*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghênh đón Lê Kỳ là bốn khuôn mặt không chút dao động.
Lê Kỳ tự mình kích động: "Trong sách nói thế này, sau bữa tiệc cô Chu và cô Khâu xảy ra tranh chấp. Cô Khâu dùng dao đâm cô Chu, cô Chu bèn hô to cứu mạng, Quách Uyển Giang đi ngang qua nghe thấy thì tới cứu, cũng bị cô Khâu đâm phát chết luôn. Nhưng phần ly kỳ của vụ án mạng này còn ở phía sau, nếu không sẽ chẳng được xếp vào mười án lớn kỳ lạ ở huyện Trác. Huyện Trác chính là trấn Vương Gia và trấn Chu Đường bây giờ."
A Bảo nghe anh ta dong dài kể lại mà mất cả hứng thú, ngó ngó nghiêng nghiêng, thúc giục: "Lê Kỳ anh mau nói chuyện ly kỳ đằng sau là gì đi!"
Lê Kỳ: "..." Tự dưng gọi tên mình là cố tình chơi chữ hả.
Lê Kỳ quét mắt nhìn sơ qua toàn cảnh — một cái cầu ba cái cây, một con suối ba con đường. Phong cảnh tuy đẹp nhưng không có ghế ngồi, đứng mà nói chuyện cũng mệt lắm.
Anh ta đề nghị vào trong thôn.
A Bảo sợ đụng phải trưởng thôn. Mấy bức thư cũ còn nhét trong túi, lợi dụng người ta dù sao cũng hơi có tật giật mình nên cậu đề nghị đến Quách Trang Lão Tửu, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lê Kỳ dĩ nhiên là thế nào cũng được.
Trên đường đi, A Bảo không nén nổi tò mò, giục Lê Kỳ kể đoạn hấp dẫn trong sách, Lê Kỳ hỏi lại cậu sao tự nhiên quay lại Quách Trang.
A Bảo nói có lệ: "Lúc thu dọn hành lý phát hiện bị rơi mất đồ nên bọn tôi quay lại Quách Trang tìm."
Lê Kỳ hỏi: "Đồ gì? Tìm được chưa?"
A Bảo đáp: "Đồng hồ, tìm được rồi."
Lê Kỳ nhìn về phía cổ tay của cậu, trơn nhẵn chẳng có gì.
Ấn Huyền bên cạnh vươn tay, lấy đồng hồ dây bạc ra: "Là đồng hồ của ta."
Hắn luôn mang khí chất cao không với tới, "người sống chớ đến gần" dù có cất lời hay không. Lê Kỳ như có chút sợ hắn, cười bảo tìm được là tốt rồi, quay đầu nói tiếp về nội dung trong sách:
"Sau khi hai người chết, Khâu Ngọc Như xử lý thi thể, tự cho rằng thần không biết quỷ không hay việc mình làm. Không ngờ hai ngày sau lại có quan sai tới cửa, lời lẽ hùng hồn nói cô ả giết người. Bị bắt đến nha môn, không chỉ có thi thể Chu Hỉ Ngư bị phát hiện ra, còn có cả nhân chứng tận mắt chứng kiến quá trình xảy ra án mạng. Cậu đoán xem nhân chứng đó là ai?"
Quách Uyển Giang, Chu Hỉ Ngư, Trần Mạnh Hữu, Khâu Ngọc Như...
Tổng cộng có bốn người, còn phải đoán là ai nữa đây?
A Bảo nói ngay: "Trần Mạnh Hữu."
Lê Kỳ vỗ tay, cảm thấy vụ án này cực kỳ đặc sắc hấp dẫn, mỗi nhân vật đều đóng vai trò quan trọng trong thời điểm quan trọng, rất hữu ích để trau dồi kĩ năng viết sách của bản thân: "Đúng là hắn! Với lại Khâu Ngọc Như giết người vội vàng, thời điểm gây án vô tình làm rơi khăn tay, có thể nói là bắt được cả người lẫn tang vật, lưới pháp luật khó chạy thoát."
A Bảo nói: "Cái anh gọi là ly kỳ đấy hả?"
"Phần hấp dẫn còn ở phía sau." Lê Kỳ nói, "Tự thấy mình hết hi vọng thoát tội, Khâu Ngọc Như bỗng dưng lật lọng nhận tội, nhưng lại nói có một đồng phạm khác. Người đó chính là Trần Mạnh Hữu."
A Bảo nói: "Trần Mạnh Hữu là nhân chứng, quan sai phần lớn cho rằng Khâu Ngọc Như có ý đồ vu hãm, lời làm chứng không đủ tin cậy chứ gì?"
Lê Kỳ hỏi lại: "Thế cậu có tin không?"
"Khâu Ngọc Như một mình giết cộng với chôn xác hai người, đúng là hơi khó khăn." A Bảo dừng một chút, quen thói hỏi Ấn Huyền, "Tổ sư gia ơi, người nghĩ thế nào?"
Ấn Huyền nhìn về phía Lê Kỳ.
Lê Kỳ không đợi hắn mở miệng đã thành thật kể tiếp: "Quan huyện nói Khâu Ngọc Như bẩm sinh tính tình mưu mô xảo quyệt, không thể tin được. Vốn dĩ Khâu Như Ngọc bị định sẽ hành quyết vào mùa thu, nhưng sau khoảng thời gian chịu đựng dày vò trong ngục thì đã chết do bệnh tật vào cuối hè. Bình tĩnh, cậu từ từ, phần ly kỳ tới đây. Sau khi Khâu Ngọc Như chết không bao lâu, Trần Mạnh Hữu cưới vợ, chưa đến một năm đã sinh ra một bé gái. Cô bé kia thông minh bẩm sinh, một tuổi có thể nói sõi, hai tuổi có thể làm thơ, ba tuổi có thể viết văn, hai em trai đều không bằng cô bé, vợ chồng họ Trần yêu thích không thôi, cưng chiều hết mực."
A Bảo nói: "Bé gái đó là Khâu Ngọc Như đầu thai đúng không?"
Lê Kỳ trợn mắt há hốc mồm: "Sao cậu biết?"
A Bảo "chậc chậc" lắc đầu: "Anh có thật là tiểu thuyết gia trinh thám không thế? Đẳng cấp chém gió như này... cũng không khác trình độ Khâu Ngọc Như phi tang xác là mấy." Còn chẳng bằng chủ quán bán rượu ở cổng Quách Trang.
Lê Kỳ tức khắc mất hết hứng thú kể chuyện, qua quýt nói cho xong chuyện: "Đêm Trần Mạnh Hữu sinh nhật hai mươi lăm tuổi, cô bé tự dưng muốn ngủ cùng hắn. Một đứa bé mới bảy tám tuổi cũng không biết sức lực ở đâu ra, nửa đêm cầm con dao đã chuẩn bị từ trước chọc chết cha mình, vị trí đâm y hệt miệng vết thương của Chu Hỉ Ngư. Theo như bà Trần nói, khi cô bé giết người còn hỏi Trần Mạnh Hữu một câu: "Ông có nhớ rõ không? Sinh nhật ông là ngày giỗ của ta". Chính do những lời này làm bà Trần chắc chắn đứa con gái thông minh đến kỳ lạ là Khâu Ngọc Như đầu thai tới đòi mạng."
Vừa hay đến Quách Trang Lão Tửu. Chủ quán còn chưa đến mở quán, mọi người bèn tự bỏ ghế xuống ngồi chờ.
A Bảo cầm sách lật ra xem, trong sách giống y đúc lời Lê Kỳ thuật lại. Như để chứng minh trong sách viết không phải hư cấu, bên trong có đầy đủ họ tên, địa điểm, thời gian được xác thực, chỉ thiếu điều không có mấy bức tranh minh họa.
A Bảo hỏi: "Sách này là cảnh sát Vương tìm được hả?"
Lê Kỳ nói: "Trưởng thôn kể, cảnh sát Vương ngoài miệng nói không tin nhưng xong việc vẫn đi tìm tư liệu. Đây là sách thư viện ở trấn sưu tập, khó lắm mới cho mượn đi, lát tôi còn phải trả lại. Nếu trong sách là sự thật, Khâu Mẫn bị Quách Uyển Giang giết cũng là sát nhân giả tử." (Kẻ giết người phải đền mạng)
A Bảo nói: "Cho dù trong sách là sự thật, Khâu Mẫn cũng chưa chắc đã là Khâu Ngọc Như đầu thai."
Lê Kỳ ngẩn ngơ: "Nhưng hai người phụ nữ tướng mạo giống nhau như đúc..."
A Bảo nói: "Có thể là trùng hợp. Rất nhiều người sau khi đầu thai chẳng những thay đổi tướng mạo, cả giới tính cũng thay đổi."
Lê Kỳ suy nghĩ nửa ngày, không tìm ra lời phản bác, đần thối nói: "Thật à?"
A Bảo vỗ bờ vai anh ta: "Anh vẫn còn non và xanh lắm."
Lê Kỳ nhìn gương mặt rõ ràng còn trẻ con hơn so với mình, nói lúng ta lúng túng: "Nếu thật là hồn Quách Uyển Giang quấy phá, cậu có thể bắt gã không?"
A Bảo nói một cách thâm thuý: "Nói thật thì tôi cũng chỉ là người làm ăn thôi. Chuyện trừ yêu diệt ma này nhất định phải có người ủy thác..." Cậu nhìn Lê Kỳ, khóe miệng giương giương, hai ngón tay chà xát, bày ra biểu hiện của con buôn tham tiền rất chân thật.
Lê Kỳ nói: "Bao nhiêu tiền?"
A Bảo cười hì hì: "Lão quỷ trăm năm vô cùng khó bắt, giá khởi đầu ít cũng phải một trăm nghìn tệ. Tính cả giá trị pháp khí dùng trong quá trình bắt quỷ nữa thì bùa bình thường một nghìn tệ một tấm, bùa Tổ sư gia vẽ năm nghìn tệ một tấm, kiếm gỗ đào mười nghìn tệ một thanh... Nếu bị thương, không để lại sẹo mười nghìn tệ, để lại sẹo thì năm mươi nghìn tệ, phí thuốc men, phí dinh dưỡng, phí bồi thường tổn thất tinh thần cũng bao hết. Anh nghĩ sao?"
Lê Kỳ đắn đo: "Cậu thử hỏi trưởng thôn chút đi."
A Bảo phủi mông đứng lên: "Vậy được, anh bàn bạc với trưởng thôn xong thì đến tìm tôi. Tôi ở lại khách sạn Hâm Hải hai ngày, quá thời hạn là không đợi nữa đâu đấy."
Vừa lúc chủ quán đẩy một xe đồ ăn lên núi bày hàng quán, bọn họ quyết định ăn một bữa sáng phong phú xong mới đi.
Lê Kỳ theo bọn họ đến khách sạn Hâm Hải, cuối cùng không nén được tâm tình đã nhẫn nhịn cả đường, phải nói ra: "Nãy cậu báo giá... mặc cả được không?"
A Bảo ôm ngực: "Ấy là chúng tôi lấy mạng đi đổi! Quỷ hung tàn như thế nào anh cũng biết. Vậy mà anh còn định mặc cả với chúng tôi ư?"
"... Tôi xin lỗi." Trước khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt của A Bảo, Lê Kỳ chạy trối chết.
Thương Lộ Lộ nhỏ giọng hỏi Liên Tĩnh Phong: "A Bảo là truyền nhân của Thiện Đức thế gia đúng không anh?" Đó là gia tộc siêu siêu giàu có trong truyền thuyết đấy! Có cần thiết so đo mấy đồng bạc lẻ này không?
Liên Tĩnh Phong vẻ mặt rối ren: "Tôi nghe nói vì để đối phó Thượng Vũ, Thiện Đức thế gia phải trả giá rất nhiều."
Thương Lộ Lộ: "!!!" Cho nên là... phá sản rồi sao?
Cả hai cảm thán trong thâm tâm: Xứng đáng là gia đình toàn thiện được Thiên Đạo che chở! Một lòng vì nước quên thân, vì dân phục vụ.
Gạt được Lê Kỳ, A Bảo thỏa mãn, đang muốn đến quầy lễ tân thuê phòng thì bị Liên Tĩnh Phong ngăn cản.
Liên Tĩnh Phong lôi ví tiền ra: "Để tôi trả cho."
A Bảo khó hiểu nhìn về phía Ấn Huyền.
Ấn Huyền biết ngay hai người Liên Thương lại hiểu lầm lần nữa, song không định giải thích.
Nhưng khi bọn họ đăng ký phòng ở thì gặp phải phiền toái.
Khách sạn Hâm Hải vừa tiếp đón khách mới đến, vừa từ chối cho bọn họ vào ở, một mực khẳng định đã đầy phòng.
A Bảo không ngờ lời nói tiêu cực trưởng thôn tung ra lại có tác dụng trong thời gian dài như vậy, bất đắc dĩ nói: "Tình hình là chúng ta phải về Quách Trang ở rồi."
Trên đường quay về lại rẽ vào Quách Trang Lão Tửu.
Chủ quán hớn hở vui tươi hoan nghênh bọn họ vào ăn cơm trưa.
A Bảo đã ăn chán ngấy gà ngâm rượu bèn hỏi ông còn món nào khác không.
Chủ quán nói: "Nếu cậu muốn, tôi không có cũng sẽ biến ra cho cậu ngay. Cơm rang trứng hương xuân, nguyên liệu nấu ăn tươi mới cực kỳ, ai ăn cũng phải khen ngon..."
"Tôi không ăn hương xuân."
Chủ quán nói: "Vậy ăn cơm rang trứng đi, trứng tôi dùng là trứng gà vỏ xanh nhà nông chính gốc..."
"Tôi muốn ăn thịt viên kho tương, cá chua Tây Hồ, cà tím ngư hương..."
Chủ quán cuống quýt chặn lời cậu, nói không có những món đó.
A Bảo nói: "Mới nãy bác bảo không có thì sẽ biến ra còn gì?"
Vẻ mặt chủ quán như đưa đám: "Tôi chỉ nói mấy câu khách sáo thế mà cậu cũng tin!"
Cuối cùng món ăn mang lên bàn vẫn là cơm rang trứng và cơm rang trứng hương xuân.
Chủ quán nhìn A Bảo xách theo bình rượu, hỏi: "Sao cậu không nếm thử rượu này?"
A Bảo nói: "Chẳng mấy khi có dịp ra ngoài, dẫu sao cũng phải mang ít đặc sản về. Rượu hoa đào là hợp lý nhất."
"Cậu tinh ghê đấy." Chủ quán hết sức nịnh nọt, chuyển đề tài, "Nhưng rượu này không giống những loại rượu khác. Rượu khác là càng ủ lâu càng thơm nồng, rượu này để lâu là hỏng. Cậu vẫn nên uống nhanh đi."
Ở Quách Trang, lên núi xuống núi tất phiền, A Bảo ban đầu muốn đặt cơm hẹn chủ quán buổi tối đưa lên, nhưng chủ quán sống chết không đồng ý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vợ tôi bảo, nếu tôi đến nơi có quỷ thì ấy là đi chơi bời lêu lổng!"
Sao có thể xúi giục một người đàn ông tốt đi sớm về khuya làm việc kiếm tiền cho vợ ra ngoài "lêu lổng"?
A Bảo thua trận, chỉ có thể tự cầm bữa tối lên núi.
Tiền cơm vẫn là Liên Tĩnh Phong trả.
A Bảo tò mò hỏi Ấn Huyền: "Gần đây phái Thanh Nguyên làm ăn rất phát đạt ạ?"
Ấn Huyền nói: "... Có thể là do tâm trạng tốt."
Đến Quách Trang, mọi người chia phòng.
Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ ở hai phòng trái phải trong sân đầu tiên.
A Bảo cùng Ấn Huyền ở sân thứ hai.
Đóng cửa, A Bảo nói với Ấn Huyền: "Em muốn chiêu hồn Trần Mạnh Hữu. Sinh thần bát tự em đã đoán ra rồi."
Cuốn sách "Mười án lớn ở Huyện Trác" viết rõ Trần Mạnh Hữu chết vào sinh nhật hai mươi lăm tuổi. Dựa vào ngày đó quay ngược thời gian lại thì biết được ngày sinh của hắn. Cũng may lúc ấy chưa phân ngày âm lịch ngày dương lịch nên không bị lẫn lộn.
Ấn Huyền chăm chú nhìn biểu cảm hơi đắc ý của cậu, nói một cách bình tĩnh: "Hắn đã chết hơn trăm năm, chắc đã đầu thai từ lâu."
A Bảo nói: "Em đã sẵn nhờ Tứ Hỉ tra giúp hồ sơ nếu thất bại rồi."
"... Vậy em bắt đầu đi."
Ở trong sân, A Bảo lấy người giấy ra đang định thi pháp, chợt thấy Ấn Huyền mang vẻ mặt đong đầy yêu thương đứng bên cạnh nhìn cậu.
???
Ánh mắt này....
A Bảo tập trung khí thở, lấy hết can đảm khẽ gọi: "A Huyền."
...
Không khí đọng lại ba giây.
Ấn Huyền định mở miệng, đã nghe A Bảo giành lời nói tiếp: "A... Huyền diệu... đạo thuật huyền diệu khó giải thích ghê! Em phải chiêu hồn thôi!"
Xưng hô ngang hàng giúp thu hẹp khoảng cách vai vế, xoá bỏ rào cản tuổi tác — danh ngôn của Tư Mã Thanh Khổ.
A Bảo vừa niệm chú vừa nghĩ, chắc chắn là sư phụ chưa thử lần nào.
——
Cơm chiên trứng hương xuân
Trứng gà vỏ xanh
Thịt viên kho tương
Cá chua Tây Hồ
Cà tím ngư hương