt tôi muốn cùng tôi chạm cốc, nhưng tôi lại đẩy hắn ra, vẫn cầm chén rượu kia, vội vàng xông ra ngoài.
—— tôi hối hận, chỉ mong rằng đừng quá trễ.
Tôi ở trên hành lang dài gặp A Vinh đang lang thang, tôi kéo hắn lại, hắn kinh ngạc nhìn tôi, hoàn toàn không biết tôi muốn làm gì.
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn chén rượu trong tay, nhét vào trong tay hắn, nói với hắn:“Nhanh đến chỗ Lã tướng quân, giả vờ lau bàn rồi lén đổi chén này với chén rượu của hắn. Nhanh đi!”
Hắn mờ mịt gật đầu, sau đó đi vào. Tảng đá lớn trong lòng tôi như được buông xuống, cả người cảm thấy khoan khoái không nói nên lời. Tôi xoay người trở về, Tôn Quyền vẫn vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cố gắng cười một cách bình thường với hắn, sau đó nói: “Lúc nãy ngài muốn nói gì với ta vậy?”
Hắn liếc nhìn tôi thật sâu, đang muốn nói gì đó. Lúc này phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai. Chúng tôi đồng thời quay đầu, một khắc khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt, tôi không thể tin vào mắt mình ——
—— Lã Mông ngã trên mặt đất, thân thể từng trận lại từng trận run rẩy. Máu tươi không ngừng từ tai mắt mũi miệng hắn trào ra. Phan Chương bên cạnh kinh hoàng lấy tay che đi miệng mũi hắn, dường như làm thế có thể làm ngừng máu chảy. Nhưng vô dụng, máu chỉ càng lúc càng chảy nhiều.
Mọi người nhanh chóng vây quanh, ngăn trở tầm mắt của tôi. Sau đó tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng phát ra từ đâu đó rất sâu trong lồng ngực mình, trước khi tôi ý thức được thì đã lao như điên đến đó. Tôi giống như điên rồi đẩy đám người kia ra vọt đến bên cạnh hắn, tôi quỳ rạp bên cạnh hắn, máu đen trong nháy mắt nhiễm lên màu váy trắng của tôi.Tôi ôm lấy đầu hắn, nhưng hắn vẫn không động đậy. Miệng hắn vẫn ồ ạt chảy máu, ánh mắt quật cường không thể tin nhìn lên trời. Đệ đệ của tôi, hắn đã chết.
Tôi áp mặt lên gương mặt nhầy nhụa máu huyết của hắn, bắt đầu khóc lớn như kẻ tâm thần. Thanh âm đám người bên cạnh tràn ngập sợ hãi mà kinh ngạc đứt quãng truyền đến:
“Đúng đêm trăng tròn nha…”
“Đúng vậy, oan hồn Quan Vũ quả nhiên đến lấy mạng…”
“Ảnh phu nhân chắc là rất đau lòng…”
“Là đệ đệ của nàng, nàng đương nhiên thương tâm…”
“Thật là đáng thương…”
Vì sao lại thấy tôi đáng thương ? Nếu ai đó thật sự thấy tôi đáng thương, giờ phút này phải cho tôi một đao mới phải. Con người như tôi, chết một ngàn lần cũng chưa hết tội, nghiệp chướng nặng nề như tôi dù bị nguyền rủa là ma quỷ cũng không đủ tư cách. Tôi ngẩng đầu, xuyên qua làn nước mắt mờ mịt nhìn mọi người trước mặt, xung quanh ồn ào chen chúc, lại cảm thấy bọn họ vô cùng xa lạ. Tôi quay đầu nhìn Tôn Quyền, hắn đang dùng ánh mắt cổ quái mà ý vị thâm trường nhìn tôi. Tôi lại nhìn sang một hướng khác, thấy Lục Nghị đang đứng xa xa trong góc, mặc một bộ bạch y yên tĩnh đứng dưới ánh trăng, chàng vẫn là bộ dạng như vậy, tôi lại không thể từ trong đó tìm được an ủi. Giờ khắc này, tôi chợt ý thức được, chàng là được chúc phúc, còn tôi là phải bị nguyền rủa.
—— tôi yêu chàng, tôi vốn tưởng đây là chuyện của một mình tôi, cùng chàng, cùng bọn họ đều không liên quan. Nhưng vì Lã Mông chết, tình yêu này trở nên thật nặng nề, nhất định sẽ bị nguyền rủa.
Vì vậy tôi thương tâm, nhưng không hoàn toàn là vì Lã Mông.
Tôi lôi A Vinh vào trong phòng, tát hắn mấy cái. Hắn bụm mặt, khóc, kiên trì nói ngày đó hắn cũng không phải mê rượu mà làm hỏng việc, hắn thật sự đã đổi chén rượu kia cho Lã Mông. Tôi thống hận cái loại cùng đường nhưng vẫn kiên trì nói dối này, cho nên đánh hắn đến tóc tai rối loạn.
Cho đến khi răng hắn chảy máu, tôi đột nhiên cảm thấy vô vị. Người gây tội nghiệt là tôi, vì sao phải giận chó đánh mèo cho người khác? Vì thế tôi liền thả hắn đi.
Nhưng đến ngày hôm sau, tôi lại nghe tin tức nói hắn tự sát. Tôi yên lặng nghe tin này, cũng không có tâm tư mà nghĩ nhiều. Chỉ là nhàn nhạt phân phó người cho gia đình hắn chút tài vật. Việc này cũng không tính là chuộc tội, chỉ là thực hiện lời mình đã hứa hẹn.
Sau khi Lã Mông được chôn cất, bọn họ đều bảo tôi điên rồi. Tôi không nói chuyện cùng bất luận kẻ nào, không ăn cùng, không trang điểm, mỗi ngày chỉ mặc chiếc váy có dính máu đen kia lang thang trong nhà. Chỉ cần rảnh rỗi tôi lại đi rửa tay, một lần lại một lần rửa sạch sẽ đôi tay mềm mại kia, cho nên khi da tay bị chà xát muốn tróc ra. Nhưng cũng vô dụng, tôi vẫn có thể nghe mùi máu từ đôi tay chưa từng giết người qua này.
Giày vò như vậy nửa tháng, tôi bởi vì không ăn cơm, nằm trên giường hấp hối. Trong lúc mê man bỗng nghe thấy mùi thức ăn trong không khí, tôi hé mắt nhìn, thấy Tôn Quyền đang bưng một mâm thức ăn lớn đến trước mặt, ánh mắt nhìn tôi có vẻ cổ quái, lại bao hàm vẻ thương tiếc có thể phân biệt rõ ràng.
“Cho dù có lòng muốn chết, cũng đừng làm quỷ đói chứ.” Hắn nói như vậy.
Tôi liếc hắn một cái, lại quay đầu sang chỗ khác.
Hắn nhất quyết không buông mâm đồ ăn thịnh soạn kia, đưa tới trước mặt tôi, tiếp tục nhẫn nại mà kiên trì nói: “Ăn đi. Ta là lần đầu tiên mang cơm cho người khác ăn đấy.”
Tôi nhìn mấy thứ kia thật lâu, đột nhiên đoạt lấy thìa cùng mâm thức ăn trong tay hắn, bắt đầu cắm đầu cắm cổ ăn.
—— hắn nói cũng không sai. Tôi là người vừa ích kỷ lại yếu đuối, nếu tôi thật lòng tìm cái chết, thì sớm đã chết rồi.
Hắn vẫn nhìn tôi nuốt mâm thức ăn kiểu chướng tai gai mắt như vậy, lại thường xuyên đem tóc rơi xuống vén ra sau tai giúp tôi.
“Thật kỳ quái, ta không biết, ta rốt cuộc say mê nàng vì điều gì.” Hắn nhìn tôi, đột nhiên nhẹ nhàng nói như vậy.
Tôi chỉ vùi đầu ăn, cũng không lên tiếng.
“Nàng xinh đẹp, lại không đẹp đến mức Cô bắt buộc phải có nàng; nàng thông minh, nhưng cũng không thông minh đến mức người ta rời đi thì không thể sống được. Ta rốt cuộc say mê nàng ở chỗ nào?”
Tôi vẫn như cũ không nói lời nào. Đáp án này, sợ rằng chỉ có chính hắn mới biết được.
“Ta chỉ nhớ rõ, là trong hôn lễ của huynh trưởng lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Ngày hôm ấy nàng đến một mình, chỉ yên tĩnh đứng ở một góc, không nói lời nào. Nhưng ta chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy nàng không giống với những người khác. Một khắc đó ta liền nói với bản thân, nữ tử này, ta không thể không có.”
Mâm đồ ăn đã bị tôi thu hết vào trong bụng. Tôi buông chén, nhìn hắn, vẫn không biết nên nói gì.
“Sau đó ta có được nàng, nhưng nàng vẫn không vui như vậy. Ta đã thử quên nàng đi, cũng thử buông tha nàng, nhưng trước sau vẫn không thể thoát khỏi. Bây giờ ta không muốn như vậy nữa, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, rốt cuộc phải như thế nào, nàng mới có thể vui vẻ lại ?”
Tôi cúi đầu, trầm ngâm thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu vào ngày mới gặp kia, ngài không quyết định muốn có ta, có lẽ ta bây giờ sẽ vui vẻ hơn một ít.”
Hắn nói: “Điều đó không có khả năng. Cho dù có thể bắt đầu lại từ đầu, ta vẫn muốn có nàng.”
Tôi nhìn hắn, thảm đạm cười, hắn cũng tâm sự nặng nề mà cười, sau đó đưa tay áp lên tay tôi. Hồi lâu, hắn thở dài, nói:
“Đổi hoàn cảnh khác, chắc nàng sẽ vui vẻ lên một chút.”
“Có lẽ.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Vậy nàng cứ đi đây đó đi, Cô sẽ không cản trở nàng nữa. Nhưng nàng phải trở về.”
Tôi gật gật đầu, nói: “Ta cũng là người của ngài, luôn phải trở về nơi này.”
Hắn nhìn tôi thật sâu, rồi nói: “Nàng sẽ phải trở về. Nàng đã từng hứa với Cô, ngày mà Cô làm hoàng đế, nàng sẽ ở đây. Cho nên nàng luôn phải trở về nơi này. Cô luôn ở đây chờ nàng trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.