3
Ta ở ẩn trong phủ đã lâu nên chỉ nhớ tin tức lúc trước là ca ca và quân đội Thẩm gia bị nội gián phản bội nhưng không biết người đó là ai.
Ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể để cho ca ca biết chuyện ta đang làm được. Hiện tại tốt nhất là tìm một nơi dừng chân ở Bắc Cảnh, sau đó trà trộn vào quân đội Thẩm gia để bắt tên nội gián đó ra. Một mình khó đi nên ta theo đoàn buôn ra khỏi cửa ải nhưng không ngờ lại gặp phải một đám mã tặc trên đường đi.
Bắc Cảnh giáp ranh với Ô Tạng, thường có mã tặc của Ô Tạng tràn sang nhằm cướp bóc người đi đường và thương nhân.
Một gã cầm đầu nói một câu bằng tiếng Ô Tạng, thấy mọi người hoảng sợ không nhúc nhích thì lại lớn tiếng hét lên một lần nữa.
Từ trong đoàn buôn đi ra một vị tiên sinh trông gầy gò, thoạt nhìn chỉ mới ngoài hai mươi.
Gã ngồi trên lưng ngựa vung đao múa kiếm trên đầu vị tiên sinh nọ dọa cho hắn sợ đến mức lập tức quỳ xuống đất, dùng tiếng Ô Tạng cầu xin tha thứ, rồi quay đầu lại phiên dịch:
"Hắn nói lôi nữ nhân cùng trẻ con ra ngoài, đồ quý gì cũng lôi ra cho bằng hết!”
Mọi người không dám nhúc nhích, vị tiên sinh thấy vậy liền tháo mũ đang đội trên đầu xuống lấy ra vài thỏi bạc vụn bên trong vội vàng dâng lên.
"Hắn nói giao đồ có giá trị ra thì sẽ không giết người."
"Tiên sinh cũng không cần phải sợ như vậy, quốc lực Đại Chu của chúng ta hùng mạnh, hẳn là bọn chúng cũng có chút kiêng dè, hay là tiên sinh nói chuyện với bọn chúng đi..." Người đàn ông trông giống chưởng quầy cười cười, tiến lên định vái chào. Gã cầm đầu thấy vậy liền giơ đao chém xuống, chặt đứt mười ngón tay của hắn, mặc kệ gả chưởng quầy đang kêu la thảm thiết, hắn đưa mũi đao nhỏ máu chỉ vào mọi người, dùng thứ tiếng Hán sức mẻ cứng nhắc nói:
"Tiền! Nữ nhân!"
Mọi người mới phản ứng lại, vội vàng tháo đồ trang sức vàng bạc trên người xuống.
Mã tặc thấy chiếc vòng vàng trên tay một bà lão thì nổi lòng tham, bà lão run rẩy muốn tháo xuống đưa cho hắn nhưng dường như tên cướp chẳng còn chút kiên nhẫn nào, giơ đao chém xuống chặt đứt cánh tay bà lão.
Tiếng khóc than và tiếng giết chóc vang trời khiến cho bầu trời hoàng hôn đỏ như máu.
Tên cầm đầu dùng đao vén bức màn che mặt ta lên, nhìn thấy vết sẹo ngang trên mặt ta, thì hơi do dự nhưng vẫn đuổi ta lên xe.
Ta dùng sức bóp chặt lòng bàn tay, trong tình thế cấp bách lại không nghĩ ra được một đối sách nào.
Đúng lúc này, Thẩm Kinh Sương xuất hiện.
Hắn mặc một thân hồng y cưỡi ngựa đến, lấy một chọi bảy, động tác thoăn thoắt nhanh nhẹn như sao băng, lưỡi kiếm loé sáng vụt qua mặt ta mang leo sương tuyết lạnh giá.
Lần đầu tiên ta biết, giết người cũng có thể gọn gàng lưu loát như vậy…
Hắn cứu chúng ta, đám phụ nhân kinh hồn bạt vía cuối cùng cũng khóc thành tiếng bắt đầu tản ra để đi tìm thi thể người thân mình.
Ta nhìn thẳng vào hắn.
Ta nhớ thánh chỉ nói rằng trong trận chiến với Nguyệt Minh của Ô Tạng, chủ tướng Thẩm gia vô năng cố chấp khiến cho bảy vạn quân đại bại, triều đình phải cắt đất để đền tội, chưa kể là còn phải gửi người đi hòa thân.
Khi Thẩm Kinh Sương và phụ thân hắn là Thẩm Nghị bị chém đầu, ta cũng từng đi xem.
Họ bị dùng hình đến mức như được vớt từ trong vũng máu ra nhưng dáng quỳ vẫn thẳng tắp, đờ đẫn nhìn lên trời.
Thánh Thượng nổi giận, Thẩm đại tướng quân bị chém đầu ở cổng thành, còn đầu của Thẩm Kinh Sương được đặt trong hộp gấm, nhanh chóng vượt qua trăm dặm đưa đến Ô Tạng, làm của hồi môn cho công chúa hòa thân.
Mặc dù ta và Thẩm Kinh Sương chỉ từng chơi với nhau thời thơ ấu nhưng một chủ tướng vô dụng vô năng như vậy, xét đúng tội thì phải giết.
Khi tay Thẩm Kinh Sương đưa ra trước mặt ta, ta vô thức rụt tay lại.
"Chiếc vòng tay mã não này, không phải của cô nương sao?"
Chưa kịp để ta nghi ngờ thì chiếc vòng tay đó đã được đeo vào cổ tay ta.
"Này! Bùi huynh, qua đây dọn dẹp một chút!"
Nghe thấy cái tên này, ta đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy ca ca cùng một đám lính đang chạy đến. Sao mới đi có mấy ngày mà ta lại thấy ca ca gầy đi, cũng đen đi nhiều nữa.
Ta kìm nén trái tim muốn gọi ca ca, nhiều lần cúi đầu lau nước mắt sau bức màn che mặt.
"Ở đây cũng có người thân của cô sao?" Thẩm Kinh Sương đột nhiên hỏi ta nhưng ta không muốn để ý đến hắn.
"Cô nương, người đã chết thì không thể sống lại, mong cô đừng quá đau thương." Ca ca lên tiếng.
Ta do dự gật đầu.
"Nàng ấy hình như rất ghét ta?" Thẩm Kinh Sương khoanh tay, đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Sao ta không nhớ là ta đã đắc tội với ai nhỉ? Ta nhớ người ta đắc tội gần đây nhất là muội muội Bùi huynh..."
"Quên không nói với ngươi, muội muội ta đã gả cho người ta rồi, đừng trêu chọc muội ấy nữa."
"Gả cho người ta? Khi nào vậy?"
"Cảnh Vương gia đích thân mở lời với Thánh Thượng, nói rằng đã ngưỡng mộ muội muội ta từ lâu, hẳn sẽ đối xử tốt với muội muội ta."
... Không có đâu, ca ca, hắn không đối xử tốt với ta.
... Một chút cũng không tốt.
"...... Sao ta lại không biết nhỉ." Thẩm Kinh Sương lẩm bẩm: "Bùi Nguyệt này cũng thật là..."
Bọn lính hộ tống đám nữ nhân sống sót sau vụ cướp trở về, chỉ còn lại ta và vị tiên sinh gầy gò kia không có nơi nào để đi.
Ta kéo vạt áo Thẩm Kinh Sương.
"Này, chẳng phải cô nương rất ghét ta sao?" Hắn đột nhiên cười xấu xa: "Ta cứ không thích giữ cô lại đó, trừ khi cô cầu xin tiểu gia, rồi khen tiểu gia kiếm pháp siêu phàm thì may ra..."
"...... Cầu xin ngài." Ta dừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài kiếm pháp siêu phàm lắm..."
Nghe thấy giọng nói của ta, Thẩm Kinh Sương sửng sốt, ta tưởng hắn nghe ra giọng nói của ta, ai ngờ hắn lại bĩu môi:
"Hóa ra không phải là người câm à?"
Ta và vị tiên sinh gầy gò kia được ở lại, hắn không có nơi nào để đi nên gia nhập đội tân binh, còn ta nói ta biết nấu cơm nên được phân vào nhà bếp phụ trách cơm nước.
Vừa mới đưa ta vào bếp, vị đứng đầu nhà bếp họ Trương đã ôm tay nhìn ta:
"Thẩm thiếu gia, cô nương này muốn ở lại đây thì không sao, chỉ là nàng ấy không chịu để lộ mặt thật, ngài không sợ nàng ấy là gián điệp sao? Có thể hạ độc vào đồ ăn để hại chết huynh đệ chúng ta đó?"
Ta vô thức che chắn bức màn che mặt.
Ta còn phải tìm ra tên nội gián đó, không thể để bọn họ nhận ra ta.
"Sợ gì?" Thẩm Kinh Sương nhẹ nhàng gõ vào bức màn che mặt của ta: "Sau này đồ ăn nàng làm, ta ăn trước là được."
4
“Này, nghe gì chưa? Muội muội của Bùi huynh đào hôn rồi.”
“Thánh Thượng không trách tội, chỉ nghe nói Cảnh Vương gia rất thất vọng.”
Nghe mọi người đang bàn tán mà hai tay ta run lên, làm dầu nóng bắn lung tung khắp nơi.
“Bộ gả cho Cảnh Vương gia không tốt sao? Gả qua đó, mỗi sáng chắc chắn được uống một bát nước đường, không chừng ngày nào cũng được ăn bánh bao bột mì trắng nữa kìa.”
“Mặc dù muội muội của Bùi ca bị hủy dung nhưng ta thấy dù có không bị hủy dung đi nữa thì cũng không thể đẹp hơn Huỳnh cô nương được.” Tên lính tên Đại Tráng cười hí hửng đưa bát qua, “Huỳnh cô nương, cho thêm một bát nữa.”
Ta không dám dùng tên Bùi Nguyệt nên tự xưng là Tiểu Huỳnh.
Vì tay nghề nấu ăn của ta tốt nên từ từ cũng được mọi người tín nhiệm, từng bước từ người quét dọn trở thành bếp chính. Ngay cả người nghiêm khắc như phụ thân của Thẩm Kinh Sương sau khi ăn món ta nấu cũng chịu nhìn ta với ánh mắt dễ chịu hơn.
Khi ta mới được phân qua bên hậu cần đã gây ra một trận sóng gió lớn, vì quân đội Thẩm gia trước giờ không có nữ tử. Huống hồ là một người như ta, cả ngày không che mặt bằng mạng thì cũng ôm khư khư cái mũ rơm không buông.
Trong quân đội có rất nhiều thiếu niên nghịch ngợm, lúc rảnh rỗi họ thường bàn tán về những thói quen kỳ quặc của ta:
“Rượu của tửu lâu nổi tiếng nhất nhì thành Trường An cũng không ngon bằng rượu mà Huỳnh cô nương nấu nữa.”
“Đồ ăn do Huỳnh cô nương nấu cũng tuyệt lắm.”
“Huỳnh cô nương dịu dàng, chỉ là trời nóng cũng đội mạng che mặt, không biết là do xấu quá hay đẹp quá nữa.”
Dần dần, họ không kìm nén được sự tò mò nữa.
Ta cúi xuống rửa rau, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai cái đầu khả nghi bên cửa sổ.
Ta hái hoa nấu rượu, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải một đôi mắt theo dõi ta ở trên cây.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, tiền cược để vén mạng che mặt của Huỳnh cô nương đã lên đến mười con thỏ rừng.
Mãi cho đến hôm nay, họ rõ ràng đang bàn tán về Cảnh Vương phi mà chẳng hiểu sao chuyện một hồi vẫn quay về phía ta. Buổi chiều, ta ra bờ sông hái rau dại, vừa cúi đầu thì mũ rơm đã bị lực đạo đánh rơi làm cho mũ rơm lăn lông lốc ra xa, ta muốn nhặt lại cũng chẳng kịp nữa.
Một thiếu niên núp ở xa thổi còi một tiếng, ra lệnh:
“Triệu Tam! Lên đi! Xem thử Huỳnh cô nương trông thế nào.”
Hóa ra là vị tiên sinh gầy gò hôm đó tên là Triệu Tam. Hắn do dự không dám tiến lên liền bị mọi người chế giễu:
“Ngươi ngay cả người Ô Tạng cũng có thể nịnh nọt cầu xin tha thứ kia mà, nếu Huỳnh cô nương tức giận thì ngươi cứ xin lỗi một câu là được rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, quỳ xuống đất, nói lại bằng tiếng Ô Tạng đi.”
“Mẹ nó, ông đây ghét nhất cái loại nhát gan như thế này!”
Chắc là vì trước đây Triệu Tam đã quỳ gối trước người Ô Tạng nên bây giờ bị xa lánh không ít. Hắn cúi đầu như gom hết sự dũng cảm trong lòng, cuối cùng cũng liều lĩnh chạy về phía ta nhưng lại bị vấp cục đá ngã nhào trước mũ rơm.
Bốn bề vắng lặng như tờ, sau đó một loạt tiếng cười bùng nổ ồn ào như tiếng nước lạnh đổ vào chảo dầu sôi vậy.
“Nghe nói mẫu thân hắn vốn là người Ô Tạng, quả nhiên người Ô Tạng ai cũng đều hèn hạ.”
“Hóa ra là nịnh nọt như thế, có lý do cả.”
Những lời sỉ nhục chế giễu cứ văng vẳng bên tai. Triệu Tam đột nhiên nằm im không nhúc nhích rồi từ từ bắt đầu nức nở.
“Không phải chứ, hắn khóc rồi?”
“Ha ha ha... Khóc thật à? Thật hay giả vậy?”
“Đừng quan tâm đến tên nhát gan này nữa, chúng ta đi xem Huỳnh cô nương đi!”
Binh lính không rảnh quan tâm đến hắn mà chỉ một lòng chạy về phía ta. Lúc này ta đang dựa vào một gốc cây, không biết trốn vào đâu thì chợt có một lực kéo ta lại, làm cả người ta ngã ngửa trên bãi cỏ, mùi cỏ xanh tràn ngập trong mũi ta.
"Suỵt——"
Là Thẩm Kinh Sương.
Hắn nằm ở đây đọc sách, khó trách ta lúc nãy không nhìn thấy hắn. Thẩm Kinh Sương ngồi dậy, hắn quay đầu, tiện tay lấy sách binh pháp che lên mặt ta.
Ánh nắng rất đẹp, những bông hoa nhỏ trên bãi cỏ đung đưa theo gió, phát ra tiếng xào xạc, sách binh pháp che trên mặt khô ấm có mùi mực nhàn nhạt, ta thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh núi tuyết ở Bắc Cảnh, tuyết trên núi lấp lánh ánh bạc làm ta chói mắt.
"Thiếu, Thiếu tướng quân——"
Thấy Thẩm Kinh Sương, mọi người liền tản ra, ngay cả Triệu Tam cũng vội vàng lau nước mắt bỏ chạy.
Hắn nhặt mũ rơm trên mặt đất lên đưa cho ta nhưng vẫn nhất quyết không nhìn ta.
"Ngài không hỏi sao?" ta do dự mở miệng.
"Ai cũng có tâm sự, không hại trời hại đất là được."
Tối hôm đó, Triệu Tam và ta đều bị gọi đến phòng của Thẩm Kinh Sương.
"Ngươi đừng oán hận bọn họ, quả thực người Ô Tạng đã giết rất nhiều huynh đệ của chúng ta." Thẩm Kinh Sương trông có vẻ già dặn khi dạy dỗ: "Nhưng đã nhập ngũ thì đều là huynh đệ cùng vào sinh ra, tử nếu bọn họ còn xa lánh ngươi thì còn có quân pháp phạt bọn họ, ngươi đừng nghe người khác xúi giục làm những chuyện không nên làm."
Triệu Tam cúi đầu không nói gì.
"Chuyện hôm nay, còn phải nhờ Huỳnh cô nương quyết định." Thẩm Kinh Sương nhìn Ta: "Tiểu Huỳnh, ngươi nói xem nên phạt hắn thế nào, phạt cả tiểu đội của hắn thế nào nữa.”
Triệu Tam cầu xin nhìn ta.
Hắn trông còn nhỏ hơn cả ca ca của ta một tuổi, nếu ta phạt hắn lại liên lụy đến những người khác thì chắc hẳn về sau hắn sẽ càng khó sống.
"Vậy thì phạt hắn... tối nay không được ăn cơm." ta suy nghĩ một chút: "Cho hắn một mình đói bụng, để coi mấy người khác có không xấu hổ mà vẫn ăn cơm không?”
Triệu Tam ngơ ngác nhìn ta, hắn dường như không tin bản thân chỉ bị phạt như vậy.
"Không hài lòng sao? Vậy thì... ngày mai cũng không được ăn?" Thấy hắn vẫn ngây ra, ta cười nói.
"Không, không phải, cảm ơn Huỳnh cô nương!" Triệu Tam vội vàng chắp tay với ta.
Thẩm Kinh Sương không tìm mấy người khác gây phiền phức nên có lẽ bọn họ sẽ nghĩ rằng Triệu Tam đã gánh hết mọi tội lỗi, không bán đứng họ. Có như vậy thì sau này Triệu Tam sẽ dễ sống hơn một chút.
Tiền cược để vén mạng che mặt của Huỳnh cô nương đã tăng từ mười con thỏ rừng lên thành hai mươi quân côn.
"Suỵt! Thiếu tướng quân đã nói, ai dám trêu chọc Huỳnh cô nương thì sẽ bị trói lại không cho ăn cơm, rồi còn phái hai người đến bên tai hắn gặm đùi gà, mà còn phải nhai chóp chép thành tiếng mới được nha."
Nghĩ đến hình phạt tàn nhẫn như vậy, mọi người đều rùng mình. Ta không nhịn được bật cười, chiêu độc ác như vậy có lẽ chỉ có Thẩm Kinh Sương mới nghĩ ra được mà thôi.
Tối hôm đó, Thẩm Kinh Sương đưa ta về, hắn đưa cho ta một chiếc sáo được mài từ xương chim nhạn:
"Đây là sáo chó hả?"
“...”
"Sáo nhạn! Đây là sáo nhạn! Tử Sáp của ta có thể nghe thấy đó."
Con ngựa tía đen tuyệt đẹp bên cạnh hắn hí lên một tiếng đầy kiêu hãnh.
"...... Ta cũng có thể nghe thấy."
Ta nghi ngờ hắn đã đoán ra thân phận của ta, thử dò hỏi hắn:
"Ngài không hỏi sao?"
"Cô muốn nói không?"
…
"Thẩm Kinh Sương, ta biết ngài là một thân võ nghệ tài giỏi nhưng đừng chủ quan khinh địch. Tự cao tự đại chỉ hại người hại mình mà thôi.”
“Còn nữa... mỗi trận chiến, nhất định phải cẩn thận đề phòng kẻ gian bán đứng, đừng dễ dàng tin bất kỳ ai."
Ta không thể nói với hắn, chính sự cố chấp của hắn và phụ thân hắn đã hại chết tất cả mọi người. Trong trận chiến đó, ta chỉ biết đúng lúc thiên tai, lương thảo bị cắt đứt, có kẻ gian bán đứng, chủ tướng lại chủ quan khinh địch. Nghĩ đến năm đó không tìm được thi thể của ca ca là nước mắt ta lại trào ra.
Thấy hốc mắt ta đỏ hoe, Thẩm Kinh Sương đột nhiên luống cuống:
"Ta biết rồi, ta sẽ không như vậy nữa, sẽ không như vậy nữa…”
"...... Đừng khóc nữa, ôi chao, ta thề, ta thề được không?"
Thẩm Kinh Sương vội vàng thề thốt, trông giống hệt một con sói đuôi to đang ngoe nguẩy cái đuôi, ta nhìn mà không nhịn được bật cười.
"Vậy mới phải chứ, là một cô nương thì phải cười nhiều vào."
Đợi Thẩm Kinh Sương đi rồi, ta quay người đóng cửa. Đột nhiên một cơn gió thổi tắt nến, trong phòng chỉ còn ánh trăng mờ ảo.
Có một bóng đen ôm lấy ta, hắn áp ta vào cửa, dễ dàng móc chiếc sáo nhạn trên cổ ta ra:
"Cái gì đây? Tín vật định tình?"