Liên Tĩnh Phong nhìn bọn họ, lộ vẻ mặt hoang mang: "Mấy người nợ bao nhiêu tiền?" Bộ dáng ngạc nhiên và thất vọng chẳng khác gì người mẹ già xui xẻo mới phát hiện con mình nợ tiền bọn cho vay nặng lãi.
A Bảo thấy ánh mắt đồng tình của đám người trong khách sạn nhìn mình thì đoán ngay được ai là người đứng phía sau màn.
A Bảo cúi đầu xem đồng hồ: "Mười hai giờ hơn, một ngày đã qua, hoá ra đã tới thời gian hối hận của chúng ta. Trưởng thôn uy tín ghê!"
"..." Thương Lộ Lộ nói, "Bây giờ nịnh nọt người ta cũng không kịp nữa rồi, chúng ta phải nghĩ xem tối nay nên làm thế nào đây?"
A Bảo nhìn về phía Liên Tĩnh Phong: "Không phải còn có một người thoát nạn sao?"
Liên Tĩnh Phong: "..."
Liên Tĩnh Phong dựa vào nhan sắc để thuê được cái phòng có diện tích lớn nhất, mặt vô cảm nhìn ba người khách không mời mà đến biến cái phòng đơn rộng rãi của anh thành cái phòng trọ ọp ẹp của sinh viên.
Trước khi chấp nhận được thực tế, anh hấp hối níu kéo: "Chẳng lẽ khắp thôn Thường Nhạc chỉ có một khách sạn thôi ư?"
A Bảo nói: "Tôi không biết trong thôn có bao nhiêu cái khách sạn, nhưng tôi biết, trong thôn chỉ có một trưởng thôn."
Liên Tĩnh Phong: "?"
Thương Lộ Lộ thấy vết máu loang lổ từ vết thương thấm qua quần áo của anh, đau lòng nói: "Chưởng môn, để em giúp anh xử lý vết thương trước."
A Bảo nắm bắt cơ hội mà nói: "Tiện nghe một câu chuyện về anh hùng xứ khác đại chiến ác bá thôn Thường Nhạc nha."
Vì để có được quyền cư trú hợp pháp, A Bảo kể chuyện đến nhịp nhàng, trưởng thôn ấy lắc mình một cái biến thành ma đầu hung ác khó ăn như Đại Kính Tiên ngày xưa.
Liên Tĩnh Phong ngẫm nghĩ, hỏi: "Mục đích mọi người tiếp tục ở lại đây là gì?"
A Bảo ngẩn ra.
Liên Tĩnh Phong nói một cách bình tĩnh: "Minh hôn cậu làm chủ trì đã xong, vụ án Khâu Mẫn cảnh sát đã tiếp nhận, hồn phách Chu Mỹ Thúy ở trong tay cậu... Cậu còn muốn làm gì nữa?"
A Bảo hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn biết kẻ trong rừng hoa đào ai? Vì sao muốn bắt anh và Thương Lộ Lộ hả?"
Liên Tĩnh Phong nói: "Mỗi lần xảy ra chuyện toàn là khi chúng ta đến Quách Trang, cho nên chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này, việc sẽ được giải quyết dễ dàng."
A Bảo mơ màng cảm thấy không đúng, lại không nói được không đúng chỗ nào, đành phải dùng quyền trợ giúp hỏi ý kiến bạn đồng hành mà nhìn về phía Ấn Huyền.
Không ngờ Ấn Huyền lại gật đầu: "Được."
Được?
A Bảo nghẹn họng nhìn trân trối.
Liên Tĩnh Phong đối diện Ấn Huyền hai giây, trong chốc lát trao đổi mấy trăm GB thông tin, thống nhất ý kiến.
A Bảo: "..."
Cậu hỏi Thương Lộ Lộ: "Em thấy sao?"
"Em nghe theo chưởng môn."
A Bảo nói: "Thật ra Liên chưởng môn thích... đệ tử tính cách quyết đoán và tự chủ cơ."
Thương Lộ Lộ rũ vai, tức khắc tiếp thu thông tin "Chưởng môn đúng là không thích mình", lẳng lặng cầm lấy túi makeup vào toilet.
...
Từ từ! Em gái! Ý của anh không phải vậy!
A Bảo áy náy muốn đuổi theo Thương Lộ Lộ, lại bị chân Ấn Huyền nhẹ nhàng đẩy một cái, ngã trở về sô pha.
Liên Tĩnh Phong chậm rãi nói: "Buổi tối hôm nay..."
Ấn Huyền nói: "Các cậu ngủ đi."
Liên Tĩnh Phong ngó A Bảo đang rúc trên ghế sô pha cọ lên người Ấn Huyền: "Tôi ngồi cũng được."
Ấn Huyền nói: "Ta với em ấy đi ra ngoài, ngày mai về."
Đi ra ngoài?!
Núi rừng vừa hoang vu vừa tối đen như mực thế này... Hình như có kích thích quá không?
A Bảo ngượng ngùng đưa mắt nhìn Ấn Huyền, sau đó tháo một tấm rèm xuống, trên mặt lộ vẻ chờ mong chuẩn bị xuất phát.
Liên Tĩnh Phong: "..."
Anh còn tốt bụng nhắc nhở: "Cẩn thận muỗi đốt."
Ấn Huyền từ sau khi quen A Bảo đã vứt bỏ việc giải thích, mặt không đổi sắc nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt vừa khâm phục vừa dò hỏi của Liên Tĩnh Phong.
Đường càng đi càng hẻo lánh, trăng càng đi càng sáng tỏ.
Rất nhiều lần A Bảo cảm thấy tất cả các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà đều đầy đủ, nhưng Ấn Huyền không hề ngoảnh đầu mà vẫn bước về phía trước.
Lại đi ngang qua một địa điểm thích hợp để "làm bậy làm bạ", cậu không nhịn được, mở miệng: "Em thấy chỗ này cũng được."
Ấn Huyền nói: "Tối quá."
Tối mới tốt chứ!
Tối lửa tắt đèn, chỉ có ta và chàng.
Ảo tưởng tí thôi chứ không dám nói đâu.
Nhưng Tổ sư gia muốn sáng...
Chẳng lẽ là muốn nhìn rõ hơn?
A Bảo vén lại tấm rèm cồng kềnh quấn quanh eo. Vốn ghét bỏ rèm của khách sạn vàng rực rỡ trông đến thô tục, nhưng làm khăn trải giường... lại hiện vẻ trắng sáng.
"Nơi này đi." Ấn Huyền cuối cùng cũng dừng bước chân.
A Bảo nhìn bốn bề xung quanh đất trống không gì ngăn trở, khẩn trương nuốt nước miếng: "Nơi này hơi trống trải ấy Tổ sư gia?"
Ấn Huyền vừa lòng gật đầu, nói: "Vừa đủ ánh trăng."
Không ngờ người lại có sở thích này đó, Tổ sư gia!
A Bảo bừng bừng phấn khích trải rèm, Ấn Huyền bảo cậu ngồi xuống.
Ngồi?
A Bảo chớp mắt: "Người ngồi trước."
Ấn Huyền nhướng mày.
A Bảo ám chỉ: "Người ngồi xuống trước rồi em mới ngồi."
...
Ấn Huyền nói: "Đợi em hấp thu đủ ánh trăng hẵng nói đến việc khác."
...
Đề tài thay đổi quá nhanh với suy nghĩ của A Bảo, cậu chết lặng vì sự khác biệt này.
Ánh trăng vẫn là ánh trăng vừa rồi, nhưng tâm tình đã không phải tâm tình cũ.
A Bảo sống không còn gì luyến tiếc, ngồi trên tấm rèm niệm thầm.
Ấn Huyền nói: "Hoa Đào Yêu ở Quách Trang, em dư sức thu phục."
Đúng là một câu khích lệ rất nặng nề.
A Bảo cười ha ha, nói: "Dù sao chúng ta cũng phải rời khỏi, Hoa Đào Yêu Quách Trang gì đó... Hoa Đào Yêu? Không phải quỷ ạ?"
Ấn Huyền nói: "Không phải quỷ."
A Bảo ngoắc ngón tay với hắn.
Ấn Huyền dịch lên một bước, ngồi khuỵu xuống.
A Bảo cầm tay hắn, vừa thâm tình vừa nghiêm túc, nói: "Kỳ thật, chúng ta rời khỏi thôn Thường Nhạc chỉ là kế lạt mềm buộc chặt hả?"
Ấn Huyền gật đầu.
A Bảo tâm trạng nặng nề, nhắm mắt: "Người mới nói Đào Hoa Yêu Quách Trang để em đối phó... Là nói đùa phải không?"
Ấn Huyền nói: "Ngày mai nộp bài tập. Em phải làm được thành tích, ta mới mở cửa sau cho em đi được."
A Bảo uất ức lên án: "Cửa sau rõ ràng người đã mở rồi! Còn ra ra vào vào rất nhiều lần!"
Ấn Huyền: "..."
Hậu quả của việc làm Tổ sư gia thẹn quá hoá giận là gì?
A Bảo dùng hành động trả lời —
Vừa gập bụng vừa hấp thu ánh trăng.
Trải qua một đêm huấn luyện, A Bảo chín chắn hơn rất nhiều, biểu hiện cụ thể là khi gặp lại Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ, cậu cười vừa chân thành vừa xúc động như kẻ tha hương gặp được bạn cũ ở nơi đất khách quê người.
Thấy dáng vẻ cậu ôm eo kêu đau, Liên Tĩnh Phong cho Ấn Huyền một ánh nhìn đầy ẩn ý.
Ấn Huyền: "..."
Tuy chỉ là lạt mềm buộc chặt, nhưng kịch thì vẫn phải diễn.
A Bảo trước khi đi cố ý đến chào tạm biệt Lê Kỳ.
Lê Kỳ khiếp sợ nói: "Mọi người không điều tra tiếp mà đã về ư?"
A Bảo nói: "Việc phải làm đều đã xong, tiếp theo chỉ có thể giao cho cảnh sát phá án." Nể tình quen biết, cậu tốt bụng khuyên bảo, "Nơi này không nên ở lâu, anh cũng mau rời đi đi."
Lê Kỳ hạ giọng: "Chẳng phải cậu nói có quỷ sao? Tôi đã sắp xếp những chuyện mắt thấy tai nghe mấy hôm nay thành một bản thảo, tên cũng nghĩ ra rồi, bây giờ chỉ còn thiếu cái kết vạch trần bộ mặt thật của hung thủ."
A Bảo nói: "Tên là gì?"
""Quỷ Tuần Hoàn"."
"Nghe đã thấy chẳng hot rồi." A Bảo hơi ghét bỏ.
Lê Kỳ là một tác giả tốt luôn tôn trọng ý kiến của độc giả, khiêm tốn học hỏi: "Thế cậu cảm thấy nên đặt tên gì?"
""Quỷ Tắt Đèn"."
"..."
Mặc cho Lê Kỳ nhiều lần giữ chân lại, ý A Bảo đã quyết thì sẽ không thay đổi. Rơi vào đường cùng, anh ta đành đưa họ đến trấn Vương Gia, sau đó lại yêu cầu bọn họ theo mình đến đồn công an một chuyến.
Lê Kỳ nói: "Tôi có linh cảm, mọi người cuối cùng sẽ ở lại."
A Bảo nói: "'Linh cảm chuẩn, mơ đẹp quá' đây là lời nói lừa mình dối người nhất trên đời. Trước đây, tôi còn từng có linh cảm mình là thượng cổ đại thần nữa cơ."
Lê Kỳ không để ý cậu đang lải nhải, kiên trì đưa bọn họ đến đồn công an.
Cảnh sát Vương tuy là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng nhờ A Bảo cung cấp không ít manh mối, di thể Khâu Mẫn cũng là họ tìm thấy, thái độ tiếp đãi khi gặp họ cũng hòa ái dễ gần.
Lê Kỳ muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi của Khâu Mẫn.
Cảnh sát Vương nói: "Thi thể chôn trong đất đã lâu, hơn nữa còn bị di chuyển vài lần, làm tăng thêm phần khó khăn trong quá trình khám nghiệm, chưa có kết quả sớm như vậy được."
Lê Kỳ nói: "Thế thì chúng tôi ở lại trấn, có tin tức, anh có thể cho chúng tôi biết trước không?"
Cảnh sát Vương khó xử nhăn mày.
Lê Kỳ nói: "Chúng tôi là người báo án, có nghĩa vụ theo dõi vụ án."
A Bảo: "..." Nghĩa vụ cái quần què!
Cảnh sát Vương khéo léo đồng ý: "Nội dung chi tiết không tiện tiết lộ, nhưng khả năng sẽ có lúc cần mọi người phối hợp."
A Bảo liều mạng kéo ống tay áo Ấn Huyền.
Vốn là không muốn đi, nhưng hiện tại là không thể đi, tính chất rất khác nhau.
Cậu đột nhiên có ý muốn rời đi mà xưa nay chưa từng có.
Cố tình —
Sóng não của người yêu lại một lần nữa vụt qua sóng não cậu.
Ấn Huyền thẳng thắn nhận lời.
A Bảo: "..."
Đúng là vì khuyết thiếu nên bọn họ mới ở bên nhau để bổ sung cho nhau nên!
Muốn chờ kết quả thì phải ở lại trấn.
Cảnh sát Vương giới thiệu cho bọn họ một khách sạn hoàn cảnh khá tốt, A Bảo đi đăng ký phòng, Lê Kỳ cũng mặt dày đi theo ở cùng.
A Bảo nói: "Anh không quay lại thôn Thường Nhạc à?"
Lê Kỳ đúng lý hợp tình trả lời: "Mấy người đi hết rồi, sao tôi dám ở lại một mình?"
A Bảo: "..." Cho nên anh bạn ngăn cản không cho tôi đi là để tiếp thêm can đảm à?
Lê Kỳ ra ngoài vội vàng, không mang hành lý bèn đến trung tâm thương mại gần đó mua đồ.
Anh ta đi rồi, Liên Tĩnh Phong khó hiểu hỏi Ấn Huyền: "Là anh ta?"
Ấn Huyền như có điều suy tư, nói: "Để xem đã."