—— chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng lẽ không thể
diễn lại sao?
Giống như những tình tiết vụng về làm cho người ta
nhàm chán trong những bộ phim truyền hình kém cỏi: khi nghĩ như vậy, anh hùng
lại thật sự xuất hiện.
Ánh sáng sắc lạnh chợt lóe. Một thanh đại đao cùng lúc
xoẹt qua cổ ba người. Bóng một người cao lớn tách ra khỏi đám người kia, vọt
tiến vào.
Ngay khi hắn tiến vào, tôi nghe thấy tiếng chuông nhẹ
nhàng rung động trong bóng đêm.
“Sao bây giờ mới đến?” Một cánh tay của Cam Ninh đưa
vào kéo tôi ra khỏi tảng đá đang ẩn nấp, tôi cảm kích nhưng mạnh miệng oán
trách.
“Tôi là có lòng cứu cô đó. Nhưng cô cũng không cần
phải chạy hướng ngược lại chứ? Hại tôi tìm thật cực khổ mà!” Hắn không chút
khách khí đáp lễ nói.
“Sao ngài không chờ ta chết rồi mới đến.”
“Tôi vì cứu cô, ngay cả đầu Lưu Bị cũng để đó tạm thời
không đi lấy, còn phải thế nào nữa?” Hắn cả giận nói, “Nếu không phải là tên
tướng quân trẻ con kia hạ lệnh không thể không tìm được cô, tôi mới không thèm
bỏ lại đám bộ hạ của tôi mà một mình đến nơi này tìm cô đâu!”
“Bá Ngôn hạ lệnh tìm ta sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, trái
tim bởi vì vui mừng mà đột nhiên hơi run rẩy. Lúc này, tuy rằng vẫn chưa thoát
khỏi nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy bên cạnh không còn gì đáng sợ nữa. Thậm chí
còn cảm thấy rất vui vẻ.
Hắn hừ một tiếng nói: “Sớm biết khó khăn vất vả như
thế, thật không nên đồng ý với y.”
Tôi vừa định nói nữa, hắn đột nhiên đẩy tôi sang một
bên, cầm cung lắp tên vào.
“Vù vù” hai tiếng, hai mũi tên mang theo tiếng gió bắn
đi ra ngoài. Tôi chỉ nghe thấy hai tiếng tên đâm vào da thịt trầm đục, sau đó
là hai tiếng rên rỉ thống khổ trước khi chết.
“Tản ra, tất cả tự tìm nơi ẩn nấp, đừng tùy tiện lao
ra!” Tôi nghe thấy một tướng lĩnh hô to trước cửa động.
Tôi lại nghe thấy âm thanh lao xao, có lẽ là quân Thục
men theo những tảng đá san sát nhau trong động mà tiến vào.
”Có gan thì ra đây đánh một trận!” Cam Ninh lớn
tiếng hô vọng ra ngoài cửa động.
“Có gan thì ngươi đến đây đi!” Tên tướng lĩnh trước
cửa động kia cũng lớn tiếng đáp lễ.
Sau đó lại nghe gã cười nói: “Có bản lĩnh thì các
ngươi cứ trốn ở đó cả đời đi! Ta nói cho ngươi biết, ta đã phái người đi tìm
viện quân. Chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ tiến vào được thôi!”
“Chạy qua chém bọn chúng đi. Rồi sau đó chúng ta
trốn.” Tôi giựt dây Cam Ninh nói.
“Cô cho rằng tôi không có gì không làm được à?” Hắn cả
giận nói, “Ngoài cửa ít nhất có hơn hai mươi người đấy!”
“Ta quả thật là nghĩ ngài không gì không làm được
nha.” Tôi le lưỡi, cười nói.
“Dùng một chút phép khích tướng, tôi đánh chạy ra
ngoài thì không khó, nhưng mang theo cô lại là chuyện khác. Nếu có ngựa cũng
không khó, nhưng cô lại tìm vào cái nơi quỷ quái này, ngựa cũng không vào được.
Tôi để Tuyết Lạc ở trước cửa động rồi.”
“Tuyết Lạc?” Tôi cười nói, “Tên ngựa thật là phong
nhã.”
“Cho dù là ngựa, ít ra cũng thông minh hơn cô một
chút. Người ta ít nhất cũng không chạy nhầm hướng.”
“Ngựa vốn phân biệt phương hướng giỏi hơn người mà.”
Tôi cãi lại.
Hắn không thể nhịn được nữa mà ngửa mặt lên trời than
thở: “Tôi kiếp trước đã tạo nghiệp chướng gì đây? Thế nhưng lại cùng cô bị giam
ở một nơi như thế này vừa chờ chết vừa nói nhảm!”
“Nên ta mới bảo ngài đi chém bọn chúng đi.” Tôi cười
nói.
“Nói nghe dễ nhỉ. Trốn bọn họ còn không được, làm sao
tôi đi chém được?”
“Tự ngài nghĩ cách đi.”
Hắn yên lặng không nói, đột nhiên cả người rung lên,
ghé sát vào tôi thấp giọng nói:
“Dẫn bọn chúng ra ngoài, rồi giết.”
“Làm sao dẫn?” Tôi tò mò hỏi.
“Hà hà…” Cho dù là xung quanh tối đen, tôi cũng có thể
cảm giác được môi hắn đang nở một nụ cười tươi tà ác, “Đương nhiên phải có mồi
dẫn…”
“Mồi?” Tôi mờ mịt hỏi. Trong lòng dâng lên dự cảm có
điềm xấu.
“Đúng vậy. Nếu một mình đi ra ngoài, bọn chúng nhất
định sẽ tấn công ngay, cho dù không tấn công, cũng sẽ nhô đầu ra nhìn.”
“Ồ, ngài vẫn muốn ra ngoài chém bọn chúng sao?” Tôi
vui vẻ nói.
“Tôi không đi ra đâu. Tôi ở phía sau dùng tên bắn bọn
chúng.”
“Ý của ngài là…”
“Ý tôi là, cô đi làm mồi dụ, tôi ở phía sau dùng tên
bắn bọn chúng.”
“Ngài…” Tôi gần như suýt ngất đi. Hắn nhất định là
nước vào não rồi.
Nhưng mà không may, tôi phát hiện nước vào não không
chỉ có hắn, còn có cả tôi. Mặc dù thấy chủ ý này thật vớ vẩn, nhưng sâu trong
lòng đã chấp nhận đề nghị này của hắn.
Hoặc là, hắn vốn chính là một người đàn ông
giống như tử thần, cho dù nói ra bất cứ điều gì cũng có thể làm người ta nhận
lời.
“Thật sự phải làm như vậy à?” Tôi đành chịu mà nói.
“Đừng dài dòng, tôi còn muốn đi lấy đầu Lưu Bị nữa!”
Hắn không kiên nhẫn nói.
“Ngài cần phải nghĩ cho kỹ nha, bây giờ ngài đang dùng
đệ nhất mỹ nữ Giang Đông làm mồi giết người đấy.” Tôi thở dài, nói.
“Cô cũng nên nghĩ cho kỹ, cô bây giờ là được Giang
Đông đệ nhất tuấn nam trưng dụng làm mồi giết người đấy.” Hắn không chút khách
khí trả lời.
… Tôi lại một lần nữa suýt ngất đi.
Trước khi tôi vòng ra ngoài tảng đá, hắn đột nhiên kéo
tôi lại. Hắn cởi mũ giáp của mình xuống, lại tháo áo giáp ra, đưa cho tôi và
nói: “Vẫn là mặc vào đi, sẽ an toàn hơn một chút.”
Tôi cuối cùng cũng có chút cảm kích mà gật gật đầu.
Nhưng sau khi nhận lấy bộ áo giáp này, chút cảm kích mới rồi lập tức tan thành
mây khói.
—— sao lại có bộ áo giáp nặng như thế chứ! Tôi
vừa nghiến răng nghiến lợi mặc bộ giáp nặng chết người đó, vừa mắng hắn hàng
ngàn lần trong đầu. Sau khi mặc xong cả bộ, tôi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa
ngã xuống mặt đất.
Kẻ đáng giận vĩnh viễn sẽ không tự mình ý thức là bản
thân mình đáng giận. Hắn gọn gàng lưu loát đẩy tôi một cái ra phía ngoài.
Tôi vừa bước ra, trước mặt liền có thêm hai gã binh sĩ
Thục không biết đã đến từ lúc nào. Nhưng đương nhiên là tôi càng kinh hoảng hơn
bọn hắn nhiều.
Tôi suýt chút nữa la lên, ánh đao chợt lóe, hai người
buông mình ngã trên mặt đất. Đao này thật nhanh, bọn hắn thậm chí không kịp
phát ra tiếng rên rỉ trước khi chết.
“Cứ đi thẳng về phía trước, ” Cam Ninh ở phía sau tôi
thấp giọng nói, “Phát ra chút tiếng động đi, nhưng không cần phải quá lớn. Chỉ
cần để kẻ địch ở gần nghe thấy là được rồi.”
Tôi gật gật đầu, hắn lại vỗ vỗ vai tôi, nói: “Đừng sợ,
chỉ cần hai chân đứng trên mặt đất, không có bất kỳ nơi nào có thể an toàn hơn
bên cạnh tôi.”
Cho dù biết hắn nhìn không thấy, tôi vẫn trợn trừng
mắt với hắn.
Tôi lại lần dò bước về phía trước mấy bước, lại thấy
hai tiểu binh nhô đầu ra từ một mỏm đá.
Gần như cùng lúc khi bọn hắn nhô đầu ra thăm dò, hai
mũi tên liền chuẩn xác mà xuyên qua đầu bọn hắn.
Tôi kiềm nén cảm giác buồn nôn, lại bước về phía
trước. Cứ như vậy, tôi một đường mà đi, hắn một đường cách tôi phía sau không
xa mà dùng tên bắn những Thục binh vừa xuất hiện.
Cứ như vậy chúng tôi đã đến được cửa động. Ở cửa động
có năm sáu người đang đứng, thấy tôi chầm chậm bước ra, mang bộ giáp nặng nề to
lớn gần như không thấy người, bọn chúng đều lắp bắp kinh hãi, sau đó rút kiếm
ra.
Cùng lúc đó, Cam Ninh thét dài một tiếng, nhảy ra từ
phía sau tôi.
Bọn họ đánh nhau quyết liệt một hồi, đao trong tay hắn
rốt cuộc đâm thủng tim gã Thục binh cuối cùng.
Tôi vẫn còn đứng sững sờ ở nơi đó, hắn huýt dài một
tiếng, từ xa xa một con ngựa trắng như tuyết, bốn vó đen nhánh chạy đến. Thật
sự là một con ngựa xinh đẹp, tôi cũng không nhịn được nhìn nó mấy lần.
Hắn cầm dây cương, nói với tôi: “Lên ngựa.”
Tôi làm theo, vụng về, run run rẩy rẩy ngồi lên con
ngựa kia. Hắn lại nói bên tai con ngựa, dùng giọng nói còn dịu dàng hơn nhiều
so với khi nói chuyện với tôi, nói: “Đi, đem nàng đưa đến nơi của tên
tướng quân trẻ con kia.”
“Nó nghe hiểu à?” Tôi tò mò hỏi.
“Nó còn thông minh hơn cô nhiều đấy, ” hắn khinh
thường nói, “Cô chỉ cần để nó tự chạy là được rồi.”
“Còn ngài thì sao?”
“Tôi? Đương nhiên là chạy đi lấy đầu Lưu Bị. Tôi chỉ
cần tùy tiện cướp một con ngựa là được. Tuyết Lạc nhờ cô chiếu cố thay tôi.”
“Được rồi, ” tôi nói, “Trở về lại cùng ngài tính nợ
vậy.”
Hắn cười lớn vụt một roi nhẹ lên con ngựa. Con ngựa
như tên rời dây cung mà chạy một mạch.
”Trở về lại cùng cô tính nợ.” Xa xa, tôi nghe
thấy hắn cười nói như vậy.
Sau đó tôi quay đầu, hình dáng hắn nhanh chóng nhỏ đi.
Một cảm giác quỷ dị không rõ đột nhiên dâng lên.
Tôi đã quên điều gì sao?
Nhưng tôi cũng không rảnh nghĩ nhiều. Cơn mỏi mệt rất
nhanh chiếm cứ thể xác và tinh thần. Tôi đã rất lâu rồi chưa chợp mắt.
Tuyết Lạc quả nhiên là một con ngựa kỳ lạ. Điều kỳ lạ
của nó giúp nó nghe hiểu lời Cam Ninh nói, dễ dàng tìm được quân doanh Ngô, dễ
dàng tìm được doanh trướng của Lục Nghị, thậm chí, còn trực tiếp đưa tôi đến
bên cạnh chàng.
—— những lời này thật sự không phải nói thừa, nó thật
sự trực tiếp đưa tôi đến “bên cạnh” Lục Nghị.
“Ầm” một tiếng, con ngựa trực tiếp phá cửa doanh trại,
đụng ngã cây cột đầu tiên trong doanh trướng, sau đó đứng trước án thư của Lục
Nghị.
Chàng đang xem văn thư bên án. Tiếng động như vậy
chàng cũng không ngẩng đầu lên. Chàng đang phê chữ lên văn thư, vừa trầm tĩnh
nói:
“Cam tướng quân, bây giờ ta thật sự không thể thay
ngài giao nộp tiền phạt.”
Tôi nói: “Là ta.”
Chàng ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt
chàng có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có dịu dàng trong suốt. Chàng nhìn tôi
như thế thật lâu, sau đó mỉm cười ôn hòa, nói: “Ta biết nàng sẽ trở về mà.”
Tôi cười một cái, chậm rãi leo xuống ngựa. Lúc xuống
ngựa, thật sự tôi rất muốn cứ ngã thẳng xuống rồi nằm ngủ một giấc. Nhưng trước
mặt chàng, tôi phải cố gắng tao nhã nâng lên một chân chuyển qua, sau đó làm
động tác như khiêu vũ, cố gắng tao nhã nhẹ nhàng —— nếu không tính tới âm thanh
trầm đục nặng nề khi rơi —— trên mặt đất. Sau khi hoàn tất, tôi thiếu chút nữa
ngất đi.
“Không bị thương chứ?” Chàng hỏi.
“Không bị thương.”
Tôi kiềm chế cảm giác muốn ngất đi, đáp.
Chàng gật gật đầu, sau đó còn nói:
“Nơi này mọi việc đều ổn cả. Thục quân có thể nói là
đã bị đánh bại. Bọn Phan Chương đang đuổi theo Lưu Bị về hướng tây. Lạc Thống…”
Tôi nỗ lực nghe mỗi một lời của chàng, nhưng thanh âm
của chàng ở tôi trong tai vẫn dần dần không rõ; tôi muốn nhìn thật rõ gương mặt
mà tôi ngày nhớ đêm mong, nhưng mà gương mặt này vẫn dần trở nên mơ hồ trong
trong tầm mắt tôi… Mà dần dần rõ ràng trong mắt, là chiếc giường của chàng ở
phía sau trong doanh trại. Đó chỉ là một chiếc giường rất bình thường. Nhưng ở
trong mắt tôi, cái giường đó bây giờ hẳn là đồ vật tốt nhất trên đời. Thoạt
nhìn mềm mại như vậy, lại sạch sẽ như vậy… Không không, tôi thật sự không có
chút ý nghĩ nào khác, tôi chỉ là muốn ngủ…
“Bá Ngôn, ta biết là rất thất lễ…” Tôi đột nhiên nói
như vậy.
Chàng nghi hoặc nhìn tôi, mà tôi vừa cố gắng thật tao
nhã —— kỳ thực đã không thể tao nhã nữa—— cởi xuống mũ giáp, áo giáp, vừa nói
với chàng:
“Có lẽ ta hẳn là nên chờ chàng sắp xếp ổn thỏa… Có lẽ
ít nhất ta nên đi tắm rửa trước… Nhưng ta thật sự mệt chết rồi…”
Nghi hoặc trong mắt chàng dần dần mất đi, môi mỉm
thành một nụ cười ôn hòa.
“Ta biết điều này thật thất lễ…” Vừa đi qua bên người
chàng, vừa nói, “Chàng có thể tìm hai quân sĩ nâng ta đến doanh trướng khác,
hoặc là chàng tốt bụng tặng lại chỗ này cho ta… Tóm lại ta không chịu được
rồi…”
“Ta muốn ngủ trước…”
Cùng lúc nói câu cuối cùng, tôi ngã người thật mạnh
lên chiếc giường kia— chiếc giường mềm mại, ấm áp, tản ra mùi hương sạch sẽ,
làm cho tôi cảm động không thôi, cơn buồn ngủ giống như chiếc lưới thật lớn,
trong nháy mắt nặng nề bao trùm xuống dưới.
Trong nháy mắt còn chút ý thức lưu lại, tôi cảm giác
được chàng đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng phủ chăn lên người tôi, lại kéo mành
bố lại đi ra ngoài.
Sau đó tôi vui vẻ nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
—— tôi rốt cuộc có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.